HẠ CHÍ

1

Lúc tôi mở cửa bước vào phòng khám, rõ ràng Giang Cảnh Nghiễm đã thất thần trong giây lát.

Nhưng anh ta cũng nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.

Dáng vẻ lạnh lùng vô tình, như thể anh ta chưa từng gặp tôi vậy.

Nhưng rõ ràng nửa năm trước, Giang Cảnh Nghiễm vẫn còn ở bên cạnh tôi, ngày nào cũng gọi tôi là bé yêu rồi thúc giục tôi kết hôn với anh ta.

Tôi cười nói: “Bác sĩ Giang, lâu rồi không gặp.”

Giang Cảnh Nghiễm chỉnh lại kính mắt gọng bạc trên mũi, nhẹ giọng nói: “Chỗ này là nam khoa, phụ khoa ở tầng dưới.”

Nói xong, anh ta gọi tên bệnh nhân tiếp theo… Lâm Triều. Rõ ràng là anh ta đang “ra lệnh đuổi khách” với tôi.

Tôi xoay người mở cửa, nói với người đàn ông đang đứng ở ngoài hành lang: “Chồng ơi, mau vào đi, bác sĩ gọi đến tên anh rồi kìa.”

Lâm Triều đang ngồi chơi Vương Giả chậc nhẹ một tiếng, trực tiếp thoát khỏi trò chơi. Lúc cậu ấy cởi mũ và kính đi về phía tôi, những người bệnh đang chờ tới lượt đều nhìn về phía cậu ấy.

Có một chị gái đến khám cùng chồng còn khen: “Đẹp trai như thế, không biết là…”

Chị gái đó liếc nhìn chồng mình ở bên cạnh, không nói tiếp.

Giọng của chị gái đó rất nhỏ, nhưng tai Lâm Triều vẫn đỏ ửng.

Lúc cậu ấy đi đến bên cạnh tôi, cúi đầu nói bên tai tôi: “Hạ Hạ, em đi ra ngoài đi.”

“Không cần, em ở lại đây với anh.” Tôi siết chặt tay cậu ấy, cùng cậu ấy bước về phía Giang Cảnh Nghiễm.

“Lâm Triều?” Giang Cảnh Nghiễm liếc nhìn Lâm Triều bên cạnh tôi, đốt ngón tay cầm bút trắng bệch.

Lâm Triều ừ một tiếng.

“Anh có vấn đề gì?”

“Tôi…” Lâm Triều vươn tay kéo ống tay áo của tôi.

Tôi lập tức đi đến ngồi ở ghế bên cạnh Giang Cảnh Nghiễm, nói: “Bác sĩ, thật ra anh ấy chỉ gặp vấn đề nhỏ thôi…”

“Những người đến nam khoa đều gặp vấn đề “nhỏ” cả.” Giọng Giang Cảnh Nghiễm lạnh nhạt: “Chồng cô không thể tự nói rõ bệnh được à?”

Lâm Triều không ưa thái độ của Giang Cảnh Nghiễm, tức giận nói: “Vấn đề của tôi lớn.”

Giang Cảnh Nghiễm nhíu mày, trong mắt không có cảm xúc gì: “Qua bên kia, cởi quần ra.”

“Cái này… còn phải kiểm tra nữa hả?” Lâm Triều cứng mặt, ngây người đứng nguyên tại chỗ.

“Ừ, không được thì phải giải quyết sớm.” Lúc này Giang Cảnh Nghiễm bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía tôi, hình như câu nói này là cố ý nói cho tôi nghe?

Tôi nhìn đi chỗ khác, không dám tiếp tục đứng đối diện với anh ta, cố ý đạp Lâm Triều một cái.

Lâm Triều lập tức nói: “Bác sĩ, tôi bị tiểu nhanh tiểu nhiều.”

Giang Cảnh Nghiễm không ngẩng đầu: “Tiểu nhanh thì uống ít nước, tiểu nhiều thì đi khám khoa tiết niệu.”

“…”

Nói xong, anh ta lại đổi số trên máy tính.

Loa ở ngoài cửa lại gọi tên bệnh nhân tiếp theo, tôi và Lâm Triều đành phải ra khỏi phòng.

Lâm Triều lại đội mũ và đeo khẩu trang lại, đi đằng sau tôi.

