GIỮA TIẾNG LÒNG RUNG ĐỘNG

Quýt Bự ngửi thấy mùi của Sở Gia Hòa, giơ chân nhẹ nhàng ịn lên mặt y, sau đó vùi đầu vào ngực ra sức cọ cọ dụi dụi liên hồi lấy lòng. Sở Gia Hòa nhất thời không tập trung nổi, vừa muốn ôm bó hoa lại vừa muốn ôm nựng Quýt Bự.

“Để anh cầm hoa giúp em.” Ngụy Tư Triết nói.

“Dạ.” Sở Gia Hòa nói không ngừng: “Anh cầm chắc, đừng đè lên cánh hoa, em muốn đem về cắm bình.”

“Chậc.” Ngụy Tư Triết bất mãn: “Trong lòng em anh xuống vị trí thứ ba rồi chứ gì?”

“Thứ tư.” Sở Gia Hòa cố tình chọc anh, cười trêu: “Ba vị trí trên là hoa hồng trắng, Quýt Bự và bác nhé.”

Ngụy Tư Triết: “…”

Trước khi cửa hàng thú cưng Tư Hòa chính thức bước vào hoạt động, Quýt Bự tạm thời được nuôi ở nhà. Vừa đến nhà, nhóc mèo lông cam này không lạ mặt tí nào, mèo ta nhàn nhã bước thẳng đến chiếc sô mềm mại êm ái nhất, nhưng giữa chừng lại đổi hướng, nhắm chính xác mục tiêu nhảy phốc lên bàn trà.

Móng vuốt vừa chìa ra bị cản lại, Sở Gia Hòa căn dặn Quýt Bự: “Không được trêu hai em rùa đen này có biết chưa, nhìn hai đứa này di chuyển chậm chạp vậy thôi, sức chiến đấu kinh khủng lắm đấy.”

Quýt Bự ngồi ngay ngắn trước bể cá nhìn Đại Bôn và Siêu Bào, ba cặp mắt anh trừng tôi tôi trừng anh.

Ngụy Tư Triết lục tìm bình hoa Ban Nguyệt mua lúc trước trong tủ, nó có màu xanh da trời, làm bằng lưu ly, phối cùng màu trắng của bó hồng trông hết sức tươi tắn. Sở Gia Hòa cầm kéo cắt tỉa cành lá, những cánh hồng nở rộ này lại thêm phần thích mắt.

Sở Gia Hòa nói: “Hoa hồng trắng thật sự là càng ngắm càng thấy đẹp.”

Ngụy Tư Triết đáp: “Ừm, em cũng vậy.”

Sở Gia Hòa khựng lại, ngớ người: “Anh nói gì?”

“Hình như anh chưa từng nói thẳng thật cho em biết, anh đánh giá ngoại hình của em thuộc vẻ ưa nhìn.” Ngụy Tư Triết rửa bình hoa, đặt lên quầy bar rồi đến cạnh Sở Gia Hòa: “Em có biết thật ra vẻ ngoài ưa nhìn trí mạng đến mức nào không?”

Sở Gia Hòa cười thành tiếng: “Phóng đại thế ạ?”

“Càng nhìn càng đẹp, càng thưởng thức lại càng cảm được sắc hương, càng yêu lại càng muốn chìm sâu.” Ngụy Tư Triết nói: “Thiện cảm cứ tích góp từng chút một, chồng chất lên nhau, không có tận cùng giới hạn.”

Sở Gia Hòa xé bịch dinh dưỡng hòa với nước, bông hồng trắng bày giữa quầy bar, bình hoa lưu ly phản chiếu vòng sáng đủ màu. Y trốn khỏi ánh nhìn trực diện của Ngụy Tư Triết, khóe mắt cong cong, đang định vứt mấy thứ linh tinh vừa cắt ra vào thùng rác thì anh cầm lấy dải lụa trắng trên giấy gói, khóa Sở Gia Hòa vào quầy bar, bàn tay nắm chặt lấy cổ tay thuôn gầy nọ.

Ngụy Tư Triết quấn dải lụa ba lần rồi thắt nơ bướm, anh nhấc bổng Sở Gia Hòa lên mặt bàn, nói: “Em muốn gì đó khác không?”

