GIẤU ĐI

Du Trọng gọi điện thoại cho người phụ trách cuộc so tài, nhân viên làm việc nhanh chóng mang thêm một chiếc sofa đơn đi vào, Lâm Đồng không muốn đối mặt với Lâm Hòa Tây nên đứng dậy đổi vị trí cho Dương Quyển, đẩy Dương Quyển sang ngồi cùng Lâm Hòa Tây.

Lâm Hòa Tây nghe theo Du Trọng, ngồi trêи sofa tròn một buổi sáng không đi đâu, thậm chí cũng không quấy rối Du Trọng thêm lần nào nữa.

Thi đấu xếp hạng vừa vặn kết thúc ngay trước giờ ăn cơm trưa, mọi người rời khỏi phòng bao đi tới nhà hàng trong sân thi đấu để ăn cơm.

Nói là nhà hàng, dùng từ căn tin có vẻ đúng hơn, mọi người xếp hàng nhận mâm thức ăn như căn tin đại học vậy, rồi tự mình tới cửa sổ xới cơm múc thức ăn.

Tháng chín thời tiết vẫn còn rất nóng, buổi trưa ánh mặt trời chiếu trêи đầu càng gay gắt hơn. Sau khi cơm nước xong mọi người không vội về phòng bao, mà ngồi trong nhà hàng bật điều hòa nhiệt độ, còn mượn bài của ông chủ để chơi.

Lâm Hòa Tây bị gạt bỏ ngoài vòng của bọn họ một cách tự nhiên, hắn cúi đầu ngồi tại chỗ chơi điện thoại một lúc, liếc thấy tình trạng pin trêи điện thoại cảnh báo sắp hết,nên đứng dậy hỏi ông chủ ở đâu có thể sạc pin cho điện thoại di động.

Ông chủ lắc đầu nói: “Ở chỗ chúng tôi không có, cậu có thể ra ngoài xem sao, bên kia khán đài chắc có người cho thuê chỗ sạc điện.”

Lâm Hòa Tây nói cảm ơn đối phương rồi xoay người rời khỏi nhà hàng đi ra ngoài.

Trêи khán đài trận so tài có rải rác chừng mấy người, ngược lại bên bãi xe đua cho khán giả thuê ở phía sau, xa xa đã truyền tới tiếng người ồn ào náo nhiệt.

Hắn tìm thấy người cho thuê sạc pin ở khu vực cho thuê xe đua, dùng tiền thuê sạc điện, đứng dưới ô che nắng ở bên đường đua tránh nắng.

Đứng được khoảng chừng năm phút, Lâm Hòa Tây lại sinh ra chút hứng thú muốn lái xe đua. Có điều những chiếc xe đua này đều có hai chỗ ngồi, trong lòng đang hơi tiếc nuối thì hắn thấy Dương Quyển từ xa đang đi về phía bên này.

Dương Quyển vốn ngồi chờ trong nhà hàng, cậu ta không chơi bài nên ngồi bên cạnh nhìn đám Du Trọng và Chu Huyên chơi.

Nhưng thời tiết quá nóng, còn thể chất cậu ta lại dễ bị đổ mồ hôi, dùng kính áp tròng thời gian dài nên mắt thấy khó chịu, cậu ta mượn chìa khóa xe Du Trọng, muốn ra bãi đậu xe lấy kính áp tròng ra, thay bằng kính có gọng.

Bãi đỗ xe nằm bên cạnh khu cho thuê xe đua, lúc sáng tới thì đường qua khu cho thuê xe đua còn chưa mở, Dương Quyển không muốn đi vòng đường xa, nên đi từ đường giữa khu cho thuê xe đua đi thẳng qua.

Lúc tới gần mới phát hiện trêи đường đua có xe đang chạy, Dương Quyển đành đi dọc theo bên ngoài hàng rào đường đua, khó chịu trong mắt càng lúc càng rõ ràng, cậu ta không nhịn được đưa tay dụi mắt.

Nhưng xoa không cẩn thận làm rơi kính áp tròng ra khỏi mắt, lập tức tầm nhìn từ rõ ràng chuyển sang mù mờ.

Dương Quyển sững sờ đứng im tại chỗ, sau khi lấy lại tinh thần, khom lưng đưa tay lần mò mặt đất theo quỹ đạo kính áp tròng rơi xuống trong trí nhớ.

Cách lan can bảo vệ không cao không thấp, trong tai tiếng đế bánh xe ma sát mặt đường đột nhiên rõ rệt, trong đó còn kèm theo cả tiếng gào thét dồn dập của những người khác từ nơi xa.

Dương Quyển chưa kịp đứng dậy, thì sau lưng cậu ta đã có người đưa tay túm cổ áo phía sau của cậu ta trước, rồi nhẹ nhàng kéo cậu ta qua một bên.

Người trong xe kịp thời chuyển tay lái, xoay chuyển chiếc xe đua sắp mất khống chế dưới thân, một lần nữa quay trở lại đường đua.

