HẠ VI CHU MINH

Ngày mai đã là lập thu.

Sắc trời đã tối, Tư Liên nằm trên giường không tỉnh táo lắm. Bắt đầu từ ba ngày trước, hắn đã hoàn toàn không thể tỉnh táo được nổi, lúc nào hắn cũng đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

Trong lúc mơ hồ, hắn cảm giác được bên cạnh giường mình có rất nhiều người, hắn nghe thấy tiếng thở dài của cha, tiếng khóc than của mẹ, nghe thấy nỗi đau khổ dồn nén của đại ca, và cả một giọng nói nhõng nhẽo cứ gọi mãi tên hắn quanh quẩn bên tai.

Hắn biết mấy ngày nay Chu Minh luôn ở bên cạnh mình, chứng kiến hắn gầy đi với tốc độ đáng sợ. Ban đầu khi nhìn thấy nỗi lo lắng trong mắt Chu Minh hắn còn an ủi vài câu, nhưng ngay sau đó hắn còn chẳng làm nổi điều này nữa.

Hắn càng ngày càng khó duy trì sự tỉnh táo, đến cuối cùng, bất kể hắn cố gắng mở mắt thế nào, cũng chỉ nhìn thấy một bóng đỏ mờ mờ ảo ảo.

“Liên ngốc…”

Chu Minh lơ lửng bên giường của Tư Liên, nhìn thấy cơ thể gầy gò không thành cái dạng gì và khuôn mặt trắng bệch của hắn, trong lòng như bị kim châm.

Sinh lão bệnh tử của người phàm đã là số. Thần Bốn Mùa chỉ quản lý sự thay đổi của thời tiết chứ không nhúng tay vào luân hồi, cho dù là thần có pháp lực cao tay như Chu Minh cũng không thể nào tham gia vào sự sống chết của Tư Liên.

Nàng chỉ có thể trơ mặt nhìn Liên Ngốc của nàng yếu ớt đi từng ngày mà chẳng làm được gì.

“Liên ngốc à, chàng đừng chết.”

Chu Minh đưa tay xoa gò má Tư Liên, biểu cảm buồn bã.

Cảm giác choáng váng của nàng ngày càng nặng nề, nàng biết mùa hạ năm nay sắp kết thúc. Nàng sợ lắm, nàng không biết lần sau nàng tỉnh lại, trên thế gian này còn có một ai tên là Tư Liên hay không.

“Liên ngốc, chàng đã đồng ý sẽ ở bên ta mãi mãi rồi, nên chàng không được chết…”

Tư Liên nghe thấy giọng nói của Chu Minh. Hắn gian nan đưa tay về phía bóng hồng trước mắt, sau đó nhanh chóng cảm nhận được một bàn tay mềm mại nóng như lửa nắm chặt lấy mình: “Hứa với ta, không được chết! Đợi khi ta thức dậy, ta muốn nhìn thấy chàng.”

Tư Liên biết mình đã chẳng còn mùa hạ tiếp theo nữa rồi, nhưng nghe giọng nói của Chu Minh, hắn vẫn không nhịn được mà trả lời như mọi lần: “Được.”

Có lẽ ngay từ ban đầu, hắn đã không thể nào từ chối bất kỳ yêu cầu nào của nàng.

Cho dù chuyện đồng ý lần này, hắn chắc chắn không thể nào hoàn thành.

Tư Mộ nhìn thấy đệ đệ trên giường đột nhiên cố gắng đưa tay trái lên.

Động tác của đệ đệ không rõ ràng. Hạ nhân đứng ở xa, Tư lão gia cúi đầu an ủi Tư phu nhân đã khóc thê thảm, chỉ có mỗi Tư Mộ đứng gần giường nhất nhìn thấy rõ ràng. Tay trái của đệ đệ hơi hơi nâng lên, năm ngón tay nắm hờ, tựa như nắm lấy thứ gì đó trong không trung.

Hắn lại quan sát đôi mắt của Tư Liên, tuy ánh mắt mê man khó nhận ra, nhưng lại chỉ nhìn về một hướng. Tư Mộ nhìn theo ánh mắt, chỉ nhìn thấy một tấm mền giường.

Hắn nhớ lại những hành động kỳ quái hai năm gần đây của em trai cùng suy đoán trước đó của mình, có chút bất ngờ lại mang theo chút nghi ngờ mà nhìn chằm chằm về khoảng không Tư Liên đang nhìn.

