GIỚI FAN CÓ ĐỘC

Editor: Cẩm Hi

Túng ngã bất lai vãng, tử ninh bất tử âm

Nửa tháng tiếp theo, Tô Điềm sống vô cùng nhà nhã, lúc mới đầu chỉ dùng tài khoản các nhân của mình, cho nên mới nói giai đoạn đầu không cần làm bất cứ công tác chuẩn bị nào cả, chỉ còn chờ chương trình phát sóng thôi.

Mà trong khoảng thời gian này Ninh Trạch Ngôn cũng không có động tĩnh gì, anh chỉ gửi cho cô một tin nhắn thông báo thời gian chương trình phát sóng, “Chương trình sẽ bắt đầu chiếu vào ngày 11 tháng 12.”

Tô Điềm chỉ đơn giản gõ chữ “Ừ” rồi gửi đi, mãi đến ngày 11 tháng 12 hai người cũng không có liên lạc lại.

19: 55 ngày 11 tháng 12 năm 2018.

“Tô Điềm không hiểu sao tớ hồi hộp quá?”

Việc học của Tử Dữu dạo này tương đối nhẹ, khi ca khúc chủ đề sắp phát hành cô ấy ầm ĩ đòi xem cùng nhau, Tô Điềm không thể chịu đựng được, vậy nên hai người tới sô pha ngồi mở máy chiếu lên xem.

“Nói thật thì tớ cũng hơi hơi.” Hai người nhìn nhau trao đổi ánh mắt, xong bật cười, mặc dù hai người đều có rất nhiều kinh nghiệm đu idol, nhưng mà loại fan chuyên nghiệp này thì lại là lần đầu tiên trải nghiệm.

“Hy vọng Lục Tử Lâm có thể biểu hiện tốt một chút.” Tô Điềm nhẩm tính trong lòng, hiện tại anh ta đã vào được lớp B, nếu không có gì bất ngờ chắc chắn sẽ có screentime, nhưng ca khúc chủ đề được ghi hình rất nhiều lần, liệu các cảnh quay sau khi cắt nối biên tập có được như mong đợi hay không thì vẫn chưa biết được.

20: 00 ngày 11 tháng 12 năm 2018.

“A a a a a, bắt đầu rồi.”

“Trời ơi, cảnh mở đầu giống hệt bản Hàn kìa, kể cả có mua bản quyền thì cũng không cần làm giống tới từng góc độ như vậy chứ.”

“Sao trông mặt center bóng nhẫy thế, lại còn wink nữa? Nghệ sĩ nhà ai đấy, chắc lại nhét tiền chứ gì.”

“Oa Tô Điềm cậu nhìn thấy không? Cái cậu lớp F vừa mới lướt qua ấy, đẹp trai lắm, quả là nhan sắc thần tiên mà.”

“Nhưng mà nói thật, quần áo xấu muốn rớt nước mắt luôn ấy.”

“Tớ xin rút lại lời vừa nãy nói mặt center bóng nhẫy, nhìn nhiều thấy thuận mắt phết, nhưng trông có vẻ hơi nhỏ nhỉ!”

……

Tử Dữu độc thoại một mình nửa ngày, thấy Tô Điềm mãi không đáp lời, chỉ ngây người nhìn chằm chằm vào tấm vải bố màu trắng trên tường, lúc này mới nhận ra rằng ca khúc chủ đề chỉ còn 25 giây nữa là kết thúc nhưng Lục Tử Lâm vẫn chưa xuất hiện một lần nào.

“A, vừa mới thoáng qua, Lục Tử Lâm, cậu ta kia kìa!” Tử Dữu lôi kéo Tô Điềm, muốn truyền sự kích động của mình cho cô.

Lần trước Tô Điềm cũng đề cập qua ”Sự kiện ẩu đả” của Lục Tử Lâm, tuy rằng trong khoảng thời gian này nhìn thì yên ổn, nhưng chắc chắn phía ê kíp chương trình và đài bên kia sẽ sinh ra chút bất mãn, bị cắt screentime cũng là chuyện thường tình thôi.

Tô Điềm nặn ra một nụ cười đáp lại, nhảy xong rồi, chỉ còn lại màn ending cuối cùng, thành hay bại chính là ở đây.

