GIÁO THẢO LIÊU MÀ NGỌT

Lục Cảnh Trừng đang cùng nhóm Trần Nguy nói chuyện, vừa nói vừa đi tới chỗ ngồi.
Mới đi được nửa đường, đằng sau đột nhiên truyền đến một tiếng kêu "anh Lục" đầy thê thảm, làm Lục Cảnh Trừng giật mình đến mức suýt chút nữa làm đổ khay thức ăn.
Ngay sau đó hắn lại nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, Lục Cảnh Trừng cau mày, thầm nghĩ lại có chuyện gì nữa đây.
Sai đó, hắn bị người ta kéo lại.
Lục Cảnh Trừng quay đầu, chỉ thấy Diệp Thanh Dương ngoan ngoãn đứng đằng sau mình.
Cậu thấy hắn quay đầu, ngay lập tức bày ra bộ dạng vô tội.
Lục Cảnh Trừng mơ hồ có chút đau đầu.
"Lại làm sao?"
Lục Thanh Dương tội nghiệp:" Thẻ cơm của tôi không còn tiền."
"Vậy cậu đi nạp tiền đi, tìm tôi làm gì, tôi cũng không phải máy nạp thẻ."
"Tôi không có tiền." Diệp Thanh Dương tiếp tục giả bộ ngoan ngoãn, trong mắt còn không quên mang theo ba phần đáng thương:" Tiền của tôi đều dùng để hấp dẫn sự chú ý của cậu, đã xài hết rồi."
Lục Cảnh Trừng:...
Lục Cảnh Trừng cảm thấy xưa nay hắn chưa từng gặp người nào không biết xấu hổ như Diệp Thanh Dương.
"Vậy cũng gọi là hấp dẫn sự chú ý của tôi? Vu cáo tôi, nhằm vào tôi, thỉnh thoảng còn muốn hãm hại tôi? Tôi đã làm gì cậu mà cậu phải nhọc lòng như thế?"
Biểu tình trong mắt Diệp Thanh Dương lập tức trở nên đáng thương, như oán như mộ, như khóc như tố:" Tôi cũng không muốn mà, nhưng tôi không có gì cả, nếu như tôi không tìm ra cin đường cho riêng mình, cậu sẽ chẳng bao giờ chú ý tới tôi, tôi chẳng qua chỉ muốn làm bạn với cậu mà thôi."
Cậu nói, nước mắt đã tràn ra khỏi viền mắt, dính trên lông mi, muốn rơi mà không rơi nổi, nhìn qua vô cùng đáng thương tội nghiệp.
Lục Cảnh Trừng quả thật đã bị cậu đánh bại:" Con mẹ nó, một thằng con trai như cậu làm ơn đừng có sướt mướt như vậy được không? Người không biết còn tưởng tôi đang bắt nạt cậu đấy."
Diệp Thanh Dương lập tức giơ tay lau lau nước mắt, bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời:" Vậy nếu tôi không khóc, cậu cho tôi mượn thẻ cơm của cậu một chút được không? Tiền của tôi đều tiêu tốn trên người cậu, hiện tại không có một xu nạp thẻ cơm, tôi còn chưa ăn trưa đâu đó... Cậu yên tâm, chờ hai ngày nữa có tiền, tôi sẽ trả cho cậu.
"Nói như thể tôi cần cậu tiêu tiền để hãm hại tôi ấy." Lục Cảnh Trừng thấp giọng nói.
Lục Cảnh Trừng quả thực một đấm đánh vào gối bông, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ móc thẻ cơm ra:" Cầm lấy, tiền thì không cần trả lại đâu, đừng tiếp tục làm phiền tôi là được. "
Diệp Thanh Dương vội vã nhận lấy:" Cảm ơn anh Lục, anh Lục thật tốt!"
Cậu nói xong liền chạy đi xếp hàng mua rai xào.
Đám Trần Nguy thấy Diệp Thanh Dương đi rồi mới nháy mắt liếc Lục Cảnh Trừng một cái.
Lục Cảnh Trừng trở lại, ngữ khí bất thiện:" Ánh mắt đó của cậu là có ý gì?"
Trần Nguy tặc lưỡi:" Mày vậy mà lại đưa thẻ cơm cho cậu ta."
