HẠ XƯA

Hơi thở ấm nóng phả lên lớp lông tơ mềm mại, khuôn mặt trắng ngần bị thiêu đốt thành màu đỏ tươi. Điểm hồng nhuận kia nhanh chóng khuếch tán, mãi đến khi chiếm cứ toàn bộ gương mặt. Công tử tuấn tú bị yêu nữ nửa nằm mê hoặc hôn môi, nụ hôn này dường như mang theo ma lực vô hình, làm cho trái tim ngưng đập nửa nhịp. Công tử muộn màng e thẹn rụt rè thối lui, lùi về sau một bước, cúi đầu nhìn thấy ánh mắt sáng rực của yêu nữ hướng về mình, còn đưa lưỡi li3m môi trên cảm nhận dư vị đậm đà. Khuôn mặt vốn đã đỏ của cô lại nóng bừng, mặt đỏ như máu ngay trong tức khắc, không biết hướng mắt đi đâu cho được, hờn dỗi nói: "Cô..."

Yêu nữ không để bụng, duỗi những ngón tay mảnh khảnh ra, trên tay vẫn còn sơn màu đỏ như máu, đỏ sẫm, tựa như đôi mắt sâu thẳm của nàng. "Em? Ồ, xin lỗi nhé, em hôn nhầm rồi."

Tô Châu quay đầu đi, cũng không nhìn ra là đang vui hay không vui.

Đại tiểu thư ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn cô: "Lại đây."

Tô Châu nhàn nhạt nói: "Tôi đi tìm thử xem có thuốc cho đại tiểu thư không."

Đại tiểu thư nhướn mày, cười nói: "Được thôi, nếu chị không qua thì em qua đó." Thật sự đứng dậy, làm vẻ muốn đi qua.

Tô Châu vừa giận vừa buồn cười, thấy bộ dạng lung lay sắp đổ của nàng, không chịu nổi mà đi qua đỡ lấy nàng. Đại tiểu thư đột nhiên túm lấy khuỷu tay cô, xoay rồi đẩy, Tô Châu hô một tiếng, nặng nề ngã lên giường, đại tiểu thư áp sát phía trên người Tô Châu, cười thâm thúy.

"Đứng dậy đi!" Tô Châu giận thật rồi, mặt lạnh đi. Không ngờ đại tiểu thư lại trơ trẽn đè trên cô xuống như vậy, lại còn cười nham hiểm.

"Bổn đại tiểu thư vẫn luôn có sai thì sửa, vừa rồi hôn nhầm, vậy giờ hôn lại lần nữa." Nàng vừa dứt lời, không cho Tô Châu thời gian phản ứng, lập tức áp môi lên môi cô, hung dữ mà hôn.

Buông Tô Châu ra, đại tiểu thư đắc ý cười: "Công tử, hôm nay đêm khuya cô quạnh, chi bằng thị tẩm bổn đại tiểu thư đi?"

"Cô buông ra!" Tô Châu vùng vẫy muốn đẩy nàng ra.

Đại tiểu thư thu lại ý cười. Chăm chú ngắm nhìn Tô Châu, trong mắt sóng ánh sáng đang lưu chuyển, chỉ phản chiếu duy nhất đảo ảnh của Tô Châu. Mặt mày cô kiều mị, yên tĩnh, đuôi mắt ẩn tình, muốn nói lại thôi, vẫn mang theo khí khái kiên cường.

Lông mày Tô Châu rất mảnh, mắt Tô Châu rất trong, môi Tô Châu rất quyến rũ. Không tô son trát phấn, nhìn đến đâu sạch sẽ đến đó.

Một nữ tử như vậy, dưới lớp hóa trang của tiểu sinh, không hề mang sắc khí yếu đuối của Đại Ngọc khiến con người ta nổi lòng thương hại, cũng chẳng phải thư sinh văn nhã ốm yếu. Cô cứ như vậy mà xinh đẹp.

Tại sao lại xinh đẹp đến thế?

Hơi thở chầm chậm cuốn lấy nàng, nụ hôn rơi xuống nhẹ tựa lông hồng. Nàng chỉ ôm cô, mà lại cẩn thận như thể có được cả thế giới, nhắm mắt lại, trước mắt không phải là bóng tối, mà là cảnh sắc mùa xuân nở rộ, vẻ đẹp trăm hoa đua nở.