Một cảnh dừng lại, không phải anh ta; lại một cảnh dừng lại, không phải anh ta; lại một cảnh……

Liên tiếp 7 người qua đi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc chắn cảnh cuối cùng chính là center, nếu giờ còn chưa tới…… thì……

“A a a a a a, Tô Điềm cậu có thấy không? Cảnh vừa rồi Lục Tử Lâm làm tốt quá đi mất, đây là thần tiên nào hạ phàm vậy trời? Nụ cười dịu dàng kia đã chiếm lấy trái tim tớ rồi!!! Tớ, Tử Dữu, hôm nay chính thức lọt hố!!! Lọt hố rồi không cần trả lương cho tớ nữa đâu!”

Tử Dữu vẫn đang đắm chìm trong nụ cười rạng rỡ của Lục Tử Lâm, còn Tô Điềm vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình, mãi đến khi trên màn hình chuyển thành nhắc nhở phát lại, Tô Điềm mới thoải mái thở phào nhẹ nhõm.

Cô đoán sơ nhóm thực tập sinh này chắc cũng phải ghi hình lại hơn trăm lần, nhưng Lục Tử Lâm vẫn có thể mỉm cười dịu dàng không nhiễm thế tục dưới áp lực cường độ cao như vậy, không thể không nói tới khả năng quản lý biểu cảm, quả nhiên là có ưu thế về kỹ năng diễn xuất mà.

“Lúc trước tớ cũng biết là ngũ quan của cậu ta khá đẹp, nhưng không phải cái loại một phát đâm vào tim người ta thế này, hôm nay tớ đã bị hạ gục hoàn toàn rồi.”

Tô Điềm bất đắc dĩ cười, duỗi ngón trỏ ấn một cái lên trán Tử Dữu: “Cậu đấy, cậu đấy, giữ lại mấy lời này rồi mau lên mạng viết bài cho tớ, viết tiểu luận, dốc hết sức khen ngợi vào!”

Tử Dữu tỉnh táo lại, vỗ đầu mình một cái: “Ai, đúng là sắc đẹp hại người, làm tớ quên mất việc chính luôn.” Nói xong, cô ấy nhanh chóng dùng tài khoản clone bắt đầu đi quảng bá rộng rãi.

Mà Tô Điềm bên này cũng bắt đầu đăng gif lên Weibo, cô cứ suy nghĩ mãi, cuối cùng cũng gõ bốn chữ trên màn hình.

—— Xin chào mọi người!

Nó được mô phỏng theo một câu nói của nhà văn nổi tiếng viết cho vợ mình, tuy câu chữ đơn giản nhưng bên trong lại chứa tất cả niềm vui thích.

Tô Điềm vừa đăng xong thì vội vàng liên hệ với một công ty số liệu uy tín trước đây để làm số liệu, mặc dù cô và Tử Dữu mỗi người đã chuẩn bị một nghìn bình luận để quảng bá, nhưng screentime [2] của Lục Tử Lâm chênh lệch quá nhiều so với những gì bọn họ dự tính, cho nên hai người quyết định áp dụng phương pháp “Câu cá” [2].

[1] Screentime: Thời lượng lên hình.

[2] Phương pháp “Câu cá”: Là “tiếp thị đánh cá” hay “tiếp thị đánh bắt”, hiểu nôm na là một hình thức marketing câu fan.

Mức độ phổ biến của《PICK98》 nhiệt độ không hề thấp, các account marketing cũng sắp bắt đầu hoạt động, mà Tô Điềm và Tử Dữu còn muốn theo dõi động thái của các account marketing để còn gửi các các liên kết weibo về《PICK98》cho công ty số liệu càng sớm càng tốt, sau đó các tài khoản khác nhau của công ty số liệu sẽ liên tục bình luận, còn bây giờ yêu cầu đưa ra cho họ là —— mang ảnh chụp màn hình (độ phân giải thấp) của Lục Tử Lâm đi khắp nơi hỏi, “Bạn có biết em trai này không, cầu info?!” “Quỳ gối cầu xin đại ca cho biết tên bạn nhỏ này, đẹp muốn rớt nước mắt rồi nè!” Mọi việc cứ như vậy, hoặc sẽ trả lời câu hỏi ở trên, “Đã phá được án rồi, hóa ra em trai mà toàn mạng đang tìm kiếm bấy lâu nay tên là Lục Tử Lâm, chính là cái người được thêm vào sau cùng ấy.” “Chuyện gì vậy? Sao Lục Tử Lâm được nhiều người bàn tán thế?” vv.

