GỬI CÂY SỒI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch: LTLT

Chúc Miêu chưa từng yêu đương, cũng không biết yêu là gì, yêu thế nào. Cậu vốn dĩ đã thích nhìn Hạng Chú, lúc này càng thích nhìn hơn, ánh mắt của cậu giống như con chuột bị dích chặt vào miếng keo dính chuột. Trong quán tạm thời không có khác, Hạng Chú đang ở sau quầy bar pha cà phê, nếm thử mấy món pha chế giành cho ngày hè. Chúc miêu nằm nhoài lên trên cái bàn hình vuông trước máy điều hòa, gió thổi mát rượi, cậu chăm chú nhìn anh, mắt cũng không hề chớp.

Hạng Chúc biết cậu đang nhìn mình, trong lòng rất dễ chịu.

Dáng người anh cao tay lại dài, bày ra động tác vốn dĩ đã khiến người xem dễ chịu. Anh vẫn mặt chiếc áo ba lỗ thường mặc, lộ ra hình xăm trên cánh tay, hai tay cầm bình lắc chuyển động lên xuống, âm thanh cục đá va chạm khiến người nghe kìm được mà vui vẻ. Lắc bình lắc rất mệt, Hạng Chú lắc đến mức chân mày đều nhíu lại, cơ bắp trên cánh tay gồng lên, sau khi lắc một lúc lâu mới thở phào nhẹ nhõm.

Chúc Miêu nhìn không chớp mắt, giữa chừng Nhất Ninh đi ngang qua hơi chắn tầm nhìn, cậu còn nghiêng đầu đổi góc nhìn.

Nhất Ninh: “…”

Hạng Chú đặt đồ uống pha chế đã lắc xong xuống trước mặt Chúc Miêu, còn lấy cho cậu một miếng bánh phô mai từ trong tủ lạnh. Thức uống kia là đồ uống lạnh, trên vách ly thủy tinh đều là bọt nước nhỏ. Một ly màu hồng, Chúc Miêu “quao” lên, uống một ngụm, hương vị sữa bò dâu tây, có cả soda, là nước soda sữa dâu.

(cre ảnh: weibo tác giả)

Hạng Chú ngồi cạnh bàn, chống má nhìn cậu uống.

Nhất Ninh cạn lời: “Ông chủ, hôm nay không có khách, em về nhà nghỉ ngơi đây.”

Hạng Chú không quay đầu lại, giơ tay vẫy vẫy: “Phê chuẩn, bái bai.”

Nhất Ninh: “…”

Thời tiết quá nóng, mặt trời treo lên sáng loáng, trên con đường trải nhựa thậm chí còn có thể nhìn thấy sóng nhiệt bốc hơi méo mó. Cả ngày hôm nay không có khách mấy, nhưng Chúc Miêu không hề cảm thấy nhàm chán, cậu cũng không nói được hôm nay rốt cuộc làm những gì, chỉ mắt to trừng mắt nhỏ với Hạng Chú, cứ như vậy thôi mà đã cảm thấy thời gian bị lấp đầy hết rồi.

Mắt thấy mặt trời sắp ngã về tây, sắp sửa đóng cửa, Chúc Miêu có hơi bịn rịn không nỡ, thời gian sao lại trôi qua nhanh đến như vậy chứ?

Chúc Miêu lề mà lề mề cầm khăn lau đến lau lui ở trên quầy bar, Hạng Chú đuổi mèo lên trên lầu, đóng lồng lại, xuống lầu đi thẳng đến cửa, đẩy cửa ra kêu “leng keng”. Chúc Miêu cắm đầu chà mạnh trên quầy bar, đầu không ngẩng lên, nhưng ngay cả sợi tóc cũng toát ra vẻ không vui.

“Này…” Hạng Chú dựa vào cạnh cửa gọi cậu.

Chúc Miêu bĩu môi, ngẩng đầu hỏi: “Sao ạ?”

Hạng Chú dựa cửa, nắng chiều chiếu lên người anh, phủ lên cho anh một lớp kính lọc màu vàng. Anh đang đẩy cửa, không cho nó đóng lại, cười nói: “Buổi tối ngủ không thấy nóng sao? Đến nhà tôi ngủ đi.”

Nóng thì không nóng lắm, chỉ là có hơi oi bức thôi.

Trong quán chỉ có một cái máy điều hòa đứng lớn, lầu hai không thông gió lắm, gần đây nóng quá, chắc chắn sẽ nóng bức, khi Chúc Miêu thức dậy cổ sẽ có mồ hôi, dinh dính.

Nhưng vấn đề không phải là nóng hay lạnh, cũng không phải chuyện có chảy mồ hôi không, mà là vấn đề ngủ ở đâu. Chúc Miêu phấn khích đến mức nhảy lên ba thước, hét lớn một tiếng “được”, chạy lên trên lầu quơ lấy ba lô của mình, chưa đến năm giây đã đứng trước mặt Hạng Chú, hai người cùng khóa cửa, bước song song về nhà.

Hai người về đến nhà, Hạng Chú chỉnh điều hòa xuống thấp lại. Lần này đến đây, tâm trạng Chúc Miêu đã khác biệt.

Lúc này cậu coi như là nửa chủ nhân rồi nhỉ, chắc vậy rồi.