Đôi môi của Tư Liên động đậy, như nói một tiếng “Được”, sau đó Tư Mộ thấy tay của em trai đột nhiên như mất đi lực đỡ mà rơi xuống giường, cùng lúc đó bên ngoài truyền tiếng đinh đinh đeng đeng.

Đã tới giờ tí.

Cả người Tư Liên kích động, đôi tay giãy dụa như muốn dùng hết sức để nắm lấy thứ gì đó, trong miệng lẩm bẩm không ngừng. Lúc này Tư lão gia và Tư phu nhân cũng nhận ra sự khác thường của con trai mình, lập tức lo lắng.

Tư Mộ cách gần nhất, mơ hồ nghe rõ được lời của Tư Liên: “Chu Nhi… Chu Nhi…”

Tên người?

Tư Mộ dường như đã hiểu ra đệ đệ đang làm gì rồi.

Hắn nhớ lại mùa hè năm ngoái, đệ đệ đã từng ấp a ấp úng nói với hắn rằng lòng mình đã thuộc về người khác, mà lúc đó hắn lại không tin.

Hắn nắm lấy bàn tay trái vẫn đang thử tìm kiếm của Tư Liên, ánh mắt sáng rực nhìn về phía mà đệ đệ mình nhìn, không màng tới ánh mắt bất ngờ của Tư lão gia và Tư phu nhất, mở lời van nài không khí.

“Mặc kệ ngươi là gì, xin ngươi hãy ở lại cùng đệ đệ ta đi nốt quãng đường còn lại được không? Về sau bất kể ngươi muốn gì, chỉ cần không làm tổn thương tới người khác, Tư Mộ ta nguyện dâng hiến tất cả, tận lực cho người hài lòng.”

Nữ tử mà Tư Liên thích có phải là người hay không, giờ phút này đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa để mà kỳ kèo, Tư Mộ chỉ hi vọng em trai cuối cùng sẽ không ra đi trong tiếc nuối.

Không có câu trả lời.

Tư Mộ không biết, trước khi hắn mở lời, đối tượng mà hắn van nài đã biến mất từ lâu. Bất kể Chu Minh có đồng ý hay không, nàng đều không thể ở lại thêm dù chỉ một giây.

Đây có lẽ là nỗi buồn lớn nhất của Thần Bốn Mùa.

*

Lại là một mùa hè ùa tới.

Lập Hạ vừa qua, hơi nóng đến đột ngột. Phạm nhân đau khổ oán trách mùa hạ năm nay mới bắt đầu đã nắng nóng, không hề ngờ tới mấy ngày sau đấy còn nóng hơn cả.

Tâm trạng của Chu Minh quá lo lắng, khiến cho hơi nóng oi nồng của cả mảnh đất không thể giảm nhiệt nổi.

Nàng không tìm thấy Tư Liên.

Nàng vừa tỉnh liền chạy tới Tư phủ, nhưng viện của Tư Liên lại im ắng, bên trong chẳng có ai, bàn ghế và cửa sổ bên trong đều không có một lớp bụi, xem ra có người quét dọn, nhưng không có hơi người sống, hiển nhiên đã một khoảng thời gian không có ai ở đây rồi.

Chu Minh cắn môi, sắc mặt khá khó coi.

Nàng đã tìm khắp cả Tư phủ, khắp thành, thậm chí khắp cả Giang Nam hơn một tháng rồi. Nhưng không có, chỗ nào cũng không có, hơi thở của Tư Liên đã biến mất rồi, tựa như chàng không còn trên trần gian này nữa vậy.

Nhưng sao có thể chứ?

Chu Minh từ chối thừa nhận sự thật hiển nhiên này. Sau khi nàng cố chấp tìm kiếm mà không có kết quả, nàng mang theo hy vọng cuối cùng tới Liên Đường.

Hôm nay là Hạ Chí, Tư Liên đã hứa, về sau sinh nhật nào cũng cùng nàng tới Liên Đường ngắm hoa sen.

Trời đổ tối, du khách đã về từ lâu, xa cách khỏi lửa nhân gian, Liên Đường về đêm càng yên tĩnh hơn. Lúc Chu Minh đến, từ xa đã thấy ở bên hồ còn le lói ánh lửa.