Cổ tay vòng chặt lấy cổ Ngụy Tư Triết, Sở Gia Hòa kéo người lại gần hơn nữa, dịu dàng rủ mắt, chủ động dâng nụ hôn: “Vâng.”

Hương hoa hồng trắng vương khắp cơ thể hai người.

Đêm tối tĩnh lặng, Quýt Bự ngủ vùi trên sô pha, Sở Gia Hòa vò khăn lau khô tóc, cầm sổ trên tủ đầu giường tính toán thu chi của cửa hàng thú cưng, Ngụy Tư Triết xem bản tinh kinh tế tài chính. Tầm mười giờ, phòng ngủ tối đèn, hai đôi chân dưới tấm chăn quấn quýt khó lòng tách rời. Sở Gia Hòa ôm lấy hông Ngụy Tư Triết, thỏa mãn móc lấy ngón chân anh.

Tai dán chặt trên vòm ngực, Sở Gia Hòa nghe nhịp tim Ngụy Tư Triết đập một lúc, nhỏ giọng lên tiếng: “Tư Triết, nói cho anh nghe một tin tốt.”

Ngụy Tư Triết nắm chặt tay: “Nói anh nghe mau.”

“Tối qua, bác muốn uống nước hạt ý dĩ trước khi đi ngủ. Em xuống nhà bếp nấu một bát, đang bưng tới, bỗng dưng bác…” Sở Gia Hòa ngưng một chút, nói: “Đổi xưng hô.”

Ngụy Tư Triết sốt ruột hỏi: “Vậy em cũng sửa lại phải không?”

“Vâng.” Sở Gia Hòa nép mình trong lòng anh gật đầu: “Em sửa.”

Ngụy Tư Triết cười: “Vậy anh phỏng vấn tâm trạng của em lúc đó thế nào được chứ?”

Không ngờ, Sở Gia Hòa chẳng nói chẳng rằng, giấu nhẹm khuôn mặt vào ngực Ngụy Tư Triết, cả tiếng thở cũng im thít. Hồi lâu không thấy động tĩnh gì, anh phát giác có gì bất bình thường, cúi đầu nhìn sắc mặt Sở Gia Hòa, thế mà y cứ muốn chui tịt vào chăn, chỉ chịu chừa mỗi cái gáy ra cho anh xem.

“Gia Hòa, em trốn cái gì?” Ngụy Tư Triết cùng bày trò với y: “Sao vậy? Em xấu hổ à? Em còn…”

Tiếng nói chợt im bặt, lúc bàn tay ấm áp của Ngụy Tư Triết nâng mặt Sở Gia Hòa lên, anh bắt gặp một đôi mắt đỏ hoe.

Lòng bàn tay Sở Gia Hòa nhòe nhoẹt nước mắt nước mũi, y mỉm cười hạnh phúc: “Tư Triết ơi, em có ba.”

Ngụy Tư Triết lau đi giọt nước mắt đọng trên Sở Gia Hòa, anh xúc động, tay phải vuốt dọc xuống lưng y. Nếu có thể, Ngụy Tư Triết muốn đem mọi thứ tốt nhất trên đời này cho Sở Gia Hòa. Cùng xuất hiện với suy nghĩ này, anh có một mục tiêu mới; phải dốc sức vì Sở Gia Hòa, dốc hết toàn bộ để em ấy có được cuộc sống tốt đẹp hơn.

Một đêm không mộng mị. Nắng sớm đầu ngày phủ vàng ươm đệm chăn, tiếng chim hót líu lo ngoài cửa sổ. Khi Ngụy Tư Triết tỉnh dậy Sở Gia Hòa vẫn còn đang ngủ say, anh tắt báo thức, lặng lẽ mặc áo ngủ vào xuống giường, muốn học tập Sở Gia Hòa làm một bữa sáng phong phú cho cả hai.

Ngụy Tư Triết vệ sinh cá nhân, mặt mày tỉnh táo mát mẻ bước vào bếp. Cạnh chậu sen đá tím đào trên bàn ăn có một quyển sổ rất dày, anh nhận ra đó là quyển sổ lưu niệm đặt trên bàn của Sở Gia Hòa. Hồi ức lật lại sắc mặt đầy căng thẳng và hoảng loạn của y lúc cho anh xem, cảnh tượng ấy không khỏi gây cho anh lòng hiếu kỳ.

