GIÁO CHỦ DỮ PHONG TỬ

Kẻ điên thoạt nhìn đã khôi phục như người bình thường, lại còn về bên cạnh thân nhân của mình. Tuy rằng sớm biết thân phận của hắn không đơn giản, nhưng không đơn giản đến độ này ta cũng không ngờ tới.

Thanh danh của Hắc Ưng bảo lúc ta ở Ma Giáo cũng đã nghe nói, bọn họ không thể nói hoàn toàn là người giang hồ, chỉ có thể tính một nửa. Bọn họ ở bãi săn chăn nuôi ngựa tốt nhất, thuần dưỡng chim ưng rất nghe lời, từ tổ tiên bắt đầu cùng với triều đình có ngàn vạn luồng quan hệ, nguyên nhân vì bọn họ phân nửa là quan, cho nên trên giang hồ không có người nào dám trêu chọc bọn họ. Chung quy dù cho võ công cái thế cũng chỉ là bần lão đầu bách tính, tục ngữ nói dân không đấu với quan chính là đạo lý này.

Ẩn Kiếm môn cùng Hắc Ưng bảo ở cùng một khách sạn, tuy rằng đãi ngộ cách biệt trời đất, nhưng ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp mặt, khó tránh khỏi có lúc gặp nhau. Mỗi khi đến thời khắc đó tự trong đáy lòng ta cảm thán một câu: quyền tiền thật sự là thứ tốt, trách không được nhiều người thích như vậy! Ẩn Kiếm môn vừa thấy Hắc Ưng bảo dứt khoát hận không thể đi lên nhận làm họ làm cha, vừa chân chó vừa nịnh nọt, nhưng Hắc Ưng bảo kỷ luật nghiêm minh, đệ tử đi một đường nhìn không chớp mắt, đa số đều là Ẩn Kiếm môn lấy mặt nóng áp vào cái mông lạnh của người ta.

Đến buổi tối, ta không được phép ở trong phòng. Tổng cộng mười mấy người chen chúc trong một phòng, nếu còn chứa thêm ta một tù nhân hôi không chịu nổi thì mọi người đừng có hy vọng ngủ. Cho nên ta ngủ ở trong viện, do hai đệ tử Ẩn Kiếm môn trông coi.

Thực ra ngủ ở trong viện cũng rất tốt, rộng rãi, lúc không có việc gì còn có thể ngẩng đầu nhìn xem tinh tú, thập phần có ý cảnh, chỉ là…… Có hơi lạnh.

Ẩn Kiếm môn cũng không biết cho ta vài kiện y phục, trên người ta còn mặc y phục mùa thu, trải qua hơn một tháng lăn lộn nhìn không ra màu sắc nguyên bản, đơn bạc, làm ta lạnh run.

Ta thật sự nhịn không được, liền ưỡn mặt nói: “Hai vị đại hiệp, có thể…… cho ta một cái chăn? Tiết trời này nằm xuống đất rất lạnh, ngủ không được.”

Vốn ta không muốn cầu bọn họ, bởi vì đêm nay trông coi ta lại là hai lão con rùa nhằm vào ta, ban đêm lạnh nước mũi ta cũng chảy thành dòng, nếu không mở miệng ngày mai trên đời này không biết còn có ta hay không.

“Muốn chết hả?” Hai người mặc rất dày đang ngồi một bên ôm bình nước nóng nói chuyện phiếm, nghe ta nói hai người đó nhìn nhau sau đó không hẹn mà cùng lộ ra một nụ cười cổ quái.

Trong lòng ta lộp bộp một chút, biết mình sắp gặp chuyện.

Quả nhiên, một lão con rùa lắc lư đi đến trước mặt ta, ngồi xổm xuống hỏi:“Lạnh?”

Ta gật gật đầu:“Rất lạnh.”

Đối phương lấy bình nước nóng ra nhìn ta khoe khoang hỏi:“Muốn không?”

Ta lại gật gật đầu.

Lão con rùa đó cười ha ha, ta cũng không biết hắn đang cười cái gì.

Tiếp theo ta thấy hắn vươn ra một chân: “Vậy thì giúp gia gia liếm hài cho sạch đi.”

Ta ngẩn người, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy bộ dáng tiểu nhân đắc chí của hắn đang cười, ta hận không thể một kiếm đâm hắn.

Ta tốt xấu gì cũng là tiền giáo chủ Ma Giáo bây giờ lại bị một đệ tử vô danh của tiểu phái vô danh trên giang hồ làm nhục, thật sự là, thật sự là…… Buồn cười!

