GIÀU SANG CHỚ QUÊN BẠN HIỀN

Em gái Lâm lật qua danh sách: “Năm nay team em tuyển nhiều hơn team chị một bạn, có đánh hội đồng bọn em cũng chả sợ.”

Chị Điền cười khẩy: “Còn non và xanh lắm.”

Chị vẫy tay gọi Giản Tư Tề tới: “Một mình Tiểu Giản của bọn chị địch được mười đứa.”

Giản Tư Tề nghe vậy thì lập tức thẳng lưng ưỡn ngực, phô cái thân hình cò hương cho em Lâm chiêm ngưỡng.

Chị Điền đắc ý nói: “Cậu ấy có ô dù!”

Giản Tư Tề bỗng cảm thấy hướng phát triển có vẻ sai sai.

Em Lâm quỳ cmnl: “Đã không thể ăn được về số đông rồi, lại còn méo bao giờ tranh được thịt khi đi ăn với mấy anh mấy chị nữa.”

Chị Điền: “Vậy mới bảo đông cũng được cái tích sự gì đâu.”

Giản Tư Tề: “Gượm đã, em…”

Chị Điền: “Okela, cưng về làm việc tiếp đi.”

Giản Tư Tề: “Không phải, em…”

Em gái Lâm: “Anh còn ở đây mà em mới chả không cái gì, lượn lượn lượn, về mà tình yêu văn phòng với sếp đi.”

Giản Tư Tề cạn lời, ngẩng mặt nhìn trần cao.

Công ty này toang rồi, nhảy việc, hắn nhất định phải nhảy việc!

Giản Tư Tề đau thương chạy tới mách với Hà Viên về sự phân biệt đối xử của chị Điền và em Lâm.

Hà Viên lập tức gọi chị Điền đến văn phòng.

Chị Điền lườm Giản Tư Tề cái, Giản Tư Tề tức khắc hãi vía mà chui tọt ra sau lưng Hà Viên.

Hà Viên bất chợt vỗ bàn đến đùng một tiếng.

Chị Điền: “…!”

Giản Tư Tề: “…!!”

Hà Viên: “Cái gì mà Tiểu Giản, tôi không cho phép chị gọi vợ sếp như thế.”

Chị Điền: “…!”

Giản Tư Tề: “… Đệch cả lò nhà anh.”

Em Lâm thập thò ngoài cửa đột nhiên ngó vào chêm câu: “Hay gọi là ‘nóc công ty’ ạ?”

Giản Tư Tề phát điên phát rồ: “Công ty này hết thuốc chữa rồi, tôi muốn từ chức, tôi muốn nhảy việc, tôi muốn đổi sếp!”

Hà Viên: “Được thôi, tiền bồi thường vi phạm hợp đồng của cưng là XXXXXXX.”

Giản Tư Tề tức khắc cứng ngắc cái mặt, quay sang bảo với chị Điền: “Ớ sao hai chị em mình lại ở đây thế? Chị em mình mau đi gặp khách hàng nào chị.”

Chị Điền: “Ok ‘nóc công ty’.”

Giản Tư Tề: “…”

Hà Viên: “Phụt.”

Tất nhiên, cuối cùng chị Điền cũng tìm lại được lương tâm của mình mà trích ra chút éc thời gian làm việc, để làm bữa tư vấn tâm sinh lý tuổi hường phấn cho cậu thành viên nhỏ bé đáng yêu của team mình.

Cơ mà hiệu quả thì quả thật khó mà nói được.

Về đến nhà, Giản Tư Tề bèn bảo với Hà Viên: “Chị Điền bảo anh không đồng ý bao nuôi em là vì không muốn dùng tiền tài để cân đo mối quan hệ của hai ta.”

Hà Viên từ chối cho ý kiến: “Vậy à?”

Giản Tư Tề: “Em hiểu ý của anh, điều kiện của em quả thật kém hơn anh quá nhiều, anh không muốn em bị tự ti.”

Hà Viên: “Vậy à?”

Giản Tư Tề nắm lấy bàn tay anh, ngắm đôi mắt anh một cách cực kỳ trìu mến.

