GIANG NAM LÃO

Trong mấy chục bước này, chỉ còn Vu Vinh, Triều Diễn và Phương Đoạt không hề nhúc nhích. Mười bảy vị tướng kết giao với Thẩm Sách từ thuở thiếu niên, mười ba chết trận, một làm phản, đến đêm nay chỉ còn lại ba người.

Vu Vinh không chịu được Thẩm Sách cứ im lặng nhận về sự lăng mạ như vậy, gầm lên giận dữ, như con báo vọt vào giữa đám đông có đến hơn chục người, giương mũi kiếm về phía Ngu tướng quân, thở hồng hộc, con mắt cũng đỏ lên: “Nếu như mười bảy tướng đều còn ở đây, nếu như ca ca ta vẫn còn...... Thiên hạ này có ai dám nhục mạ Quận Vương nửa câu!!” Vu Vinh từ nhỏ đã không giỏi ăn nói, càng không biết cách tranh luận với người ta, hiện tại hung dữ lên như vậy, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi, “Thẩm gia quân...... Là mười bảy người chúng ta, mười bảy tướng cùng Quận Vương...... dẫn theo hai ngàn người mà đánh ra! Khi đó còn không có ngươi......”

Vu Vinh vung kiếm sang: “Không có ngươi! Cũng không có ngươi!” Chỉ hận một trận chiến thành Kinh Châu kia, hận thánh chỉ phong Vương, khiến những vị tướng trung thành nhất đều chết hết. Còn có một vạn bảy thiết kỵ là đội quân tinh nhuệ nhất của Thẩm Sách, các huynh đệ cùng nhau vào sinh ra tử, đều bỏ mạng ở Kinh Châu......

Đáy mắt Thẩm Sách như có lửa đốt nóng rực, khàn giọng quát Vu Vinh dừng lại.

“Quận Vương!” Triều Diễn cũng gầm lên, “Ngài để cho chúng ta nói xong, nói cho hết mới thống khoái! Chúng ta không sợ chết, chỉ sợ sống mà phải nín nhịn!”

Triều Diễn nói xong, xông đến trước mắt kẻ ném mũ giáp đầu tiên: “Quận Vương gặp mặt Thái Tử, cầu chỉ có một điều, mong Thái Tử ban chỉ khen thưởng toàn quân! Chỉ vì sợ cung biến hôm nay sẽ khiến các ngươi chịu phải họa từ trên trời rơi xuống! Mà các người ——-” Cổ họng nghẹn lại, thật nhanh đè xuống cảm xúc, quát lớn: “Sống ra khỏi thành Kinh Châu! Có ai đang ở đây?”

Đám người Ngu tướng quân vì bày mưu đoạt quyền nên đã sớm lệnh cho người khóa cửa cung, hai mươi vạn quân bị chặn bên ngoài, bên trong chỉ để lại mấy ngàn người. Trận ác chiến Kinh Châu ngoài Thẩm Sách và ba vị tướng còn sống sót thì đều là binh tốt, về sau được thăng tấn lên cao nhất là sáu phẩm. Bọn họ không có cách nào chen vào nhóm người giai phẩm cao này, chỉ đứng ở dưới bậc thang đằng xa, nghe thấy Triều Diễn quát lên như vậy thì nhất tề xách đao xông lên.

“Trận chiến Thuận Dương, sống sót!”

“Lỗ Dương Quan! Lạc Châu! Trận chiến Dạ Thành sống sót!”

......

Từng người từng người, từ mọi trận chiến, từ bốn phương tám hướng như con sóng lớn ồ ạt trồi lên. Cứ thế, đứng về phía Thẩm Sách đã có hơn ba trăm người, chống lại bảy ngàn người còn lại.

“Ta — hậu nhân Dĩnh Xuyên Triều thị, tổ tiên từng đảm nhiệm chức Ngự Sử Đại Phu trong triều đình nhà Hán,” Triều Diễn đứng từ trên cao nhìn xuống Ngu tướng quân, “Ngày hôm nay nguyện tôn Sài Tang Thẩm Sách làm Vương, nguyện lấy mệnh thay ngài giết ra một con đường sống.”

“Thái Quận Vu thị.” Vu Vinh quay lại bên cạnh Thẩm Sách.

“Doanh Châu Hạ thị.”

“Huyền Nhu Triệu thị.”

......

Hắn xúc động nhìn những khuôn mặt quen thuộc, nhớ đến ngày tháng hừng hực khí thế nhất của đại quân. Đã từng có hàng trăm chiếc thuyền chiến phủ kín mặt sông, mười bảy tướng cùng hắn kề vai sát cánh, khí thế bừng bừng luận bàn kế hoạch Tây phạt, Triều Diễn, Vu Vinh, Vu Hoa, Phương Đoạt...... Đều là khí thế sục sôi này, báo tên gia môn, lập quân lệnh trạng......