Một bóng dáng quen thuộc cầm đèn lồ ng, đứng bên cạnh hòn đá to mà năm ngoái nàng đã cất công chuẩn bị, như đang đợi gì đó.

“Liên…”

Ánh mắt Chu Minh sáng lên, lập tức bay tới trước mặt người đó, nhưng sau khi nhìn thấy mặt hắn thì lại im lặng.

Không phải Tư Liên.

Tư Mộ không hề biết Chu Minh đột nhiên xuất hiện trước mặt mình. Hắn là anh em sinh đôi của Tư Liên, ngoại hình dáng vóc vốn giống nhau bảy tám phần, dưới màn đêm, liếc qua quả thật rất dễ nhầm.

Sắc trời dần tối, trên mặt hồ lấp lánh ánh sáng đom đóm, Chu Minh ngồi đúng vào vị trí giống năm ngoái, ngây người ngắm nhìn cảnh đêm tương tự trước mắt.

Tư Mộ đứng bên cạnh đột nhiên mở lời: “Ngươi ở đây mà đúng không?”

Chu Minh đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn.

Tư Mộ không nhìn thấy nàng, Chu Minh chắc chắn, nếu không lúc trước nàng cũng sẽ không hề sợ hãi gì mà làm loạn ở Tư phủ. Nhưng lúc này hình như hắn quả thực đang nói chuyện với nàng.

“A đệ nói, đêm hạ chí, khi trên mặt hồ Liên Đường lấp lánh ánh đom đóm, ngươi chắc chắn sẽ ngồi bên cạnh hòn đá này. Thế nên từ lúc hoàng hôn ta đã đợi ở đây. Ta không nhìn thấy ngươi, nhưng ta tin a đệ.”

Nói rồi, Tư Mộ dừng lại một lúc rất lâu, lâu đến mức Chu Minh tưởng hắn sẽ không nói gì nữa, hắn mới đau khổ thốt ra vài chữ: “A Đệ qua đời rồi.”

Phút chốc, đom đóm trên mặt hồ bay đi mất, ánh trăng sáng cũng bị bao vây bởi những đám mây đột ngột xuất hiện, đến cả đèn lồ ng trong tay Tư Mộ cũng tắt ngúm không hề báo trước, xung quanh đen tối một màu.

Tư Mộ nhìn về phía phiến đá to bên cạnh. Ở đó chẳng có gì, nhưng hắn biết nàng đang nghe.

Tất cả những gì ngày đó Tư Liên qua đời vẫn còn sống động trước mắt Tư Mộ.

Buổi tối lập thu năm ngoái, Tư Liên sau khi giằng co trong sự đau đớn suốt một ngày trời đã tỉnh lại hoàn toàn, vẻ mặt bình tĩnh, sắc mặt thậm chí trông còn có vẻ hồng hào.

Hồi dương.

“Cha, mẹ, cảm ơn hai người đã chăm sóc con nhiều năm như vậy. Con là con trai không những không chăm sóc được hai người ngày nào, ngược lại lại khiến hai người ngày đêm lo lắng, Tư Liên bất hiếu.”

Tư Liên vẫn khó có thể xuống giường, nhưng vẫn nghiêm túc ngồi trên giường quỳ lạy cha mẹ. Tư phu nhân đã khóc ướt đẫm mặt, sắc mặt của Tư lão gia cũng bi ai.

Tư Liên lại nhìn về phía Tư Mộ: “Đại ca, Tư Liên vô dụng, về sau cha mẹ đành nhờ ca chăm sóc.”

Tư Mộ nén nước mắt, gật đầu, sau đó mím môi, dường như không nhịn được, cuối cùng vẫn hỏi: “A Đệ… đệ còn tâm nguyện gì không?”

Tư Liên nhìn xuống, cuối cùng chỉ về phía một chiếc hộp gỗ tầm thường trong góc phòng, nhờ Tư Mộ đưa thứ trong đó cho một nữ tử.

“Đệ từng hứa với nàng, sẽ đợi nàng quay về, Hạ Chí sẽ lại cùng nàng tới Liên Đường ngắm sen. Tiếc là đệ phải lỡ hẹn rồi. Hãy nói với nàng, đệ rất xin lỗi.”