"Ưm..." Tô Châu cũng bất giác nhắm mắt lại, cảm nhận không khí dần bị rút đi, hơi khó thở. Cô căng thẳng tăng nhanh hô hấp, lại hít vào hương thơm hoa hồng thoang thoảng.

Đây là mùi hương của phụ nữ, đây là mùi thơm trên người đại tiểu thư.

Không phải lần đầu tiên được đại tiểu thư ôm ấp chặt chẽ như vậy, cũng chẳng phải lần đầu bị đại tiểu thư hôn. Nhưng loại căng thẳng và non nớt đó vẫn vững chãi chiếm giữ hai cô.

Đôi môi đang vuốt v e lẫn nhau nóng rực, nóng đến mức trái tim của hai người bị đốt cháy đến nhiệt độ rất cao, nóng đến nỗi mặt như thể nhiễm màu đỏ hoa hồng.

Đại tiểu thư thăm dò cửa miệng, vụng về mà vội vã. Thấy Tô Châu bế quan tỏa cảng, nàng có chút thất vọng, đang muốn rời đi, lại cảm thấy Tô Châu nới lỏng kẽ răng.

Đại tiểu thư bỗng dừng lại. Buông Tô Châu ra, mở mắt. Nàng thấy hàng mi mỏng nhẹ tựa cánh ve của Tô Châu run rẩy rộng mở, ánh mắt vẫn còn sót lại e thẹn, đột nhiên nàng bật cười. Nàng dịu dàng hôn lên mắt Tô Châu, âm thanh dịu dàng: "Hình như hôn chị, em không còn thấy đau nữa."

Sự thẹn thùng của Tô Châu trôi đi, nghe nàng nói vậy, cười như không cười: "Ồ? Thật vậy à?"

"Sau này có chị rồi, em sẽ đao thương bất nhập, bách độc không thể xâm nhập." Đại tiểu thư không ngại đánh ngất bà chủ Tô bằng những lời ân ái vào những lúc nên nói những lời ân ái.

Tuy nhiên, bà chủ Tô chỉ lộ ra ý cười trào phóng, sau đó sắc mặt tối sầm, dùng sức đẩy nàng ra. Đại tiểu thư không phòng bị, bị đẩy như thế, chân bị thương lại đập vào thanh gỗ chắn giường, bịch một tiếng khiến vẻ mặt nàng lập tức tái nhợt.

Lần này thật sự bị thương nặng rồi.


Tô Châu muốn đến kéo nàng, nhưng nhớ lại nàng vừa mới lừa cô ban nãy, hừ lạnh nói: "Sao vậy? Chẳng phải đại tiểu thư nói đao thương bất nhập, bách độc không thể xâm nhập ư? Còn biết đau sao?"

Đại tiểu thư một tay chống mình dậy, co chân lại, nhìn thấy chỗ tím nhẹ vừa rồi đã chuyển hẳn sang tím, còn hơi sưng tấy.

Nàng cười khổ nói: "Xem ra vừa rồi hôn chưa đủ, chưa đủ để đao thương bất nhập. Lần này thật sự bị thương nặng rồi. Hay là chị lại đây cho em hôn một chút, xem có thể lành lại nhanh hơn không?"

Ánh mắt Tô Châu rơi trên đùi nàng mới thấy vết thương nghiêm trọng đến nhường nào. Cô cuống quýt hỏi đại tiểu thư: "Hộp thuốc của cô ở đâu? Làm cô bị... quá đáng! Cô đợi chút, tôi đi bảo A Tứ đưa cô đến bệnh viện được không?"

Đại tiểu thấy thần sắc cô căng thẳng hoảng loạn, lại cười cười. Nàng nói: "Trong phòng của chúng ta có hộp thuốc, ngăn cuối cùng trong cái tủ lớn kia, chị mang qua đây là được."

Tô Châu gật gật đầu, vội vã đi lấy thuốc.

Lấy hộp thuốc đến, đại tiểu thư thong thả mở ra, thấy Tô Châu còn đứng bất động, cười nói: "Chị không cảm thấy trang phục này rất phiền phức à?"