"Đó là vì cậu ta phiền quá."
"Trước kia cũng có nữ sinh làm phiền mày, lại chẳng thấy mày đưa thẻ cơm cho người ta."
"Đâu có giống nhau? Mấy nữ sinh đó không khóc!"
"Cho nên khóc mới là điểm mấu chốt hả?" Trần Nguy hiếu kì nói.
Lục Cảnh Trừng mệt lòng:" Hôm nay mày không còn gì để nói nữa à, còn nói nhảm tao đánh chết mày."
Trần Nguy híp mắt nhìn hắn một cái, cùng Bách Nhạc, Đổng Dục đứng bên cạnh nở nụ cười chế nhạo, sau đó ngồi xuống vị trí đã cố định của đám người bọn họ.
Vị trí của Bách Nhạc đối diện nơi lấy rau xào, có thể nhìn thấy Diệp Thanh Dương đứng ở cuối hàng chờ đến lượt.
Cậu ta liếc mắt nhìn, sau đó nói với Lục Cảnh Trừng:" Mày nghĩ vừa rồi cậu ta nói có thật không? Nữ sinh muốn làm bạn với mày có rất nhiều, nhưng mà nam sinh thì đây là lần đầu tiên tao thấy đấy."
"Tao đâu có biết." Lục Cảnh Trừng chẳng thèm phản ứng:" Không cần để ý đến cậu ta."
"Cậu ta không phải là thực sự thích mày đấy chứ ?" Bách Nhạc cười nói.
Lục Cảnh Trừng một miệng đầy canh suýt chút nữa phun ra ngoài:" Mày nói bậy cái gì đó, câm miệng!"
"Trên ti vi không phải đều diễn thế này sao? Cô gái, em hấp dẫn sự chú ý của tôi."
Bách Nhạc híp mắt, học theo tổng tài bá đạo trên ti vi nhìn về phía Lục Cảnh Trừng.
Lục Cảnh Trừng tiện tay cầm đồ uống Trần Nguy vừa mua về ném tới:" Lão tử là thẳng nam."
Bách Nhạc vừa lấy chống cằm vừa nhìn Diệp Thanh Dương đang mua cơm:" Nhưng ai biết Diệp Thanh Dương có phải vậy hay không?"
"Cậu ta có thể khóc đến như vậy, nói không chừng thật sự là gay."
Bách Nhạc "chậc chậc" lắc đầu:" Cảnh Trừng, mày nghĩ xem một tên gay dùng trăm phương ngàn kế muốn thu hút sự chú ý của mày, muốn làm bạn với mày, tại sao lại như vậy?"
"Chắc chắn không phải tình bạn thuần khiết!" Trần Nguy tiếp lời nói.
Lục Cảnh Trừng vẫn không hiểu:" Chúng mày sao lại dễ dàng tin lời cậu ta nói như vậy, nói không chừng là đang gạt người đó."
"Làm gì đến mức đấy, trước mặt bao nhiêu người, khóc dữ dội như vậy, rồi còn than thở kể lể, cậu ta cũng không phải diễn viên, kĩ năng diễn xuất bẩm sinh à?"
"Đúng vậy!" Trần Nguy tán thành:" Diễn xuất điêu luyện như thế còn đến trường làm gì, trực tiếp đi đóng phim không phải tốt hơn sao. Tôi thấy cậu ta có tám, chín phần là thích cậu rồi."
Lục Cảnh Trừng:...
"Câm miệng, ăn cơm!" Lục Cảnh Trừng lớn tiếng nói.
Lục không phải diễn viên mà còn diễn tốt hơn diễn viên Thanh Dương, lúc này cũng đã chọn xonh đồ ăn, "tích" một tiếng, quẹt thẻ xong.
Cậu nhìn bàn tay cầm thẻ cơm của mình, chậm rãi lộ ra ý cười, mất công bản thân vừa mới chuẩn bị bao nhiêu lời giải thích, vậy mà không dùng được cái nào.
Lục Cảnh Trừng xem ra còn tốt bụng hơn so với cậu nghĩ, đơn thuần như vậy, cậu cũng không tiện bày ra kĩ năng diễn xuất trước mặt hắn.
Nam chính ngôn tình bây giờ đều đơn thuần thiện lương như vậy sao?
