GIỜ NÀY ANH Ở ĐÂU?

Đi cùng với Paul Murphy, vị luật sư của anh, Nick DeMarco trở lại khu vực tổ công tác của các thám tử tại văn phòng Chưởng lý quận vào trưa thứ Năm. Lần này, bầu không khí trong văn phòng đội trưởng Ahearn đầy vẻ thù địch công khai. Không có những cái bắt tay, không có sự bày tỏ lòng biết ơn khi anh đã đáp ứng nhanh chóng lúc nhận cuộc điện thoại yêu cầu anh có mặt càng sớm càng tốt.

Nhưng Nick còn có những vấn đề rắc rối khác trong đầu. Sáng sớm thứ Ba, sau cuộc gọi điên cuồng của mẹ anh rằng cha anh đang được đưa vội vào bệnh viện vì những cơn đau ngực, Nick đã phải bay đi Florida. Vào thời điểm anh đến đó, các xét nghiệm đều là âm tính, nhưng cha anh vẫn được giữ lại trong bệnh viện để bảo vệ ông chống lại khả năng sẽ có một cơn đột quỵ có thể xảy ra. Khi Nick bước vào căn phòng trong bệnh viện, mẹ anh đã chạy ào vào vòng tay anh, và ôm ghì lấy anh một cách mãnh liệt. "Ôi, Nick ơi, mẹ nghĩ chúng ta đã mất ông ấy". Bà òa lên khóc.

Cha anh, một phiên bản của chính anh, nhưng già hơn, nằm dựa trên những cái gối, khuôn mặt xanh xao, ống dưỡng khí được gắn trong hai lỗ mũi, ống dịch truyền gắn trên tay, rõ ràng là không vui vẻ gì. "Nick, cha ghét bệnh viện". Đó là lời chào của ông. "Nhưng có lẽ nó cũng không tệ như việc đã xảy ra. Trong xe cứu thương cha đã nghĩ đến những việc cha ước ao sẽ nói với con, chỉ có mẹ con là không để cha nói chúng ra. Bây giờ con sắp sửa nghe chúng đây này. Cha đã sáu mươi tám tuổi. Cha đã làm việc từ khi mười bốn tuổi. Lần đầu tiên trong đời cha cảm thấy vô dụng, và cha không thích điều đó".

"Cha ơi, con đã mua một cái nhà hàng cho cha điều hành". Nick phản đối. "Cha là người quyết định về hưu cơ mà".

"Chắc chắn rồi, con đã mua một nhà hàng ở đây, nhưng lẽ ra con phải hiểu nó không thích hợp với cha. Cha là người bị đặt không đúng chỗ. Cha cảm thấy phát bệnh vì phải nhìn thấy con chiếm đoạt đồng tiền của thực khách bằng những món ăn đắt tiền và ngông cuồng với giá cả trên trời. Cha đã nhìn những chỗ này đến rồi đi. Hãy làm cho con điều ân huệ và hãy bán nó đi, còn không thì hãy thêm vài món đơn giản vào thực đơn để người ta có thể hy vọng vào nó khi không muốn món patê gan ngỗng hoặc trứng cá caviar".

"Dominick, đừng làm mình bị kích động như thế". Mẹ anh nài nỉ.

"Tôi phải làm mình bị kích động. Tôi phải lôi chuyện này ra khỏi ngực trước khi tôi thực sự có một cơn đột quỵ. Chàng độc thân của tháng! Thật gớm ghiếc khi ngắm nhìn con hài lòng ra sao. Con nghĩ là mình đã đoạt được Huân chương Danh dự của Quốc hội. Trong khi đó, cha cứ đi quanh con để nói hãy gỡ bỏ nó đi".

"Cha, con nghe cha nói rồi. Và dù tin hay không, lần này con đang lắng nghe đây. Hãy nói với con cha muốn gì nào? Con có thể làm gì cho cha hạnh phúc đây?"

"Cha không muốn chơi golf, mà cũng chẳng muốn ngồi trong căn nhà đắt tiền, nơi cha có thể bị một quả banh đánh golf ném vào đầu vì chúng ta ở kế bên cái lỗ thứ mười sáu".

"Cha ơi, những thứ đó rất dễ thu xếp. Còn chuyện gì khác nữa không?"

