GIÁO THẢO CÙNG PHÒNG KHÔNG ĐÚNG LẮM

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Đầu tháng chín, học kỳ mới của đại học A bắt đầu.
Tầm ba, bốn giờ chiều, trời nóng như lửa đốt, ánh nắng xuyên qua tán cây rậm rạp soi rọi tới mức bỏng cả da.
Lúc Khương Duật Bạch ôm tranh phác họa đi ngang sân vận động, nhạc trong tai nghe bluetooth còn đang hát khúc cuối, thì những tiếng hét ầm ĩ đầy hưng phấn của mấy cô gái trên sân vận động đã truyền vào tai cậu rất rõ ràng.
“Cứu tui trời ơi! Thật sự đẹp trai quá đi mất! Tui sắp bị đẹp xỉu rồi!”
“Dẫn bóng kìa! Nam thần lại dẫn bóng kìa!”
“Giáo thảo cố lên nha a a a… ủa?”
Giọng cô gái đang cổ vũ đột nhiên đổi hướng, ánh mắt thẳng thừng rơi trên thân hình cao ráo mỏng manh như trang giấy.
Bây giờ đang nắng nóng cực độ, nhưng lúc cậu đi ngang qua, lại nhìn có vẻ đặc biệt thanh lãnh sạch sẽ đến nỗi cảm nhận được cả mùi hương thơm mát như có như không, toàn thân tựa trông viên ngọc ấm áp trong trẻo, như thể cậu và những người xung quanh không ở cùng một thế giới.
Mới để lộ một bên mặt thôi, cũng đã đẹp đủ khiến người ta nín thở.
“Hình như là… Khương Duật Bạch khoa Mỹ Thuật!” Nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa khẽ reo lên.
“Trời ơi, thật là anh ấy sao! Má ơi sao mà đẹp thế…”
“A a a tớ phản đây tớ phản đây!”
Hệ thảo Khương Duật Bạch khoa Mỹ Thuật đại học A, bình thường rất ít khi xuất hiện, không thích ồn ào, chưa từng tham gia hầu hết các hoạt động công khai ở trường, đến cả ảnh để bình chọn hệ thảo cũng là ảnh chụp thẻ căn cước người ta giữ lại.

Nhờ vào mỹ mạo được truyền miệng, cậu trở thành hệ thảo thần bí nhất đại học A.
Nổi tiếng hơn so với vẻ đẹp đấy, chỉ có thể là thiên phú và tài hoa của cậu.
Đây là lần đầu tiên họ thấy cậu ngoài đời, đương lúc nhỏ giọng thảo luận sôi nổi thì Khương Duật Bạch đã ngang qua rồi.
Một giây sau, nhóm nữ sinh đồng thanh hét lên: “Cẩn thận bóng!”
Biến cố xảy ra, Khương Duật Bạch không kịp phản ứng lại, bên tai vang lên tiếng “bạch” rất lớn, âm thanh mạnh mẽ ấy khiến cho tim cậu chợt trĩu xuống.
Cùng lúc đấy, có thứ gì đó nóng hổi sượt ngang vành tai cậu.
Tai run rẩy một hồi Khương Duật Bạch mới giật mình, mờ mịt vén mắt lên.
Một cánh tay thon dài hữu lực đập vào mắt, cơ tay vì dùng sức mà căng cứng, bên ngoài phủ một lớp mồ hôi mỏng, tỏa ra hơi nóng mạnh mẽ.
Thả theo đường cơ nhìn lên, là một gương mặt lập thể anh tuấn.lập thể anh tuấn: góc nào cũng đẹpNước da trắng ngần, đôi mắt đen láy, xương mày sâu hun hút có hơi giống con lai, đường nét khuôn mặt hoàn mỹ như một tác phẩm điêu khắc bằng đá cẩm thạch.

