GIÓ ĐÊM ẤM ÁP HÔN MÔI EM

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Được.”

Cách một khung cửa kính, người bên trong chuyện trò vui vẻ, rượu tiệc tưng bừng, hai người họ ở bên ngoài, đứng dưới những khóm hoa lặng lẽ nhìn nhau, trong mắt chỉ còn mỗi hình bóng của đối phương, như chờ năm tháng tĩnh lặng trôi qua.

Quý Sơ để ý thấy mắt cá nhân Niên Trĩ dán băng keo cá nhân, anh cầm lấy túi xách trong tay Niên Trĩ, sau đó ôm ngang eo bế cô lên, “Em muốn đi đâu?”

Nghịch mấy hàng cúc áo sơ mi trước ngực anh, đôi mắt đen láy của Niên Trĩ thoáng đảo vòng, “Không muốn đến bệnh viện, chúng ta trốn về nhà nhé.”

Cô nép vào lồng ngực Quý Sơ, thưởng thức mùi hương dễ chịu của riêng anh, “Đầu tiên chúng ta đến bệnh viện trộm Nguyên Đán ra ngoài trước đã, rồi tìm cửa hàng tiện lợi mua bia, nước trái cây và bài UNO nữa. Sau đó cùng nhau về nhà làm cơm ăn, anh thấy thế nào?”

Quý Sơ nhìn cô lắc lư hai cẳng chân trắng nõn thon dài, thấy hết sức đáng yêu, “Em muốn ăn gì?”

“Không được, trước đây toàn là anh nấu cho em ăn, lần này để em nấu cho.”

Niên Trĩ có hơi say, lần nào uống rượu say xong cô cũng để lộ bản tính, trẻ con ham chơi của mình

Chỉ có điều, kế hoạch đến bệnh viện rồi chuồn êm ra ngoài của cô không thể thực hiện, dù gì cũng là sản nghiệp trên danh nghĩa nhà họ Quý, chuyện khác không nói, an ninh chắc chắn phải đảm bảo tuyệt đối.

Mà Quý Sơ thì có siêu năng lực của đồng tiền.

Vệ sĩ đứng canh bên ngoài phòng bệnh, nhận được điện thoại của cậu chủ nhà mình xong, ôm Nguyên Đán đặt vào ổ chó xong xuôi hết rồi, mới lái xe đưa đến địa chỉ đã định.

Sau khi thành công suôn sẻ xum họp với Nguyên Đán, Niên Trĩ và Quý Sơ không để tài xế đưa về, hai người ung dung dạo bước chậm rãi cùng nhau trên đường hồi lâu, giống như những đôi tình nhân bình thường khác vừa đi vừa vui đùa, trò chuyện, cùng chia nhau cốc kem ngọt ngào.

Quay qua quay lại cũng về đến nhà, đã hơn 11 giờ đêm. Chó con Nguyên Đán nằm gọn trong chăn êm ngáp một cái, lười biếng nâng mí mắt, mới phát hiện chỉ đổi sang căn phòng khác thôi, thế nên yên tâm mà ngủ tiếp.

Quý Sơ ôm Niên Trĩ nhẹ nhàng đặt cô xuống ghế sô pha, anh ngồi xổm xuống, chậm rãi tháo đôi giày cao gót là “đầu sỏ gây chuyện” kia ra giúp Niên Trĩ, “Đại diện với trợ lý của em trông nom em kiểu gì vậy?”

Nhắc đến việc này, thoáng chốc trong đầu Niên Trĩ xẹt qua một chuyện, cô “xoạt” một cái ngồi thẳng dậy, “Chết rồi, em để quên hai người họ ở bữa tiệc rồi.”

Cô vội vội vàng vàng lấy ra điện thoại, gọi cho Lương Hà, “Má Lương, anh đang ở đâu vậy?”

“Còn có thể ở đâu? Có thể đi đâu được đây? Anh mới lơ là có một chút, đã không thấy tăm hơi em đâu nữa rồi. Hoan Hoan nói em bị người ta ôm đi rồi mà anh vẫn không tin, chờ anh nhận ra được có chuyện không ổn đi ra ngoài tìm, vắt giò lên mà chạy theo cũng đuổi không kịp nữa.”

Niên Trĩ nghe Lương Hà oán trách, muốn cười lắm nhưng vẫn phải nhịn xuống. Cô bạnh căng miệng đưa chân xỏ vào dép bông Quý Sơ vừa đưa tới, cố gắng để giọng nói mình bình thường mà thành khẩn hết mức có thể, “Em xin lỗi, má Lương, em sai rồi.”

