GIANG NGUYỆT CỐ NHÂN - THU THU CẦU

Sử tịch triều Lê rất đầy đủ, còn có người chuyên môn viết tiểu sử cho Tiết Viễn, đều có thể tra được trên mạng.

Tôi ngẫu nhiên lấy một số dữ kiện lịch sử để kiểm tra, hắn đối đáp trôi chảy, thậm chí còn bổ sung thêm. Cảnh tượng đột nhiên giống như hỏi nhanh đáp lẹ về kiến thức lịch sử trên một chương trình truyền hình nào đó,chỉ tiếc trả lời đúng cũng không có thưởng.

"Nếu không ta đánh cho ngươi xem hai bộ quyền." Hắn đứng dậy cố gắng chứng minh thân phận của mình.

"Ấy, không cần." Tôi đã tin bảy tám phần, bây giờ đang trong giai đoạn sụp đổ và tái tạo lại thế giới quan.

Thanh niên tóc dài bạch y trước mắt này, không hợp với hoàn cảnh xung quanh, đôi mắt đen sâu thẳm của hắn ta đang nhìn chằm chằm vào tôi, lời nói cử chỉ đều lộ ra hắn không phải là người của thế giới này.

Vị tướng từ ngàn năm trước dường như thực sự đứng trước mặt tôi.

Tôi vội vàng lướt qua nội dung trang web, thấy hắn được lịch sử đánh giá rất cao, anh hùng thiếu niên, trụ cột của đất nước, biên giới hoà bình có một phần công lao của hắn, chỉ tiếc qua đời sớm.

Hắn chết rất truyền kỳ, còn lãng mạn, truyền thuyết dân gian nói hắn là sao võ khúc hạ phàm, sau khi lập được nghiệp lớn, liền thừa dịp đêm tối chạy tới dòng sông, chân giẫm lên mây đạp sao trăng, xoay chuyển đất trời thăng thiên.

Tôi không nghĩ việc chết trong bồn tắm một nghìn năm sau lãng mạn lắm đâu.

Mà tôi thì sao, đem vị anh hùng từ ngàn xa xưa này tát một cái ngất xỉu, còn trói lại, theo một ý nghĩa nào đó cũng coi như thành tích thế gian, những man di bị hắn thu thập nghe xong đều phải vỗ tay rơi lệ.

Tôi trong lòng cảm thấy cảm thấy hơi có lỗi, không biết nên nói cái gì: “Tiết...... Tướng quân?”

“Làm sao?”

"Chào mừng đến với thế giới mới.” Tôi cố gắng nở một nụ cười thân thiện.

Gặp gỡ thế giới mới bắt đầu từ ngôi nhà nhỏ của tôi.

Tóc và quần áo của hắn vẫn còn ẩm ướt, tôi nhìn không được, đề nghị: “Nếu không thì trước tiên anh đi tắm đi.”

Đưa hắn trở lại phòng tắm vừa rồi, cờ lê vẫn còn nằm trên mặt đất, tôi giả vờ không nhìn thấy, đá sang một bên, rồi đi kiểm tra bồn tắm xem có chuyện gì xảy ra.

Bây giờ nó thoạt nhìn là một bồn tắm phổ thông bình thường, nước bên trong đã được xả hết, tôi đưa tay chạm vào cần thận, tỉ mỉ sờ một lần khắp nơi, cũng không tìm được lỗ sâu hay lối vào không gian nào khác.

Suy nghĩ của tôi quay lại, ngẩng đầu lên xác nhận: "Anh bao nhiêu tuổi rồi? ”

"Hai mươi ba." Hắn quan sát phòng tắm trả lời.

...... Tên nảy đại khái không thể trở về được rồi, trong sử sách hắn chỉ sống đến năm hai mươi ba tuổi.

Tôi lần lượt giới thiệu vòi nước, bồn cầu, vòi hoa sen, sữa tắm vân vân, lại dạy hắn kiến thức an toàn khi sử dụng điện nước, hắn nghiêm túc gật đầu, biểu tình trước sau rất bình tĩnh, không hổ là đại tướng quân gặp loạn không hãi.

Bảo đảm hắn trong lúc tắm rửa sẽ không xảy ra nguy hiểm rồi, tôi đem phòng tắm tặng cho hắn, ra ngoài tìm quần áo thay.

Lúc nãy đứng bên cạnh, tôi có thể nhìn ra, hắn cao hơn tôi, hơn nữa rất cường tráng, chỉ có thể lấy áo sơ mi và quần cộc cỡ lớn vừa mới mua cho hắn, so sánh với trường bào đã thay ra, đối với người cổ đại như hắn mà nói mặc cái này chẳng khác nào khoả thân, nhưng không có cách nào, còn nhiều thứ hắn phải tiếp nhận lắm.