Ngụy Tư Triết cầm quyển sổ đến quầy bar, pha một ấm trà xanh, kéo chiếc ghế đẩu cao ngồi xuống rồi chậm rãi giở từng trang giấy. Người chụp chung với Sở Gia Hòa trong bức ảnh trang đầu là bà y, Ngụy Tư Triết nhận ra được, đằng sau là mỗi một người cao tuổi y từng chăm sóc, và nội dung vài trang cuối cùng thuộc về Ngụy Kiều.

Có tấm chụp lúc ông ngồi nghe giảng, có tấm tập thể dục theo đài phát, có tấm đang nựng nịu Quýt Bự, cũng có tấm đang cười nói vui vẻ cùng Ngụy Tư Triết. Anh để mặc mình lún sâu vào dòng ký ức và niềm xúc động, đôi lúc lại đưa mắt nhìn mấy tấm ảnh chụp treo trên tường phòng khách. Ánh mặt trời chan hòa xuyên qua cửa sổ, cả căn phòng sáng bừng lên.

Dưới tấm ảnh chụp cả ba người, Sở Gia Hòa viết: Cảm ơn Tư Triết, cảm ơn ba.

Còn dư ra khá nhiều trang trống, Ngụy Tư Triết lật trang bìa khép lại, bỗng nhiên, một tấm hình khác lạ tình cờ lọt vào mắt. Anh khựng lại, phát hiện trang giấy cuối cùng có chữ viết, tấm hình nọ không có cảnh vật, chính giữa là dòng chữ viết tay thanh tú.

Anh ngưng mắt chăm chú nhìn những gì Sở Gia Hòa ghi lại, nhịp tim tăng tốc, nước trà nóng hổi dần nguội lạnh. Bức ảnh chụp chữ ký một người, nhìn nền trắng chữ đen xung quanh, anh đoán đây hẳn là một góc của “Thỏa thuận vào viện dưỡng lão” của Tuệ An.

Sở Gia Hòa cất giữ tên Ngụy Tư Triết.

Có một số việc đến sau này ta mới nhận ra, chẳng hạn như, theo quy định, thỏa thuận phải do bác sĩ chịu trách nhiệm và người nhà ký tên, Sở Gia Hòa với tư cách điều dưỡng viên vốn không có quyền hạn xử lý. Sở dĩ y xin bác sĩ Phương cho mình làm việc ấy, là để có được chữ ký của Ngụy Tư Triết.

Ngụy Tư Triết cứ ngỡ mình mới là người rung động trước hết. Nhưng sau khi đọc được những dòng Sở Gia Hòa viết ấy, anh chợt nhận ra rằng, hoá ra cả hai đã ý hợp tâm đầu từ thuở nào.

– Giữa tiếng lòng rung động, khó nén được tình ý này, mong đôi mình sớm ngày phải lòng nhau.

“Phát hiện bí mật của em rồi à?”

Ngụy Tư Triết nghe tiếng ngoái đầu lại, Sở Gia Hòa tựa lưng vào cửa phòng ngủ khoanh tay mỉm cười, thái độ hôm nay vừa thản nhiên vừa thoải mái. Y tỉnh ngủ chừng mấy phút rồi, mở cửa ra là nhìn thấy anh đang xem quyển số lưu niệm của mình, vậy nên không lại quấy rầy anh.

Đuôi mày Ngụy Tư Triết cong lên: “Rung động với anh sớm thế à?”

“Đúng vậy.” Sở Gia Hòa nhún vai: “Chịu thôi, ai bảo em yêu anh từ cái nhìn đầu tiên cơ.”

Sắc trời ngoài kia vàng ươm rực rỡ, phong cảnh giữa hè đẹp khôn tả mà vẫn không sao bằng một câu đường mật của người trong lòng. Qua bữa sáng, công ty lắp đặt gọi điện đến, họ bắt đầu thi công theo yêu cầu của Sở Gia Hòa, dự tính sẽ hoàn tất trong nửa tháng.

Sở Gia Hòa bế Quýt Bự lên ban công, kẻo nhóc này lại quậy phá tung lên trong nhà: “Tư Triết, đi với em đến cửa hàng một chuyến đi. Tuy hôm qua đã nói rõ ràng rồi, nhưng dù sao hôm nay cũng là ngày đầu tiên, em vẫn hơi không yên tâm.”

