GIÁO CHỦ MUỐN LY HÔN

Lúc Tiền Phàm trông thấy Triệu Khải trên mặt chợt lóe lên oán hận, Tô Thanh Việt làm như không nhìn thấy, cùng Triệu đạo chào hỏi xong liền tự mình nghiên cứu kịch bản.

Triệu Khải bảo nhân viên sửa sang lại tràng cảnh đã sớm dựng tốt, lại để cho nhân viên ánh sáng đem ánh đèn kiểm tra lại một lần, cũng không để ý tới Tiền Phàm đứng ở một bên phim trường.

Trên mặt Tiền Phàm chỉ cảm thấy nóng hừng hực, cả phim trường không ai chủ động để ý đến hắn. Người đại diện còn ở bên cạnh nhỏ giọng lải nhải liên tục bảo hắn tranh thủ thời gian đi xin lỗi Triệu đạo.

Tiền Phàm treo lên một nụ cười miễn cưỡng, đi đến trước mặt Triệu Khải, còn chưa mở lời liền thấy ông ta xoay người đối một bên phụ tá nói: "Gọi điện thoại cho Địch Kiến Kỳ, hỏi một chút cậu ta có chuyện gì, tại sao giờ này còn chưa tới. Hôm qua chẳng phải đã thông báo hôm nay cảnh diễn đầu tiên chính là cảnh của cậu ta sao?"

Tiền Phàm nhìn Triệu đạo đưa lưng về phía hắn, một luồng khí nóng xông thẳng đỉnh đầu, người đại diện ở phía sau khuôn mặt đau khổ lôi kéo hắn.

Tiền Phàm nhẫn rồi lại nhẫn, bày ra vẻ mỉm cười, nói với Triệu Khải: "Triệu đạo, mấy hôm trước có chút hiểu lầm, không bằng chúng ta trước tiên ngồi xuống nói chuyện một chút".

Triệu Khải xoay người, tựa như lúc này mới nhìn thấy hắn, giễu cợt nói: "Thật ngại quá, cậu cũng thấy đấy, tôi tương đối bận rộn, hẳn là không có thời gian nói chuyện cùng cậu, xin đừng ở đây ảnh hưởng công việc của chúng tôi".

"Không phải... Triệu đạo, chỉ một chút thời gian, sẽ không chậm trễ chuyện gì, Địch Kiến Kỳ không phải còn chưa tới sao?" Tiền Phàm nắm chặt tay để ở bên trong túi áo, đè xuống lửa giận trong lòng.

Đúng lúc này, Địch Kiến Kỳ ngáp một cái đi vào phim trường hai mắt còn mơ màng.

"Ban đêm đi cướp ngân hàng nào hả?" Triệu Khải trông thấy bộ dáng này của hắn đã cảm thấy bực mình.

"Ngân hàng xây dựng." Địch Kiến Kỳ hướng phòng hóa trang đi đến, vừa đi vừa đáp.

Hắn cùng Triệu Khải đã từng hợp tác chung mấy lần, hai người tương đối quen thuộc, cũng không thèm để ý mấy lời khó nghe ấy.

Địch Kiến Kỳ đi đến nửa đường, nhìn thấy thiếu niên im lặng đứng một bên, không để ý tới ánh mắt khó hiểu của Tô Thanh Việt đem cậu kéo vào phòng hóa trang.

"Anh kéo tôi làm gì chớ?"

"Bởi vì tôi đoán một chút nữa sẽ có một trận đại chiến, không tránh khỏi tai bay vạ gió*, anh đây vẫn nên cứu thanh niên tốt nhà cậu nha". Địch Kiến Kỳ cũng không thèm để ý ánh mắt bất thiện của Tô giáo chủ, buông tay cậu ra liền tự mình đi hóa trang.

*Tai bay vạ gió: Tai vạ bất ngờ từ đâu đưa tới.

Tô Thanh Việt nghĩ đến nam thứ ba trước kia đang bên ngoài, cảm thấy vẫn là nơi này yên tĩnh hơn.

Nhưng mà, yên tĩnh chỉ là tạm thời.

Loading...

Bên ngoài thanh âm cãi vã rất nhanh liền truyền vào.

"Triệu đạo, tôi kính ông là tiền bối, luôn ăn nói nhẹ nhàng đúng mực, ông cũng đừng quá mức. Tiền Phàm đã bị lửa giận làm choáng váng đầu óc, bắt đầu không lựa lời mà nói.