Tiếng người gào thét trong tai cuối cùng dừng lại, Dương Quyển chậm chạp ý thức được mới vừa rồi quá nguy hiểm, híp đôi mắt cận thị quay đầu lại, há miệng muốn nói cảm ơn người kia, lại mơ hồ thấy một khuôn mặt quen thuộc.

Trong lòng từ đầu tới cuối không dám xác định, cậu ta kinh ngạc há hốc mồm, lại không thể nói ra lời nào.

Lâm Hòa Tây buông cổ áo cậu ta ra, cong môi lười biếng nói: “Không nói cảm ơn với tôi sao?”

Tiếng nói rơi vào trong không khí, Dương Quyển lập tức nhận ra chủ nhận của giọng nói này, vẻ mặt hơi lúng túng mở miệng: “Cảm ơn.”

Lâm Hòa Tây lại cười khẽ một tiếng: “Chỉ cảm ơn tôi bằng lời nói thì chưa đủ, còn phải dùng hành động thực tế nữa.”

Vẻ mặt Dương Quyển không khống chế được căng thẳng.

Kết hợp nghe thấy người bên cạnh nói và hình ảnh hỏng bét của Lâm Hòa Tây, trong đầu cậu ta xẹt qua đủ kiểu uy hϊế͙p͙ và khả năng yêu cầu vô lý.

Hơn nữa không thấy rõ mặt mũi và vẻ mặt của đối phương, trán Dương Quyển lặng lẽ đổ mồ hôi, cuối cùng biến thành một câu hỏi vô vị: “Cậu muốn tôi cảm ơn thế nào?”

Lâm Hòa Tây cố ý trêu chọc cậu ta, đè thấp giọng bình tĩnh hỏi: “Cậu là bạn cùng phòng của Du Trọng đúng không?”

Trong lòng Dương Quyển hơi hoảng sợ, sau đó lắp bắp mở miệng: “Tôi sẽ không giúp cậu làm chuyện xấu đâu.”

Lâm Hòa Tây cố ý hạ giọng xuống: “Vậy tôi sẽ bỏ cậu ở đây, cậu không đeo mắt kính nên không thấy rõ đường, cậu đang đứng bên mép đường đua, tôi muốn nhìn thử xem cậu tính trở về bằng cách nào.”

Giọng Dương Quyển yếu hẳn, dự định đối phó với hắn trước: “Cậu muốn bảo tôi làm giúp cậu chuyện gì?”

Ánh mắt Lâm Hòa Tây rơi trêи khuôn mặt căng thẳng không dứt của cậu ta, cuối cùng không nhịn được bật cười. Hắn đặt tay lên vai đối phương, không nặng không nhẹ đập hai cái, “Tôi muốn bảo cậu theo tôi cùng đua xe.”

Trong lòng đã chuẩn bị tâm lý, vẻ mặt Dương Quyển ngẩn ngơ, vốn chờ đợi hắn kϊƈɦ thích giới hạn đạo đức cuối cùng của mình, một hồi lâu sau mới tìm về giọng nói của mình, khϊế͙p͙ sợ lẩm bẩm nói: “Đua xe?”

Lâm Hòa Tây dẫn Dương Quyển không thấy rõ đường tới xe Du Trọng lấy mắt kính, đối phương không nhìn thấy biển số của xe Du Trọng, Lâm Hòa Tây thuận tay lấy chìa khóa từ trong tay cậu ta, giúp cậu ta mở khóa xe của Du Trọng.

Dương Quyển mở cốp sau xách ba lô của mình ra ngoài, ngồi chồm hổm trêи mặt đất tìm mắt kính của mình.

Lâm Hòa Tây nhìn thấy hết, lại nhớ tới buổi sáng lúc ra cửa Lâm Đồng hình như cũng đeo túi xách căng phồng, trong lòng mơ hồ có câu trả lời, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh mở miệng hỏi: “Buổi tối các cậu muốn qua đêm ở đây?”

“Đúng vậy.” Dương Quyển khó hiểu gật đầu: “Cậu không biết à?”

Sau khi hỏi xong mới bất giác nhớ ra, sáng sớm lúc thấy hắn lên xe hình như hai tay trống trơn, không mang theo bất kỳ vật gì, có lẽ thật sự không biết.

Mặc dù tính tình Dương Quyển đàng hoàng ôn hòa, nhưng cũng không phải là đứa trẻ ngây thơ lại đơn thuần chưa hiểu sự đời. Lúc này mới kịp phản ứng, chắc Lâm Đồng cố ý không nói cho hắn biết.

Hiển nhiên đã sớm quên phải có chung mối thù cùng bạn cùng phòng, cậu ta đeo mắt kính gọng đen lên, trong ánh mắt nhìn về phía Lâm Hòa Tây có mấy phần đồng cảm, “Vậy tối nay cậu phải làm sao bây giờ?”

Lâm Hòa Tây cong môi mang theo nụ cười vẻ mặt vẫn không thay đổi, thảy chìa khóa xe Du Trọng lên cao chơi đùa, không trả lời cậu ta.

Dương Quyển trả túi xách về lại, giơ tay đóng cốp sau, Lâm Hòa Tây cầm chìa khóa xe khóa xe lại, thuận tay đút chìa khóa vào trong túi quần của mình.