“Ừm.” Ngụy Tư Triết đáp: “Khi nào về tiện mình đi dạo một lát.”

Xe cộ ở tuyến đường phụ hòa vào vành đai, dòng người phía bên kia cầu vượt đông đúc nhộn nhịp. Sở Gia Hòa đứng giám sát ngoài cửa hàng thú cưng, Ngụy Tư Triết thì không đi vào mà đứng dưới bậc thang bấm điện thoại, nhóm chat của năm người nhảy tin nhắn thoại liên tục.

Hà Nguyên: “Viết xong đơn từ chức rồi, ngay thứ hai đi sa thải cấp cao Thịnh Vinh!”

Tề Khiêm: “Chứng khoán Hồng Sinh giao cho em họ quản lý, đây ở nhà lắm đến mức cỏ mọc dài ngoằng rồi đấy nhé. Mấy người lẹ lẹ cái tay cái chân lên cuối tuần này đến cục công thương lấy cái giấy phép kinh doanh công ty mới đi được không!”

Thẩm Hựu Thanh: “Hôm qua em mới đến căn gác xép hồi trước chúng ta mướn, bây giờ vừa hay không có ai thuê. Chúng ta vẫn bắt đầu từ chỗ đó à?”

Ngụy Tư Triết trả lời: Phải, vẫn bắt đầu từ đó.

Điện thoại vẫn rung liên tục không ngừng, Ngụy Tư Triết ngước mắt nhìn phố thị phồn hoa trước mắt, thoải mái hét to một tiếng cho thỏa. Lúc nhìn lại màn hình, chưa gì trong nhóm đã có thêm sáu, bảy cái tin nhắn thoại mới.

Tin gần nhất là Thẩm Hựu Thanh gửi, Ngụy Tư Triết ấn nghe, Thẩm Hựu Thanh nói: “Tư Triết, tôi với Lão Hà, Tề Khiêm bàn bạc với nhau xong xuôi rồi. Bọn tôi nhất trí quyết định, tên của công ty mới là —— “

Ngụy Tư Triết bất ngờ nhướng mày.

“Tên gì?” Sở Gia Hòa quay đầu, nhìn về phía Ngụy Tư Triết.

Trên đường về nhà, Ngụy Tư Triết đi con đường vòng lạ lẫm, băng qua một cánh rừng bạch quả rậm rạp, kể lại cuộc trò chuyện vừa rồi cho Sở Gia Hòa nghe. Thấy Ngụy Tư Triết cứ cười không chịu nói gì, bắt đầu im thít như hũ nút, y giận dỗi đụng vào tay anh, quơ quơ nắm tay trước mặt anh.

Sở Gia Hòa nói: “Anh lại muốn mồi em có đúng không?”

Ngụy Tư Triết đáp: “Tên là Gia Ý.”

Gia Ý và Tư Hòa.

Sở Gia Hòa nghe vậy mím môi đầy chờ mong, chân bước trên mặt đường, nụ cười trên khóe môi dần sâu thêm. Tia sáng xuyên qua tán lá bạch quả, phóng tầm mắt nhìn ra xa là con đường vàng lấp lánh ngời sáng bao trùm lấy thế giới của hai người.

“Tương lai đẹp thật.” Sở Gia Hòa chắp tay sau lưng lại gần Ngụy Tư Triết, nói: “Đi thôi, hai đứa mình đón ba về nhà.”

Cơn gió nhẹ luyến lưu bên tai, Ngụy Tư Triết thoáng thả chậm bước chân để Sở Gia Hòa đi phía trước mình, đăm đăm nhìn bóng lưng y. Chẳng biết vì sao, có tình cảm ấm áp dâng lên nơi cõi lòng, nhất thời khó lòng kìm nổi, Ngụy Tư Triết cất tiếng gọi: “Sở Gia Hòa.”

Sở Gia Hòa nghe tiếng quay người lại.

Ngày hạ oi nồng bừng lên giữa tiếng lòng rung động, giờ phút này đây, ánh mặt trời đang chói chang rực nắng, trọn đời bình phàm không phụ tình yêu và tháng năm.

Kết thúc.

Bình luận

Truyện đang đọc