"Còn nữa," đại tiểu nhìn cô chằm chằm, ý cười trong vắt, "Chị biết khi chị mặc thế này làm em rất dễ... muốn như vừa rồi, ấn chị xuống giường rồi cương quyết——"

"Cô tự bôi thuốc đi, tôi đi thay quần áo." Tô Châu ngắt lời nàng, quay người bỏ đi. Sắc đỏ trên mặt từ nãy đến giờ vẫn chưa phai. 

Hoảng loạn tháo chạy.

Khóe miệng đại tiểu thư nhếch lên, bộc lộ ra vẻ ngoài quyến rũ. Căn bản không hề để tâm đ ến vết thương trên chân mình, tuy rằng trông khá nghiêm trọng, nhưng thật ra cũng không thương nặng đến thế. Xuất hiện vết bầm lớn, hẳn là do da nàng rất nhạy cảm, chỉ cần va chạm, rất dễ đỏ và tím. Nhưng, nghĩ tới điều này, nụ cười của đại tiểu thư biến mất sạch sẽ.

Tô Châu không phản đối chán ghét sự động chạm của nàng, đôi khi thậm chí còn đ ộng tình bởi cái hôn của nàng. Nhưng nàng không biết, rốt cuộc Tô Châu vì có cảm xúc với nàng nên mới đ ộng tình, hay là phản ứng s1nh lý tự nhiên mà đ ộng tình. Tô Châu chưa từng thừa nhận có tình cảm với nàng, nhưng lại dễ dàng thỏa hiệp khi bị nàng ép buộc.

Có phải người khác ức hiếp Tô Châu như nàng hôm nay, Tô Châu cũng sẽ buông trôi bỏ mặc hay sao? Sắc mặt đại tiểu thư lạnh xuống. Tuy nhiên, người có lòng tự trọng cao như Tô Châu lại từ chối Đường Kiệt, từ chối ông chủ Triệu, vậy chắc hẳn chỉ đối xử đặc biệt với một mình nàng?

Không, nàng không phải người đặc biệt nhất. Cho dù Tô Châu không biết bản thân mình đã có tình cảm với nàng, nhưng sức nặng của nàng trong lòng Tô Châu vẫn là chưa đủ.

Nếu đã có trọng lượng, Lương Tiểu Nguyệt làm sao có thể lần nữa tiếp cận cô?

Lòng đại tiểu thư rối bời. Nàng quyết định giữ mối nghi ngờ này sâu trong lòng. Nếu Tô Châu vẫn luôn mơ hồ mà không rõ là thật sự mơ hồ hay giả vờ mơ hồ, vậy thì nàng cũng giả vờ mơ hồ cùng cô là được mà.

Dù sao cả nàng và Tô Châu đều vẫn còn trẻ, nàng có thể đợi Tô Châu 3 năm, 5 năm, thậm chí cả một đời, chỉ cần Tô Châu nguyện ý tiếp tục giả ngây giả ngốc.

Vì thế, chuyện đính hôn, tuyệt đối không được thỏa hiệp. Nàng không được thỏa hiệp, cũng không thể thỏa hiệp.

Nàng nhìn quả lê lay lắt ở một bên.

"Đã hứa với chị mãi không xa cách, em nên thân thủ như ngọc vì chị." Đại tiểu thư cười dịu dàng, hạ giọng tự nhủ.

Tuyết bên ngoài rơi càng ngày càng nhiều, như thể những vị thần linh trên trời đang dần cởi bỏ đôi cánh của mình vậy, cũng chẳng biết khi cơn mưa như lông hồng này tạnh, thần linh sẽ từ trên trời rơi xuống, ngã vào địa ngục, hay niết bàn trùng sinh* mà ngước nhìn bầu trời.

*Niết bàn trùng sinh: Xuất phát từ truyền thuyết "Phượng hoàng niết bàn, dục hỏa trùng sinh", ý chỉ sự tái sinh

Đường phủ.

Trên người Lương Hiểu Nguyệt đầy vết bầm tím, nằm bên cạnh cô ta là một gã đàn ông đang hút thuốc, làn khói lượn vòng, cuối cùng tan biến vào không trung.