Người đại diện cũng trở nên gấp gáp, kéo lại cũng không được.

Sớm biết hôm nay xảy ra chuyện như vậy, chẳng bằng không đến, ai biết hôm nay tính tình Tiền Phàm lại nóng nảy như vậy.

Tô Thanh Việt đi ra khỏi phòng hóa trang, rất hiếu kì cuộc chiến này phát sinh như thế nào.

Quay đầu nhìn lại, tiểu ca phụ trách không biết từ lúc nào đã đứng ở bên cạnh rồi.

"Tại sao lại cãi nhau vậy?" Tô Thanh Việt quay đầu lặng lẽ hỏi.

"Hình như là Triệu đạo nói muốn đem ảnh chụp hồi trước bỏ đi thay bằng ảnh chụp của cậu ngày hôm qua để công bố, đồng thời ở weibo công khai đưa ra tin tức thay người. Tiền Phàm không chịu. Sau đó Triệu đạo nói là do chính hắn yêu cầu không diễn nữa. Vì vậy liền cãi vã." Tiểu ca dùng tay che miệng bí mật trả lời.

Chiến tranh trong phim trường ngày càng bùng nổ, Triệu đạo không nói một lời, lẳng lặng nhìn xem Tiền Phàm phát huy.

Ở một nơi hẻo lánh, một cái camera đã mở ra ống kính từ sớm.

"Bộ phim truyền hình này đầu tư cũng không nhỏ, ông dùng người mới chẳng có danh tiếng gì thì có thể có hiệu quả gì chứ".

Triệu Khải khẽ cười một tiếng, "Ý của cậu là dùng cậu liền sẽ có hiệu quả à!".

Tiền Phàm nghe lời này cảm thấy có khả năng chuyển biến tốt, liền nói ra mấy lời không có não: "Fan hâm mộ của tôi nhiều như thế, dù cho chỉ có một mình tôi thôi cũng có thể kéo cao tỉ lệ người xem."

Người đại diện quả thực muốn quỳ, cảm giác không biết tên ngốc này từ nơi nào xuất hiện, hắn không nói lời nào, đi ra ngoài gọi điện thoại.

Tô Thanh Việt cho dù chưa từng lăn lộn trong ngành giải trí cũng biết những lời này nói ra thì coi như xong.

Vừa nói xong, Tiền Phàm cũng kịp phản ứng, trong phim trường nhiều tiền bối như vậy, không nói những diễn viên gạo cội kia, cho dù chỉ có Địch Kiến Kỳ thôi cũng đã bỏ xa hắn mấy con phố rồi.

Mặc dù tuy nói hắn là tiểu sinh đang hồng, nhưng thật sự hồng được bao nhiêu chính hắn cũng rõ ràng, bằng không thì cũng sẽ không phải hạ mình đi lấy lại nhân vật này như vậy.

Hắn chỉ là một nam thứ ba vậy mà còn to tiếng không biết thẹn nói khoác rằng chính mình có thể chống đỡ tỉ lệ người xem.

Tiền Phàm ngượng ngùng nhìn Triệu Khải một chút, trên mặt nóng rát, cảm thấy xung quanh tất cả mọi người đều đang xem chuyện cười của hắn.

Không còn mặt mũi tiếp tục chờ đợi ở phim trường, không bắt chuyện được liền giận đùng đùng rời đi.

Người đại diện chạy vào nhận lỗi với Triệu đạo, thuận tiện đưa điện thoại di động cho ông.

Điện thoại bên kia không biết nói cái gì, Triệu đạo cũng không có tránh người bên ngoài, cười pha trò nói: "Người trẻ tuổi a, khó tránh khỏi tính khí có chút nóng nảy, có điều quá xúc động đúng là rất dễ xảy ra chuyện."

"Chỉ cần không gặp lại cậu ta ở phim trường, tôi đương nhiên sẽ không so đo."

"Khách khí khách khí, lịch trình sắp tới tương đối bận rộn, sợ là không có thời gian ăn cơm."

"Tài trợ eo hẹp? Không có, anh không cần lo lắng cho tôi, tôi còn có việc cúp máy trước".

Cũng không ngại sắc mặt người bên kia Triệu Khải cúp điện thoại, đối với người đại diện của TiềnPhàm nói: "Vị Thái tử kia của các người, miếu nhỏ này của chúng tôi không chứa nổi, lần sau cũng không cần tới."

