GIÁO CHỦ ĐẠI NHÂN, THA THỨ TA

Hiên Viên Thiệu ngồi ngẩn ngơ ở bụi hoa, cầm một cành cây nhỏ vẽ nguệch ngoạc những đường dài không hình thù trên đất. Lòng hắn rối ren vô cùng. Trước kia hắn cứ trách cứ tại sao Cổ Tịch Vân lãnh đạm với mình, không biết tình điệu là gì, giờ mới biết kẻ đáng trách là hắn. Ngẫm nghĩ lại thì hắn cũng chẳng hề hiểu gì về Cổ Tịch Vân.

Cơn mưa bất chợt đổ xuống. Hiên Viên Thiệu vẫn ngồi ngây ra đó không di chuyển. Đến lúc cảm thấy lành lạnh khắp thân mới hơi nhúc nhích người, muốn đứng dậy lại vì ngồi quá lâu tê cứng đôi chân mà không đứng được. Hiên Viên Thiệu muốn khóc thành tiếng, gào lên: “Tịch Vân, đến cứu ta a!”

Cổ Tịch Vân từ xa cầm ô đen bước lại che cho hắn, gắt giọng: “Ngươi lại sao nữa?”

“Ta bị tê chân rồi, không đứng lên được.” Hắn ngước nhìn Cổ Tịch Vân than vãn, sau đó chợt ngỡ ngàng hỏi: “Mà sao ngươi xuất hiện đúng lúc vậy?”

“Ta vẫn luôn đứng nhìn ngươi.”

“Thế sao ngươi không mang ô đến che cho ta sớm?”

“Ta tưởng ngươi thích dầm mưa.”

Hiên Viên Thiệu ôm chân Cổ Tịch Vân, rất mực bi tráng nói: “Người ta là đang mải mê suy nghĩ về ngươi nên không để ý cơn mưa.”

“Nghĩ gì?”

“Ta hỏi Vũ Khang Y ngươi thích nhất là gì. Hắn bảo là gia đình, rồi kể ta nghe một chút về gia đình ngươi. Ta nghe xong buồn đến tận bây giờ.”

“Tên đó…đúng là rảnh rỗi thật.” Cổ Tịch Vân không vui nói.

“Không phải lỗi ở hắn, là do ta muốn biết thêm về ngươi. Nếu ngươi không thích thì trách phạt ta là được, đừng đổ tội lên hắn.”

Hiên Viên Thiệu nói xong chợt chột dạ. Hắn từ khi nào mà lại nghĩa khí vậy? Còn tự nguyện gánh tội thay Vũ Khang Y, đúng là không bình thường chút nào. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu Vũ Khang Y không kể ra với hắn, hắn chẳng đời nào biết được quá khứ của Cổ Tịch Vân. Mấy chuyện đại loại thế thì Cổ Tịch Vân sẽ không tự nói ra. Vết thương đã liền mặt sao còn muốn bị ai đó vạch ra xem?

“Tịch Vân, đừng đau buồn nữa, đều là quá khứ cả rồi. Ngươi hiện tại có ta. Ta tuyệt đối sẽ không để cho ngươi bị tổn thương gì.”

Cổ Tịch Vân gỡ cục nợ là hắn ra khỏi chân, ánh mắt có vài phần tin tưởng: “Ta biết.”

Chiếc ô đen trên tay Cổ Tịch Vân rơi nhẹ xuống đất. Cổ Tịch Vân kéo Hiên Viên Thiệu đến sau một hòn non bộ, nồng nàn quấn lấy môi hắn. Nụ hôn càng tiến sâu càng thôi thúc dục vọng, chớp mắt đã đem cả người hắn nhấn chìm vào khao khát. Khi Cổ Tịch Vân dứt khỏi nụ hôn, Hiên Viên Thiệu khàn giọng nói: “Ta muốn hơn nữa.”

Cổ Tịch Vân đè Hiên Viên Thiệu ngã vào hòn non bộ, trút bỏ hạ y hắn và từ sau sát nhập vào hậu huyệt đang ham muốn. Cơ thể Hiên Viên Thiệu lập tức có dòng điện chạy xẹt ngang, đánh mạnh từ đầu óc xuống dưới bụng. Đau đớn cùng khoái cảm đồng loạt đổ bộ, chính là một dạng điên đảo trời đất.

“A…Tịch Vân…thích chết ta được…A…”

Cổ Tịch Vân bình thường rất lãnh đạm, mà khi làm chuyện này càng lãnh đạm hơn. Y không nói lời nào, chỉ xô dạt tóc của Hiên Viên Thiệu qua một bên và hôn lên gáy hắn.

