HẠ MỘC ĐÔNG SINH

Ấn tượng đầu tiên của Hà Đông Sinh về người hàng xóm này cũng không phải quá tốt, cảm thấy cô có hơi tự cao, thường thất thần khi nghe người khác nói chuyện. Mấy lần sau đó, khi gặp cô trong sân, Hà Đông Sinh cũng chỉ gật đầu chào hỏi chứ không muốn giao tiếp gì nhiều. Mãi cho tới cuối tháng Tám, cậu bất ngờ nhìn thấy cô trong phòng làm việc ở trường của bố mình.

Bố của Hà Đông Sinh, Hà Chấn Ninh là phó hiệu trưởng của trường THPT Chuyên Đức Nhân, vậy nên thường có người đến nhà thăm hỏi. Hôm đó Hạ Mộc tới đây cùng bà nội, khi ánh mắt hai người chạm nhau trong phòng làm việc, cả Hạ Mộc và Hà Đông Sinh đều cảm thấy hơi hơi xấu hổ.

Bà nội không cảm nhận được bầu không khí này, sau khi đặt đặc sản mình mang theo từ quê xuống thì bắt đầu nói chuyện với Hà Chấn Ninh, hi vọng ông ta có thể săn sóc Hạ Mộc, xếp cô vào lớp chọn, bởi vì Hạ Mộc không thể nghe, chỉ có thể đọc hiểu khẩu hình của người khác.

“Vậy là người điếc à? Thế thì học hành thế nào được? Những cái khác xem như bỏ qua, nhưng bài nghe tiếng Anh thì làm sao bây giờ?” Hà Chấn Ninh nghe bà nội giải thích thì sắc mặt không tốt chút nào. Ông ta là người chịu trách nhiệm việc thi Đại học, tỉ lệ đậu Đại học là máu thịt của ông ta.

Hà Đông Sinh nhìn ra lời nói của bố mình khiến Hạ Mộc bị tổn thương, đôi tay cô nắm chặt lại, hai vai hơi rủ xuống. Hóa ra không phải cô cố ý mất tập trung, chỉ là không nghe thấy.

Hà Đông Sinh đang ở trong thời kỳ phản nghịch, vốn dĩ đã không thích việc bố mình độc đoán, bây giờ lại càng thêm ghét ông hơn, hay nói cách khác, cậu chỉ đang căm ghét bản thân vì đã hiểu lầm Hạ Mộc. Cậu muốn mở miệng sửa lại lời của bố mình cho đúng thì nghe thấy Hạ Mộc nhẹ giọng sửa lại lời của Hà Chấn Ninh: “Thưa thầy, là khiếm thính ạ.”

Hà Đông Sinh và Hà Chấn Ninh đồng thời sửng sốt, Hạ Mộc vẫn đang nói tiếp: “Thành tích các môn khác của em đều rất tốt, bỏ qua phần nghe tiếng Anh cũng không sao, nếu không tin thì thầy có thể kiểm tra thành tích của em ạ.”

Ăn nói rất tự tin, nhưng cơ thể hơi run rẩy lại tiết lộ sự căng thẳng của cô.

Hôm đó Hà Đông Sinh cùng đi ra ngoài với Hạ Mộc, ngồi xe về nhà cùng bà cháu hai người. Cậu muốn mở miệng nói gì đó, nhưng đầu óc lại chẳng nghĩ được gì thích hợp. Mãi cho tới khi tạm biệt hai người rồi đi vào nhà, cậu mới nhớ ra trái cây trong tủ lạnh, vì thế cậu lấy hai hộp cherry ra rồi đi qua gõ cửa nhà đối diện.

Hạ Mộc vừa mở cửa ra thì Hà Đông Sinh đã đưa hai hộp trái cây trong tay cho cô, giọng điệu cứng nhắc: “Cho cậu này.”

Cậu sợ Hạ Mộc từ chối nên nhét hai hộp trái cây vào ngực cô.

Hà Đông Sinh xoay người định đi luôn, kết quả lại bị Hạ Mộc túm lấy một góc áo thun. Cổ áo của chiếc áo thun này hơi rộng, cô hơi dùng sức thì đầu vai của cậu đã lộ ra.

Hai người không ngờ mọi chuyện sẽ thành ra như vậy, Hạ Mộc vội vàng buông tay, còn cậu vội vàng chỉnh lại quần áo.

Hà Đông Sinh thích chơi bóng rổ, khi trời nóng, để trần trên sân bóng cũng là chuyện bình thường, nhưng không biết vì sao bây giờ cậu lại cảm thấy ngại với Hạ Mộc.

“Mình xin lỗi.” Hạ Mộc quay mặt qua chỗ khác.

“Không sao.” Hà Đông Sinh thuận miệng nói, nói rồi mới nhớ ra cô không nghe được, vì thế cậu hơi cúi người để mặt mình nằm trong tầm nhìn của cô, nói lại một lần nữa, “Không sao.”

Khuôn mặt của hai người quá gần nhau, như thể có một lực từ nào đó đang hấp dẫn cả hai người. Trái tim Hạ Mộc như bị con mèo nhỏ cào nhẹ một cái.

Một lúc sau, Hạ Mộc hơi lùi về đằng sau, giọng nói mỏng nhẹ như sợi tơ: “Sao lại đưa cherry cho mình?”

Thật ra trong đầu Hà Đông Sinh có rất nhiều lời muốn nói, ví dụ như “Xin lỗi vì trước đây mình đã hiểu nhầm cậu”, hoặc là “Bố mình nói chuyện với ai cũng khó nghe như vậy, cậu đừng để ý”, nhưng cuối cùng lời đến bên miệng lại thành: “Bởi vì mình không thích ăn.”

“…”

Hà Đông Sinh không cho Hạ Mộc cơ hội lên tiếng, nhưng khi về đến nhà, sau khi đóng cửa lại thì cậu lại cảm thấy không yên tâm, thế là cậu quay người nhìn qua mắt mèo, mãi cho tới khi nhìn thấy cô ôm hai hộp cherry kia đóng cửa lại thì mới yên tâm.

Được rồi, thoải mái. Mặc dù cậu vẫn chưa nói xin lỗi, nhưng ít nhất cô cũng đã nhận quà.

Hà Đông Sinh luyện đàn với một tâm trạng rất tốt, một lúc sau cậu lại nghe thấy tiếng gõ cửa. Cậu đi qua mở cửa, Hạ Mộc đang đứng ở ngoài, trong tay là chiếc bánh thơm ngào ngạt vừa nướng xong.

“Đây là bánh chuối mình tự làm, không bỏ đường nhưng vẫn ngọt lắm.” Cô lễ phép hơn cậu nhiều, cầm bánh bằng hai tay rồi giơ trước mặt cậu.

Hà Đông Sinh hơi chần chờ rồi duỗi tay nhận lấy cái bánh trong tay cô, trong chớp mắt nhìn nhau mỉm cười ấy, hai người đồng thời rộng lòng với đối phương.

Bình luận

Truyện đang đọc