“Anh yên tâm đi, em không phải loại người như thế. Cho dù anh có dùng tiền sỉ nhục em, em cũng có thể bán đứng linh hồn mà không hề có áp lực tâm lý nào sất.”

Hà Viên rút tay ra: “Anh rất yên tâm.”

Giản Tư Tề: “Thế thì anh có sẵn lòng mua video game cho em hông?”

Hà Viên tàn nhẫn phá vỡ ảo tưởng của hắn: “Thứ mà anh thích nhìn chính là dáng vẻ muốn mà không được, cào tim nát phổi của em.”

“……”

18.

Anh Hàm là người như thế nào?

Anh Hàm chính là người mà Giản Tư Tề không muốn nhắc đến.

Bởi anh ấy… mặn vỗn lài.

“Ê Tiểu Giản, chia sẻ cho anh biết tí, chú với sếp có những tư thế xếp hình nào thế?”

Giản Tư Tề phải gồng cơ mặt để dằn xúc động muốn trợn trắng mắt: “Cái đồ trai thẳng như anh hỏi tư thế xếp hình của gay làm gì, tính tòm tem bên ngoài hả!”

Anh Hàm không tán đồng, nói: “Anh với bà xã anh không thể chơi trò mới được à?”

Giản Tư Tề: “Ầu, anh chị muốn chọc cúc của nhau?”

Anh Hàm sốc toàn tập: “Chọc nhau?! Hai người các chú luân phiên chọc nhau?!”

“Cái mùi khinh bỉ sâu sắc trong lời nói của anh là sao?” Giản Tư Tề lắc đầu, “Không, vấn đề không phải là chuyện này.”

“Vấn đề là ở chỗ này!” Anh Hàm nắm lấy tay Giản Tư Tề, “Anh quá ngưỡng mộ chú, em giai thần thông của anh, thật sự đấy.”

Giản Tư Tề nghe vậy thì cười ngượng “hê hê” hai tiếng: “Cũng bình thường thôi.”

y dà, Giản Tư Tề hắn thì chẳng có bất kỳ khuyết điểm nào sất, chỉ có, không khen thì không sao, cơ mà một khi khen rồi thì ôi thôi, chỉ có phởn lên tận trời.

Anh Hàm hỏi: “Chú em chọc cúc sếp như nào thế?”

Giản Tư Tề: “Thì như thế như thế ấy.”

“Dư nào dư nào?”

Hắn đã được chọc lần nào đâu mà biết dư nào dư nào?!

Giản Tư Tề trợn mắt, méo hiểu vòng vèo kiểu gì mà từ tư thế xếp hình lái mợ nó sang cái này luôn?

Anh Hàm thấy hắn không đáp thì cũng không thất vọng lắm, dù sao cái tin chấn động mà anh mới hóng được cũng đủ để mở chợ với em Lâm rồi.

Buổi tối, Giản Tư Tề nằm chổng mông trên giường khóc thét, Hà Viên quỳ sau lưng bạch bạch chọc hắn như máy đóng cọc.

“Hôm nay không có chuyện ăn kẹo sau phịch đâu.”

“Quân cầm thú này, đến cả kẹo cũng cắt của ta!”

“Cưng bảo luân phiên chọc mà, còn muốn kẹo mới chả kiếc gì nữa.”

“Vãi l*n?!”

Giản Tư Tề cũng chẳng rảnh mà kêu tiếp nữa.

“Sao anh biết?”

“Sao anh biết à,” Hà Viên nói, “Nhóm chat ‘Âu yếm hoa cúc’ cũng 99+ tin nhắn rồi đấy.”

Giản Tư Tề cảm thấy tội lỗi đúng một giây.

“Cơ mà khoan, đó không phải là nhóm chat cơ mật của hội chị Điền sao? Em còn không có cửa vào cơ mà.” Giản Tư Tề há hốc mồm, “Có gián!”

“Hòa nhập với cấp dưới khi cần thiết cũng là chức trách của người làm sếp.” Hà Viên mặt không đổi sắc nói, đồng thời thay đổi tư thế mới.

Giản Tư Tề không nói được gì nữa, chỉ có thể tiếp tục gào khóc.