Người đại diện mặt mày méo xệch, cười khổ rời đi, rốt cuộc hiểu rõ vì sao không ai nguyện ý tiếp nhận Tiền Phàm, thật sự là một tên chuyên gây rắc rối.

qingyufighting.wordpress.com

Phong ba cứ thế qua đi, Triệu Khải tựa như không việc gì, nên làm như thế nào liền làm, cả phim trường đều hài hòa. Nhưng mà đến thời điểm quay phim, Triệu đạo lại trở nên gắt gỏng hơn, cũng may mọi người sớm đã thành thói quen, biết ông ấy cũng không nhằm vào ai, nghe một chút cũng liền quên.

Hai ngày gần đây cũng không có cảnh của Tô Thanh Việt, Tô Thanh Việt vẫn tại phim trường, vẫn không ngừng quan sát nghiền ngẫm, lĩnh hội về cách chuyển động Triệu đạo nói.

Triệu Khải dự định chủ nhật sẽ công khai tạo hình của Tô Thanh Việt, đồng thời ở weibo đưa ra tin tức thay người.

Tô giáo chủ có chút kích động nhỏ, rốt cục cũng gần Diệp Lệ Hành thêm một bước rồi nha. ≧◠◡◠≦

Nhưng mà, ngày chủ nhật lại có điện thoại gọi đến cho người giám hộ.

Trường Đại học S thông báo sinh viên Tô Thanh Việt đã một tuần lễ không xuất hiện ở trường. Trước kia mặc dù cúp học, nhưng là mỗi ngày tốt xấu gì cũng đến điểm danh. Nhưng một tuần lễ nay đến bóng người cũng hoàn toàn không thấy. Vì phòng ngừa xảy ra chuyện gì, đành phải gọi điện thoại cho người giám hộ.

Điền tên người giám hộ chính là Chu Thu Bân, trùng hợp Chu Thu Bân đang cùng Diệp Lệ Hành đi công tác, sau đó tin tức Tô giáo chủ trốn học rất nhanh liền truyền đến tai Diệp Lệ Hành rồi.

Thời điểm Diệp Lệ Hành gọi điện thoại cho Tô Thanh Việt, Tô Thanh Việt đang ở trong phim trường nghe Triệu đạo giảng giải về bộ phim, điện thoại ném ở phòng hóa trang, cũng để chế độ yên lặng.

Cho nên, Diệp ảnh đế kể từ buổi dạ tiệc từ thiện một lần nữa không thể gọi được cho Tô Thanh Việt.

Diệp Lệ Hành vô cùng lo lắng liền lập tức quyết định quay trở về thành phố B. Vẫn chưa ra khỏi phòng chờ, liền nghe được mấy cô gái đồng hành ở bên cạnh đang ríu rít nói cái gì đó, mơ hồ nghe được tên của Tô Thanh Việt.

Diệp Lệ Hành dừng bước lại, cẩn thận nghe các cô đang nói cái gì.

"Vì sao, vậy mà đem Tiền Tiền nhà chúng ta nhà đổi đi".

"Tiền Phàm đó có cái gì tốt, chỉ được khuôn mặt đẹp, diễn xuất cũng không được tí nào".

"Người nam này không phải cũng là chỉ dáng dấp đẹp mắt thôi sao".

"Cũng không nhất định, cậu nhìn xem tạo hình của cậu ta nè, thật là..."

"Nhưng mà tớ cho tới giờ vẫn chưa từng nghe qua người tên Tô Thanh Việt này, là người mới của công ty nào à?"

Nghe đến đó, Diệp Lệ Hành không do dự nữa, đi tới phía trước.

Mấy cô gái vô cùng vui vẻ, Diệp ảnh đế vậy mà chủ động tới bắt chuyện với bọn họ.

"Các em vừa mới thảo luận chuyện gì mà trông vui vẻ như thế?" Diệp Lệ Hành vô cùng ôn nhu thân sĩ, quả thực muốn hòa tan trái tim của một đám thiếu nữ.

Một người trong đó giơ điện thoại di động trong tay lên, nói với Diệp Lệ Hành: "Anh nhìn xem tạo hình này nè, là nam thứ ba trong bộ phim cổ trang mới nhất của Triệu đạo, vốn là Tiền Phàm diễn, không biết vì sao bây giờ lại đổi người."

Diệp Lệ Hành cầm điện thoại qua, nhìn trên màn ảnh là hình dáng quen thuộc, rõ ràng khuôn mặt âm dương của Tô Thanh Việt, chỉ cảm thấy ngực khó thở.