Thẩm Sách một lần nữa đè lại sống đao của Triều Diễn. Triều Diễn tuy là hãn tướng, nhưng Thẩm Sách trời sinh đã có sức mạnh phi thường, khó có người sánh ngang. Triều Diễn không đọ được với sức mạnh của hắn, biết Thẩm Sách muốn mình dừng lại. Sắc mặt tái đi, giọng nói gần như đã chuyển thành cầu khẩn: “Cầu Quận Vương thành toàn cho mạt tướng!”

Hắn trầm giọng: “Ngươi là tướng, ngươi phải biết rõ lợi hại trong đó.”

Triều Diễn đối diện với Thẩm Sách, bỗng giống một thiếu niên vừa chập chững bước chân vào đời khóc như một đứa trẻ: “Mạt tướng......”

“Thu đao.”

Triều Diễn liều mạng lắc đầu, chết cũng không tuân.

Thẩm Sách khe khẽ lắc đầu, không muốn Triều Diễn tiếp tục làm bừa.

“Quân quy Thẩm gia quân, chủ soái chết, phó soái nhận quân lệnh. Thẩm Sách –” hắn chống lại ánh sáng bạc chói mắt nhìn thẳng về phía trước, “Hai mắt đã khó nhìn được vạn vật, không thể tiếp tục làm tướng, cũng không khác gì đã chết,” hắn lấy binh phù từ trong ngực đưa đến trước mặt Triều Diễn, “Kể từ hôm nay, Thẩm gia quân giao cho Triều Diễn.”

“Kể từ bây giờ, Sài Tang không còn Thẩm Sách, Nam cảnh không còn Giang Lâm Vương.”

Bốn bề yên tĩnh.

Đám người Ngu tướng quân cứ ngỡ rằng đã vạch ra được một kế hoạch vô cùng hoàn hảo, làm thế nào cũng không tính tới Thẩm Sách lại trực tiếp buông tay cho quân quyền, cái gì cũng không cần nữa. Một trận huyết chiến trong tướng tượng bỗng hóa thành hư không, tựa như cảm giác đấm mạnh vào chiếc gối bông, bọn chúng quay mặt nhìn nhau, không biết phải làm thế nào.

Thẩm Sách đi đến trước mặt Ngu tướng quân.

Uy vọng tích lũy nhiều năm khó mà bị dập tắt trong phút chốc, mỗi bước tới gần, càng khiến Ngu tướng quân run rẩy sợ hãi, bàn tay đặt trên chuôi đao cũng nắm chặt.

Hắn hiện tại đã không còn vương vấn với trần thế, hoàn toàn không để đám người Ngu tướng quân vào mắt, chậm rãi bế Chiêu Chiêu tiếp tục đi về phía mũ giáp chất thành núi trên bậc thang. Ánh sáng bạc phản chiếu ngược lại giúp hắn nhìn được mơ hồ con đường phía trước.

Triều Diễn và Vu Vinh trầm mặc ở hai bên, đá mấy chiếc mũ giáp rơi ra cản đường, mũi đao luôn giương cao mở đường cho Thẩm Sách. Vòng vây của mấy ngàn người cứ thế bị hơn ba trăm người bên cạnh Thẩm Sách xé ra.

Thẩm Sách dưới sự trợ giúp của Triều Diễn đi xuống bậc thang cuối cùng. Thái Tử đã chạy theo đằng sau, lấy sự tôn quý của chính mình cúi người thật sâu, lớn tiếng nói với bóng lưng của Thẩm Sách: “Sài Tang Thẩm Sách, vĩnh viễn là hậu nhân danh môn. Bản Thái Tử nay thay mặt Nam cảnh, đưa tiễn Quận Vương!”

Hắn không đáp, chậm rãi đi về phía cửa cung.

Hắn không nhìn rõ vạn vật, lại nhìn rất rõ một thiếu niên mặc áo giáp, tay cầm mũ sắt, lưng đeo đao Chiêu Dã, bước chân vững vàng xuống kiệu, bước vào cửa cung, lướt qua hắn, đón dương quang tiến vào cửa Đại Tư Mã......

Ngày ấy, cửa cung rộng mở chào đón hắn, bách quan khom người cúi chào hắn, Chiêu Chiêu đợi hắn ở quận Võ Lăng. Thấm thoắt đã vài năm trôi qua, mọi thứ đều hóa thành tro.

Hắn ôm Chiêu Chiêu đặt lên ngựa, sau đó nhảy lên ngồi đằng sau nàng.

Triều Diễn siết chặt dây cương không thả, đỏ mắt hỏi hắn: “Quận Vương muốn đi đâu?”