Cô ta đắp chăn, im lặng một lúc lâu mới hỏi: "A Kiệt, chúng ta khi nào mới kết hôn? Lúc đó anh nói chỉ cần em làm hoàng hậu Việt kịch, anh sẽ cưới em mà."


Đường Kiệt rít một hơi, không nhìn rõ vẻ mặt của hắn trong bóng tối. Hắn dịu dàng an ủi cô ta: "Trước đó đã phát thiệp mời cho Tô Châu rồi, nhưng em nghĩ mà xem, dạo này nhiều chuyện như vậy, anh muốn đợi một thời gian rồi mới nói tiếp."

Lương Tiểu Nguyệt khó chịu nói: "Đợi lâu lắm rồi mà anh vẫn còn nói được à?"

"Này, tin anh đi, mỹ nhân đẹp như em, làm sao anh lại không muốn cưới em về nhà chứ." Hắn nhả ra một làn khói, trong đêm tối chỉ có thể nhìn thấy đốm lửa lúc sáng lúc tối.

"Nhưng..." Lương Tiểu Nguyệt tin Đường Kiệt yêu mình, nhưng trong lòng vẫn luôn bất an. Cô ta vì Đường Kiệt mà vứt bỏ Tô Châu, nhưng Đường Kiệt từ trước tới giờ vẫn không an lòng, mập mờ với biết bao cô gái trong đoàn kịch, chưa bao giờ muốn đề cập tới chuyện kết hôn. Cho dù cô ta tự chủ động phát thiệp mời, hắn cũng chỉ ngầm đồng ý, giống như lấy lệ vậy, tuy rằng đồng ý hành động của cô ta, nhưng chẳng nói cũng chẳng làm gì.

"Còn nhưng nhị cái gì? Lẽ nào em hoài nghi tình yêu của anh dành cho em hay sao?"

Lương Tiểu Nguyệt không nhìn thấy biểu tình của hắn, lòng lại chùng xuống.

Cô ta đánh cược toàn bộ vào Đường Kiệt, tuy rằng Đường Kiệt để cô ta hát đường hội*, nhưng để Đường Kiệt có thể thăng tiến, cô ta cũng nhẫn nhịn.

*Đường hội: Ý chỉ các cá nhân bỏ tiền ra để mời diễn viên biểu diễn những tiết mục đặc biệt cho mình tại nhà riêng, nhà hàng giả, hội trường, rạp hát vào dịp đầu năm mới hoặc sinh nhật.

Trước đây để k1ch thích lòng thương hại của Tô Châu đối với mình, cô ta nhân tình thế mà nhận lời với Đường Kiệt hát Phấn Hí, xác thực đã phá vỡ lớp băng trong mối quan hệ với Tô Châu. Nhưng gần đây Tô Châu lại ra khỏi minh viên, cô ta không có cơ hội đến gần Tô Châu.

Chỉ cần Đường Kiệt yêu cô ta, cô ta có thể chịu đựng, có thể chờ đợi, tuy nhiên... khi Đường Kiệt ở cùng với những người phụ nữ khác, cô ta sẽ bất an trở lại.

Nếu như, hồi đó lựa chọn của cô là Tô Châu toàn tâm toàn ý với mình, có phải sẽ không biến thành tiến thoái lưỡng nan như bây giờ không?

Minh viên.

"Ôi." Hình sư muội cài trâm tóc cho Viên Viên, nghe thấy Viên Viên thở dài.

"Sao thế?" Hình sư muội đặt tay lên vai cô ấy, thắc mắc: "Chị lại khổ não cái gì?"

"Chị lo cho Tô Châu." Viên Viên đặt tay lên vai em, quay người lại, cau mày đáp, "Cũng không biết, chị ấy bây giờ đang ở đâu."

"Ồ." Hình sư muội bĩu môi, không vui lắm. "Bà chủ Tô người ta được vị đại tiểu thư kia bảo hộ chiều chuộng, đâu có quan tâm nhiều đến chị."

"Em nói gì thế? Gần đây chị vẫn luôn tinh thần bất an, không biết đã có chuyện gì rồi." Viên Viên đứng dậy đi sang một bên.  

Hình sư muội cũng gật gật đầu: "Thật ra, em cũng cảm thấy có chuyện không hay sắp xảy ra."

"Hay là... Chúng ta đi tìm đại tiểu thư đi?" Hình sư muội đề nghị.