“Tớ có cảm giác Lục Tử Lâm sắp nổi rồi, nhóc con của tớ a a a a a!” Tử Dữu lại bắt đầu động kinh.

“Bớt bớt lại đi! Cậu còn chưa viết nổi tám chữ đâu, thế này thì bao giờ mới xong hả? Cậu để ý bình luận trên Weibo của tớ hộ nhé, chắc giờ đang loạn cào cào lên rồi, bình luận khen thì để đấy, còn nếu toxic chê bai thì cứ trực tiếp xóa đi. Tớ phải đi liên hệ với Ninh tổng một chút, để phía Ngân Thần ra mặt mua hot search.”

Tử Dữu có chút khó hiểu: “Chúng ta không tự mua hot search được à?”

“Chúng ta cũng có thể mua, nhưng hiệu quả không bằng Ngân Thần ra mặt, hơn nữa cũng không dễ dàng mua cho lắm, với cả Ngân Thần cũng nên mua thủy quân cho nghệ sĩ nhà mình nữa.”

Còn chưa ấn gọi cho Ninh Trạch Ngôn, Tô Điềm lại nghĩ tới một vấn đề khó giải quyết vấn đề liền dặn dò Tử Dữu đang ngồi xổm bên cạnh máy tính: “Chắc chắn sẽ có rất nhiều bình luận liên quan tới Phó Diệc, cứ mặc kệ đi, dùng nhiệt độ của Phó Diệc giúp Lục Tử Lâm cũng khá tốt.”

Tử Dữu dừng một chút, lời muốn thốt ra mấy lần vẫn quanh quẩn trong miệng, nhìn kỹ thấy sắc mặt Tô Điềm không có gì khác thường đành từ bỏ, không tiếp tục kiên trì nữa.

Khi Ninh Trạch Ngôn nhận được điện thoại của Tô Điềm không hề ngạc nhiên một chút nào cả, giọng điệu quen thuộc cứ như nửa tháng qua ngày nào hai người họ cũng gặp nhau vậy.

“Ninh tổng, có thể bên phía Lục Tử Lâm cần ngài phải ra mặt mua hot search rồi.”

“Luôn bây giờ hay là chờ cho toàn bộ dư luận nóng lên đã?”

Tô Điềm suy nghĩ một chút, cảm thấy vẫn nên đẩy nhiệt độ của Lục Tử Lâm lên cao, hiện tại đang trong giai đoạn đánh cờ, thời gian chính là sinh mệnh.

“Nếu có thể thì làm càng sớm càng tốt, có lẽ lát nữa độ hot của center cũng sẽ đi lên, không nghe được giọng hát, tuy rằng theo quan điểm cá nhân của tôi thì lực hơi mạnh, nhưng cảm giác khi xem vũ đạo cùng với biểu cảm trên sân khấu rất có tính nghệ sĩ.”

Ninh Trạch Ngôn mở thông tin về center Lâm Tứ trên máy tính ra, tiếng gõ bàn phím vang lên bên tai: “Nghệ sĩ của Nhạc Ngu, xuất thân từ công ty nhỏ mà lấy được vị trí center cũng không dễ dàng chút nào, trước kia từng thực tập ở Hàn Quốc, nhưng không biết tại sao lại không được debut.”

“Ninh tổng, anh có thể gửi tôi một bản tư liệu này không?” Tô Điềm vừa thốt ra mới phát hiện mình lỡ lời, các tư liệu đều có liên quan ràng buộc tới công ty, nếu Ninh Trạch Ngôn bằng lòng cho cô thì đó đương nhiên là trợ lực đối với cô, nhưng một khi cô mở miệng thì tính chất lại khác rồi.

Ninh Trạch Ngôn không biết đang nghĩ tới cái gì, chỉ đơn giản nói “Được” rồi khẽ cười một tiếng, mặc dù rất nhẹ nhưng vẫn bị Tô Điềm mẫn cảm bắt được.

“Ninh tổng đang cười cái gì vậy?”

“Không có gì, chỉ là cảm thấy cô muốn cái gì tôi cũng đưa, cho nên tôi rất bị động ấy mà.” Âm cuối của anh còn mang theo nụ cười nhàn nhạt, thông qua sóng điện truyền tới tai Tô Điềm, khiến vành tai cô không tự giác đỏ lên.