Dương Quyển mấy lần muốn nói lại thôi, thấy hắn không có ý định trả lại chìa khóa, đang muốn mở miệng yêu cầu hắn, thì đã nghe Lâm Hòa Tây mở lời thúc giục cậu ta, “Đi thôi, đi đua xe với tôi.”

Người sau sững sờ gật đầu, cũng quên sạch sẽ nguyên tắc không nên dựa vào Lâm Hòa Tây quá gần, bị Lâm Hòa Tây đặt tay lên vai kéo khỏi khu vực đậu xe, rất nhanh gác lại chuyện chìa khóa xe ra sau gáy.

Trong cuộc so tài đua xe cũng có so tài mô hình nhỏ, lấy nhóm nhỏ làm đơn vị, hai người chiến thắng trong trận so tài có thể nhận được phần thưởng bí mật.

Lâm Hòa Tây nhướng mày, đối với nhóm nhỏ nhất định phải giành chiến thắng, quay đầu hỏi Dương Quyển bên cạnh: “Cậu say xe không?”

Không ý thức được ý ở ngoài lời trong câu Lâm Hòa Tây nói, vẻ mặt Dương Quyển không hiểu gì lắc đầu, “Không say, buổi sáng lúc tới đây tôi ngồi trêи vẫn rất tốt.”

Lâm Hòa Tây hài lòng gật đầu, giơ tay đập vào vai cậu ta kiểu trấn an trước, giọng không chút để ý nhưng lại ý vị sâu xa: “Vậy thì tốt.”

Chỉ chốc lát sau, hai người mang nón bảo hiểm cùng ngồi lên xe đua.

Trêи xe có hai tay lái, Lâm Hòa Tây gót giày giẫm nhẹ lên thắng xe, nghiêng đầu nói với Dương Quyển: “Lúc đánh tay lái thì nghe khẩu lệnh của tôi, nếu như cậu không phản ứng kịp, hoặc cảm thấy sợ thì ngồi im là được.”

Dương Quyển mờ mịt gật đầu.

Sau này nhớ lại thì lời của Lâm Hòa Tây quả nhiên có dự kiến trước.

Trêи đường đua trống trải vang lên tiếng súng hơi thì xe đua lập tức tăng tốc độ xông thẳng về phía trước, mức độ ổn định thì thua xa khi ngồi trêи xe Du Trọng.

Còn chưa kịp nhớ lại đánh tay lái như thế nào, Dương Quyển đã bị dọa sắc mặt không còn chút máu, hai tay nắm dây đai an toàn trước người chặt cứng, đôi môi nhẹ nhàng run rẩy trong tiếng gió vù vù. copy là chó

Xe của họ dẫn đầu xông lên đường đua chạy tới điểm cuối.

Khi nhân viên làm việc cởi dây đai an toàn giúp Dương Quyển đứng lên thì cả người không thể thăng bằng, thậm chí đầu không cẩn thận nặng nề đập xuống tay lái trước xe.

Lâm Hòa Tây đã từ trong xe ra ngoài, lúc này dở khóc dở cười đi vòng qua chỗ Dương Quyển, kéo người từ trêи tay lái dậy, giúp cậu ta cởi nón bảo hiểm vừa nặng vừa ngột ngạt xuống.

Có lẽ là kiểu người hàng năm ở trong ký túc xá không ra khỏi cửa, da Dương Quyển rất trắng. Tuy nói khoảnh khắc ngã xuống trực tiếp nện xuống tay lái chính là nón bảo hiểm, nhưng trêи khuôn mặt trắng trẻo của Dương Quyển vẫn khó tránh khỏi bị đè tạo thành một dấu đỏ nhỏ.

Kết hợp với mái tóc hớt cao bị nón ép xốc xếch của đối phương, không tránh khỏi giống như mới bị côn đồ ra tay đánh.

Điều này trực tiếp gây ra chuyện, lúc sắp tới một giờ, khi Dương Quyển vẫn còn chìm đắm trong tốc độ đáng sợ của xe đua, sắc mặt trắng bợt hai tay không còn sức lực, một mình trở lại nhà hàng thì mọi người thấy trêи mặt cậu ta có thêm dấu đỏ và mái tóc ngắn xốc xếch, rối rít kinh ngạc đặt câu hỏi: “Chẳng phải cậu đi đổi mắt kính ư? Sao giống như bị ai đó đánh cho một trận thế?”

Dương Quyển mím đôi môi khô khốc, còn chưa kịp mở miệng giải thích thì bị câu hỏi của Du Trọng cắt ngang: “Chìa khóa xe đâu?”

Vẻ mặt cậu ta hoảng hốt một giây, tiếp theo chán nản lấy lại tinh thần, “Chìa khóa xe ở chỗ Lâm Hòa Tây.”

Lời còn chưa dứt Chu Huyên đã đùng đùng nổi giận đập bàn, hiển nhiên là kiểu ‘Ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo,’ giọng nói hết sức nguy hiểm: “Lâm Hòa Tây đánh cậu, sau đó cướp chìa khóa từ trong tay cậu?”

Bình luận

Truyện đang đọc