Gió hanh phất ngang, mồ hôi trên trán chàng thanh niên lăn dài theo đường vòng cung bên má, nhỏ giọt tí tách trên xương quai xanh.
Khương Duật Bạch lập tức tỉnh táo lại, lui về phía sau một bước.
Lục Cẩm Duyên vững vàng khống chế quả bóng, thu hồi cánh tay đang vắt ngang: “Cậu không sao chứ?”
Hắn vừa cất lời, sự hung hăng giữa đôi mày cũng lặng lẽ biến mất, lộ ra vài phần ôn hòa lễ độ, hơn nữa giọng nói còn trầm thấp dễ nghe, rất khó để khiến người ta không sinh thiện cảm.
Lúc này Khương Duật Bạch mới nhìn rõ, thì ra đối phương chặn quả bóng rổ bay tới chỗ mình bằng một tay.
Ánh mắt cậu không tự chủ được nhìn xuống, dừng trên chiếc áo thun ẩm ướt mồ hôi, sau đó rất nhanh rời khỏi, lúc này mới nhớ phải nói lời cảm tạ: “Cảm ơn cậu.”
Ấn đường Lục Cẩm Duyên khẽ nhướng, đang tính nói gì đó thì sau lưng vang lên tiếng hét của bạn cùng phòng: “Anh Lục! Anh Lục mau quay lại!”
Hắn ngoảnh đầu đáp một tiếng, trong chốc đó thôi nhưng Khương Duật Bạch đã đi xa rồi.
Đi nhanh quá nên không phát hiện ra có một bức phác họa bị rơi trên sân cỏ.
Nhân khi gió chưa thổi bức tranh bay đi, Lục Cẩm Duyên cúi người nhặt nó lên, gấp gọn nhét vào túi quần, ôm bóng quay về sân.
“Oa! Vừa nãy chớp mắt cái anh Lục đã đỡ được quả bóng đấy! Quả thực đẹp trai muốn rụng trứng!” Thẩm Chiêu đi tới huých vai hắn, cố ý bắt chước dáng vẻ đáng yêu của mấy nữ sinh reo lên.
Lục Cẩm Duyên nở nụ cười, ném bóng trong tay cho chàng trai tóc vàng phát bóng ban nãy: “Lần sau ném cho đúng hướng.”
Tóc vàng nhận bóng, lớn tiếng kêu: “Không phải đâu anh Lục, em cố ý ném cậu ta!”
Lục Cẩm Duyên: “Gì cơ?”
“Anh Lục anh chả biết gì cả.” Thẩm Chiêu cười hì hì giải thích thay tóc vàng, “Người mà anh mới anh hùng cứu mỹ nhân chính là hệ thảo Khương Duật Bạch của khoa Mỹ Thuật, cuối học kỳ trước cậu ta từ chối nữ thần khoa tiếng Anh trước mặt mọi người, nữ thần bị tổn thương thấu tim, kết quả thì sao, lão Nghiêm chẳng tinh ý, đi làm cái gì mà nghi thức tỏ tình đuổi xui cho nữ thần, số phận không cần nghĩ cũng biết!”
Một nam sinh khác nói chen vào: “Mấy cậu nói xem, Khương Duật Bạch này có chỗ nào đẹp chứ, nhìn qua nhìn lại vẫn thấy không đúng! Tôi buồn quá mà, nữ thần của tôi rốt cuộc vừa ý cậu ta ở điểm nào?”
“Mấy cậu sao mà hiểu được! Bây giờ con gái chỉ thích mấy kiểu tiểu thịt tươi trắng như gà luộc yếu đuối như đàn bà!”
“Tôi đếch muốn hiểu! Nhìn lão Nghiêm của chúng ta xem, đàn ông biết bao nhiêu! Không vừa mắt chỗ nào?”
Mọi người bảy mồm tám lưỡi thảo luận, trái lại Lục Cẩm Duyên hơi nhíu mày.
Đàn ông? Đàn ông mà cầm bóng ném người ta?
Lão Nghiêm ôm bóng vẻ mặt phiền muộn: “Nếu không phải cậu ta khiến nữ thần rơi vào thế bí trước mặt mọi người, tôi sao có thể bị nữ thần giận chó đánh mèo, loại thẳng tay chứ!”
“Giận chó đánh mèo?” Nghe đến đó, lông mày Lục Cẩm Duyên hơi nhướng lên, cười chế giễu hỏi ngược lại, “Hành vi của cậu, chẳng lẽ không phải là giận chó đánh mèo?”
Lão Nghiêm sững sờ, trợn mắt muốn phản bác, nhưng khí thế lại vô thức yếu đi: “Ơ đâu phải thế…”

Thấy bầu không khí có hơi sai sai, những người đang đùa giỡn cười toe toét với nhau vội im bặt, không dám nói thêm lời nào, chỉ nhìn nhau một chốc không biết anh Lục có ý gì.
Nhưng Lục Cẩm Duyên tựa như chỉ thuận miệng nói vậy, đưa tay vuốt mồ hôi ẩm ướt trên trán: “Hôm nay chơi thế thôi.