Diệp Thanh Dương không hiểu lắm, dù sao thì lượng thông tin cậu nhận được mới chỉ dừng lại ở chương 50 của cuốn sách, sau chương 50 thì hoàn toàn không có chút hiểu biết gì.
Cậu nghĩ như thế, bưng khay cơm đến chỗ Lục Cảnh Trừng.
"Thẻ cơm của cậu đây, cảm ơn cậu, tôi sẽ mau chóng trả tiền lại cho cậu." Diệp Thanh Dương ôn hoà nói.
Lục Cảnh Trừng nhận lấy thẻ cơm, nói một câu không cần, sau đó lại cúi đầu tiếp tục ăn.
Diệp Thanh Dương cũng không quấn lấy hắn nữa, đi tới một bên, đặt khay cơm xuống bàn bât đầu ăn.
Trịnh Nguy nhìn cậu, nhỏ giọng nói:" Lại nói, thằng nhóc Diệp Thanh Dương này hình như không có bạn bè gì cả, hình như chưa thấy cậu ta đi cùng ai bao giờ."
"Với tính cách của cậu ta, không có bạn là chuyện bình thường."
"Mày nói tao mới để ý, hình như hôm nay cậu ta không giống ngày thường." Bách Nhạc nói.
"Nói nhiều hơn." Đổng Dục bổ sung:" Ngày thường luôn cúi đầu không nói lời nào, hôm nay lại bùm bùm chát chát như pháo nổ, nói một tràng dài."
Khả năng đây chính là sức mạnh của tình bạn, vì thổ lộ tâm tư của chính mình, chỉ có thể bỏ mặc tất cả mà nói ta hết thảy, không bị đánh là chuyện nhỏ, bị người mình thích chán ghét mới là chuyện lớn."
Trần Nguy nói xong, cố ý nhìn về phía Lục Cảnh Trừng, hỏi:" Đúng không, Cảnh Trừng?"
Lục Cảnh Trừng lườm cậu ta một cái:"... Cơm cũng không chặn nổi miệng của mày."
Hắn nói xong, không chút dấu vết liếc nhìn Diệp Thanh Dương một cái, chỉ thấy đối phương đang cúi đầu yên tĩnh ăn cơm, tựa hồ vẫn giống như bình thường, lại giống như bất thường.
Không phải thực sự thích hắn đấy chứ?
Lục Cảnh Trừng cảm thấy chuyện này cũng không quá đáng sợ, nhưng hắn là thẳng nam, thích một thẳng nam như hắn chính là đi vào ngõ cụt!
Hết hi vọng đi, Diệp Thanh Dương!
Diệp Thanh Dương vốn đang ăn cơm lại phát hiện ra Lục Cảnh Trừng đang lén lút nhìn mình.
Bình thường, rơi vào tính cảnh náo loạn như vừa rồi, chắc hẳn ai cũng không nhịn được mà đoán già đoán non.
Cho nên cậu vẫn tiếp tục bình tĩnh ăn cơm, làm bộ mình không hề phát hiện ra.
Đến khi đã dùng xong bữa, Diệp Thanh Dương chủ động đi tới trước mặt Lục Cảnh Trừng, hỏi hắn:" Về phòng học hả?"
Bách Nhạc và Trần Nguy liếc mắt nhìn nhau, rồi cùng cười cười nhìn Lục Cảnh Trừng.
Lục Cảnh Trừng bị bọn họ cười đến lúng túng, cự tuyệt nói:" Không về."
"Vậy tôi về trước nha, hẹn gặp lại!"
Diệp Thanh Dương nói xong, vẫy vẫy tay với hắn, chạy ra ngoài.
Lúc này cậu đã hiểu được phần nào kí ức của nguyên chủ, cho nên dễ dàng tìm được đường về phòng học, tìm đến chỗ ngồi của mình.
Chỗ ngồi của một tên quái gở như nguyên chủ ở vị trí cuối lớp, dựa vào tường.
Diệp Thanh Dương lật qua lật lại sách bài tập của nguyên chủ, quả nhiên y như trong kí ức, là một tên học tra.
