HẠ THIÊN


“Vì sao phải chờ đến hai mươi tuổi chứ?”
Bọn họ về đến nhà, rửa mặt xong chui vào chăn, Hạ Thiên vứt cho hắn một vấn đề.
Hạ Thiên chui vào trong lồng ngực Hạ Minh, tìm một vị trí thoải mái.

Cậu vừa động, khăn lạnh mới đắp trên mắt liền rớt xuống, Hạ Minh đắp lại cho cậu, bảo cậu nằm đàng hoàng.
“Bởi vì sợ con là nhất thời xúc động, cho con thời gian giảm xóc, con có thời gian để hối hận.”
Hắn vừa dứt lời, tay đã bị Hạ Thiên bắt được.

Hạ Thiên nắm tay hắn, đặt ở trước ngực mình.

Lần này Hạ Thiên không quấn lấy hắn thổ lộ nữa, chỉ nói với hắn một câu, “Cảm ơn ba, ba ba.” Giọng điệu của Hạ Thiên cực kỳ trịnh trọng, Hạ Minh nhíu mày, lòng bỗng dưng có chút khó chịu.

Câu cảm ơn này, rốt cuộc là cảm ơn cái gì?
Hắn sờ sờ đầu tóc lông xù của Hạ Thiên, không chắc Hạ Thiên có thật sự hiểu ý tứ của hắn hay không.


“Hạ Thiên, cho dù có thế nào, ba ba đều yêu con, ba ba sẽ không rời đi con.

Ba hy vọng, con thật sự xuất phát từ thích, mới muốn cùng ba ở bên nhau.”
“Cho nên ba ba là nghĩ như vậy sao? Hạ Thiên cảm thấy quan hệ cha con không có huyết thống, ít nhiều gì sẽ có nguy cơ mất đi.

Mà Hạ Thiên có sự ỷ lại quá mức đối với ba ba, để có thể ở bên cạnh ba ba thật lâu thật dài, Hạ Thiên liền phải thử tăng thêm một thẻ bạc mới, ví dụ như trở thành người yêu với ba ba.

Là như vậy sao? Ba là nghĩ như thế sao?”
Hạ Thiên thật sự hiểu ý của hắn, nhưng giải thích này, khiến Hạ Minh không thoải mái, thật giống như, Hạ Thiên thành một kẻ ích kỷ không từ thủ đoạn để đạt được mục đích.

Nhưng Hạ Thiên không phải như vậy, lòng Hạ Minh rất rõ.

Hắn “ừ” một tiếng không tình nguyện “Cũng không giống hoàn toàn với những gì con nói, ba chỉ là hy vọng con, thận trọng một chút, không cần hối hận.

Con ở trong lòng ba ba, là một đứa bé đặc biệt tốt, sạch sẽ, thiện lương, ba ba luôn hy vọng, con có thể có được tốt nhất.”
Hạ Thiên ôm lấy eo hắn, giọng mềm mại, giống như đang làm nũng, “Ba ba, cảm ơn ba.

Cảm ơn ba đã suy xét vì con.”
Một vật thơm thơm mềm mềm nhào vào trên người, lúc được Hạ Thiên ôm như vậy, Hạ Minh luôn cảm thấy bản thân thoải mái đến mức sắp tan ra, Hạ Thiên ỷ lại hắn, nhưng trên thực tế, hắn cũng ỷ lại Hạ Thiên.
Hạ Minh của hiện tại, đã không thể nhớ nổi bản thân đã sống như thế nào khi không có Hạ Thiên.

Vài năm như thế, sinh hoạt cùng nhau, có phiền toái, có phiền lòng, nhưng nhiều hơn hết là ấm áp khi sống nương tựa lẫn nhau.

Cho dù thế nào, trong nhà có một đứa nhỏ, luôn chớp mắt chờ đợi hắn, nhìn vào hắn, ỷ lại hắn, khiến hắn cảm thấy bản thân là người được cần, được yêu.
Này đối với Hạ Minh mà nói, rất quan trọng, kỳ thật hắn thật sự cần một người thừa nhận yêu hắn từ tận đáy lòng.

Hắn khuyết thiếu thứ này.


Sau khi cha mẹ mất đi, đến nhà cô sống nhờ, cô có thể thỏa mãn nhu cầu trên vật chất của hắn, lại không thể cho hắn tình yêu.

Lúc đại học Trần Vẫn theo đuổi hắn một cách nồng nhiệt, luôn miệng đều là tình yêu, nhưng sau mười năm, Trần Vãn ngoại tình, Trần Vãn cũng không phải thật sự yêu hắn.

Hiện tại Trần Vãn ngóc đầu trở lại, cũng không phải bởi vì yêu hắn, Trần Vãn chỉ là không muốn cảnh đêm thê lương, mà hắn vừa lúc là một món đồ thích hợp để sống qua ngày.
Không ai yêu Hạ Minh, sau khi cha mẹ mất đi, trước khi gặp được Hạ Thiên.
Mà Hạ Thiên là yêu hắn, hắn có thể cảm nhận được một cách rõ ràng chính xác.
Kỳ thật hắn cũng cảm thấy thấp thỏm, hắn sợ Hạ Thiên đối với hắn, thật ra là bởi vì xúc động thôi thúc, mục đích thôi thúc.
Hắn nghĩ đến đó, cánh tay vòng quanh Hạ Thiên liền siết chặt.

Hạ Thiên nho nhỏ, không biết cậu lại cất giấu nhiều khổ sở cùng lưu luyến như vậy ở trong lòng.
“Ba ba, nếu thích một người, sẽ muốn dính ở bên người đó mỗi ngày sao?”
“Ừ, sẽ.”
“Vậy sẽ muốn giấu người đó đi sao?”
“Vì sao muốn giấu đi?”
“Bởi vì không muốn bị người khác nhìn thấy chứ sao.”
“… Khả năng là sẽ.”
“Vậy trong đầu chỉ toàn là người đó sao? Ví dụ như, lúc ăn cơm, khi đi đường, lúc ngẩn người, đều sẽ nghĩ đến người đó.”
“Ừ, sẽ.”
“Sẽ muốn đưa thứ tốt nhất của mình cho người đó sao?”

“Sẽ… rốt cuộc con muốn nói cái gì?”
Hạ Thiên gỡ khăn lông đắp ở trên mắt xuống.

Da cậu rất trắng, lại nhạy cảm, lúc này đôi mắt giảm sưng, da quanh mắt vẫn là hồng hồng.

Hạ Minh nhíu nhíu mày, lại thầm mắng mình một trận.
Hạ Thiên chớp chớp mắt, tìm được mặt của Hạ Minh.

Hạ Minh nghe thấy cậu nói một cách rất nghiêm túc, “Ba ba, con đối với ba chính là như vậy.”
Trái tim Hạ Minh trở nên loạn nhịp.
Hạ Thiên có một ý tưởng âm u không nói cho Hạ Minh, lúc bị Trần Vãn chỉ vào mũi mắng “Hai người là một đôi cẩu nam nam”, thế nhưng cậu lại cảm thấy hạnh phúc.

Tên của cậu và Hạ Minh gắn chặt vào nhau, cho dù là mang tiếng tội ác tày trời, cậu cũng cam tâm tình nguyện gánh trên lưng.
Hạ Thiên nghĩ mình xong rồi, kỳ thật cậu đã sớm nhận rõ sự thật này, cậu không có Hạ Minh không thể sống nổi, Hạ Minh là hô hấp của cậu, một giây một phút cũng không thể ngừng..


Bình luận

Truyện đang đọc