"Được."

Hai người lập tức ra khỏi minh viên, đi đến Đỗ gia.

Đại tiểu thư xuống xe, sắc mặt vẫn luôn u ám. A Tứ đỡ nàng bước đi chậm rãi.

Nhìn thấy một người đàn ông to lớn mặc vest có sẹo đứng canh cổng, dừng lại một chút, sau đó đi ngang qua, đến thư phòng của Đỗ tiên sinh.

Lão Hổ gọi nàng lại: "Đại tiểu thư cả đêm không về, tam gia rất lo lắng."


Đại tiểu thư quay đầu cười lịch sự, nói: "Cảm ơn chú Hổ đã nhắc nhở."

Nàng cả đêm không về bởi tưởng Đỗ tiên sinh ít nhất cũng phải chiều mới về, không ngờ lại đột ngột về sớm, còn muốn tìm nàng. May mắn là nàng không ở cùng với Tô Châu cả đêm qua mà sau đó đã đi tìm John nói chuyện.

A Tứ dìu nàng đi từ từ, đúng lúc Đỗ tiên sinh từ trên lầu đi xuống, thấy nàng đi lại khác thường, bèn hỏi: "Sao thế? Chân bị thương à?"

Hình như đại tiểu thư bị dọa, có chút giật mình, rồi mỉm cười: "Cha. Không sao, không cẩn thận nên bị trật thôi. Con đã bôi thuốc rồi."

Đỗ tiên sinh đi đến trước mặt nàng, cười trìu mến, nói: "Đã đau chân rồi thì mấy hôm nay đừng tùy ý chạy loạn nữa, nghỉ ngơi đi." Đi được mấy bước, bỗng quay đầu nói: "Muốn gì thì bảo mẹ con với A Tứ đi lấy cho, ở trong phòng an dưỡng cho tốt, rõ chưa?"

Đại tiểu thư gật đầu, biểu thị đã rõ.

Sau khi Đỗ tiên sinh đi, A Tứ lo lắng nhìn sắc mặt nàng: "Đại tiểu thư?" Sắc mặt nàng hơi tái xanh, lòng bàn tay níu lấy A Tư đang đổ mồ hôi.

Đại tiểu thư lắc lắc đầu, thở dài: "Xem ra cha chuẩn bị giam tôi lại rồi. Cũng may tối qua tôi đã sớm nói chuyện với John rồi, lỡ như..."

Nàng gác lại chủ đề, bất đắc dĩ với A Tứ: "Biết trước thì đã không quay lại, tự chui đầu vào rọ."

Mặt A Tứ khó coi, đắn đo một lát, thận trọng hỏi: "Đại tiểu thư, vậy Tô tiểu thư bên kia phải làm sao? Nếu như có người gây bất lợi cho Tô tiểu thư..."

Có người mà gã nói, hẳn là Đỗ tiên sinh.

"Không sao, chỉ cần có tôi ở đây, sẽ không có ai gây bất lợi cho chị ấy cả. Nếu có chuyện thì đi tìm Mã phu nhân. Mã phu nhân là mẹ đỡ đầu của chị, dù thế nào cũng sẽ không để chị ấy bị bắt nạt."

Nói xong liền buông tay A Tứ ra, bám vào lan can mà chậm rãi lên lầu.

A Tứ đi ra ngoài, hắn đi sắp xếp vài người canh giữ bên cạnh Tô Châu. Sự tình hiện tại vẫn chưa tệ đến thế, Đỗ tiên sinh chỉ bất mãn đại tiểu thư ngày ngày ở cùng Tô Châu mà thôi.

Trong lúc đi ra, nghe thấy người bên ngoài nói muốn gặp đại tiểu thư. Hắn liếc qua thì thấy hai người Viên Viên và Hình sư muội. Hắn đi qua đó, chào hỏi hai người Viên Viên: "Viên tiểu thư, Hình tiểu thư."

"Tứ tiên sinh." Viên Viên thấy A Tứ đi tới, uyển chuyển gật đầu.

"Ồ, gọi tôi là A Tứ được rồi." A Tứ khoát tay, ra hiệu cho người hầu không cần để ý bọn họ. "Không biết hai vị tiểu thư đến tìm đại tiểu thư nhà chúng tôi có việc gì?"