“A…rất nóng a…đừng…khoan…chỗ đó…”

Cổ Tịch Vân đang chạm vào vùng nhạy cảm nhất trong hậu huyệt của Hiên Viên Thiệu, bất chợt khiến nó e ấp mà co rút lại. Hiên Viên Thiệu vặn vẹo thân dưới cơn mưa, rên rỉ không dứt. Cái lạnh của bên ngoài không là gì so với tình hỏa đang thiêu đốt. Mỗi một phân một tấc Cổ Tịch Vân chạm vào đều khiến Hiên Viên Thiệu bấn loạn thần trí. Khi hắn sắp chống không nổi khuỵu chân xuống thì được Cổ Tịch Vân ôm ngang eo nâng lên.

“Tịch Vân…a….ta…a…thích ngươi…”

Hiên Viên Thiệu tự biết tỏ tình vào giây phút này là hoàn toàn không phù hợp, không lãng mạn. Thế nhưng, hắn đột nhiên nghĩ tới, lại đột nhiên muốn nói ra. Nhân lúc còn chưa cạn kiệt hết sức lực, hắn nhất định phải tranh thủ nói ra.

“Ngươi còn chưa thấy qua mặt ta.” Cổ Tịch Vân cắn day lỗ tai hắn nói.

Hiên Viên Thiêu hiểu ý của Cổ Tịch Vân. Đến mặt còn chưa thấy mà đã bảo thích y, quả thật có chút khiên cưỡng.

“Ta thích…con người ngươi…a…không phải mặt ngươi.”

Hiên Viên Thiệu thở khó khăn một tràng rồi lại cố nói tiếp: “Tịch Vân, ta rất thích ngươi…cho ta cơ hội….a…”

“Cơ hội gì?”

“Trở thành…người ngươi yêu…a…”

Cổ Tịch Vân thất thần vài giây, đương lúc cao trào sắp đạt được thì y dừng lại. Hiên Viên Thiệu ủy khuất định quay mặt ra sau nhìn xem biểu cảm y thế nào, nhưng chưa kịp quay thì Cổ Tịch Vân đã động lại. Một tay Cổ Tịch Vân đưa lên, vuốt dọc theo gân cổ Hiên Viên Thiệu. Y càng động càng mạnh, cứ như là cố tìm lại cao trào vừa đánh mất. Hiên Viên Thiệu không biết Cổ Tịch Vân có trả lời hắn hay không, bởi vì hắn rất nhanh mệt lã người, hoàn toàn chìm vào hôn mê, hôn mê rồi thì dù Cổ Tịch Vân nói gì hắn cũng không nghe được.

Một buổi ân ái ngoài trời mưa đổi lại được gì? Chính là hai cơ thể cùng nằm bệnh như nhau. Sau khi uống thuốc, Hiên Viên Thiệu dúi mặt vào lồng ngực Cổ Tịch Vân, tìm kiếm cảm giác ấm áp:

“Tịch Vân, ngươi yếu hơn ta nghĩ. Chỉ dầm mưa một chút mà đường đường là giáo chủ cũng nằm liệt giường như ta.”

Cổ Tịch Vân hừ lạnh. Y không phải bệnh vì mưa, mà vì làm chuyện ấy trong lúc mưa, nóng lạnh tương khắc nên hao tổn thể lực. Tuy nhiên, người bắt đầu mọi chuyện là y. Tự làm tự chịu, không thể trách ai được.

Cổ Tịch Vân nhớ lại một chuyện lúc nhỏ. Bởi vì khuôn mặt quá đẹp nên suốt ngày y bị đám trẻ cùng tuổi đeo bám và giành giật các kiểu. Ai cũng muốn trở thành người quan trọng nhất của y, cũng muốn y để mắt tới mỗi mình, xem y như vật trang trí xa hoa làm bọn họ tự hào. Y buồn bực nói với nghĩa phụ: “Bọn họ đều bảo thích con, nhưng cái mà họ thích là khuôn mặt của con thôi, không phải con người con.”

Nghĩa phụ cười nói với y: “Vậy thì con chỉ cần che đi diện mạo, chờ đến khi có người nói thích con người con, chứ không phải khuôn mặt con thì hẳn gỡ xuống sự phòng bị trong lòng.”

Thế là, từ đó Cổ Tịch Vân đeo mặt nạ. Lâu dần, vì những tin đồn đủ loại về khuôn mặt y, y không còn hứng thú tìm kiếm người yêu thích bản chất thật của mình nữa, chỉ đơn giản cảm thấy cần phải che đi khuôn mặt phiền phức đang có. Làm giáo chủ không cần đẹp, đẹp sẽ khiến cho người khác xem thường năng lực y, cho rằng y yếu đuối vô dụng. Làm giáo chủ cần nhất là phải đáng sợ, đeo mặt nạ vừa hay lại tôn thêm vẻ đáng sợ, quả là nhất cử lưỡng tiện.

“A Thiệu!” Cổ Tịch Vân trìu mến hôn lên tóc Hiên Viên Thiệu. Hiên Viên Thiệu chớp mắt, sửng sốt ngẩng lên. Đây là lần đầu tiên Cổ Tịch Vân gọi tên hắn.