Bởi vì nhân vật nam thứ ba này sau này tính cách sẽ có biến hóa, cho nên thời điểm chụp hình Triệu đạo cho cậu chụp cả hai loại phục trang thiết kế, hậu kỳ đem ghép lại vào một chỗ, một nửa là ánh nắng rực rỡ, một nửa là bạo ngược hung ác. Mặc dù ghép thành tổ hợp này, nhưng nhìn không có chút nào cảm giác quái dị, ngược lại lại có sự tương phảnmỹ cảm ở bên trong.

Vậy mà lúc này trong đầu Diệp ảnh đế đều là nhóc con này dám giấu diếm mình âm thầm đi quay phim, chẳng chịu thương lượng một chút, đem Diệp Lệ Hành hắn vứt ở nơi nào.

Tuyên truyền ở thành phố này cũng vừa kết thúc, Diệp Lệ Hành lập tức mua vé máy bay bay về thành phố B. Hắn ngược lại vô cùng muốn biết Tô Thanh Việt rốt cuộc suy nghĩ như thế nào, không chịu yên lành học tập, lại nhảy chân vào vũng nước đục trong ngành giải trí này.

Không có bối cảnh, không có nhân mạch, con đường này có bao nhiêu khó khăn, liệu cậu có biết?

Nếu là chỉ là vì sinh tồn, vì tiền, vậy thì chẳng bằng bọn họ sớm nên ly hôn, như vậy di sản mà mẹ Tô để lại có thể danh chính ngôn thuận cho cậu.

Trên đường đi Diệp Lệ Hành vô cùng bất an. Hắn đã suy nghĩ rất nhiều, suy nghĩ nên khuyên nhủ cậu như thế nào, suy nghĩ làm sao để trừng phạt cậu.

Nghĩ đến cuối cùng cũng đưa ra kết luận, bởi vì bọn họ chỉ là kết hôn giả. Trên thực tế, Tô Thanh Việt là người trưởng thành, cậu ấy muốn làm cái gì, Diệp Lệ Hành căn bản cũng không can thiệp được.

Nghĩ đến đây, Diệp Lệ Hành bất lực ngã người trên ghế ngồi, mặc dù có vài phần cảm giác không giống đối với cậu, cũng không dám dễ dàng nói ngay.

Nhưng mà Tô Thanh Việt còn trẻ, người trẻ tuổi tâm tính luôn bất định.

Hơn nữa, cậu ấy dường như cũng có người mình thích.

Nhận thức điều này càng khiến Diệp ảnh đế cảm thấy vô cùng mất mác, chẳng lẽ Diệp Lệ Hành hắn mị lực còn không bằng một tên mao đầu tiểu tử sao!

***

Màn đêm lặng lẽ buông, Tô Thanh Việt mang theo một thân mỏi mệt mở cửa chung cư.

Hôm nay là ngày đầu tiên cậu chân chính tham gia quay phim, mặc dù diễn xuất không tệ, nhưng cảm giác đối với ống kính, cùng với việc nhận biết phương hướng chuyển động của nhân vật thực sự quá ít, Triệu đạo mặc dù không có mắng đáng sợ như thế, nhưng vẫn khiến Tô giáo chủ nhận thức được cái gì gọi là Dung ma ma.

Nháy mắt vừa mở cửa ra, Tô Thanh Việt đột nhiên nheo mắt lại, trong phòng đen kịt một màu, nhưng lại truyền ra tiếng hít thở yếu ớt.

Những ngày qua, Tô giáo chủ chưa bao giờ đình chỉ tu luyện, tự nhiên cảm giác được, trong nhà có người.

Chẳng lẽ Diệp Lệ Hành trở về, vì sao lại không bật đèn?

Giữa lúc Tô Thanh Việt nghĩ như vậy, ánh đèn cạch một tiếng mở lên, ánh sáng chói mắt khiến Tô giáo chủ phải nheo mắt lại.

Trong phòng khách, Diệp ảnh đế sắc mặt đen thui vô cùng khó coi nhìn Tô Thanh Việt vừa mới bước vào cửa.

Tô giáo chủ trong lòng lộp bộp một tiếng.

Mình gần đây cũng không gây rắc rối gì, loại tiết tấu giống như lại muốn giáo huấn người này là thế nào nha!

Bình luận

Truyện đang đọc