Nhưng mà, Lương Hà là ai hả, là người đàn ông chỉ qua một chút dấu vết để lại là có thể nhìn thấu được mọi chuyện, “Em đừng tưởng anh không biết, bây giờ em đang ngồi ở đó cười nhếch mép đúng không? Anh nói cho em biết, không có một chầu BBQ nướng anh không để yên chuyện này đâu.”

“Được được được, mời anh và Hoan Hoan ăn nhớ, ăn hai chầu luôn.”

Vừa nói xong, di động bên tai cô đã bị Quý Sơ cướp lấy, thẳng tay nhấn cúp điện thoại. Hai tay anh chống xuống ghế sô pha bao vây hai bên người Niên Trĩ, nhìn thẳng vào cô, “Em chưa mời anh ăn BBQ nướng bao giờ cả.”

Niên Trĩ bất lực đẩy vai anh, “Sao anh giống như con nít thế chứ, có vậy mà cũng ghen cho được. Thịt nướng muốn ăn khi nào chả được, cơm cô Niên đây nấu không phải ngày nào cũng có đâu.”

Đôi mắt Quý Sơ sáng rực, như ánh sao lấp lánh, đang chiếu sáng bên trong ấy vậy, “Được thôi, vậy anh đây xin cảm ơn cô Niên trước nhé.”

Thực ra Niên Trĩ hiếm khi nấu ăn, sở tường của cô chỉ có duy nhất một món —— bí đao chén[1].

[1] 冬瓜盅 – Đông qua chung: là món ăn truyền thống nổi tiếng của vùng Quảng Đông và Thượng Hải, nguyên liệu chế biến chủ yếu là bí đao, nước dùng, nấm đông cô, mùi vị ngon, giàu dinh dưỡng.

Cô cản lấy đôi tay đang định chen vào giúp kia của Quý Sơ, ấn chặt anh ngồi xuống ghế, “Anh ngồi im, em tự làm được. Anh đụng tay vào rồi, sao tính là em mời anh ăn nữa chứ?”

Cô Niên làm rất bài bản, lấy nửa trái bí đao mà cô đã lựa kỹ càng tỉ mỉ từ trong túi ra, gọt vỏ xong rồi rửa sạch sẽ. Sau đó, tìm một cái nồi hình tròn có kích thước lớn hơn một chút so với nửa trái bí đao kia, khoét bỏ phần ruột bí đao đã gọt sạch vỏ, rồi mới đặt nó vào trong nồi.

Đúng lúc Nguyên Đán thức dậy, vẫy đuôi đứng bên chân Niên Trĩ, ánh mắt to tròn tò mò quan sát xem mẹ đang làm gì. Thấy cô cúi đầu định cầm túi rau cải bên dưới lên, đôi chân ngắn ngủn ngay lập tức chạy tới, ngậm bao nilon kéo tới trước mặt Niên Trĩ.

Niên Trĩ ngạc nhiên mỉm cười, “Nguyên Đán ngoan quá, còn nhỏ tuổi mà đã biết làm việc phụ giúp mẹ rồi. Vậy sau này con cũng phải chăm sóc ba ba cho tốt, biết chưa hả?”

Quý Sơ nghe được ẩn ý trong lời nói của cô, sắc mặt thoáng phức tạp, nhưng rất nhanh đã biến đâu mất, ý cười dịu dàng vẫn như cũ trên khóe môi.

Niên Trĩ tiếp tục chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, cô rửa sạch tôm nõn, nấm đông cô vài ba lát gừng rồi bỏ hết vào trong bí đao, thêm nước vào xong, đợi nước trong nồi bắt đầu sôi lăn tăn, mới vặn lửa nhỏ để ninh từ từ.

Thoáng chốc, hương thơm ngát đã tràn ngập khắp gian bếp nhỏ, Nguyên Đán háo hức mà cọ cọ vào chân Niên Trĩ, muốn nhảy cẩng lên bệ bếp, nếm thử món ngon toả hương thơm ngát kia.

Quý Sơ có phần bất ngờ trước thành quả Niên Trĩ làm ra, anh không nghĩ rằng cô thật sự có thể làm được, mà còn có thể làm tốt tới như vậy. Nhướng mày, hết lời khen ngợi, “Cô Niên quả đúng là thâm tàng bất lộ[2].”

[2] Nghĩa là cao thủ chân chính thì không khoe khoang mà có thể ẩn giấu được tài năng của mình, không tùy tiện thể hiện tài năng của bản thân.

“Thôi được rồi, em chỉ biết nấu mỗi món này thôi.”

Đứng dậy mắt nhìn sang nồi đun, Quý Sơ xoa xoa bả vai Niên Trĩ, “Không sao hết, sau này anh sẽ dạy em nấu thật nhiều món.”

Đôi mắt Niên Trĩ né tránh ánh mắt Quý Sơ, cô không trả lời vấn đề này, cố tìm một chủ đề khác để nói, “Trong lúc chờ canh, hay chúng ta chơi một trò chơi được không, người nào thua, sẽ phải trả lời một câu hỏi bất kì của đối phương.”

“Được.”

Anh sẽ không từ chối bất cứ yêu cầu nào của cô, không thật lòng cũng được, giả dối cũng không sao; không như anh hy vọng cũng được, khiến anh thất vọng cũng không sao.

Quy tắc của trò chơi rất đơn giản, hai người sẽ tự suy nghĩ về một điều gì đó, sau đó đặt câu hỏi để hình dung ra đó là gì, ai đoán được trước sẽ là người thắng.

Quý Sơ cúi đầu im lặng ngẫm nghĩ trong chốc lát, đặt câu hỏi đầu tiên, “Đó là một món trang sức đúng chứ?”

Niên Trĩ ngạc nhiên nhìn anh, gật gật đầu. Cô hỏi tiếp Quý Sơ, “Là đồ vật cụ thể hay là một tác phẩm nghệ thuật?”

“Đồ vật cụ thể,” Quý Sơ tiếp tục hỏi, “Chất liệu bằng đá quý hay kim loại?”

Niên Trĩ biết rõ mình thua chắc rồi, cam chịu trả lời, “Kim loại.”

“Là chiếc nhẫn đầu tiên anh tặng em đúng không?”

Niên Trĩ gật đầu, “Anh đã rình trộm suy nghĩ trong đầu em trước rồi đúng không?”

Chợt Quý Sơ mỉm cười, “Cái mà anh vừa nghĩ, cũng chính là nó.”

Niên Trĩ hưng phấn mà nắm lấy tay Quý Sơ, “Chúng ta thế này có tính là tâm hữu linh tê[3]không!”

[3] Ý chỉ những người yêu thương nhau sẽ mang suy nghĩ giống như nhau.

Nói xong, cô buồn bã cúi đầu, “Chỉ tiếc, giờ không tìm được nó nữa.”

“Không phải.”

“Hả, làm sao?”

Vừa lúc Niên Trĩ ngẩng đầu hỏi, Quý Sơ đã đứng dậy đi vào phòng trong, anh tìm cái hộp vẫn luôn để dưới gối ở đầu giường, đưa đến trước mặt Niên Trĩ, “Anh nói, không phải không tìm thấy nữa, mở ra nhìn xem.”

Cô ngạc nhiên nhìn Quý Sơ, chầm chậm mở hộp trang sức tinh xảo ấy ra, bên trong có một chiếc nhẫn giá rẻ hai nghìn đô, cùng một chiếc vòng tay đắt giá 8000 vạn nhân dân tệ.

Chúng nó cứ yên lặng nằm kề bên nhau như vậy, hài hòa tốt đẹp.

Đầu mũi Niên Trĩ đau xót, cố chịu đựng nỗi xúc động muốn khóc. Quý Sơ thấy khóe mắt cô hồng hồng, duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve nơi đấy, “Chúng nó vẫn luôn chờ em, đừng bỏ rơi chúng nó nữa nhé, được không?”

Niên Trĩ vẫn im lặng không trả lời như trước, cô lấy nhẫn và vòng tay trong hộp ra, tự đeo vào cho mình, cười hỏi Quý Sơ, “Đẹp chứ?”

“Đẹp, chúng nó thích em, phải em đeo vào mới đẹp nhất. ”

Nguyên liệu bên trong bí đao được đun nấu ở nhiệt độ cao dần dần toả ra hương thơm ngon, từng hương vị khác nhau đảo đều trong nước sôi, hoà lẫn vào nhau, mới ngửi thôi đã cảm nhận được hương vị ấy cứ vương vấn trong miệng.

Canh sắp nấu xong rồi.

Ngón tay Niên Trĩ trắng xanh mềm mại vẽ vòng trong lòng bàn tay Quý Sơ, “Lượt chơi thứ nhất em thua rồi, anh muốn hỏi chuyện gì đây?”

Xúc cảm mềm mại làm lòng bàn tay tê rần, giống như có con vật nhỏ chạy tới chạy lui, Quý Sơ nắm lấy ngón tay lộn xộn của cô, môi chầm chậm nở nụ cười, “Anh có thể để dành nó được không? Chờ lần sau khi nghĩ ra câu muốn hỏi rồi anh sẽ hỏi nhé.”

Từ nhỏ Niên Trĩ đã là một cô bé xinh đẹp rồi, đã từng nhìn thấy không ít người nở nụ cười với cô, nịnh nọt có, yêu thương có, chẳng cầu hồi đáp cũng có. Nhưng lòng cô vẫn cứ mãi cho rằng, nụ cười của Quý Sơ ắt hẳn là cảnh sắc rung động nhất cô từng gặp qua.

Một bàn tay cô để bên người, tay còn lại nằm gọn trong lòng bàn tay Quý Sơ, qua va chạm da thịt hơi ấm từ cơ thể anh như truyền tới, dỗ dành khiến cô hơi chút buồn ngủ.

Trên đường về, hai người họ gặp rất nhiều cặp tình nhân âu yếm kề sát bên nhau, những người đó trông giống như cô và Quý Sơ vậy, họ yêu thương nhau.

Nhưng có điều không giống, bọn họ còn có rất nhiều rất nhiều ngày mai, bọn họ có thể ở bên nhau, có thể cùng nhau già đi theo năm tháng. Còn cô và Quý Sơ, chỉ còn mỗi giây phút này, còn mỗi đêm nay.

Cô có rất nhiều những dự định muốn được cùng Quý Sơ hoàn thành trong tương lai, bọn cô vẫn chưa cùng nhau đi ngắm sao, vẫn chưa cùng nhau ném những chiếc vỏ sò nhặt được ngày hôm đó xuống biển, cũng chưa từng một lần được ngồi lại cùng nhau, kể cho nhau nghe những chuyện thời thơ ấu.

Vận mệnh đưa bọn họ đến bên nhau rồi lại chia tách, hợp lại, rồi sau đó phải chia xa.

Như trò đùa quái ác của đứa trẻ bướng bỉnh.

Một giọt nước ấm nóng theo khóe mắt chảy xuống rơi vào tay cô, Niên Trĩ mới ý thức được mình thế mà không nén nỗi đã khóc rồi. Từ lúc gặp được Quý Sơ, cô đã thành thói quen khóc sướt mướt.

Chẳng ra sao cả.

Niên Trĩ nghiêng người không muốn để Quý Sơ thấy nước mắt trên mặt mình, đứng lên đi về phía phòng bếp, nói rằng, “Em đi xem canh đã, chắc sắp xong rồi đấy.”

Ở thật lâu thật lâu về trước, kể từ ngày họ gặp được nhau nơi khuôn viên trường Yale, luôn là Quý Sơ tự tay nấu cơm cho cô.

Cô từng nghe đạo diễn Thường nói, nói hôm cô bị ngất trong phòng tắm, trên bàn trong phòng đã bày sẵn một bữa cơm đầy đủ sắc hương. Nhìn thì biết có người đã dày công chuẩn bị.

Tấm lòng ấy của Quý Sơ cô từng chẳng mảy may bận tâm đến.

Thế nên, trước khi đi cô muốn hoàn thành mong muốn cuối cùng của mình, mong muốn tự tay làm một bữa cơm cho Quý Sơ.

Vừa mở nắp nồi ra, hương thơm ngào ngạt theo hơi khối lượn lờ nhẹ nhàng bốc lên bay xa, một chén bí đao đậm đà đã sẵn sàng. Hồi còn nhỏ bị ốm, cô thích nhất uống món canh này mẹ mình nấu. Mẹ sẽ ôm cô, vừa dùng thìa đút cô ăn, vừa chậm rãi nói với giọng êm dịu: “Canh bí đao, thơm thật thơm, ba ngày không uống lòng hoảng hốt.”

Trong miền nhớ của Niên Trĩ, món ăn này ghi dấu những ký ức ấm áp và tươi đẹp nhất của cô. Trước khi đi cô muốn, để dành những điều tốt đẹp này lại cho Quý Sơ.

“Canh nấu xong rồi,” Quý Sơ nhìn dáng cô bưng nồi canh đi tới, “Có phải em cũng muốn đi rồi không?”

“Tiểu Sơ, lúc nào anh cũng thông minh vậy hết.”

Quý Sơ nhận thìa trong tay Niên Trĩ, vẻ mặt anh vẫn bình thản, không nhìn ra cảm xúc dao động, chỉ có điều ngón tay siết chặt đến đỏ hồng, hãy vạch trần cõi lòng chất đầy đau thương của anh.

“Vậy em, có còn về nữa không?”

Niên Trĩ cố miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, đôi mắt hồng hồng như thỏ con, “Sau này anh đừng làm việc cả đêm nữa, tiền có quan trọng thế nào, cũng không quan trọng bằng sức khoẻ, dẫu gì sau này sẽ chẳng có bà vợ già nào muốn phải, phải đẩy ông chồng già của mình trên chiếc xe lăn. Buổi tối Nguyên Đán thích ngủ cùng anh, nhưng anh không được mềm lòng chiều theo ý nó, lúc nào cần nghiêm khắc thì nhất định phải nghiêm khắc, phải dạy dỗ thằng nhóc ấy theo khuôn phép.”

Để giấu đi nỗi lòng không yên của mình, cô cứ liên tục đi vòng quanh phòng khách, lau chùi bàn trà, rửa sạch bát đũa, miệng liên tục luyên thuyên cằn nhằn dặn dò thật kỹ: “Nếu sau này có người nào đó, trở thành bà Quý của anh.”

Niên Trĩ ngẩng đầu lên cố để giọng mình không nghẹn ngào thành tiếng, “Nhớ đưa Nguyên Đán đến chỗ Tống Ninh, chó con của bạn gái cũ, sẽ khiến người khác thấy phiền lòng.”

Quý Sơ ngồi yên ở đấy, nắm chặt thìa canh, hơi ấm phảng phất, đọng lại lớp sương trắng mờ trên kính mắt anh, “Không đâu.”

“Không có ai khác,” anh vươn tay ôm chặt lấy Niên Trĩ vừa đi ngang qua người mình, ôm trọn cô để cô ngồi lên đùi mình, “Anh và Nguyên Đán sẽ chờ em về.”

Đôi mắt hoa đào của anh thật sự rất đẹp, giống như bầu trời quang đãng hạ bóng xuống mặt nước xanh trong, trong veo sóng nước, soi rọi bóng hình cô. Nhưng giờ đây, trong ánh mắt ấy chỉ còn ẩn chứa niềm đau đớn vô cùng tận, gào thét ập đến, như mưa to gió lớn cuồn cuộn dưới mặt biển phẳng lặng.

Sau cùng Niên Trĩ không thể tự lừa mình được nữa, cô ôm choàng lấy cổ Quý Sơ khóc lớn, “Anh chờ em có lợi ích gì đây, Tiểu Sơ, chúng ta không thể bên nhau được nữa rồi. Lúc trước vì cứu anh, đã huỷ hoại cuộc đời bình lặng của em, sau lại mẹ anh hại chết mẹ em, anh nói thử xem sao em có thể bỏ qua hết thảy, tiếp tục ở bên anh được đây?”

Mỗi một lời nói ra, càng khiến lòng Niên Trĩ thêm đau đớn, cô có ngàn lần không muốn vạn lần không mong mình và Quý Sơ sẽ đi đến tình cảnh này. Nhưng chẳng còn cách nào khác, Quý Sơ là người bình thường, là một người có thể hoàn toàn sống hiên ngang dưới bầu trời này.

Anh không nên bị cuốn vào vòng xoáy đầy rẫy tội ác này của nhà họ Niên.

“Được, vậy không bên nhau nữa.” Tay anh nâng mặt Niên Trĩ, nhẹ nhàng hôn đi từng giọt nước mắt long lanh trên gương mặt cô, sau đó ôm chặt người vào lồng ngực mình mà vỗ về, “Vậy không bên nhau nữa.”

Cái ôm cuối cùng này, lần đầu tiên anh dùng hết sức mình, như muốn dùng sức mình hoà Niên Trĩ tan vào xương thịt, mãi không tách rời, mãi không xa cách.

——————–

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Đừng lo lắng, hết thảy chỉ là mánh xấu để đôi trẻ thể hiện tình cảm của mình mà thôi. Có câu nói thế nào ấy nhỉ, “Chia ly lúc này để ngày sau có cuộc gặp gỡ tốt đẹp hơn”.

Hôm qua đã thề son sắt sẽ thêm nữa, đúng như dự đoán cuối cùng vẫn là bồ câu (thất hẹn).

Vậy để tôi biểu diễn trực tuyến tiếng bồ câu gáy cho mọi người nghe nhé: Ku ku ku, ku ku ku, ku ku ku ku ku ku ku.【 cúi chào một góc nghiêng 90 độ 】

Canh bí đao (冬瓜盅 – Đông qua chung) trong truyện:

Bình luận

Truyện đang đọc