Diệp Thanh Dương đã lớn từng này, từ bé đến giờ đều là "con nhà người ta" trong miệng giáo viên và phụ huynh của người khác, điểm thi không có mấy lần xếp thứ hai, ngay cả điểm thi đại học cũng gần như là tối đa, trở thành trạng nguyên của cả tỉnh.
Bây giờ đột nhiên xuyên vào một tên học tra, cảm giác này còn rất mới mẻ.
Rất tốt, Diệp Thanh Dương nghĩ, giáo viên dường như đã bỏ cuộc với học tra này, trên lớp làm gì cũng không quản, vừa hay cậu có thể thả lỏng nhàn nhã một chút.
Cậu ngược lại cũng không vội vàng học tập, dù sao cậu cũng vừa mới xem qua sách bài tập, tri thức giữa hai thế giới cũng không khác nhau nhiều lắm.
Cậu đều học qua rồi, đều biết cả rồi, chi nên không cần sốt ruột.
Diệp Thanh Dương ngáp một cái, nằm nhoài ra bàn bắt đầu ngủ trưa.
Chờ cậu ngủ xong một giấc, đã thấy giáo viên đang đứng trên bục giảng giảng bài.
Diệp Thanh Dương nằm úp sấp nghe mười phút, cảm thấy những kiến thức này quá mức đơn giản, vì vậy lại cúi xuống, ngủ tiếp.
Tiết thứ nhất kết thúc, Diệp Thanh Dương cuối cùng cũng ngủ no rồi.
Cậu chậm rãi xoay người, hết sức hài lòng về việc thầy giáo Vu hoàn toàn mặc kệ để cậu ngủ ngon cả  tiết.
Chỉ có điều...
Diệp Thanh Dương thổi thổi tóc mái trước trán, tóc mái dài bay lên một chút, cuối cùng lại đáp xuống phủ kín đôi mắt.
Dài như vậy, rất vướng víu.
Cũng không biết nguyên chủ làm thế nào mà chịu được, cậu thì không thể nào để yên nổi.
Cậu nghĩ như thế, lục lọi trong cặp sách tìm được một cái keo màu đen.
Lại xé mấy tờ giấy từ cuốn vở bài tập, mang theo cây kéo vào nhà vệ sinh.
Lúc này, nhà vệ sinh không có nhiều người, Diệp Thanh Dương đứng trước gương, vuốt tóc mái lên tự nhìn hình ảnh phản chiếu của mình.
Tướng mạo người trong gương coi như không tệ, mặc dù có chút nhỏ bé yếu ớt, ngưng ngũ quan rất xinh xắn, có thể gọi là thanh tú ưa nhìn.
Tuy vẫn kém hơn nhan sắc của mình trước kia, nhưng vẫn còn đẹp trai lắm.
Diệp Thạn Dương quan sát xong, suy nghĩ một chút về tóc mái của mình, cầm kéo lên, đối diện với tấm gương bắt đầu cắt.
Kĩ thuật cắt tóc mái của Diệp Thanh Dưinh rất thành thạo, đây là học được từ em gái của cậu, Diệp Thanh Diên.
Em gái Diệp Thanh Diên mới mười ba mười  bốn tuổi, là cái tuổi rất thích chưng diện, hôm nay muốn tóc mái thẳng, ngày mai muốn tóc mái lệch, ngày kia lại không thích tóc mái nữa.
Yêu cầu của con bé quá nhiều, tóc mái hơi dài một chút lại chạy ra tiệm cắt.
Diệp Thanh Dương thấy nó chạy qua chạy lại rất vui vẻ, lại thấy chuyện đơn giản như vậy cậu cũng làm được, không cần mang tiền phung phí cho người khác.
Vì vậy cậu liền cầm cây kéo lên, nhận thầu tóc mái của Diệp Thanh Diên.
Cậu từ trước tới giờ vẫn luôn thông minh, chuyện như vậy dĩ nhiên cũng có thể nhanh chóng hoc được, thậm chí còn cắt tốt hơn cả Tony, dễ dàng lấy được lòng tin và tiền bạc của em gái mình.
Cho nên đối với việc cắt tóc mái này, Diệp Thanh Dương đã sớm tôi luyện thành tài.
Một cậu bạn thấy cậu không đi vệ sinh mà đứng trước gương cắt tóc mái, hiếu kì nói:" Người anh em, cậu còn biết làm dáng nha."