Xong công chuyện, tâm trạng Hà Viên như lên đỉnh, cũng không tính sổ chiêu trò của Giản Tư Tề nữa. Vậy mới nói, người trưởng thành có mâu thuẫn nào là không giải quyết được ở trên giường đâu.

Hà Viên: “Anh đã từng nói…”

Giản Tư Tề: “Em yêu anh?”

“Ngoan,” Hà viên cúi xuống hôn khóe miệng hắn, “Cũng vợ chồng già rồi, khỏi cần thổ lộ với anh nữa đâu.”

“Đệch, ai thổ lộ.”

“Rồi rồi rồi, không thổ lộ.”

Hà Viên đẩy ngã hắn: “Yêu không phải nói, mà phải dùng hành động.”

19.

Hà Viên vừa tỉnh đã thấy mình đang nằm ngửa, trên bụng có một bàn tay đang ve vuốt qua lại, thi thoảng lại nhéo cái, đáng chết là nó còn chui tọt cả vào quần anh!

Hà Viên túm ngay con tay hư hỏng này, khàn giọng nói: “Sáng nay anh có cuộc họp.”

Thế nên em đừng có mà đùa với lửa.

Giọng nói khàn khàn trầm thấp vang vọng trong không gian yên tĩnh vào sáng sớm, quả thực là quyến rũ không sao tả xiết. Giản Tư Tề nghe mà ứ chịu nổi, phải nhéo thêm cái nữa.

Hà Viên hít sâu một hơi, ánh mắt như thiêu đốt của Giản Tư Tề lúc này thật giống như phải thiêu cháy anh ngay tức khắc.

Đúng là khiến anh không còn sự lựa chọn nào khác.

Hà Viên cam chịu số phận, chuẩn bị gọi điện xin nghỉ phép để tập một hồi thể dục buổi sáng.

Thế nhưng “bước tiếp theo” trong dự tính đã không đến, mà thay vào đó là vang lên giọng điều đầy phấn khích của Giản Tư Tề: “Há há há há anh mất hai múi cơ bụng rồi!”

Hà Viên: “…..”

Giản Tư Tề lập tức nhảy cẫng lên trên giường: “Sáu múi dồn thành bốn, ngày gia đình nhà múi sum vầy không còn xa nữa rồi. Không ngờ anh cũng có ngày hôm nay há há há há!”

Hà Viên vươn tay bóp hai quả mông của hắn, rất tốt, cảm giác vẫn như cũ, đầy đặn mà đàn hồi.

“Á đù anh làm cái trò gì thế?!”

“Tập luyện, không phải thích sáu múi à?”

“Ai thích sáu múi hả, em thích xem bụng bia của anh… chờ đã, á.”

Hà Viên và Giản Tư Tề thành công đi toi một ngày nghỉ phép.

———–

Nghe bảo Weibo có thể xuống được dòng, dòng máu thi ca trong Giản Tư Tề lập tức vọt lên tận đỉnh, kích động nhập chữ:

Tui đói quớ

Đói quớ

Đói vờ nhờ

Thật là một đêm thơ mộng

Thế nhưng kết quả lại thành: Tui đói quớ Đói quớ Đói vờ nhờ Thật là một đêm thơ mộng

Giản Tư Tề: Oắt đờ heo, xuống dòng của ông đâu!!!

Hà Viên: Trí lực có vấn đề?

Giản Tư Tề: Không xuống được dòng Weibo đã giam cầm tâm hồn thi sĩ của tui ahuhuhuhu

Hà Viên: Đừng show IQ nữa, mau về nhà đi, mua vịt quay cho cưng.

Giản Tư Tề: Đợi em!!! Ahihi o(〃 ‘▽ ‘〃)o

Sau đó, Hà Viên lướt xuống phần giới thiệu nhân sự của Giản Tư Tề, gạch bỏ “Kỹ năng giao tiếp cá nhân mạnh mẽ” trong cột chuyên môn và đổi thành “Thích làm nũng”.

Ngẫm nghĩ một hồi cảm thấy cũng không đúng lắm, lại đổi chữ “thích” thành chữ “rất biết”.

Bình luận

Truyện đang đọc