GIẤU XUÂN

Vân Thanh Đế nhìn đứa cháu của mình ngồi phịch trên ghế thái sư không ngay ngắn, ngài cảm thấy gân xanh trên trán nổi bần bật, gần như tức giận đến mức muốn thốt ra lời thô bạo bởi đứa cháu không để ý tới đức hạnh này.

Hoàng hậu ở bên cạnh nhanh tay lẹ mắt đè lại bàn tay của Vân Thanh Đế, dùng ánh mắt nhắc nhở hoàng đế bệ hạ đây là cháu ruột của ngài, còn là đứa cháu không có phụ mẫu thương yêu, ngài cần phải kiềm chế lời mắng mỏ, cho đứa nhỏ cái bóng tâm lý thì làm sao tốt được?

Vân Thanh Đế hít một hơi thật dài rồi gật đầu với Hoàng hậu, sau đó mới nói với Ôn Yến: “Lần này ngươi làm việc quá bất cẩn.”

Nhát kiếm kia chỉ cần lệch một chút là thằng nhóc này có thể đi xuống đoàn tụ với phụ mẫu. Nhưng hắn không coi là việc to tát gì, vết thương vừa lành lại đã bắt đầu chạy nhảy.

“Thúc à, rèn sắt phải thừa lúc còn nóng, không kéo lão già Triệu Tín xuống ngựa lúc này thì về sau mới nhiều phiền toái.” Ôn Yến chẳng hề cảm thấy công sức của mình uổng phí, “Thúc xem, hiện tại Triệu Tín bị giáng chức, quỷ quái gì cũng không trốn được.”

Lời này không sai, là một hoàng đế, Vân Thanh Đế cảm thấy mình nên vui mừng, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của đứa cháu thì ngài phiền lòng, cảm thấy như là trái tim bị đâm một nhát.

Năm đó ngài đã hứa với ca ca và tẩu tử nhà mình chăm sóc cháu trai, hiện tại cháu trai vì giang sơn của ngài mà giày vò cái mạng nhỏ bé, Vân Thanh Đế có chút hổ thẹn, có chút đau lòng, vừa có chút muốn đánh người.

Ngài đã sắp đặt thế cục hạ bệ Triệu Tín, nhưng thằng nhóc này lại không kiên nhẫn, trực tiếp tới cửa lấy bằng chứng Triệu Tín kết bè kết phái thông đồng với địch b*n n**c, kết quả Triệu Tín sụp đổ, thằng nhóc thối của ngài cũng thiếu chút nữa bị người ta lấy mạng.

Vân Thanh Đế thở hổn hển, Ôn Yến cũng không phải không có lương tâm, hắn vội vàng ngồi thẳng lưng trấn an: “Thúc à, ai cũng nói tai họa sót lại nghìn năm, cái mạng này của cháu lão Diêm Vương không dám nhận đâu.”

Ngay cả an ủi người ta cũng hời hợt, Vân Thanh Đế vỗ ngực, chuyển đề tài hỏi: “Chuyện lần trước ta hỏi ngươi suy nghĩ sao rồi?”

Vân Thanh Đế không chỉ quan tâm đứa cháu xui xẻo này có bất cẩn đánh mất mạng mình hay không, ngài còn quan tâm đến hôn sự của hắn, hôm nay ngài muốn giải quyết vấn đề hoàng thất nan giải này.

Tìm một thê tử cho đứa cháu xui xẻo này, để thằng nhóc thối gây họa này có thê tử, để nó bớt không có việc gì đi ra ngoài tìm việc, sau đó mang thương tích đến trước mặt ngài.

Ôn Yến ngửa ra sau, nằm dài trên ghế thái sư, hắn lấy tay ôm ngực kêu to: “Hôm nay cháu bận như con chó, đâu có lòng dạ thảnh thơi đi ngắm con gái.”

Khóe mắt Vân Thanh Đế giật giật, ngài nhìn thoáng qua Hoàng hậu, sau đó nở nụ cười hiền từ với đứa cháu xui xẻo này: “Nói ra yêu cầu của ngươi đi, để thẩm ngươi chọn cho ngươi.”

“Thúc à, xin thúc đừng cười, cháu thấy mà hoảng loạn.” Khuôn mặt già nua cười rộ lên giống như hoa cúc trong Ngự Hoa Viên, Ôn tiểu gia tỏ vẻ không thưởng thức nổi, “Yêu cầu tìm thê tử của cháu cũng không nhiều lắm, nữ, còn sống, nghe lời, không nói nhiều, xinh đẹp, phải hợp mắt tiểu gia đây.”

Vân Thanh Đế và Hoàng hậu đồng thời giật giật khóe miệng.

Yêu cầu này, còn thực sự không tính là nhiều.

Ôn Yến không phát hiện sắc mặt hai vị bề trên thay đổi, hắn rất cao hứng còn nói thêm: “Đôi mắt phải thật to, long lanh nước, con người đừng quá thông minh, phải dễ bảo một chút, trông như loại bắt nạt được ấy. Ừm, ngoại hình phải hơi tròn, cảm giác sờ vào tốt…”

“Đủ rồi!” Thấy Ôn Yến càng nói càng có hứng, Vân Thanh Đế đè xuống gân xanh đang nổi bần bật trên trán, “Ngươi nói thẳng con gái nhà nào là được rồi.”

Ôn Yến chớp mắt, xòe hai tay ra.

“Nếu cháu biết thì đã tự tới cửa từ lâu rồi.”

Ngày đó cô ngốc chẳng nói câu nào, hắn làm sao biết cô ngốc từ đâu tới.

Đúng vậy, Ôn tiểu gia mắt cao hơn đỉnh thích A Bảo không cầm máu mà cho hắn kẹo, dùng lời Ôn tiểu gia nói, tiểu cô nương người ta đã đưa hầu bao cho mình, dĩ nhiên hắn phải chịu trách nhiệm rồi.

Đương nhiên Ôn tiểu gia sẽ không thừa nhận đôi mắt khờ khạo của nha đầu ngốc xinh đẹp gãi ngứa lòng hắn.

Vân Thanh Đế nhìn dáng vẻ của đứa cháu xui xẻo nhà mình không giống như nói dối gạt người, ngài quay đầu hỏi Hoàng hậu: “Tử Đồng có biết con gái nhà nào trong kinh phù hợp với lời của A Yến không?”

Hoàng hậu hơi trầm ngâm, tròn trịa, đôi mắt to, xinh đẹp, không nói nhiều, còn khờ khạo…: “Thần thiếp hình như nhớ Thẩm gia có một đứa con gái rất giống như vậy.”

Vân Thanh Đế và Ôn Yến đồng thời nhìn sang Hoàng hậu, cả hai dựng thẳng lỗ tai.

“Thần thiếp nhớ có người từng nói, con gái út nhà Thẩm Thừa tướng trông đáng yêu, chỉ là bẩm sinh hơi khờ khạo, đến nay vẫn chưa cất tiếng nói chuyện, nghe miêu tả rất giống như lời của A Yến.”

“Đứa con khờ khạo của Thẩm gia?” Vân Thanh Đế nhíu mày, nói thẳng, “Hôn sự này ta thấy không được!”

Bình luận

Truyện đang đọc