Diệp Thanh Dương:" Tóc mái che hết mắt rồi."
"Vậy cậu cũng không thể tự mình làm chứ, cậu không phải người chuyên nghiệp, lỡ đâu cắt thành mái chó gặm thì làm sao?"
"Không sao đâu."
Lục Cảnh Trừng đúng lúc đó đi vào nhà vệ sinh, liền nghe thấy giọng nói của Diệp Thanh Dương.
Vừa quay đầu lại đã thấy cậu một tay cầm giấy xé từ vở bài tập đưa lên ngang khuôn mặt, một tay cầm kéo cắt cắt tóc mái.
Lục Cảnh Trừng bất chợt ngây người, làm cái gì vậy?
Lấy kéo cắt tóc mái?
Diệp Thanh Dương còn có kĩ thuật này?
Nhưng mà rất nhanh sau đó, hắn cũng giống như những quần chúng vây xem khác, phát hiện Diệp Thanh Dương không chỉ có mà kĩ thuật còn rất tốt.
"Đậu má, bạn gì ơi, tay nghề của cậu thật chuyên nghiệp, đã từng học qua ư?"
Càng ngày càng có nhiều người đến xem, cuối cùng quây lại thành nửa vòng tròn.
"Không." Diệp Thanh Dương bình tĩnh nói:" Nhưng mà có xem qua, cũng từng cắt cho người khác rồi."
Cậu sửa tóc mái lần cuối cùng, lúc này mới thả kéo xuống.
Sau đó không biết lấy từ đâu ra một tờ giấy ăn, lau sạch những mảnh tóc vụn rơi trên mí mắt mình.
Việc lớn đã xong, Diệp Thanh Dương cảm thấy trước mât mình sáng hơn rất nhiều.
Mọi người xem náo nhiệt xong, có người rời đi, có người thấy cậu cắt tóc rất tốt, bước tới gần hỏi:" Bạn gì ơi, kĩ thuật của cậu không tệ,... có nhận đơn không? Một lần bao nhiêu tiền?"
Diệp Thanh Dương hơi bất ngờ thậm chí không hề nghĩ tới vậy mà còn có thể mở mối làm ăn, quyết định thật nhanh:" Nhận, nhưng mà trong tay tôi không có thiết bị khác, chỉ có cái kéo cắt tóc mái này thôi, một lần năm đồng."
Cái giá này thật sự quá rẻ, huống hồ trường học mỗi ngày đều kiểm tra kỉ luật.
Nếu như kiểu tóc không phù hợp sẽ bị đưa tới phòng nề nếp và kỉ luật, để một thầy giáo hơn năm mươi tuổi cầm kéo cắt tóc cho. Vấn đề không phải là xấu, mà là xấu muốn chết.
Cho dù là nam sinh, cũng sẽ vì hình tượng đẹp trai của mình mà không ngừng thăm dò giới hạn bị tóm, mang kiểu tóc không hoàn toàn phù hợp vào trường học.
Bây giờ có một kiểu đầu vừa ưa nhìn vừa hợp quy củ bày ra trước mặt, sao lại không cho được?
"Được, vậy sau giờ học cậu cắt cho tôi nhé, chúng ta thêm Wechat đi."
Diệp Thanh Dương lấy điện thoại ra, thêm Wechat với đối phương.
Những người khác thấy vậy, cũng lần lượt chạy đến thêm Wechat với cậu, hỏi cậu chỉ biết cắt tóc mái thôi sao? Không có tóc mái có cắt được không?
Diệp Thanh Dưong đang định trả lời, vừa ngảng đầu lên đã thấy Lục Cảnh Trừng cách đó không xa đang nhìn về phía cậu.
Diệp Thanh Dương ngay lập tức nảy ra sáng kiến, cắt tóc mái cho nam sinh chỉ kiếm được vài đồng, muốn làm giàu thì phải dựa vào nữ sinh.
Vậy làm thế nào để nữ sinh trong trường đến tìm cậu cắt tóc mái?
Trong lòng Diệp Thanh Dương cười khà khà, đẩy đám người kia ra đi tới trước mặt Lục Cảnh Trừng:" Anh Lục!"

Bình luận

Truyện đang đọc