Hình sư muội không vui nói: "Chúng tôi muốn hỏi đại tiểu thư, Tô sư tỷ đang ở đâu."

Sắc mặt A Tứ biến đổi, nhìn xung quanh, lạnh lùng nói: "Tô tiểu thư ở đâu làm sao đại tiểu thư nhà chúng tôi biết được chứ? Muốn hỏi cũng nên hỏi John tiên sinh, chẳng phải Tô tiểu thư và John tiên sinh đang quen nhau hay sao? Đại tiểu thư nhà chúng tôi bị thương ở chân, lão gia muốn đại tiểu thư ở trong phòng tĩnh dưỡng, không có thời gian tiếp hai cô."

Hình sư muội kì quái quan sát A Tứ, tức giận nói: "Ê, anh có thái độ gì đấy?"

Sắc mặt Viên Viên cũng biến đổi nhẹ, giữ Hình sư muội, cười với A Tứ: "Vậy chúng tôi không làm phiền nữa. Thay chúng tôi gửi lời hỏi thăm đại tiểu thư nhé."

"Không tiễn." A Tứ hơi cúi đầu.

Viên Viên kéo Hình sư muội đi.

Ra khỏi Đỗ gia, Hình sư muội căm giận nói: "Sao mà đáng ghét vậy chứ."

"Sư muội, chị nghĩ, hình như có chuyện rồi." Viên Viên nhỏ giọng nói.

"Có chuyện?"

Cô ấy gật đầu: "Đúng, có chuyện rồi. Tuy không biết có chuyện gì, nhưng đại tiểu thư nhất định đã bị Đỗ tiên sinh giam lỏng rồi, cho dù không phải giam lỏng thì cô ấy hiện tại cũng không thể ra ngoài."

Hình sư muội nhớ tới ánh mắt có gì đó không đúng của A Tứ vừa rồi, cũng trầm mặt: "Vậy chúng ta đi về sao?"

"Chúng ta đi tìm John tiên sinh, A Tứ nói John biết Tô sử tỷ đang ở đâu."


Hai người bèn đi đến Đại sứ quán Anh.

Đường Kiệt và ông chủ Triệu ra khỏi Dật Tiên lầu với nụ cười trên mặt, sau đó chủ tịch Ngô cũng đi ra, ba chào hỏi lẫn nhau, đều hòa thuận tươi cười, giống nwh đã đạt được thỏa thuận nào đó.

"Vậy Ngô mỗ sẽ chờ tin tức của ông chủ Triệu. Ông chủ Đường, Ngô mỗ cáo từ trước." Chủ tịch Ngô nhìn ông chủ Triệu, rồi lại nhìn Đường Kiệt.

"Chủ tịch Ngô đi thong thả."

Tiễn chủ tịch Ngô đi, Đường Kiệt và ông chủ Triệu nhìn nhau cười. Đường Kiệt nói: "Ông chủ Triệu, hay là anh cùng tôi đến minh viên nghe một điệu dân gian để giải trí một chút đi? Dạo này bà chủ Tô của chúng tôi và Đỗ đại tiểu thư kia không có ở đó."

Nụ cười trên mặt ông chủ Triệu có chút không nín nhịn được. Hắn từ chối: "Tòa soạn của tôi có chút chuyện, tôi đi trước đây. Lần sau đi, lần sau tôi mời giám đốc Đường đến Paramount. Thế nào?"

"Haha, ông chủ Triệu công việc bộn bề, vậy Đường mỗ không giữ anh lại nữa. Đi thong thả." Đường Kiệt đưa tay ra, làm động tác mời.

"Cáo từ."

Nhìn xe ông chủ Triệu đã đi xa, Đường Kiệt mới cười cười. Đang sắp sửa quay trở lại minh viên, dư quang lại thấy hai người Hình sư muội và Viên đang bước đi vội vội vàng vàng, không biết muốn đi đâu.

Trong lòng Đường Kiệt nóng vội, bám theo bọn họ.

John nghe cảnh vệ canh cửa nói bên ngoài có hai người tự xưng là sư muội của Tô Châu, hắn không khỏi khâm phục đại tiểu thư quả nhiên rất thông minh, thậm chí đoán được Viên Viên và Hình sư muội sẽ tìm hắn.