Chúc Miêu vứt ba lô qua một bên, đi phía sau Hạng Chú, giống như một con mèo nhỏ quấn lấy chân chủ nhân. Hạng Chú thay quần áo, nấu ăn trong phòng bếp. Phòng bếp không lớn, Chúc Miêu sợ mình cản trở tay chân nên chuyển một cái ghế nhỏ đến, ngoan ngoãn ngồi ở cạnh cửa phòng bếp mà nhìn. Trong phòng bếp luôn nóng hơn, Hạng Chú chỉ mặc quần ở nhà, để trần phần thân trên, anh đeo tạp dề đang xào rau, vì để làm dịu cơn nghiện thuốc còn ngậm một que kẹo.

Chúc Miêu đang nhìn trái ngó phải, cứ cảm thấy cơ thể của Hạng Chú còn hấp dẫn hơn mùi thơm của món ăn.

Cậu nhớ mang máng chỗ bụng dưới của Hạng Chú có một hình xăm, trước đây có nhìn thấy một chút, nhưng vẫn luôn không nhìn rõ. Lúc này cậu muốn nhìn lại bị tạp dề che lại, không nhìn rõ ràng. Trong lòng cậu ngứa ngáy vô cùng, lúc ăn cơm cũng ăn không tập trung, mặc dù cơm rất ngon.

Ăn cơm xong, Chúc Miêu tự giác đi rửa chén, Hạng Chú ở trong phòng không biết đang làm gì.

Đến khi Chúc Miêu rửa chén xong bước ra, Hạng Chú đã ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, trên bàn trà trước mặt có bày vài thứ. Anh vỗ vị trí bên cạnh, ra hiệu cho Chúc Miêu đến đây ngồi. Cậu vội vàng bước đến, vừa đặt mông ngồi xuống, ánh mắt không ngừng nhìn xuống chỗ lưng quần của Hạng Chú, vừa muốn nhìn vừa không dám nhìn lộ liễu quá.

“Ừm thì, nói chuyện một chút nhé?” Hạng Chú nói.

Chúc Miêu vội dời ánh mắt, ngồi ngay ngắn lại, nghiêm túc gật đầu.

“Em còn nhỏ, tôi cũng không thể lừa em được.”

Chúc Miêu vội vàng lắc đầu, lầm bầm nói: “Không có đâu.”

Hạng Chú cúi người với lấy thứ trên bàn, mở ra cho Chúc Miêu nhìn. Anh nói qua loa: “Đây là bệnh án mấy năm trước đây của tôi, bây giờ cơ bản đã kiểm soát được, không cần phải uống thuốc, nhưng định kỳ sẽ đến chỗ bác sĩ tâm lý, sinh hoạt bình thường hoàn toàn không có ảnh hưởng.”

Chúc Miêu bỗng dưng khẩn trương, cảm thấy hai người giống như đang đứng trước mặt cha xứ hẹn thề vậy.

Ngay sau đó, cậu vội vàng giao nộp bản thân: “Cơ… cơ thể em khỏe mạnh, chỉ là không có tiền, sau này sẽ cố gắng kiếm. Nguyện vọng đã đăng ký rồi, là một trường đại học ở thành phố này, nếu không có gì ngoài ý muốn thì có thể đậu, tạm thời không thành thạo nghề nào, nếu như…”

Hạng Chú vốn dĩ có hơi căng thẳng, nghe cậu chen ngang như thế, suýt nữa bật cười.

“Em đừng gấp. Chỉ là tôi muốn nói rõ ràng với em mà thôi.” Hạng Chú nói, “Không có tiền không sao hết, tôi có là được rồi.”

“À.” Chúc Miêu bứt rứt kéo kéo vạt áo dưới, tiếp tục hỏi, “Vậy bình thường em phải chăm sóc anh thế nào? Có phải anh thường xuyên cảm thấy khó chịu không, ngủ không ngon gì đó? Nếu như anh đi bác sĩ tâm lý, em có phải đi cùng anh không? Em có thể đi cùng anh không? Em có thể làm gì?”

Hạng Chú nghĩ một lát, nói: “Có chuyện này em có thể giúp được…”

Chúc Miêu vội nhúc nhích mông, tiến lại gần, nhanh nhẹn nói: “Chuyện gì ạ?”

“Chuyện này.”

Hạng Chú khép hờ mắt lại, cúi đầu hôn lên miệng Chúc Miêu.

Hai người dựa vào ghế sô pha mềm mại, im lặng hôn nhau. Tất cả đều vừa vặn, mùa hè đúng lúc là thời điểm nóng nhất, hai người đúng lúc là thời điểm yêu nhau thích hợp nhất.

——————

Lời tác giả: Độc giả quen thuộc của tôi đều biết, bình thường khi nhân vật chính trong truyện của tôi bên nhau thì sẽ kết thúc. Rất nhiều nội dung vì không ảnh hưởng đến tình tiết chính nên dự định sẽ viết vào phiên ngoại, bao gồm nội dung cùng nhau đi xa, và cả nội dung he he he mà mọi người muốn xem. Gặp mọi người ở phiên ngoại! Gặp ở truyện mới! Chiếc bánh ngọt ngào mong mọi người ăn vui vẻ.

Bình luận

Truyện đang đọc