GIÀY CAO GÓT MÀU ĐỎ



Lốp xe ma sát với mặt đất, tạo ra âm thanh ken két chói tai.

Chương Hiểu đứng chắn trước mui xe.

Cậu không thèm để ý đến đau đớn, liều mạng muốn dùng hai tay mở cửa, lo lắng giải thích với người đằng sau tấm kính: "Chủ nhân! Ngài nghe tôi giải thích.

Đó là hiểu lầm."
Cách đó không xa còn có người đi đường qua lại, cậu cũng mặc kệ họ mà tiếp tục la hét.

Sở Quân duỗi cánh tay dài ra mở cửa ghế phó lái, để đối phương ngồi vào.

"Chủ nhân..." Đến lúc ngồi cạnh Sở Quân, trái lại cậu lại không biết nên bắt đầu mở lời từ đâu.

Hắn tiếp tục lái xe chạy về nhà, dọc đường đi, hắn không nói lời nào mà nhìn thẳng về trước, gương mặt lạnh lẽo.

Chương Hiểu cố gắng làm bản thân bình tĩnh, cẩn thận nói rõ mọi chuyện, luôn miệng cam đoan cậu và Dư Phương Diệp chỉ là đồng nghiệp, ảnh chụp đều là giả.

Xe dừng trong gara dưới nhà, Sở Quân ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích.

Bên trong gara yên tĩnh, truyền đến tiếng thở dài của hắn.

"Hôm nay lúc quay về, tôi định đến đón cậu tan làm."
"Không ngờ cậu lại cho tôi một bất ngờ lớn thế này..."
Chương Hiểu sốt ruột, cậu không biết phải làm thế nào mới khiến đối phương nguôi giận, đành phải leo đẽo theo sau hắn vào thang máy.

Chân vừa vào cửa, cậu lập tức quỳ xuống.

"Chủ nhân, xin ngài hãy tin tôi...!Tôi với Dư Phương Diệp thật sự không có quan hệ gì.

Nhưng, chuyện tôi lén chủ nhân giúp chị ấy là tôi sai, xin chủ nhân trách phạt."
Cậu thấy Sở Quân vẫn lạnh lùng nhìn mình, đầu gối quỳ rạp dưới đất nhịn đau nhích vài bước, đập trán xuống sàn, lớn tiếng van xin: "Xin chủ nhân trách phạt."
Hắn lắc đầu, "Đừng đi theo tôi.

Tôi không muốn cảm xúc mất khống chế.

Tôi lên sân thượng hút ít thuốc, cậu muốn làm gì thì làm đi."

Hắn kéo ngăn kéo chỗ bàn ra lấy một hộp thuốc rồi ra khỏi nhà.

Chương Hiểu cảm thấy khoang mũi chua xót, cậu đứng lên, lòng rơi vào trạng thái mờ mịt...!
Chủ nhân của cậu hoàn toàn không tin cậu.

Tâm trí cậu rối loạn như kẻ nhập ma, tự mình sám hối lỗi lầm.

Không biết có phải vì cậu đến Abyss tìm nữ S sau khi tiếp nhận dạy dỗ của Sở Quân hay không, nhưng lúc đó cậu vẫn chưa nhận chủ, còn sau cuộc điện thoại của hắn thì cậu chỉ là nô lệ của hắn mà thôi.

"Nếu sau này kết hôn, chắc chắn cậu sẽ đối xử hết lòng với vợ và không bao giờ ra ngoài vụng trộm."
Cậu và Dư Phương Diệp không biết nhau nhiều, nhưng ngay cả cô ấy còn tin tưởng nhân cách của cậu, chỉ có chủ nhân của cậu là không.

Dùng hai tay chà xát mặt một lúc, cậu bèn quyết định lê lết thân thể nặng nề lên sân thượng.

Tòa chung cư này có hai mươi tầng, là khối kiến trúc cao nhất trong khu vực.

Sân thượng mở cửa cho mọi hộ dân, bốn phía được hàng rào lưới sắt bao lại.

Gió đêm thổi qua, nhuộm mùi lạnh lẽo cho mọi thứ.

Sở Quân đứng dựa vào lưới sắt, miệng nhả khói.

Tóc của hắn đã dài ra một chút rồi, sợi tóc đen che khuất gần nửa khuôn mặt.