“Sau này ngươi muốn biết gì về ta thì trực tiếp hỏi ta, không cần phải hỏi ai khác.”

“Lời này không thuyết phục, đến khuôn mặt ngươi còn chẳng muốn cho ta nhìn. Ta hỏi thì ngươi sẽ lặng im thôi.”

“Vậy nhìn đi.” Cổ Tịch Vân đem tay Hiên Viên Thiệu đặt ngay mặt nạ y. Hiên Viên Thiệu tự thấy trò đùa này không vui.

“Rồi ngươi sẽ đem tay ta đi chặt như cái người nào đó.”

“Ngươi khác hắn. Ta cho phép nên sẽ không làm gì ngươi.”

Hiên Viên Thiệu nửa tin nửa ngờ: “Lời này là thật sao?”

“Ta trước nay không nói đùa.”

Hiên Viên Thiệu đặt hai tay lên mặt nạ Cổ Tịch Vân, lại sợ nên ướm hỏi lần nữa: “Thế ta mở thật nha?”

Cổ Tịch Vân ừ trong miệng. Hiên Viên Thiệu vốn định từ tốn mở, nhưng nhịn không nổi gạt phăng mặt nạ ra cái vèo. Hắn đã chờ rất lâu rồi, quả thật không kiên nhẫn chờ thêm. Mở xong, đôi mắt hắn liền như bị thôi miên vào khuôn mặt Cổ Tịch Vân. Vầng trán rộng ẩn chứa khí thế sông núi, mày dài như liễu, mắt tỏa tinh quang, sóng mũi cao thanh thoát. Đây đúng là khuôn mặt hết sức hoàn mỹ, từng đường nét đều do tạo hóa dày công tạo nên, ngàn người chưa gặp được một.

Hiên Viên Thiệu hít hà: “Tịch Vân, ngươi thật sự quá quá quá đẹp.”

“Nam nhân khác nữ nhân. Đẹp không có ý nghĩa gì.”

“Không đúng a!” Hiên Viên Thiệu tinh nghịch hôn lên má Cổ Tịch Vân. “Ngươi đẹp ta rất thích.”

Hiên Viên Thiệu tranh thủ cọ cọ thêm một hồi má y, rồi chợt hoang mang lấy mặt nạ đeo lại cho y.

“Sao vậy?” Cổ Tịch Vân ngạc nhiên.

Hiên Viên Thiệu rất thật thà nói: “Không thể để người khác nhìn thấy khuôn mặt ngươi. Ngươi đẹp như vậy, nhiều người bu vào thì ta giành không nổi.”

“Ta là người chứ đâu phải đồ vật.”

“Vậy nên mới cần canh giữ kỹ. Người có chân bỏ đi, đồ vật thì không.”

“Ta sẽ không bỏ đi.”

“Cả đời cũng không bỏ đi?”

Hiên Viên Thiệu tham lam hỏi vặn thêm. Hắn từng hỏi hắn có địa vị gì với Cổ Tịch Vân, nhưng cho đến nay Cổ Tịch Vân vẫn chưa trả lời hắn. Điều này khiến hắn có chút bất an. Dù rằng đáp án của Cổ Tịch Vân ra sao, hắn đều sẽ không buông tay y ra, cũng không để y có cơ hội buông tay hắn. Tuy nhiên, là con người thì ai cũng thích nghe những điều tốt đẹp, nếu được chính miệng Cổ Tịch Vân hứa hẹn sẽ càng hạnh phúc hơn.

Cổ Tịch Vân im lặng. Hiên Viên Thiệu uất ức trách: “Ngươi chưa từng cho ta lời hứa hẹn nào cả. Người ta cái gì cũng trao cho ngươi rồi, lại còn xấu hổ tỏ bày trước nữa, ngươi phản ứng một chút cũng không được sao?”

“Được, ta hứa với ngươi.”

Tuy bị Hiên Viên Thiệu ép hứa, nhưng Cổ Tịch Vân không thấy khó chịu gì, lời nói ra cũng rất tự nhiên.

“Tịch Vân, Tịch Vân.”

“Hử?”

“Ta thích ngươi. Cả đời này của ta sẽ chỉ thích một mình ngươi.”

Cổ Tịch Vân không đáp lại, nhưng y âm thầm cất giữ những lời này vào tận trái tim. Hiên Viên Thiệu biết Cổ Tịch Vân là người trầm tính, cũng không tiện ép buộc nhiều. Miễn là hắn hiểu, trong lòng người này đã có hắn rồi.

“Tịch Vân, thích ngươi, thích ngươi, thật thích ngươi.” Hiên Viên Thiệu thoải mái nói ra toàn bộ tâm tư. Cổ Tịch Vân đã lạnh, nếu hắn không dùng nóng bù lại thì giữa họ sẽ mãi chẳng có tiến triển gì.

Cổ Tịch Vân càng nghe càng lúng túng, vành tai không chịu được có chút đỏ lên, gượng gạo nói: “Ta biết rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc