HẠ CHÍ

5

Hôm sau, tôi xin nghỉ để đến bệnh viện. Tôi hẹn gặp bố và mẹ kế Lý Xuân Ước ở vực khu chờ.

Lý Xuân Ước tuổi tác xấp xỉ tôi, hôm nay mặc một bộ váy ngắn màu trắng ngọc trai, da trắng, chỉ thoa một chút son môi, là phong cách thuần khiết rất được yêu thích hiện nay.

Thấy tôi, trong mắt cô ta ngay lập tức lộ ra nụ cười rạng rỡ: “Nguyên Nguyên đến rồi, nửa năm không gặp, con càng ngày càng xinh đẹp nha.”

“Bác sĩ gọi đến tên rồi, mau vào đi.” Tôi mở cửa đi vào phòng khám mà không thèm nhìn cô ta.

Bố tôi vội vàng buông tay cô ta ra, theo sát phía sau tôi nhưng cô ta vẫn theo vào.

Giang Cảnh Nghiễm nhìn chúng tôi, nhíu mày nói: “Một người nhà ra ngoài đi.”

Tôi quay người muốn đi, lại bị Giang Cảnh Nghiễm gọi lại: “Em ở lại.”

Lý Xuân Ước nhìn tôi rồi ôm chặt cánh tay bố tôi, nũng nịu nói: “Chồng ơi, để em ở lại cùng anh đi.”

Tiếng “chồng” của Lý Xuân Ước khiến tôi sởn da gà, vội vàng mở cửa đi ra ngoài.

Vài phút sau, cô ta ủ rũ bước ra ngoài.

“Giang…” Cô ta mím môi, lạnh lùng nói: “Bác sĩ Giang bảo con đi vào. Chắc bố con phải làm một cuộc tiểu phẫu thuật, cần con ký tên.”

Cô ta là người phụ nữ mà bố tôi yêu thương nhất từ trước đến giờ. Nghe dì Trương nói, sau khi quen biết Lý Xuân Ước, bố tôi bắt đầu từ chối các bữa tiệc xã giao, ở nhà thì hầu như không uống rượu, ân cần chiều chuộng cô ta, cô ta nói gì cũng nghe theo.

Có lẽ Lý Xuân Ước này không dễ đối phó.

Tôi cười nói: “Nghe nói cô đang chuẩn bị mang thai?”

“Ừ. Chồng tôi nói anh ấy muốn có một đứa con trai.” Lý Xuân Ước đỏ mặt, cúi đầu nói: “Đương nhiên là anh ấy nói tôi sinh con gái cũng được.”

“Khổ cho cô quá, bố tôi tuổi này rồi, miệng hôi còn ngáy, ngủ thì chảy nước dãi.” Tôi chế nhạo cười: “Nhưng mà, chắc cô sẽ yêu ông ta đến chết ấy nhỉ.”

Tôi mở cửa bước vào phòng khám, Lý Xuân Ước bên cạnh quay đầu nhìn Giang Cảnh Nghiễm một cái.

Nụ cười trên khóe môi cô ta dần biến mất, cuối cùng ở sau lưng tôi nhỏ giọng nói: “Đúng, tôi rất yêu anh ấy.”

6

Sau khi tôi vào, bố tôi đứng dậy lùi sang bên, vẻ mặt nặng nề không nói gì.

Hình như bệnh nặng lắm rồi, có lẽ không phải là vấn đề nhỏ nữa.

Giang Cảnh Nghiễm đẩy một tờ giấy qua, nói đơn giản với tôi về tình trạng bệnh của bố và các công việc cụ thể và lịch phẫu thuật.

Anh ta bỗng nhiên nói: “Tối nay có thể cùng nhau ăn một bữa cơm không?”

Tôi vừa định từ chối, bố tôi vội vàng chạy lên nắm lấy tay Giang Cảnh Nghiễm.

“Có có, nhất định phải ăn một bữa. Nhà hàng lớn ở thành phố cậu cứ chọn thoải mái, lão Hạ tôi đãi khách!”

Nói xong, bố tôi còn rút một bao lì xì màu đỏ từ túi da dưới nách ra.

Mặt Giang Cảnh Nghiễm không biểu cảm chỉ vào dòng chữ đỏ treo trên tường. Bố tôi xấu hổ cất bao lì xì đi, ngay sau đó rút ra hai gói thuốc lá Hoa Tử ném lên bàn của Giang Cảnh Nghiễm.

“Bác sĩ Giang, hút thuốc.”

“…”

Giang Cảnh Nghiễm kéo khẩu trang xuống, nói với bố tôi: “Chú ơi, chú quên rồi ạ, cháu không hút thuốc.”

Bố tôi nhìn mặt Giang Cảnh Nghiễm một lúc: “Hử… cậu là?”

“Chúng ta đã gặp nhau rồi, lúc đó cháu là bạn trai của Hạ Nguyên Nguyên.” Giang Cảnh Nghiễm nhìn tôi một cái, nói.

Bố tôi vỗ vào trán mình, cười nói: “Ồ, hóa ra cháu là Tiểu Lâm à!”

“Chú à, cháu không họ Lâm. Cháu họ Giang, tên Giang Cảnh Nghiễm.”

“Đúng đúng, Tiểu Lâm là con trai của bạn thân mẹ Nguyên Nguyên, hồi nhỏ hay lên nhà chúng tôi chơi.” Bố tôi xấu hổ cười với Giang Cảnh Nghiễm: “Xin lỗi cháu nha Tiểu Giang, có lẽ lần trước gặp mặt chú lại lỡ uống nhiều rượu quá, không nhớ được cháu.”

Bố tôi lại tự suy nghĩ một lúc, cuối cùng mới sắp xếp được mối quan hệ giữa các nhân vật, nói với Giang Cảnh Nghiễm: “Vậy cháu đã chia tay với Nguyên Nguyên rồi phải không? Còn Tiểu Lâm thì sao, là bạn trai hiện tại của Nguyên Nguyên à?”

Giang Cảnh Nghiễm nhẹ giọng nói: “Chú, nói nhiều không tốt cho ca phẫu thuật của chú.”

Khi chúng tôi bước ra khỏi phòng khám, tiếng Giang Cảnh Nghiễm từ phía sau vang lên: “Chờ một chút.”

Tôi và Lý Xuân Ước cùng quay đầu lại.

Giang Cảnh Nghiễm mặc blouse trắng đứng ở cửa, nói: “Hạ Nguyên Nguyên, tối nay em có rảnh không?”

Lý Xuân Ước nhìn Giang Cảnh Nghiễm, ánh mắt hơi lơ đãng.

Khi bắt gặp ánh mắt của tôi, cô ta vội vàng né tránh, con ngươi u ám như tro tàn.

Bố tôi đi lên nắm tay cô ta, vội vàng đi về phía trước: “Vợ ơi, mau đi thôi. Em không thấy bác sĩ Giang có chuyện muốn nói với Nguyên Nguyên à. Chúng nó đang ở độ tuổi yêu đương, chúng ta làm người lớn thì đừng gây rối.”

Sắc mặt Lý Xuân Ước càng ngày càng xấu, nhưng cuối cùng vẫn bị bố tôi kéo đi.

Họ đi rồi, Giang Cảnh Nghiễm đi đến trước mặt tôi, nói: “Ca phẫu thuật có chút việc tôi không tiện nói trước mặt bố em, anh có thể nói chuyện riêng với em trong bữa tối được không?”

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt anh ta cười nói: “Được chứ. Vừa hay tôi cũng có vấn đề muốn hỏi anh.”

Bình luận

Truyện đang đọc