Tô Điềm bị Ninh Trạch Ngôn làm cho nghẹn lời, còn chưa biết phải ứng đối thế nào mới tốt thì lại nghe thấy Ninh Trạch Ngôn nói: “Cô đổi mật khẩu máy tính chưa?”

Trong lòng Tô Điềm vang lên chuông cảnh báo: “Vẫn —— vẫn chưa —— làm sao vậy?” Nghĩ tới lần trước bị Ninh Trạch Ngôn khám phá ra mật khẩu máy tính là sinh nhật Phó Diệc, tức khắc lại cảm thấy xấu hổ và tức bực.

“Đổi thành sinh nhật tôi.”

“Thành —— cái gì?” Cô thốt lên muốn hỏi tại sao, nhưng dưới sức ép, quả bóng được ném thẳng lại quay theo hình vòng cung.

“Bởi vì tôi nghi ngờ độ tin cậy mật khẩu của cô, về sau mấy chuyện cơ mật trong ngành đều phải cho cô biết, cô mà cứ ôm cái laptop với mật khẩu sinh nhật của Phó Diệc chạy khắp nơi, tôi không yên tâm.” Ninh Trạch Ngôn thuận miệng đưa ra một lý do, anh cũng mặc kệ Tô Điềm có tin hay không, với tư cách là kim chủ ba ba, anh vẫn phải có quyền lực để làm bất cứ điều gì anh muốn.

“Được, tôi hiểu rồi.” Hầu như Tô Điềm đều co được dãn được, loại chuyện nhỏ này không đáng để cô phiền lòng, dù sao thì cô cũng không quan tâm lắm tới mật khẩu, Ninh Trạch Ngôn muốn có cảm giác an toàn và bảo đảm hơn, cô không phải là không thể hiểu được, vì cô có thể hiểu được điều này nên nhượng bộ một chút là được.

Trước khi sửa soạn xong những suy nghĩ trong đầu, thì câu nói không đầu không đuôi của Ninh Trạch Ngôn lại làm cảm xúc của Tô Điềm phập phồng.

“Vì sao nửa tháng qua không gọi cho tôi? Tôi gửi tin nhắn cho cô, cô cũng chỉ ‘ Ừ ‘, một cái, tại sao, ở trong lòng cô tôi chỉ đáng giá một chữ này thôi à?”

Tô Điềm đơ tại chỗ, tình huống này là sao? Ninh Trạch Ngôn đang “Hưng sư vấn tội” à? Vẫn là “Hỏi trước tính sổ sau”? Nhưng rõ ràng mình không làm sai gì mà, thật là còn oan hơn cả Đậu Nga nữa.

“Chuyện này, Ninh tổng, tôi muốn giải thích một chút, gần đây cũng không có chuyện gì lớn cả, bên này tôi cũng đang bận sắp xếp công việc, nếu như có yêu cầu thì cũng là ngài liên lạc với tôi chứ, tôi liên lạc với ngài không thích hợp lắm.” Trong lời nói của Tô Điềm trong ngoài đều lộ ra “Không phải tôi, tôi không có, có sai thì cũng là anh sai”.

Ai ngờ Ninh Trạch Ngôn lại nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu bức cho Tô Điềm không thể tiếp tục biện hộ, phải vội vàng cúp điện thoại.

Anh nói,

“Tô Điềm, túng ngã bất lai vãng, tử ninh bất tử âm?” [3]

[3] Có nghĩa là: Ngay cả khi tôi không tới gặp em, em cũng định không tới gặp tôi?

……

Ninh Trạch Ngôn nghe thấy âm báo bận của điện thoại, chậm rãi đặt di động xuống, bổ não ra hình ảnh Tô Điềm bị tức giận không nhẹ thì khóe môi khẽ cong lên.

Cô ấy chả hài hước gì cả.

……

Tử Dữu thấy sau khi cúp điện thoại sắc mặt Tô Điềm có vẻ khác thường, không khỏi nhìn thêm vài lần: “Xảy ra chuyện gì vậy? Sao giống như bị chó cắn vậy?”

Tô Điềm vừa quẫn bách vừa buồn bực chậm rãi ngẩng đầu lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đúng vậy, tớ nghĩ mình nên đi tiêm thêm mấy mũi vắc-xin phòng bệnh chó dại.”

Bình luận

Truyện đang đọc