Lão tam, đi.”
“Được!” Thẩm Chiêu đáp lời, bỏ lại những người khác, hấp tấp theo anh Lục về ký túc xá.
*
Hai người về đến ký túc xá, cửa vừa mở ra là làn hơi lạnh của điều hòa đã ùa tới, Thẩm Chiêu không khỏi cảm thán: “Òa! Thật thoải mái!”
“Chơi xong rồi à?” Chu Phong tháo tai nghe xuống, quay đầu nhìn họ, “Không phải chứ, vẫn còn sớm mà?”
“Ôi! Đừng nói nữa!” Thẩm Chiêu đặt mông lên ghế, bắt đầu miêu tả sinh động như thật tình huống anh hùng cứu mỹ nhân vừa xảy ra cho lão đại nghe.
Hắn dùng cả tay cả chân để kể, Chu Phong nghe thì lấy làm lạ, cuối cùng nhịn không được hỏi: “Hệ thảo khoa Mỹ Thuật kia ở ngoài thế nào? Có khoa trương như lời đồn không?”
“Em lúc đó ở hơi xa, không nhìn rõ lắm, chỉ thấy người thật trắng như phát sáng.” Thẩm Chiêu thuận tay cầm chai nước khoáng đã uống phân nửa trên bàn, động tác khoa trương khoa tay múa chân, “Là thân mang Thánh quang ấy, anh hiểu không? Như kiểu có một kết giới ngăn cách với đám phổ nam bọn mình, không ai có thể hòa vào được thế giới của cậu ta!”phổ nam: là kiểu con mặc dù nhìn bình thường nhưng lại rất tự tin với chính mình.“Hai chúng ta đều là phổ nam, nhưng A Duyên đâu phải.” Chu Phong cười hỏi, “Trắng tới mức nào? Có trắng bằng A Duyên không?”
Lục Cẩm Duyên là người trắng nhất ký túc xá bọn họ, thường xuyên phơi nắng chơi bóng mà vẫn không đen.

Nhưng tới giờ vẫn không ai dám nói hắn là tiểu bạch kiểm, trước mặt lẫn sau lưng đều không dám.tiểu bạch kiểm: con trai trắng trẻo trong sáng, thường ám chỉ trai bao“Nè anh Lục! Hai người gần nhau nhất đó.” Thẩm Chiêu quay mặt nhìn về phía Lục Cẩm Duyên, “Anh thấy cậu ta trông thế nào?”
Chu Phong cũng lập tức chuyển hướng tầm nhìn.
Lục Cẩm Duyên đang mở bức tranh nhặt được ra, nghe thấy thế thì hơi nheo mắt, hồi tưởng cảnh trên sân vận động ban nãy, phát hiện mình vậy mà lại nhớ rõ được từng chi tiết lúc ấy.
Tựa như một bộ phim tua chậm, được phát lại trong từng khung hình.
Dưới ánh mắt chờ mong của bạn cùng phòng, hắn chậm rãi mở miệng miêu tả: “Rất trắng, lông mi rất dài, đôi mắt rất trong trẻo.”
Còn rất thơm nữa.
Chu Phong kinh ngạc: “A Duyên? Hình như cậu vừa dùng ba từ ‘rất’ liên tiếp?”
Trong mắt người ngoài, giáo thảo nổi tiếng khắp đại học A Lục Cẩm Duyên phong độ thân sĩ, tao nhã lịch sự, nhưng đám bạn cùng phòng của hắn lại hiểu rất rõ, mắt nhìn của giáo thảo này cực kỳ sắc bén và soi mói.
Người có thể khiến hắn dùng từ ngữ bậc này này để đánh giá, hình như trước giờ chưa từng xuất hiện.