“Ai, ngươi còn không nguyện ý phải không?” Trên mặt bỗng nhiên đau xót, tên đệ tử con rùa kia chắc là thấy ánh mắt hung ác của ta phẫn nộ một cước đạp ngã ta xuống đất mắng: “Không biết điều!”

Ta bị trói chặt tay chân không thể nhúc nhích, cũng không có cách nào đứng dậy, chỉ có thể chật vật quỳ rạp trên mặt đất, ăn vào miệng đầy bùn.

Ta nhắm chặt mắt: “Đại hiệp bớt giận, tiểu nhân không không muốn, tiểu nhân….. liền liếm.”

Nhẫn nhục chịu đựng là chân trượng phu. Hàn Thanh Ngôn, ngươi đến mang thai cũng đã làm qua, liếm hài thôi còn có thể muốn mạng của ngươi sao?

Không thể lấy được mạng ta, ta đương nhiên biết không thể lấy được mạng mình, đạo lý ta đều biết, nhưng cái miệng này vẫn không thể đi xuống!

Tại sơn động lúc ấy ta cho rằng đã là cực hạn, tôn nghiêm coi như là rác rưởi không hơn, nhưng hiện tại xem ra kẻ điên đối với ta lại rất ôn nhu.

Năm ngón tay nắm chặt trong lòng bàn tay, cơ thể của ta run nhè nhẹ, không rõ vì sao mình lại đi đến bước này,

Ma Giáo không phải ta muốn gia nhập, giáo chủ không phải ta muốn làm, vì sao các người đều coi ta là con khỉ mà đùa giỡn?!

Mạng của ta ta không nắm giữ được, đến ông trời cũng không giúp ta.

Quả nhiên, chỉ có kẻ điên mới thật tâm đối với ta.

Hoàn hảo hắn đã khôi phục bình thường, về sau hẳn là mỗi ngày sẽ sống rất tốt, sẽ cưới phu nhân xinh đẹp, qua một hai năm sẽ sinh cho hắn một tiểu tử béo tốt. Về phần ta Ma Giáo yêu nhân này, bụi về bụi đất về đất, nên đi chỗ nào thì đi chỗ đấy, sống hoặc chết cũng không liên quan gì với hắn.

Như vậy cũng rất tốt, cũng rất tốt……

“Uy! sư huynh, ngươi xem tiểu tử này tự nhiên lại khóc! Ha ha ha ha, thật sự là đồ hèn hạ!” Tên đệ tử kia lại đạp ta một cước nói: “Ghê tởm chết, ngươi đừng đụng đến giày của ta.”

Ta nằm trên mặt đất, ngây ngốc nhìn trên trời, khóe mắt ướt sũng, giống như đang khóc.

Ta một đại nam nhân, sao lại có thể khóc? Lúc trước ở Ma Giáo khổ như vậy ta cũng chưa từng khóc, rớt xuống vách núi đau như vậy ta cũng không khóc qua, bây giờ sao có thể khóc…..

Chắc là do bị nghẹn khuất đi, dù sao nơi này không ai biết ta là ai, khóc thì khóc đi.

Nằm một lát, đột nhiên quay đầu một chậu nước lạnh đổ vào mặt ta, bên tai là tiếng cười vui vẻ của hai tên con rùa kia, trước mắt ta bị nước làm ướt nhẹp thành một khối dơ bẩn nằm ở trên mặt đất. Ta đột nhiên cảm giác mình như con chó ghẻ, đáng cười lại đáng thương.

“Ngươi cười cái gì?” Tên sư huynh con rùa đi tới, cau mày nhìn về phía ta

Ta nhìn hắn cười cười: “Võ lâm chính đạo cũng không có gì tốt, làm ra mấy trò lạm dụng bỉ ổi. Các ngươi một đám…… Đều là lũ rùa con!” Ta nói càng không kiêng nể gì nở nụ cười.

Hai người kia chưa từng nghĩ tới sẽ bị ta làm cho nhục nhã, chung quy trên đường đi ta giả dạng ra vẻ đáng thương rất tốt, nghe vậy lập tức biến sắc, tên sư đệ rùa con tiến lên nắm chặt tà áo của ta.

“Ngươi nói cái gì? Có dám lặp lại lần nữa không!”

Ta biết lặp lại lần nữa khẳng định sẽ bị bọn họ đánh nhưng vào lúc này nhịn cũng không được, lập tức ta phun một ngụm nước miếng vào mặt hắn.

Kết quả có thể nghĩ, dưới cơn thịnh nộ của đối phương ta bị hung hăng đánh một trận, trên mặt bị đánh mười mấy bạt tay, trong miệng tràn đầy mùi máu tươi.