Hắn tiếp nhận rất tốt, mặc một thân này đi ra, chỉ có thể nói quần áo tuỳ người, mặc hàng rong thôi cũng ra được cảm giác cao cấp sang trọng, vai rộng chân dài miên man, mái tóc đen dài vẫn đang nhỏ từng giọt nước.

Với một ý thức sâu sắc về sứ mệnh lịch sử, tôi quyết định sấy tóc cho hắn. Khi máy sấy tóc vang lên, hắn sợ hãi lùi lại một bước, như thể tôi định ám sát hắn không bằng, nhưng không mất nhiều thời gian hắn đã quen với việc đó, tự cầm lấy và nói: "Để ta tự làm"

Thế là tôi buông mái tóc dài của hắn ta ra, tranh thủ lúc này đi tắm rửa rồi vào bếp. Ánh mắt tò mò của hắn nhìn xuống nồi, đây là lần đầu tiên tôi làm hai phần bữa khuya.

Sợi mì nóng hổi bưng lên bàn, hắn cầm đũa cùng tôi ngồi xuống, rất chân thành nhìn tôi, đường nét mặt mày vốn có chút sắc bén cách lớp khói bốc lên lại lộ ra vài phần nhu hòa.

"Đa tạ." Giọng điệu của hắn là rất chân thành.

"Không có chi." Tôi mỉm cười.

Chiêu đãi danh nhân trong lịch sử, còn nói chuyện mặt đối mặt như thế này, nếu là một nhà sử học hoặc nghiên cứu về xuyên thời gian, có thể sẽ phấn khích tới điên lên. Nhưng tôi chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, bị ảnh hưởng bởi hắn ta, bây giờ cũng tương đối bình tĩnh.

"Tôi tên Hà Hoàn." Tôi đột nhiên nhớ rằng mình vẫn chưa giới thiệu bản thân. “ Hoàn” là trở về.

Hắn thì thầm: "Hà Hoàn." Lại nói với tôi: "Ngươi sau này trực tiếp gọi ta là Tiết Viễn đi. ”

Tôi đáp lời

Hắn cúi đầu ăn mì, mới ăn được hai ngụm lại ngẩng đầu nhìn tôi.

Thực phẩm hiện đại không phù hợp với khẩu vị? tôi đang suy nghĩ, hắn đột nhiên lên tiếng hỏi: "Ngươi chưa bao giờ nghe nói về ta sao?"

Tôi suýt bị sặc nước dùng. hắn không nhận ra điện thoại di động, nhưng hẳn là nhìn ra những thứ tôi vừa hỏi đều là tạm thời ôm chân phật.

Trong một thoáng bối rối, tôi thành thật trả lời: “Môn lịch sử của tôi rất kém.” Đặc biệt là sau khi phân loại cấp ba,kiến thức về cơ bản trống rỗng, các nhân vật cổ đại thực sự nhớ không nhiều.

Hắn gật đầu không nói chuyện nữa.

Một bát mì lớn rất nhanh đã thấy đáy, hắn còn khen ngợi ăn ngon. Tôi bị khen chột dạ, nước trắng này có thể ngon sao, ngày mai nấu bốn món một canh đi. Hắn đột nhiên xuyên đến đây, không nơi nương tựa, rõ ràng tôi phải gánh vác trách nhiệm cung cấp nơi ăn chốn ở.

Sau khi ấm bụng càng ngày càng thoải mái, buồn ngủ theo đó mà đến, phòng khách chỉ cần thu thập một chút là hắn có thể ở lại, tôi dặn dò hắn có việc gì thì gọi tôi, sau đó ngáp một cái rồi ngã xuống giường, kết thúc một đêm sóng to gió lớn này.

Có lẽ trong tiềm thức biết trong nhà có người khác, tôi ngủ không yên ổn, thức dậy rất sớm, đi ra khỏi phòng ngủ đã nhìn thấy Tiết Viễn dậy còn sớm hơn tôi. Tôi hoài nghi thằng chả có khi cả đêm không ngủ cũng nên.

Lúc này hắn đang đứng bên cửa sổ ban công, nhìn ra xa thật ra cũng không nhìn được xa lắm, những khu dân cư cũ được xây dựng cạnh nhau, cột phơi quần áo và dây điện trên sân thượng phân chia bầu trời thành mảnh vụn, ánh bình minh trải dài, biểu thị một ngày mới bắt đầu.

Bên ngoài gió thổi vi vu, xuyên qua cửa sổ,mái tóc dài của Tiết Viễn nhẹ nhàng bay bay, thân ảnh của hắn thoạt nhìn giống như một vị tiên quân rơi vào phàm trần, lại giống như cụ già.

Nhìn bóng lưng hắn lặng lẽ, có vài phần cô đơn, tôi bỗng nhiên nghĩ đến, nếu như không có chuyện ngoài ý muốn rơi xuống nước, hắn vốn nên ở ngàn năm trước, tư thế hào hùng, vạn người kính ngưỡng, sống một cuộc đời huy hoàng mới phải.

Bình luận

Truyện đang đọc