Hai mắt Thẩm Chiêu tỏa sáng, nhưng vẫn tưởng tượng không ra đẹp thế nào, bèn hỏi: “Thế cậu ta và giáo hoa nữ thần ai đẹp hơn?
Lục Cẩm Duyên chẳng màng tới hắn, không nhanh không chậm mở bức tranh ra, kẹp vào trong sách.
“Nói mau nói mau!” Thẩm Chiêu vẫn không chịu buông tha, “Giáo hoa và hệ thảo ai đẹp hơn?”
Lục Cẩm Duyên lườm hắn, giọng điệu bình tĩnh: “Cậu nói gì vậy, một người là giáo hoa, một người là hệ thảo, giới tính khác nhau so thế nào được?”
Thẩm Chiêu thoáng cái nghẹn lời: “Thì…”
Chu Phong cười phụ họa: “A Duyên nói đúng, hệ thảo có xinh đẹp thế nào thì cũng là con trai, sao mà so được với giáo hoa chứ.”
Thẩm Chiêu vội vàng giơ tay đầu hàng: “Sorry sorry, em quên mất anh Lục là một tên trai thẳng sắt thép, thà gãy chứ không cong!”
Lục Cẩm Duyên từ chối cho ý kiến, mở tủ quần áo lấy một chiếc quần đùi ra, “Mồ hôi đầy người rồi, tôi đi tắm trước nhé.”
Thật ra, ban nãy khi hai người đối mặt nhìn nhau, một khoảnh khắc trống rỗng hiếm hoi xuất hiện trong đầu hắn.

Đôi mắt xinh đẹp trong suốt như pha lê kia không biết có ma lực gì, khiến hắn căn bản không kịp quan sát rõ ràng tướng mạo của đối phương.
Chu Phong đặt mắt lại trên máy tính, đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Phải rồi, hôm nay có bạn cùng phòng mới chuyển vào đấy.”
Thẩm Chiêu: “Gì cơ? Bạn cùng phòng mới ư?”
“Học viện có thông báo rồi, mấy cậu không để ý à?” Chu Phong tận chức tận trách truyền đạt tin tức cho bạn cùng phòng, “Hình như là do ký túc xá mới của học viện Nghệ Thuật chưa xây xong, không có chỗ cho sinh viên năm nhất ở, nên đẩy mấy sinh viên năm hai, năm ba khoa Mỹ Thuật sang ký túc xá nam của mấy học viện khác.”
Lúc ba chữ “khoa Mỹ Thuật” đột ngột xuất hiện, động tác cầm tay nắm cửa phòng tắm bỗng ngừng lại một chút.
“Sao lại là khoa Mỹ Thuật nữa?” Thẩm Chiêu cười đùa, “Hôm nay chọc phải tổ ong của khoa Mỹ Thuật à?”
Lục Cẩm Duyên không nghe được gì nữa nên bèn lắc đầu đi vào phòng tắm dội nước.
*
Khương Duật Bạch vác một chiếc balo cực lớn trên lưng, tay kéo vali, chuẩn bị dời đến ký túc xá nam của khoa Tài Chính.
Đồ dùng sinh hoạt hằng ngày của cậu không nhiều, lần chuyển ký túc xá này còn ném bớt mấy thứ, nhưng chỉ mỗi tranh phác họa và bài tập thôi cũng đủ nặng lắm rồi, hơn nữa khoảng cách hai tòa nhà quả thực hơi xa, cho nên lúc cậu xuất hiện trước cửa túc xá 611, đã mệt đến thở không ra hơi.
Cậu đứng ngoài cửa, chờ hơi thở dần ổn định lại, dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên mặt xong mới đưa tay gõ cửa ký túc xá.
“Ai vậy?” Bên trong vang lên một giọng nói vô cùng trung khí, “Đến ngay đến ngay!”
Mấy giây sau, từ trong cửa ngó ra một gương mặt thanh tú xa lạ.
Khương Duật Bạch và anh nhìn nhau, cậu đã sớm chuẩn bị câu chữ để giới thiệu rồi: “Xin chào, tôi là bạn…”
“Rầm” một tiếng, cửa trước mặt cậu mạnh mẽ đóng chặt.
“Đệt! Không phải em nằm mơ chứ?” Vẻ mặt Thẩm Chiêu không tin nổi ngoảnh đầu nhìn lại, “Bạn cùng phòng mới hình như là… hệ thảo của khoa Mỹ Thuật kia đấy!”
Chu Phong cũng sửng sốt một lúc, vội vàng nói: “Lão tam cậu làm gì vậy? Mau dẫn người vào đi!”