Lúc không có ai xung quanh, cuối cùng cậu ấy không nhịn được nữa, nhỏ giọng mắng: “Mịa, bạn trai cũ của cậu tự phụ thật đấy. Hạ Hạ, không phải cậu nói là ngoại hình của tớ đánh bại anh ta, anh ta vừa nhìn thấy tớ là sẽ khóc lóc ăn vạ tại chỗ cơ mà? Nhưng sao tên Giang Cảnh Nghiễm kia còn không thèm nhìn tớ lấy một cái!”

“Anh ta cũng không nhìn tớ một cái.”

“…”

“Còn làm tớ mất 300 tệ tiền phí khám chuyên gia nữa chứ.”

Hai người đều bị tổn thương lòng tự trọng, im lặng mười phút.

Lâm Triều vỗ bả vai tôi, an ủi: “Dù sao thì cậu cũng đã thử rồi, tớ nghĩ hay thôi vậy, thái độ của bạn trai cũ của cậu như vậy là đã rất rõ ràng rồi. Nếu không cậu nhìn thử nhìn người bên cạnh cậu xem.”

Tôi quay đầu nhìn Lâm Triều đứng bên cạnh tôi, đôi mắt dưới vành mũ yên lặng nhìn tôi:

“Hạ Nguyên Nguyên, thật ra tớ cũng không tệ đâu.”

2

Về đến nhà, tôi vừa mới cởi giày thì đã nhận được tin nhắn của Giang Cảnh Nghiễm.

Giang Cảnh Nghiễm: Kết bạn wechat đi, tôi trả lại tiền khám bệnh cho cô.

Tôi trả lời anh ta: Dùng alipay đi, chồng tôi không cho phép tôi kết bạn với đàn ông trên wechat.

Giang Cảnh Nghiễm không trả lời tin nhắn của tôi.

Mà tài khoản alipay của tôi trong giây lát nhận được 300 tệ, không dư không thiếu một xu nào.

Tôi cứ tưởng rằng sau lần này thì chuyện giữa tôi và Giang Cảnh Nghiễm đã hoàn chấm dứt, nhưng sáng hôm sau, anh ta lại xuất hiện ở trước cửa nhà tôi.

Khi tôi vừa mở cửa thì đã nhìn thấy anh ta, anh ta tiến lên kéo tôi ra. Tôi lùi về sau một bước, anh ta cũng tiến lên một bước.

Hai tay anh ta chống trên hộc tủ ở cửa ra vào, chặn tôi lại.

Giang Cảnh Nghiễm nhìn thoáng qua tủ giày bên trong toàn là giày nữ, hỏi: “Chồng cô đâu?”

“Sáng sớm nay anh ấy đã đi ra ngoài rồi.”

“Từ đêm qua đến giờ tôi vẫn luôn ở trước cửa nhà cô, sao lại không thấy anh ta?”

“Anh ấy, anh ấy thường không đi đường chính.”

Giang Cảnh Nghiễm bị dáng vẻ trợn mắt nói dối của tôi chọc tức đến bật cười: “Hạ Nguyên Nguyên, tám giờ tôi phải đến bệnh viện.”

“Thì sao?” Tôi không hiểu nhìn anh ta.

“Thì chúng ta chỉ còn lại một tiếng.” Giang Cảnh Nghiễm nói xong, cúi đầu nắm lấy cổ tôi hôn xuống.

Tôi cố gắng hết sức đẩy anh ta ra: “Chồng tôi anh ấy…”

“Lâm Triều à? Tôi đã hỏi thăm rồi, cô và anh ta chẳng qua chỉ là bạn bè.” Giang Cảnh Nghiễm cúi đầu nhìn tôi: “Vì muốn thử xem tôi có ghen hay không?”

Sau khi bị vạch trần, tôi ngượng ngùng né tránh ánh mắt của anh ta.

“Vậy thì tôi sẽ cho em biết đáp án, tôi sẽ. Ngày hôm qua lúc tôi nghe thấy em gọi người khác là chồng, tôi mới phát hiện ra nửa năm này mình điên đến mức nào.” Giang Cảnh Nghiễm vén tóc trên má tôi ra, đáy mắt anh ta đầy sương mù, sức của Giang Cảnh Nghiễm rất lớn, tôi không đẩy anh ta ra được.