Nick chưa quên được sự chế nhạo trong đôi mắt cha anh. "Con đã ba mươi hai tuổi. Hãy thực tế đi. Hãy là đứa con trai mà chúng ta đã tự hào. Hãy ngừng chạy loanh quanh những người đàn bà mà con gặp trong các câu lạc bộ. Thực tế hãy bước ra khỏi hoạt động kinh doanh câu lạc bộ! Con sẽ gặp rắc rối. Hãy tìm cho mình một người con gái dễ thương. Mẹ con và cha sắp đến ngưỡng bảy mươi tuổi. Chúng ta đã lập gia đình mười lăm năm trước khi Thượng đế gửi đến cho chúng ta một đứa con trai. Đừng bắt chúng ta phải chờ mười lăm năm từ bây giờ để có đứa cháu nội".

Tất cả những điều này lướt qua tâm trí Nick khi anh và luật sư của anh ngồi xuống những cái ghế cứng ngắc, không hề thoải mái tí nào trước bàn làm việc của đội trưởng Ahearn. Thám tử Barrott và Gaylor được bố trí ngồi hai bên viên đội trưởng.

Đó là một đội xử bắn, Nick nghĩ. Cái liếc mắt về phía luật sư cho anh thấy là Murphy cũng đang có cùng một phản ứng như vậy.

"Anh DeMarco," Ahearn bắt đầu "anh đã không bảo với chúng tôi rằng anh có một chiếc Mercedes 550 mui kín mà anh chỉ sử dụng khi được tài xế chở".

Nick nhăn mặt. "Chờ một chút. Nếu tôi nhớ đúng thì anh chỉ hỏi tôi về những chiếc xe hơi tôi lái. Tôi chưa bao giờ lái chiếc mui kín. Tôi lái hoặc chiếc mui gập lại được, hoặc chiếc SUV khi đi một mình".

"Anh cũng chẳng đề cập đến người tài xế của mình".

"Tôi không nghĩ có lý do gì để đề cập đến anh ta".

"Chúng tôi không đồng ý, anh DeMarco". Ahearn bảo với anh như vậy. "Đặc biệt vì tài xế của anh, Benny Seppini, có một hồ sơ hình sự khá dày".

Không nhìn anh ta, Nick biết Paul Murphy đang nghĩ gì. Tại sao khách hàng của ta đã không nói cho ta biết nhỉ?

"Benny năm mươi tám tuổi". Nick bảo với Ahearn. "Khi còn là một đứa trẻ, anh ấy không có cuộc sống gia đình và đã dính dấp với một băng đảng đường phố khi còn trong lứa tuổi vị thành niên. Khi mười bảy tuổi, anh ấy bị kết án tù như một người lớn vì tội trộm cắp và đã thụ án năm năm. Khi ra tù, anh ấy bắt đầu làm việc cho cha tôi. Chuyện đó cách đây ba mươi lăm năm. Khi cha tôi về hưu cách đây năm năm, anh ấy bắt đầu làm việc cho tôi. Anh ấy là một người tốt bụng, tử tế".

"Chứ không phải người vợ cũ đã lấy được lệnh ngăn cản không để anh ấy gặp cách đây mười năm sao?" Ahearn chộp lấy.

"Người vợ đầu của Benny chết khi còn trẻ. Người vợ thứ hai cố gắng ép Benny phải ký giao căn nhà của hai người cho bà ta. Đó là sự kết tội vu cáo, giả mạo và bà ta đã quăng nó đi ngay giây phút lấy được căn nhà".

"Ừ, ừ. Anh DeMarco, anh có hay đi bộ nhiều quanh khu vực làng Greenwich vào ban ngày không?"

"Dĩ nhiên là không. Tôi là một thương gia".

"Anh có từng gặp Leesey Andrews trước tối thứ Hai cách đây một tuần không?"

"Theo như tôi biết rõ thì tuyệt đối không".

"Hãy để chúng tôi đưa anh xem một tấm hình mà chúng tôi có về anh, anh DeMarco". Ahearn gật đầu với Barrott, Barrott đẩy mạnh qua bàn giấy hướng đến Nick và Murphy những bản in các tấm hình được phóng to mà bạn cùng phòng của Leesey đã chụp cô.

"Có nhận ra cái gã ở phần hậu cảnh trong bức hình thứ nhì không hở anh DeMarco?" Barrott hỏi.

"Dĩ nhiên đó là tôi ở phần hậu cảnh". Nick nói ngay. "Tôi còn nhớ ngày hôm đó. Tôi đang đi gặp một đại lý bất động sản để dùng cơm trưa. Tôi quan tâm đến việc mua bất động sản gần khu vực nơi các tuyến xe lửa cũ đang được quy hoạch phát triển. Một khi sự quy hoạch này bắt đầu được triển khai, các bất động sản chung quanh sẽ vọt giá lên tới trời. Tôi trông thấy những tay săn ảnh chuyên nghiệp đang hành động, và nhìn quanh để xem điều gì đang xảy ra, Brad Pitt và Angelina Jolie đang có mặt ở đó".