"Chủ nhân..." Chương Hiểu bước đến gần hắn, đè nén cổ họng run rẩy.

Hắn vừa hút xong một điếu, đế giày giẫm nát tàn thuốc.

"Tôi đã nói cậu không cần lên đây, tại sao lại cãi lệnh?"
"Tôi...!Xin lỗi...!Chủ nhân, tôi sai rồi."
"Cậu sai ở đâu?"
"Tôi không nên giấu giếm chủ nhân."
Sở Quân gật đầu, nắm tóc Chương Hiểu ép cậu cúi đầu, "Cậu thích người khác giới, cho dù thật sự quen bạn gái cũng dễ hiểu.

Tôi cho cậu một cơ hội, bây giờ thu dọn sạch đồ của mình rồi rời đi, từ nay về sau vẫn có thể làm quen bạn gái mà kết hôn, tôi sẽ không xen vào."
Chương Hiểu luống cuống, liều mạng lắc đầu, "Không, tôi không cần..."

"Nếu cậu đã không muốn đi thì phải nhận trừng phạt." Giọng Sở Quân chưa từng lạnh đến mức này, "Cởi quần áo ra."
Người đứng trong gió lạnh đến mức co rúm lại, đôi tay cứng ngắc nâng lên, bắt đầu cởi nút áo.

Đây là lần đầu tiên cậu để lộ cơ thể mình ở bên ngoài, không khí lạnh kết hợp với cảm giác thẹn thùng khiến lông tơ trên người cậu dựng đứng.

Cậu tự cởi sạch, quỳ gối trên sàn xi măng phủ đầy bụi.

"Đứng lên, úp sấp người bên kia, tay bám lưới sắt."
Sau khi làm ra tư thế mà đối phương yêu cầu, cậu có thể đoán được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Cổ họng cậu khô rát, hai mắt nhắm chặt.

Không sao, không có việc gì.

Cậu tự nhủ trong lòng.

Trên sân thượng không có đèn, người ở chỗ khác sẽ không thể nhìn thấy gì, trừ khi người đó dùng kính viễn vọng có bội số lớn.

Trên sân thượng cũng hiếm có người thuê, có điều...!
Cả người cậu căng cứng, đầu ngón tay xẹt qua da thịt mang tới cảm giác lạnh lẽo.

Quần áo trên người Sở Quân tương đối mỏng, lại thêm đã đứng trên tầng thượng một lúc lâu, hiển nhiên ngón tay cũng mất đi nhiệt độ bình thường.

Ngón tay ấy đâm thẳng vào hậu huyệt, chà đạp thịt huyệt bên trong.

"A...!Ưm..."
Không có chất bôi trơn hỗ trợ nên nơi đó cực kì khô, chỉ mới vào hai ngón tay đã nổi lên cơn đau rõ rệt.

Hôm nay Sở Quân không có kiên nhẫn mở rộng, ngón tay chỉ đảo qua loa mấy cái bên trong rồi thôi.

Cảm nhận giữa hai cánh mông là trụ thịt nóng cứng đang ma sát, Chương Hiểu không khỏi sợ hãi.

Quá trình đi vào còn đau đớn hơn cậu tưởng tượng.


Cậu liều chết cắn răng, nuốt tiếng rên rỉ vào trong.

Chất lỏng với cảm giác khác với ngày thường chảy dọc xuống chân cậu, lẫn vào cát bụi.

Hai người đều ngửi thấy mùi vị tanh nồng trong không khí.

Đồng thời, thứ chất lỏng trong suốt chảy xuống từ mắt cũng làm ướt hai má cậu.

Từ trước đến nay, Sở Quân chưa từng thật sự khiến cậu bị thương.

Hắn luôn nắm được khả năng chịu đựng của cậu, lúc quất roi cũng sẽ khống chế lực tay, trước khi làm tình cũng sẽ chuẩn bị tốt màn dạo đầu.

Cả hai đều rõ đây là một trò chơi mà đôi bên đều sẽ đạt được niềm vui, tất cả hành động được thực hiện đều để mang đến khoái cảm và sự thỏa mãn.

Mà lúc này, cậu đau, hắn cũng không thoải mái.

Hai bên dằn vặt lẫn nhau.

Thịt huyệt ma sát với gậy th*t mang tới cảm giác đau đớn, khiến cậu không thể thả lỏng cơ thể.