Ba người lần lượt ngồi xuống, John rót trà hoa cho các cô, không đợi Viên Viên giải thích mục đích đến đã nói: "Tôi biết các cô đến đây làm gì. Tô rất an toàn, Rose cũng sẽ không có chuyện gì."

Viên Viên nghe xong thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn có chút bất an. Cô ấy nói: "John, tại sao đại tiểu thư lại bị Đỗ tiên sinh nhốt ở trong nhà?"

Nghe cô ấy hỏi, John hơi xấu hổ. Hắn nâng tách trà hoa lên nhấp một ngụm như một quý tộc có học thức, ánh mặt trời chiếu qua cửa kính, rọi vào mắt hắn, hắn cười thân thiện, đặt trà xuống: "Bởi, cô ấy không muốn kết hôn với tôi."

Viên Viên và Hình sư muội nhìn nhau, kiên nhẫn nghe tiếp.

"Các cô biết không? Người mà Rose thích, là một người con gái."

Hình sư muội sáng tỏ, nói: "Là Tô Châu."

Mặt John có chút ủ rũ: "Đúng vậy. Là Tô Châu. Khi tôi ở Anh, tôi đã nghe đến người tên là Tô Châu này, nhưng không ngờ, tôi đã theo đuổi Như Mộng nhiều năm như vậy, cuối cùng lại thua trước một người con gái."

"Dù, người con gái này thật sự rất anh tuấn." Ánh nắng bao trùm lấy vị quý tộc trẻ tuổi này, tiếng thì thầm của hắn nhẹ nhàng như thở dài, trăn trở bên miệng, tiếc nuối.

"Vì theo đuổi Như Mộng, tôi từ Anh đến Trung Quốc. Khi đến đây, dò hỏi được cô ấy đã đến ngự viên, tôi đã chuẩn bị sẵn nhẫn, tôi nghĩ, có lẽ tôi có thể đem lại hạnh phúc cho cô ấy."

"Gặp cô ấy, tôi còn chưa kịp mở miệng, cô ấy đã giới thiệu Tô là người yêu của cô ấy. Khi đó tôi thật sự rất thất vọng, nhưng tôi không tuyệt vọng, tôi tiếp cận Tô, chỉ là muốn biết, người con gái này làm thế nào mà thu hút được một người con gái xuất sắc như Rose. Sau đó... Rose tưởng tôi muốn tranh giành Tô với cô ấy. Chúa ơi." Hắn cười lên, vẻ mặt rất cường điệu, "Nếu tôi dám cướp Tô, cô ấy sẽ giết tôi mất."

"Đỗ tiên sinh biết tôi thích Rose nên trước giờ vẫn luôn muốn gả Rose cho tôi. Nhưng một quý ông sẽ không ép buộc người mình thích." John rót thêm trà cho hai người, nói tiếp, "Tôi là kỵ sĩ của Rose, bảo vệ tình yêu của cô ấy, chúc phúc cho cô ấy, bảo vệ cô ấy, là trách nhiệm của tôi. Các cô yên tâm, đêm qua Rose nhờ tôi giúp cô ấy mua một căn nhà ở Anh, đợi một thời gian, Rose sẽ cùng Tô sang Anh."

Hình sư muội nghe xong, không biết đang suy nghĩ gì mà lơ đãng.

Viên Viên thở dài nói: "John, anh là một kỵ sĩ hợp cách, tôi nghĩ đại tiểu thư có anh bảo hộ, cô ấy nhất định sẽ rất hạnh phúc. Sự rộng lượng và lịch thiệp của anh, khiến tôi rất kính phục."

John mỉm cười nhẹ: "Rose nói, khi các cô gặp phiền phức thì có thể tới tìm cô ấy, cô ấy bị Đỗ tiên sinh giảm lỏng rồi, vậy hoan nghênh các cô tới tìm tôi, tôi sẽ bảo vệ hai vị công chúa thật tốt."

"Cảm ơn anh, John."

"Các cô là bạn tôi." John nói.

- --------------------------------------------------------------

Mọi người cho toi một vote để lấy động lực nhé, xin cảm ơn~(*∀*)


Bình luận

Truyện đang đọc