GIẾNG CẠN

[51]

Sau khi bộ phim cũ này giải phóng toàn bộ ký ức của tôi, mực nước trong giếng bỗng nhiên chậm rãi hạ xuống, trở về bộ dạng khô cạn lúc trước.

Tôi nhìn thấy một thi thể nho nhỏ trong làn nước giãy giụa hiện lên, quần áo cùng giày da chất liệu sang quý, tóc ngắn đen nhánh mà mềm mại, khuôn mặt nhỏ nhắn đã có chút hư thối mở to đôi mắt trống rỗng nhìn thẳng về phía tôi.

Hối hận cùng áy náy của năm đó như thủy triều bao phủ lấy tôi, tôi lui ra sau hai bước, suy sụp ngồi bệt xuống đất.

“… Giang Sâm, cậu ở đây làm gì vậy?”

Một giọng nói quen thuộc thình lình vang lên từ phía sau, tôi quay đầu lại, Lương Dã đang đứng dưới ánh trăng bàng bạc nhìn tôi, khuôn mặt trắng bệch không chút huyết sắc giống như quỷ.

[52]

Mắt thấy cậu chậm rãi đi về phía tôi, tôi hít sâu một hơi, nhận mệnh nhắm lại hai mắt.

“Giang Sâm bảo bối, tớ phát hiện con người cậu thật thú vị.” Cậu chậm rãi nói: “Làm tớ cũng làm nhiều như vậy rồi, hiện tại còn có thể cho tớ là quỷ?”

[54]

Tôi ngây ngẩn cả người.

“Cậu lại nhìn vào giếng một chút.” Lương Dã đi đến bên cạnh giếng ngoắc ngoắc tay với tôi, ý bảo tôi nhìn theo tầm mắt của cậu.

Tôi vô thức cúi đầu nhìn về phía đáy giếng, ngay sau đó lại càng hoảng sợ; dụi dụi mắt, khó có thể tin há to miệng.

Giếng vẫn là một thi thể nho nhỏ, bất đồng với vừa rồi là, đứa bé này dường như lớn tuổi hơn một chút, thân thể cũng càng chắc nịch, khuôn mặt càng khiến tôi quen thuộc.

Không phải là Lương Dã.

Là tôi.

Bình luận

Truyện đang đọc