Việc hồi dương chỉ diễn ra trong vài canh giờ, cuối cùng Tư Liên ra đi trong đêm lập thu. Trước khi lâm chung, biểu cảm vẫn luôn bình tĩnh của hắn cuối cùng cũng có chút nứt tan, đôi mắt hắn mơ màng nhìn vào không trung, như không cam lòng, như không nỡ mà lẩm bẩm.

“Nàng nói… đợi ta khoẻ… hai ta sẽ thành thân…”

“Ta… không muốn chết…”

*

Mây tan, ánh trăng lại tỏa xuống mặt hồ, đom đóm lơ thơ lại tụ họp, nhưng ánh lửa bên hồ đã không còn.

Tư Mộ đã rời khỏi đây.

Chu Minh nhìn túi vải Tư Mộ để lại, trong đầu vang lên lời trước khi hắn rời khỏi đây: “Gia phả Tư gia có ghi, Tư Liên… và vợ hắn, Chu Thị.”

Chu Minh mở túi vải ra, bên trong là một bộ giá y màu đỏ được thêu bằng sợi vàng và một đôi giày hỉ thêu sen vàng.

Tư Mộ nói, trong chiếc hộp mà Tư Liên phó thác cho hắn ta, ngoại trừ một bộ váy cưới, thì còn cả trăm bức hoạ, người trong tranh đều là Chu Minh.

Không muốn đệ đệ ra đi trong cô độc, Tư Mộ tự mình quyết định chôn những bức hoạ đó cùng Tư Liên, chỉ để lại váy và giày hỉ, đợi tới hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội giao lại cho Chu Minh.

Chu Minh vươn tay, năm ngón tay nhẹ nhàng vuốt v e giá y, cảm xúc mềm mại mát lạnh, vừa sờ là biết là vải cực tốt. Lại nhìn đôi giày hỉ bên cạnh, chất liệu vải của giày hỉ nhìn giống với váy cưới. Nàng vươn tay sờ, quả nhiên là một.

Tư Mộ nói, sau Hạ Chí Tư Liên đã lén lút nhờ người may bộ giá y này, dùng thứ vải bằng băng tằm quý giá nhất, không phải bởi vì danh tiếng của nó mà bởi cảm giác mát lạnh của nó.

Tư Mộ không hiểu nhưng Chu Minh lại rất rõ, Tư Liên vẫn nhớ thể chất sợ nóng của nàng.

Nàng sờ đi sờ lại hoa văn trên giá y, nhớ tới năm ngoái tầm này, ở nơi này, nàng và Tư Liên ôm lấy nhau, hứa bên nhau trọn đời.

“Liên ngốc, đợi chàng khoẻ rồi, chúng ta thành thân nhé.”

“Được, đợi ta khoẻ rồi, chúng ta sẽ thành thân.”

“Búi tóc của người phàm các chàng khó lắm, ta không biết búi đâu, đợi tóc ta dài rồi, nhiệm vụ của chàng là ngày ngày chải tóc cho ta.”

“Cả vẽ mày nữa!”

“Được.”

“Chơi với ta, ngày nào cũng ở bên ta, vẽ tranh cho ta, đọc thoại bản cho ta!”

“Được.”

“Chỉ với ta, một mình ta thôi, không được vẽ bất kỳ cô nương nào khác!”

“Được.”

“Sau đó Hạ Chí năm nào cũng phải cùng ta đến Liên Đường này ngắm sen! Về sau sinh nhật của chàng chính là của thần Mùa Hạ Chu Minh ta rồi.” 

“Được.”

“Liên ngốc, chàng phải ở bên ta mãi mãi.”

“… Được.”

Tên lừa dối.

Chu Minh lí nhí làu bàu một câu, sau đó giọng nói càng ngày càng to, càng ngày càng to, cuối cùng biến thành một tiếng gầm: “Tên lừa dối, lừa dối! Gian dối, gian dối, gian dối! Tư Liên chàng là tên gian dối!”

Đột nhiên đùng đùng một tiếng sấm, trời đổ mưa không hề báo trước. Chu Minh đứng trong đêm mưa, hai tay ôm chặt lấy giá y và giày hỉ trong lòng, dấu ẩm ướt ở khoé mắt không rõ là mưa hay nước mắt.

Mùa hạ Giang Nam sau đấy, mưa gió liên miên.

Mưa đổ lúc mai vàng, là đang thương tiếc ai đây?

Bình luận

Truyện đang đọc