GIỌT LỆ TÌNH


"Diệp An Băng, dậy đi.

Hôm nay, em phải tới tập đoàn cùng tôi."
Mới sáu giờ sáng, giọng nói của Quách Khiếu Nam đã vang văng vẳng bên tai Diệp An Băng.
Sau vài lần gọi như vậy, cô cũng cau mày chịu cựa mình thức giấc.
Lúc này, hắn đã mặc vest chỉnh tề.

Còn cô gái sau khi mở mắt ra và nhìn thấy hắn thì không khỏi bực mình.
"Mới sáng sớm đã dọa người rồi à?"
"Dậy làm điểm tâm thôi, muộn rồi."
"Mấy giờ mà muộn?"
"Sáu giờ sáng."
"Mới sáu giờ anh gọi tôi làm gì chứ? Cút đi."
Trong cơn ngái ngủ, Diệp An Băng chu môi đáp trả không sót một câu nào, rồi còn chùm chăn kín mít cả đầu.
Cô, giỏi nhất là ngủ nướng và cái tính đanh đá, bướng bỉnh, thích làm tổn thương người khác.

Nếu không phải Quách Khiếu Nam ôn nhu thì đã sớm tẩn cho cô một trận, chứ không đơn giản là im lặng mang theo laptop, rồi bỏ ra ngoài như giờ.
Lúc hắn ra khỏi phòng, thì chạm mặt A Bát đã đứng chờ sẵn từ trước.
"Thiếu gia!"
"Có chuyện gì?"
"Hình như tôi thấy trong phòng anh còn có ai đó thì phải?"
"Cậu có quyền quản cả vấn đề này từ khi nào vậy?"
"Tôi đương nhiên không dám quản lý Thiếu gia, chỉ là phụng mệnh của Đại thiếu gia, thay ngài ấy quan tâm anh hơn mà thôi."
Quách Khiếu Nam nhếch mép cười khinh:

"Có lòng vậy? Nhưng từ giờ tôi không cần A Bát cậu đi theo nữa.

Tôi tìm được vệ sĩ mới rồi, trong hôm nay cậu thu dọn đồ đạc trở về Thượng Hải đi."
"Không được.

Đại thiếu gia đã dặn tôi phải đi theo bảo vệ thiếu gia."
Quách Khiếu Nam mất hết kiên nhẫn, nên lập tức cau mày:
"Tai bị đâm hỏng rồi à? Tôi nói là đã tìm được vệ sĩ mới rồi, người đó dư sức làm tốt hơn cả cậu đấy.

Mau ngoan ngoãn trở về làm cẩu con trung thành của Quách Khiếu Lâm đi.

Ở đây, tôi chướng mắt lắm."
Bị sỉ nhục khó nghe, A Bát đương nhiên tức tối trong lòng, nhưng cũng không dám đi quá giới hạn.

Đành cúi đầu, quay người rời đi.
Quách Khiếu Nam xuống tới phòng khách lại gặp được Thái Vĩnh vừa từ bên ngoài trở về.
"Anh đi cả đêm qua à?"
"Ừm, lính của em đưa anh đi mấy chỗ có mấy em xinh tươi, ngọt nước lắm.

Dính quá nên giờ mới về."
"Thôi anh lên phòng ngủ một chút, chú mày cứ đi làm đi."
Nói xong, Thái Vĩnh đã định đi tới thang máy, nhưng nửa chừng lại quay trở lại khoác tay lên vai Quách Khiếu Nam, vô tình động tới vết thương, khiến hắn khẽ cau mày.
"Mà này, cô nàng mặt cáo..."
"Cô ấy tên An Băng, là Diệp An Băng."
"Ok ok, Băng nào thì cũng lạnh như nhau.

Quan trọng là chú đưa cái tảng băng đầy sát khí đó về đây làm gì vậy? Một lần bị giết không thành, chú vẫn chưa biết sợ?"
Hắn cười, rồi mới nói:
"Cô ấy sẽ không ra tay với em nữa đâu.

Anh không cần phải lo."
"Theo như những gì chú kể cho anh biết, thì cô ta đã từng rất hận chú.

Bây giờ, biết chú vẫn chưa chết, lẽ nào lại từ bỏ?"
Trước nỗi lo ngại của người anh em Thái Vĩnh, Quách Khiếu Nam vẫn rất bình thản mà đáp:
"Có anh bảo vệ, em còn sợ gì chứ?"
"Nhưng anh đâu có đi theo chú suốt 24 trên 24? Cơ mà khoan, chú gọi anh về đây để bảo vệ chú là thật đó hả?"
"Ừm! Anh cũng biết tình hình sức khỏe hiện tại của em rồi, nên việc đánh nhau căn bản là không thể nào.

