HẠ CHÍ - BẮC ĐỒ XUYÊN



Hạ Chí có chút thất vọng, nhưng thật ra có gặp được anh thì cô cũng chỉ có thể nhìn qua cửa kính mà thôi.

Cô cảm thấy bản thân mình có chút không thể hiểu được, sự cuồng nhiệt và điên cuồng ngắn ngủi này giống như là trúng tà vậy.

Khi cô ở tiệm cà phê gửi tin nhắn WeChat cho Thẩm Tư Nam đã nói: “Hình như tớ đã nhất kiến chung tình với một người mất rồi.

”, Thẩm Tư Nam trực tiếp hỏi lại cô: “Vẽ tranh đến mức khiến bản thân bị ngốc rồi hả?”Sau đó lại cảnh cáo cô: “Đồ ngốc, cậu không hiểu tình yêu là thứ rất cao thâm, cách xa các cẩu nam nhân ra một chút.


Hai ngày nữa tớ tới tìm cậu, ngoan ngoãn ở nhà chờ tớ.

”Cô kiềm chế muốn chia sẻ sự rung động này, im lặng kết thúc cái chủ đề này.

Sau đó cả người là sóng lòng đang dâng trào.

Không biết tên anh là gì, là người ở đâu, bao nhiêu tuổi rồi, có bạn gái chưa…Cái gì cô cũng không biết!Ngày hôm sau Hạ Chí lần thứ tư đi qua gara, cuối cùng cũng được nhìn thấy anh, nhưng ánh mắt Hạ Chí chỉ dừng lại mười mấy giây rồi đi ngay.

Cô không có can đảm để dừng lại, cô cũng không có can đảm để trực tiếp đi vào tìm anh.

Dẫu sao cũng là một người không quen biết, chuyện này quá đột ngột, cô sẽ không như tên ngốc mà đường đột đi vào.

Cô có chút buồn rầu mà suy nghĩ: ‘Làm sao mới có thể làm quen với anh ấy?’Đây là điểm mù kiến thức của cô.

Hạ Chí lại đi vào tiệm cà phê, mua một ly Cappuccino giống như trước đây, sau đó làm tổ trong một góc rồi viết viết vẽ vẽ.

Thật ra, lúc ra ngoài mang theo bảng vẽ không có thuận tiện, nhưng Hạ Chí lại thích bầu không khí của nơi này.


Cô thích một mình, nhưng lại thích náo nhiệt.

À, câu này không phải là có vấn đề, mà ý của cô là, cô thích tận hưởng sự cô đơn trong tiếng ồn ào.

Chỉ là mọi lần trước tâm trạng của cô rất bình tĩnh, nhưng hôm nay sóng lòng lại đang dâng trào, mỗi khi cô thất thần, sẽ không nhịn được nghĩ đến hình bóng của một người đàn ông.

Lông mày sắc nét, dáng vẻ có chút xâm lược, với vẻ mặt thiếu kiên nhẫn,! ! Tiệm cà phê rất nhỏ, bàn ghế sa lông ngổn ngang khắp nơi, lối đi còn lại rất hẹp, khi đi ngang qua sẽ va vào nhau là điều không thể tránh khỏi, nhưng không khí kiểu này sẽ đưa mọi người đến gần nhau hơn.

Ở đây Hạ Chí đã làm quen được với ba người bạn.

Nhưng là những người bạn gặp qua nhau thì chỉ cùng nhau trò chuyện mà thôi, chỉ trao đổi tên với nhau, thậm chí là không có phương thức liên lạc của đối phương.

Cũng có khi bọn họ sẽ đến đây, hôm nay Hạ Chí gặp được một trong số họ, cậu ấy là bình luận viên trực tuyến cho các cuộc đua ô tô, tên là Mao Mao.

Cậu ấy nói cậu ấy là một trong những bình luận viên trong cuộc đua đường thẳng GD vào tháng tới: “Đội hình năm nay thật sự là quá mạnh, tay đua nổi tiếng cũng tới, ngoại trừ cuộc đua đường thẳng tháng sau, tiếp theo sẽ là cuộc đua Rally liên thành phố, tháng này tôi đã thấy đường phố náo nhiệt hơn rất nhiều rồi, các loại siêu xe bắt đầu đi lại trên phố, hôm qua mình còn nhìn thấy một chiếc Phantom đời thứ tám mới tinh đậu trước cửa News, ôi mẹ ơi, khí chất hào môn, không biết là vị đại gia nào mang theo tiểu kiều thê đi tiêu khiển.

” Mao Mao nói đến xe thì mặt mày hớn hở.


Hạ Chí không có hứng thú, về xe cộ thì cô dốt đặc cán mai, thậm chí logo xe còn không biết hết, tuy rằng sinh ra ở thành phố của ô tô, nhưng những thứ này với cô rất xa lạ.

Mao Mao có mong muốn thể hiện sự hiểu biết, không cần quan tâm người nghe có thật sự lắng nghe hay không, cậu ấy tự nói cho bản thân nghe đã rất vui vẻ rồi.

Vì thế mà Hạ Chí câu được câu chăng mà nghe cậu ấy nói xong.

Cuối cùng Mao Mao cũng nói xong, tổng kết lại: “Năm nay là thật sự khắp nơi đều là đại gia a, cậu phải để tâm một chút, nói không chừng có thể nhặt được một người làm bạn trai.

” Nói xong lo lắng nhìn thoáng qua: “Cậu giống như cô nương nội hướng tự bế, mẫu thai solo* chẳng có gì đặc biệt.

”*母胎solo: ngôn ngữ mạng, chỉ một người chưa từng yêu đương, vẫn luôn độc thân từ lúc sinh ra tới giờ.

Hạ Chí há miệng thở dốc, bỗng nhiên tò mò hỏi một câu: “Yêu đương có cảm giác gì?”.


Bình luận

Truyện đang đọc