"Anh đã ăn trưa ở đâu?"

"Ở Casa Florenza, ngay góc quanh của tấm hình đó".

"Thế anh quả quyết rằng anh đã không trông thấy Leesey Andrews đang được bạn cô ấy chụp hình à?"

"Tôi không chỉ quả quyết. Tôi đã không trông thấy cô ấy". Nick nóng nảy đáp lại.

"Anh có hóa đơn thanh toán cho bữa trưa đó không?" Gaylor nói bằng một giọng cho thấy ông sẽ ngạc nhiên nếu trông thấy một cái hóa đơn như vậy.

"Không, tôi không có. Người môi giới bất động sản đang cố bán bất động sản cho tôi, vì thế anh ta đã trả tiền. Nếu thành công, khoản tiền hoa hồng sẽ đủ cho anh ấy tiếp tục đổ xăng xe hơi trong một thời gian dài".

"Anh sẽ có thể tiếp tục đổ xăng vào tất cả các xe hơi của anh trong bao lâu hở anh DeMarco?" Ahearn hỏi. "Anh đang dàn trải khá mỏng về mặt tài chính, có đúng không?"

"Hoạt động kinh doanh của anh DeMarco có dính dấp gì đến sự hiện diện của chúng tôi ở đây?" Murphy căn vặn.

"Có lẽ chẳng có gì". Ahearn đáp lại. "Và cũng có thể rất nhiều. Nếu tình hình đến mức phải quyết định hủy giấy phép bán rượu ở Woodshed, tôi không tin rằng khách hàng của anh sẽ kiếm sống bằng cách bán kem que ở đó. Và hãy tin tôi đi, chúng tôi sẽ tìm ra một lý do để khiến nó bị hủy bỏ nếu chúng tôi còn ngờ vực rằng anh DeMarco không hoàn toàn thật thà với chúng tôi".

Ahearn quay sang Nick. "Anh có số điện thoại không đăng ký của nhà MacKenzie tại Sutton Place không?"

"Trừ phi nó đã đổi, nếu không tôi chắc chắn mình có nó ở đâu đó. Tôi nhớ đã gọi điện thoại cho bà MacKenzie sau khi chồng bà ấy chết trong biến cố 11/9".

"Anh có nghĩ rằng Leesey Andrews đã chết không?"

"Chắc chắn tôi hy vọng rằng không. Điều đó sẽ là một thảm kịch".

"Anh có biết rằng cô ấy vẫn còn sống hay không?"

"Đó là câu hỏi không thể tin được, anh hỏi kiểu gì vậy?"

"Chúng ta ra khỏi nơi này, Nick". Murphy đứng lên.

Ahearn phớt lờ anh ta. "Anh DeMarco, anh có sở hữu một cái điện thoại di động không đăng ký tên anh, vẫn sử dụng loại thẻ trả trước, loại mà những tay bài bạc hay những kẻ hợm đời vẫn dùng không?"

"Đủ rồi! Chúng tôi sẽ không nghe thêm bất kỳ lời bóng gió rẻ tiền nào của các anh nữa". Murphy hét lên.

Cứ như thể Larry Ahearn chẳng hề nghe thấy anh ta. "Và viên tài xế đầy rắc rối của anh có một cái tương tự chứ anh DeMarco? Và nếu hắn có, hắn đã trả lời cú điện thoại điên cuồng của anh để đưa Leesey ra khỏi căn hộ tiện nghi ấy chứ? Và nếu cô ấy chưa chết, hắn có quyết định cứ tiếp tục giữ cô ấy quanh quẩn để làm vui cho mình không? Và nếu đó là trường hợp này, thì hắn có thông báo cho anh biết về tình trạng sức khỏe của cô ấy không?"

Hai nắm tay xiết chặt, Nick hầu như đã ra đến cửa lúc nghe câu hỏi cuối cùng của Ahearn: "Liệu anh có đang bảo vệ Mack MacKenzie, người bạn cùng phòng thời cao đẳng của anh không, hay đang giúp cô em gái xinh đẹp của hắn bảo vệ hắn ta? Anh đã có cuộc nói chuyện riêng tư với cô ta tối thứ Sáu tuần trước, có đúng không?"

Bình luận

Truyện đang đọc