Mà sau này chắc chắn sẽ còn có chuyện lớn xảy ra, em chỉ còn cách trông cậy vào người anh em tốt Thái Vĩnh này thôi."
"Sáu năm trước chú từng cứu anh một mạng, từ đó anh đã xem chú như em ruột mà còn là ân nhân của mình rồi.

Đương nhiên anh không thể bỏ mặt chú trong những lúc nguy hiểm, nhưng phải xa mấy cô vợ ở quê nhà, anh sợ họ buồn, phụ nữ mà thiếu thốn chuyện đó, họ dễ chán mình lắm.


Cho nên..."
"Cho nên anh muốn trở về Ma Cao một chuyến, chờ khi nào em gọi thì lại chạy qua?"
"Đúng đúng! Dù sao đây đó cũng gần, chú..."
"Cho anh về đấy.

Tự sắp xếp vé máy bay đi."
"Ok, chú em thật là hiểu chuyện."
Vừa nói, Thái Vĩnh vừa ra sức vỗ vào lưng Quách Khiếu Nam, tình cờ lại vỗ ngay vào chỗ hắn bị thương, khiến hắn lại cau mày:
"Được rồi, còn vỗ nữa lại chảy máu bây giờ."
"S...sao cơ? Cái gì chảy máu?"
"Tối qua bị mèo cào, chỗ anh vừa vỗ vào là chỗ bị thương."
Nghe vậy, Thái Vĩnh liền bật cười gian manh:
"Mèo này, chắc là mèo mặt cáo quá..."
"Thái Vĩnh, anh lượn đi cho nước nó trong."
Quách Khiếu Nam nói thẳng mặt, còn dùng ánh mắt sắc lẻm lườm đối phương.

Vậy mà Thái Vĩnh lại càng hưng phấn hơn.
"Đuổi thì đi thôi.

Cẩn thận coi chừng móng vuốt mèo có độc là toi mạng đấy nhé!"
Trước khi đi, anh ta lại vỗ vào chỗ đau của hắn một cái, rồi mới chịu bước thẳng về phía thang máy.

Trong khi đó, Quách Khiếu Nam vẫn đang cau mày vì đau.
Bước đến khu vực pha chế thức uống, hắn tự pha cho mình một tách trà xanh.

Mặc dù trước đó rất thích uống cà phê đen không đường, nhưng giờ vì một trái tim bất ổn mà phải từ chối bia, rượu lẫn thứ thức uống mình thích nhất.
Trở lại phòng khách, hắn bắt đầu làm việc.

Cứ vậy mà thong thả chờ đợi ai kia tự xuất đầu lộ diện.
Quả nhiên đến đúng bảy giờ, Diệp An Băng đã có mặt tại phòng khách, trong trang phục là chiếc váy ngắn ngủn, ôm trọn body mà cô mặc lúc đến.

Quách Khiếu Nam đưa mắt nhìn lên, ánh mắt đương nhiên có chút không vui.
"Từ giờ không được ăn mặc thiếu vải thế này nữa."
"Chẳng qua chỉ là một chiếc váy hơi ngắn, phần lưng lộ hẳn ra ngoài, chứ trước ngực cũng kín đáo, tôi chả thấy thiếu chỗ nào hết."
"Hở cả lưng mà không thiếu? À mà cũng phải, mắt em ở đằng trước nên làm gì nhìn thấu được đằng sau.

Chỉ có người khác mới thấy, trong đó có tôi."
"Vậy thì liên quan gì tới anh?"
"Chướng mắt."
"Thế thì đừng có nhìn."
"Tôi có thể không nhìn, nhưng ra đường sẽ có biết bao cặp mắt khác dán vào.

Miệng đời vốn cay độc, không cần biết em làm gì, họ cũng sẽ cho rằng em làm cái nghề không được đàng hoàng."
"Tôi không quan tâm.

Ai thích nói thì cứ để mặc họ nói, dù sao cũng chả tích công góp gạo nuôi tôi ngày nào."
Hắn nói một câu, cô cãi một câu.
Quách Khiếu Nam tức tới mức đỏ cả mắt mà chẳng biết nói làm sao mới khiến người con gái này chịu nghe lời.
"Diệp An Băng, em thật sự thích bản thân của hiện tại?"
Câu hỏi này khiến cô gái im lặng, nét mặt lẫn ánh mắt đều có chút dao động.
Đương nhiên cô biết rõ có thích bản thân sống buông thả như bây giờ hay không, nhưng vẫn cố chấp dối lòng.
"Thích."
Quách Khiếu Nam gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, rồi nói:
"Nhưng một khi tôi đã không thích, thì em buộc phải thay đổi.".


Bình luận

Truyện đang đọc