Nụ hôn sau bao ngày xa cách này lại này mang theo sự chiếm hữu, nóng lòng muốn trút bỏ nỗi nhớ.

Môi tôi rất đau, rất nhanh miệng lại nếm được một chút vị tanh ngọt. Tôi không kiểm soát được mà run lên, ruột gan co thắt lại, làm tôi ọe một tiếng rồi nôn ra.

Giang Cảnh Nghiễm lùi lại một bước, nhưng giày lại không may mắn thoát được.

Tôi đỏ mắt nhìn anh ta: “Xin lỗi, tối qua tâm trạng tôi không tốt, uống một chút rượu. Sáng nay đầu còn chóng mặt, tôi…”

Đôi mắt giấu sau kính của anh ta nhìn chằm chằm vào đôi giày, bỗng nhiên trên mặt xuất hiện một nụ cười tự giễu lạnh lùng.

“Tôi làm em ghê tởm đến vậy sao? Trước đây mỗi lần tôi tiếp xúc thân mật với em, em đều như vậy!” Giang Cảnh Nghiễm nhìn tôi rũ vai, đỏ mắt, mệt mỏi vuốt tóc: “Em đừng nhìn tôi với vẻ mặt như vậy nữa, mỗi lần em nhìn tôi như vậy tôi đều cảm thấy mình như kẻ hèn hạ. Hạ Nguyên Nguyên, em không thích tôi thì nói thẳng ra, đừng chơi tôi như vậy được không?”

“Em như vậy là có lý do, không phải em từ chối tiến thêm một bước với anh. Mà là…” Tôi duỗi tay kéo tay Giang Cảnh Nghiễm lại nhưng bị anh ta lạnh lùng giật ra.

Đúng lúc này, cửa phòng ngủ mở ra.

Lâm Triều đi ra, cậu ấy chưa mặc áo, cổ còn đeo cái gối cổ hình Hello Kitty của tôi.

Lâm Triều nhanh chân bước tới ôm tôi xuống khỏi tủ giày, kéo tôi ra phía sau cậu ấy.

“Mẹ kiếp, ông đây có vận may gì mà sáng sớm đã gặp phải bác sĩ thế.”

Giang Cảnh Nghiêm cười khẩy một tiếng: “Hóa ra chồng em ở nhà à?”

Lâm Triều bình thường không ưa nhất là người nói hai lời, cậu ấy suýt chút nữa lao lên đấm Giang Cảnh Nghiễm. Nhưng vì một số lý do, cuối cùng cậu ấy không làm như vậy.

Ngược lại Lâm Triều dùng tay trái nắm lấy bàn tay lạnh buốt của tôi: “Họ Giang kia, trước đó là anh nói chia tay nên bây giờ đừng có quay lại quấy rầy Hạ Hạ nữa, trên đời này còn có nhiều người đàn ông tốt hơn anh, quan tâm cô ấy hơn anh! Đậu má anh không thể ngoan ngoãn ở trong danh sách đen hít bụi à?”

Giang Cảnh Nghiễm không tức giận mà còn cười: “Là ai chạy đến quấy rầy tôi trước?”

Giang Cảnh Nghiễm đối mặt với Lâm Triều, không hề tỏ ra yếu thế mà còn cười, mắt anh ta thêm một phần tự tin chiến thắng.

“Hạ Nguyên Nguyên, tôi đợi điện thoại của em.”

Nói xong, anh ta đi mất.

Tôi nhìn xuống vết bẩn còn sót lại trên sàn nhà, đi lấy miếng vải lau.

“Để tớ làm, cậu đi ngủ một lát đi.”

“Không cần đâu, bẩn lắm…”

Lâm Triều cười một tiếng, giọng dịu dàng: “Tớ sẽ ghét bỏ à? Tớ đã làm bạn với cậu hơn hai mươi năm rồi đấy…”

Cậu ấy còn muốn nói gì đó, nhưng lại thôi.

Nhìn cậu ấy cúi xuống lau sạch sàn nhà, mũi tôi cay cay, nước mắt lăn dài trên mặt.

“Lâm Triều, vết cào trên lưng cậu là sao?”

“Tối qua tớ bị mèo cào.”

“Nhà tớ không nuôi mèo.”

“…Một con mèo hoang nhỏ.”

Bình luận

Truyện đang đọc