Thẩm Chiêu vỗ trán, nhanh chóng quay người, mở cửa ra liên tục nói xin lỗi: “Xin lỗi nha hệ thảo! Nhất thời kích động nhất thời kích động, mau mời vào!”
Khương Duật Bạch: “…”
Cậu giả như không tốn sức chút nào xách vali vào cửa, ánh mắt quét qua một vòng.
Ký túc xá của học viện Nghệ Thuật là bốn người một phòng, trên là giường dưới là bàn, nhưng có lẽ do nam sinh khoa Tài Chính đông quá nên phòng sáu người phải ngủ giường tầng, may thay có ban công và phòng tắm riêng, không gian cũng khá rộng rãi.
Trên mặt bàn bày biện lẫn lộn tai nghe, chai nước, ly mỳ ăn xong cũng chưa vứt, trên giường thì chất đầy quần áo không biết sạch hay dơ, toả ra mùi hơi khó chịu.
Đúng là ký túc xá nam điển hình, nhưng khu vực chung xem như có thể tạm đặt chân.
Khương Duật Bạch bình tĩnh thu hồi ánh mắt: “Chào mọi người, tôi là Khương Duật Bạch.”
“À chào cậu…” Chu Phong bấy giờ mới khôi phục tinh thần, vội vàng đứng dậy, nhiệt tình giới thiệu bản thân, “Tôi là Chu Phong, trưởng ký túc xá 611, cũng là người lớn tuổi nhất.”
Tròng mắt Thẩm Chiêu vẫn đang dính trên mặt bạn cùng phòng mới, có hơi cà lăm: “Tôi tôi tôi… tôi là Thẩm Chiêu, đứng hàng lão tam!”
Chu Phong tiếp tục bổ sung: “Lão nhị đang tắm, lão tứ đi chuyển đồ giúp bạn gái, lão ngũ thì thuê trọ ngoài trường rồi, bình thường rất ít khi về, mà lão lục thì ra nước ngoài từ học kỳ trước, nên thật ra ký túc xá của chúng ta bình thường chỉ có bốn người.”
“Thêm cậu nữa là năm, sau này tắt đèn cũng chẳng lo không tìm thấy cậu!” Thẩm Chiêu lại như thường, hào hứng hừng hực hỏi, “Hệ thảo, cậu rank gì rồi?”Câu của Thẩm Chiêu ý khen bạn Bạch trắng phát sáng.“Tôi… tôi không chơi game.” Khương Duật Bạch chỉ hướng giường tầng trên bị chất đầy đống đồ vật linh tinh, “Tôi ngủ giường này hả?”
“Đúng, đấy là giường trống đấy.” Chu Phong bước tới, chuyển đồ bên trên xuống, “Lão tam, qua giúp với.”
Đối với bạn cùng phòng mới không chơi game này, Thẩm Chiêu tuy thất vọng nhưng vẫn tích cực chạy tới chỉnh đốn giường chiếu giúp cậu.
Động tĩnh bên ngoài không nhỏ, Lục Cẩm Duyên trong phòng tắm đương nhiên cũng nghe thấy.

Hắn đóng vòi hoa sen lại, lấy khăn tùy ý lau sơ nước, mặc quần đùi vào, mở cửa đi ra ngoài: “Bạn cùng phòng mới đến rồi à…”
Âm cuối vì bất ngờ mà tan dần trên môi.
Khương Duật Bạch cũng sững sờ, không ngờ rằng, đâu chỉ được gặp mặt lần nữa, mà còn thành luôn bạn cùng phòng, mới đến đã bán khỏa thân…
Thanh niên thân cao hơn mét chín, vai rộng chân dài, từ cơ ngực xuống eo càng lúc càng hẹp, tạo thành một thân hình tam giác ngược hoàn mỹ.
Cơ bụng tám múi, sắp xếp cân xứng, các khối rõ ràng mà không quá cường điệu, điển hình của kiểu mặc vào thì gầy, cởi ra thì đầy đặn.
Những giọt nước chưa được lau khô tùy ý lăn dài trên da, tuyến nhân ngư xinh đẹp nổi gân xanh chạy dọc xuống dưới chiếc quần đùi lỏng lẻo, dù chiếc quần thể dục đang mặc rộng thùng thình thì cũng mơ hồ thấy được cộm lên một nắm.
Khương Duật Bạch nhìn thoáng qua, rụt rè mở to hai mắt.
Hồi chiều cậu đoán không lầm, dáng người Lục Cẩm Duyên rất đẹp, tỉ lệ vóc dáng còn đẹp hơn những người mẫu nam cậu từng vẽ.
Cơ thể này rất thích hợp làm người mẫu.

Chú thích chung: giáo/hệ thảo/hoa ý chỉ những nam sinh nữ sinh có vẻ ngoài nổi bật, mang nhiều thành tích trong khoa (hệ) và trường (giáo)..


Bình luận

Truyện đang đọc