“Sư đệ!” Không biết như thế nào tên sư huynh con rùa kia đột nhiên kêu sư đệ ngừng tay.

Ta bị xô ngã trên mặt đất, ngọc bài trên ngực trượt ra. Ta sợ thứ này bị hai con rùa kia thấy được khởi lòng tham, vội vàng giãy dụa muốn đem vật nhét trở về.

“Tiêu bảo chủ, Tiêu nhị bảo chủ, khiến hai vị chê cười, chúng ta là đệ tử Ẩn Kiếm môn, đây là tiểu tặc chúng ta trên đường bắt được, lúc nãy hắn dùng ngôn ngữ chê cười hai người chúng ta nên sư huynh đệ chúng ta muốn cho hắn một chút giáo huấn……”

Hai cơn rùa chết tiệt này còn lúc phải cúi người như vậy, đợi đã, Tiêu bảo chủ chẳng phải chính là……

“Nguyên lai là Ẩn Kiếm môn cao đồ, kính đã lâu kính đã lâu, ta…… Ai…ca ca đợi đã, đừng đi nhanh như vậy!”

Ta cương ngạnh nằm ở chỗ đó, cảm giác phía sau truyền đến tiếng bước chân từ xa đi đến gần, một tiếng một tiếng, giống như là đi vào trái tim của ta.

Người kia bước chân trầm ổn đi tới bên cạnh ta, gió nhẹ làm bay cánh tay áo màu đen của hắn, giống như thổi một tấm lưới về phía ta, làm trước mắt ta một mảnh tối đen.

Tóc còn đang nhỏ nước, nửa người trên y phục cũng ướt đẫm, ta đang run rẩy, nhưng ta thậm chí phân không rõ đó là bởi vì lạnh, hay bởi vì kẻ điên.

Không đúng, hiện tại phải gọi hắn là “Tiêu bảo chủ”.

Giống như là nghe được tiếng lòng của ta, vốn vẫn đi về phía trước, cước bộ đột nhiên dừng lại, dừng ở trước mặt ta.

Ta còn không kịp phản ứng, liền nghe một giọng nam trầm thấp hỏi ta:“ Ngọc bài của ngươi đến từ nơi nào?”

Đương nhiên là…… Ngươi cho ta.

Ta phản xạ tính bắt lấy ngọc bài trên ngực, nhất thời không biết nên trả lời hắn ra sao. Ta ngẩng đầu, chống lại một đôi mắt quen thuộc lại xa lạ.

Trong ánh mắt đó hoàn toàn băng lãnh, quả thực muốn đâm ta bị thương.

Chỉ liếc nhìn ta đã biết, hắn đã không nhớ ta.

“Ta……”

Không đợi ta mở miệng, Tiêu nhị bảo chủ đã đuổi theo, nhìn chằm chằm ta một trận kinh hô: “Ca, đây không phải là Hắc Ưng ngọc bài của ca sao? Ca nói không biết để quên ở nơi nào, sao lại…… ở trên tay người này?”

Hắn nhìn ta bằng ánh mắt khiến ta không thoải mái, giống như lúc người của Ẩn Kiếm nhìn ta không sai biệt lắm.

“Này không phải là ngươi trộm đi chứ?” Mặc dù ở hỏi ta, nhưng ta biết trong lòng y đã có loại phỏng đoán này.

Ta vội vàng vì mình biện bạch:“Không có, đây là ta nhặt, vài năm trước ta ở trên một vách núi nhặt được!”

Tiêu Mạc Bắc giật mình, nhìn về phía Tiêu Trọng Nam:“Ca?”

Đối phương không có đáp lại vẫn như cũ nhìn ta, tựa hồ xác định tính chân thật trong lời nói của ta.

Ta không có dời tầm mắt, vẫn cùng hắn đối diện, thẳng đến khi hắn nhịn không được mở miệng. Hắn nói:“Nếu là ngươi nhặt, ta muốn chuộc nó về, ngươi có thể yêu cầu ta làm một chuyện.”

Ta trừng mắt nhìn, tiêu hóa ý tứ trong lời nói của hắn đột nhiên nở nụ cười.

Ông trời xem ra còn chưa hoàn toàn vứt bỏ ta, buồn ngủ tốt xấu gì cũng tống một tảng đá lớn lên trên đầu ta.

Ta cúi đầu thật thấp, ở trước mặt Tiêu Trọng Nam dập đầu một cái, đôi hài của hắn rất sạch sẽ, so với tên con rùa kia sạch sẽ hơn nhiều, hẳn là không cần ta liếm.

“Cầu bảo chủ…… Cứu ta.”

Bình luận

Truyện đang đọc