Cậu cố nén tiếng rên rỉ, chỉ có vài tiếng "ưm a" thống khổ trào ra khỏi kẽ răng.

Thân thể cậu bị gió đêm thổi lạnh, lại được Sở Quân ủ ấm.

Chuyển động phía sau mỗi lúc một dễ dàng, đồng thời cũng mang đến quá trình tra tấn vô tận.

Sở Quân đè lên lưng cậu, tàn nhẫn ép chặt cơ thể người dưới vào tấm lưới sắt, dương v*t như máy đóng cọc liên tục thúc vào, đẩy người cậu về trước.

Lưới sắt rung rung phát ra tiếng "lạch cạch".

Chương Hiểu mờ mịt mở mắt, cậu đứng trước vực sâu vạn trượng, giữa tầm mắt lóng lánh nước là muôn vàn ngọn đèn.

Khi đêm xuống cũng chính là lúc con người quyến luyến sự ấm áp của gia đình nhất.

Cậu nhớ lần được quỳ trên tấm thảm trải sàn mềm mại, đầu gác lên đầu gối Sở Quân, chờ đôi tay của hắn vuốt ve tóc mình.

Chứ không phải như lúc này, ở một nơi phủ đầy bụi bẩn, toàn thân trần trụi tắm mình trong dòng khí lạnh như băng chịu đựng trừng phạt.

gậy th*t như lưỡi dao đâm xuyên qua người cậu hết lần này đến lần khác, nghiền nát nội tạng yếu ớt bên trong.

Vì cảm giác đau đớn và bị xâm phạm quá mức mãnh liệt mà cậu đổ đầy mồ hôi lạnh, cơn buồn nôn chực chờ ngang cổ.


Tiếng lưới sắt rung rinh mỗi lúc một lớn.

Chương Hiểu lơ đãng suy nghĩ, không biết thứ này có chắc chắn hay không.

Nếu nó gãy, vậy cậu sẽ rơi từ tòa nhà chọc trời này xuống, thậm chí cả người dân bên trong cũng có thể nhìn thấy cái bóng của cậu lao vút xuống qua lớp cửa sổ.

Và khi cơ thể tiếp xúc với mặt đất, họ sẽ thấy một cơ thể trần trụi nằm đó, lỗ nhỏ phía sau không thể khép lại.

"Chủ nhân..."
Sau cùng, cậu cũng thốt ra tiếng van xin.

Chuyển động nửa dưới dần chậm lại.

Cậu nghe được đối phương chán nản điều chỉnh nhịp thở.

dương v*t từ từ lui ra ngoài, đến khi quy đầu tách rời miệng huyệt cũng là lúc khối không khí lạnh thừa dịp ùa vào.

Mất đi chỗ dựa là Sở Quân, Chương Hiểu vô lực ngã ngồi xuống sàn.

Tai cậu ù đi, mãi một lúc sau cậu mới nghe được tiếng gió gào thét bên tai, xen lẫn đâu đó là tiếng xe cộ mơ hồ ở dưới đất và tiếng khóc nức nở của cậu.

Nước mắt lẫn trong đất cát, cậu tự thấy mình vừa nhếch nhác vừa bẩn thỉu.

Được một lúc lâu Sở Quân mới đi tới, cởi áo khoác trên người xuống khoác cho cậu rồi kéo người lên, ôm vào lòng.

"Tôi xin lỗi, khiến em bị thương là lỗi của tôi, để tôi cõng em về nhà."
Nằm trên lưng Sở Quân, cảm nhận nhiệt độ cơ thể đối phương qua lớp áo sơ mi, Chương Hiểu bỗng không thể kiểm soát được tâm trạng, nước mắt thay nhau nhỏ xuống, rơi ướt áo hắn.

Hắn vẫn im lặng như cũ.

Hai người men theo cầu thang về nhà, hắn ôm cậu vào bồn tắm, điều chỉnh nhiệt độ nước.

Hơi nóng tỏa ra khắp nơi.

Dòng nước ấm bao bọc Chương Hiểu.

Rốt cuộc nước mắt cậu cũng ngừng chảy, cậu nhớ lại nguyên nhân mà mình khóc, cõi lòng như chìm xuống đáy biển sâu.

Nếu đây chỉ là một trò chơi, rõ ràng cậu đã sa vào quá sâu.

– Còn tiếp –.


Bình luận

Truyện đang đọc