Thật ra Triều Diễn từ khi tòng quân chưa từng khóc, ngày hôm nay lại phá lệ khóc không ngừng, Thẩm Sách thoáng mềm lòng, nhẹ giọng đáp: “Không cần hỏi, huynh đệ chúng ta không hẹn ngày gặp lại.”

“Ta nguyện giải giáp, theo Quận Vương quy ẩn!”

Hắc lắc đầu, muốn lấy dây cương từ trong tay Triều Diễn: “Ngươi vừa vào quân doanh đã muốn so chiêu với ta, chưa từng thắng một lần, hà tất phải thử thêm,” nói xong, hắn lại không đành lòng, “Triều tướng quân, niệm tình nghĩa huynh đệ như ruột thịt của hai ta, buông tay cho Thẩm Sách rời đi thôi.”

Triều Diễn kiên trì không buông.

“Đi ngay bây giờ thì ta còn có thể nhìn được đôi chút, tối hơn nữa sợ rằng không thể thấy con đường phía trước,” hắn nhẹ giọng nói, lần này còn mang theo tia cầu khẩn, “Lưu luyến thêm nữa thì vẫn đến lúc phải từ biệt.”

......

Triều Diễn ngước mắt nhìn hắn, đụng phải đôi mắt tối tăm không thấy ánh sáng kia, bàn tay thoáng run lên, rốt cuộc thả dây cương nắm trong tay, lại cúi người lau vết bẩn trên giày của Thẩm Sách: “Quận Vương...... nếu như cần gì, cứ gửi lời nhắn về. Nếu như gặp nạn, cũng gửi về một câu, chân trời góc bể Triều Diễn đều sẽ lập tức đi tìm.”

Hắn cười cười, gật đầu: “Được.”

Thẩm Sách gọi Vu Vinh và Phương Đoạt, cúi người giúp họ lau nước mắt, lại vỗ vai từng người, giống như lần đầu gặp nhau ở cái ngày tuyển thân binh rất lâu về trước.

Vu Vinh đã khóc đến mức không nói thành lời.

Phương Đoạt lấy miếng hộ tâm ngọc gia truyền trong ngực ra nhét vào tay Thẩm Sách: “Quận Vương đi lại chỉ mang theo một thanh đao Chiêu Dã. Cầm thêm thứ này coi như là...... vật ngoài thân, bán đi có thể mua đất xây nhà.”

Thẩm Sách muốn từ chối, nhưng sợ bọn họ nghi ngờ nên lại thôi, nhận lấy.

Hắn rời khỏi Cung thành, đi về hướng đông nam.

Đêm qua trong tẩm điện hắn đã tính toán xong nơi táng thân cho mình. Lư Sơn quá xa, Bích Phong Sơn càng là không thể. Nơi gần Đô thành nhất, cũng là nơi Chiêu Chiêu thích nhất chính là núi Lạc Già. Giữa đường hắn còn cởi áo ngoài quấn thêm cho Chiêu Chiêu, lại cẩn thận quấn kỹ tấm lụa đỏ rồi ôm nàng vào lòng. Ngựa có linh tính, còn có người qua đường tốt bụng chỉ hướng, cuối thuận lợi đến được núi Lạc Già.

Lúc trước có hộ gia đình nọ tặng cho Chiêu Chiêu một hạt lạc, Thẩm Sách nghi ngờ là gián điệp nên đã cho người bí mật điều tra, tra ra cặp bà cháu kia quả thật có gia cảnh rất đáng thương, bèn lấy danh nghĩa của Chiêu Chiêu gửi tặng y phục và lương thực, lại vì sợ lộ thân phận nên cũng không cho ngân lượng. Vốn là tặng đi lòng tốt ngẫu nhiên, không ngờ tối nay có chỗ sử dụng. Bà lão là người duy nhất Thẩm Sách biết rõ, cũng là người không biết gì về thân phận của hắn.

Bà lão đã lớn tuổi, gặp nhiều thấy nhiều, không hề kỵ húy gì giúp Chiêu Chiêu lau người, thay vào cho nàng bộ hỉ phục trước đây của bản thân. Còn tìm cho Thẩm Sách một bộ y phục mới của con trai, thuê một chiếc xe ngựa đưa họ đến bờ biển.

Bà lão cầm theo tín vật của Thẩm Sách khẩn cầu thuyền phu đưa mình vượt biển, lão phương trượng vừa nhìn thấy tín vật, lập tức ngồi thuyền về bờ.

Ngày ấy sóng to gió lớn, lão phương trượng từ khi lên núi Lạc Già chưa từng gặp phải sóng to như thế, vẫn kiên trì đến cùng. Bốn phía đình tránh mưa đã ngập nước, Thẩm Sách ôm Chiêu Chiêu, mưa giội lên người hắn, nhưng thiếu nữ trong lòng lại được bảo vệ kỹ càng. Hắn tĩnh tọa, lại như sợ người trong lòng nhiễm mưa cảm lạnh, chốc chốc lại sờ thử xem có mưa hắt vào nàng hay không.

“Thí chủ.” Lão phương trượng bước lên mấy bước, muốn đưa áo mưa của chính mình cho hắn.

Thẩm Sách nghe tiếng xoay đầu sang, phương trượng đối diện với đôi mắt không có ánh sáng của hắn trong chốc lát, chắp tay hành lễ: “A di đà phật.”

“Phương trượng đang cảm thán điều gì?”

Lão phương trượng nhớ lại thời gian đầu mới gặp Thẩm Sách, khẽ than một tiếng, lại thêm một tiếng A di đà phật.

Hắn cười: “Hôm nay đến là muốn cầu phương trượng hai chuyện.”

“Thí chủ mời nói.” Năm đó Thẩm Sách cứu toàn bộ người trong tự này, phương trượng một lòng ghi tạc, chẳng qua mấy năm nay ngoại trừ giúp hắn đưa hương, thay hắn tụng kinh cầu phúc cho muội muội lại chưa làm được chuyện gì khác. Thẩm Sách gửi công đức hương khói rất nhiều, lại không cầu gì cả.

“Chuyện thứ nhất,” hắn lấy từ trong lòng một miếng hộ tâm ngọc, “Đây là vật gia truyền của một vị tướng trong Thẩm gia quân. Xin phương trượng ba năm sau giúp ta trả về chủ cũ.”

Phương trượng nhận lấy.

“Chuyện thứ hai đơn giản hơn. Nam cảnh ta coi trọng nhập thổ vi an,” hắn nói, “Nhưng ta không dám lập mộ, sợ cừu nhân biết được sẽ không để yên. Ta thì không sao cả, nhưng sợ liên lụy nàng hợp táng cùng sẽ bị quấy rầy.”

“Thí chủ muốn hỏa táng?”

Hắn gật đầu, ở Trung thổ này có rất ít người chọn hỏa táng. Lúc hai quân giao chiến, nếu như có người dùng hỏa táng xử lý thi thể của địch nhân trên chiến trường thì sẽ bị cho là một phương thức lăng mạ khủng khiếp, kích động ý chí chiến đấu của quân địch, khiến cho trận chiến càng trở nên cam go khốc liệt hơn. Hắn giao hảo với bộ tộc Đảng Hạng nhiều năm, thường thấy họ hỏa táng, lại cảm thấy thi cốt thành tro rồi, không còn gì vướng bận nữa cũng là chuyện tốt.

“Chỉ là lúc hỏa táng muốn mời phương trượng tụng kinh cho nàng,” hắn nói, “Xin cho nàng không phải mang theo khổ đau trên đường luân hồi. Nếu như có khổ, vậy để ta chịu thay là được.”

Phương trượng bấy giờ mới bừng tỉnh, nhận ra người trong lòng Thẩm Sách đã ly thế, dưới tiếng sấm sét rung trời lại thở dài một tiếng, “A di đà phật, không biết thời gian là khi nào?”

“Trời sáng,” hắn nói, “Đợi mưa tạnh.”

Phương trượng đồng ý, nghĩ đến kẻ địch không đếm hết ngoài kia của Thẩm Sách, lại nhìn dáng vẻ sa sút này của hắn, tính đến khốn khó sau này hắn sẽ phải đối mặt, bèn nhẹ giọng hỏi: “Qua ngày mai không biết thí chủ đã có tính toán gì chưa? Nếu như muốn trốn khỏi đây, vậy thì hãy đi về phương Bắc, lão nạp có một vị sư đệ làm chủ trì ở ngôi chùa Nhất Thiên Viễn, cũng có thể sắp xếp đệ tử đưa ngài đi.”

“Qua ngày mai?” Hắn cười.

Ngày mai Chiêu Chiêu có thể gặp được ca ca rồi.

*** Lời tác giả ***

Thái tử Nam cảnh nhân đức, được bách tính kính yêu, đáng tiếc gặp mưu phản bị trọng thương, vì không được cứu chữa kịp thời nên đã bỏ mạng.

Mười mấy năm sau, Hoàng Đế tuổi già, Ngô đại tướng quân tạo phản không thành, bị nhốt vào đại lao, đói chết trong tù. Không lâu sau, Nam cảnh thay đổi triều đại, thay đổi cả vận mệnh Nam Bắc, đặt xuống một khởi đầu mới cho “Thiên hạ nhất thống” sau này.

Bình luận

Truyện đang đọc