HẮC NGŨ MỆNH



Nơi giữa Tây Thiên Mục Sơn trên một đỉnh bằng phẳng, các Lục Y thiếu nữ phân làm hai toán, khiêng hai cổ xe đen, chạy đi như bay, trong thoáng mắt đã vượt qua đỉnh xuyên vào phía hậu.



Một tiếng ào vang dội như trận cuồng phong quét qua, khua động cả một rừng cây san sát, khách lữ hành phải kinh hoàng vì tiếng động đó phát ra vô căn cứ bởi cây rừng vẫn bất động mà tiếng ào ào chuyển mạch khắp nơi.



Kế tiếp, từng đoàn, rồi từng đoàn dị điểu màu lông xanh mượt vỗ cánh lìa rừng, bay rợp một góc trời.



Mặt trước đỉnh bằng phẳng, một khách lữ hành độc mã đơn thân dục gió tiến lên, mỗi cái sải ngựa tung xa hơn mười trượng, nhanh như điện chớp.



Kỵ mã theo liền dấu vết bọn Lục Y thiếu nữ giữ khoảng cách đều đều.



Kỵ mã, chính là Độc Cô Thanh Tùng cùng Hồng Vân Cái Tuyết rời thành huyện Đông Dương sau khi Kim Xoa Giáo Chủ trở lại Động Đình Sơn, thẳng đường đến đây tìm Lục Vũ Lệnh Chủ.



Độc Cô Tùng bao mặt bằng vuông khăn màu trắng, khác với thường ngày, hôm nay chàng có dắt một thanh kiếm bên sườn.



Chỉ trong vòng năm sáu cái sãi, chàng đã đến trước lưng núi.



Dừng ngựa lại, chàng đưa mắt nhìn ra chung quanh. Chàng nhận thấy, lưng núi bị che khuất sau một cánh rừng dày, trong cánh rừng có một sơn cốc vô cùng rộng lớn.



Chính khu rừng dày đó là tấm bình phong chắn cổng cửa sơn cốc.



Cánh rừng dày chiếm một diện tích trên mười dặm vuông. Có những đoàn dị điểu bay lượn trên không, có những con khác rút mình trong cảnh lá rỉa lông, nhíp cánh.



Đặc biệt một điều là loài dị điểu có một sắc lông xanh mượt như nhau, không một loại phi cầm nào khác chúng có mặt trong cánh rừng nầy nên Lệnh Chủ đặt cho cái tên là Lục Vũ Lâm.



Nếu rừng cây đổ lá trụi cành, nơi đàn chim nầy đậu lại cũng thừa tạo nên một tàng xanh mát rượi.



Đến đây Độc Cô Thanh Tùng đã mất hút hai cổ xe đen. Chàng độ chừng bọn Lục Y thiếu nữ đã đưa xe xuyên vào thẳng sơn cốc.



Chàng dừng Long Mã trên đỉnh non bằng phẳng trước mặt cánh rừng dày, đưa mắt nhìn tổng quát địa hình buộc miệng khen:



- Lục Vũ Lệnh Chủ quả có tinh thần siêu nhân, thanh thoát hơn người! Tòa Lục Vũ Lâm nầy đúng là một nơi vừa hùng vĩ vừa tráng lệ được nhàn, thoát tục, trên chổ tưởng tượng của người, từng nghe mà chưa từng thấy!



Cánh rừng dày dĩ nhiên là cây mọc không thành hàng lối, lệnh chủ vẫn để y nguyên tình trạng hoang sơ, không cần phải sẻ đường, có cái vẻ nhân tạo trong khung cảnh thiên nhiên.



Cành lá giao chuyển, lợp tàng rậm rạp.



Độc Cô Thanh Tùng nhìn cảnh bao la hùng vĩ, huyền bí âm đượm của khu Lục Vũ Lâm trên Tây Thiên Mục Sơn, chàng sanh tâm nễ sợ Chủ nhân của lãnh địa này, nhưng chí trai có bao giờ khuất phục trước một uy lực nào, chàng chấn động tinh thần, tự quyết:



- Độc Cô Thanh Tùng này hôm nay đến đây, dù đây là long dàm hổ huyệt, dù đây là cạm bẩy, cơ quan, đều là phải vào, không thể để cho các người ngang nhiên phỏng tay trên chín rương báu vật của bọn Huyết Ma Bang.



Rồi chàng nhớ đến một việc, chàng rút soạt thanh kiếm bên sườn dơ cao lên, bật tràng cười ngạo nghễ, nhìn thanh kiếm ngời ánh thép dưới ánh thái dương, chàng tự thốt:



- Lục Vũ Lệnh Chủ từng xem kẻ mang kiếm trong võ lâm làm thù. Ta hôm nay mang kiếm đến Lục Vũ Lâm xem Lệnh Chủ sẻ có thái độ nào cho biết!



Chàng tự nói, nhưng chừng như âm thinh của câu nói vọng xa vào sân trong cánh rừng, từ nơi đó truyền ra một câu nói của nữ nhân, đáp lại lời chàng:



- Liệt Mã Cuồng Sanh đừng tưởng đây là chốn không người mà buông tánh ngông cuồng thái quá. Ta cảnh cáo cho ngươi rỏ, hãy cỡi kiếm vất đi đâu đấy, nếu gượng lý mang kiếm theo mình thì đừng mong toàn mạng khi đặt nửa bước chân vào Lục Vũ Lâm. Ta không muốn thấy máu ngươi làm hoen ố khu rừng đẹp nầy.



Độc Cô Thanh Tùng mang kiếm là điều cố ý, bảo chàng cởi bỏ thì chàng cởi thế nào được? Chàng bật cười to, thốt:



- Liệt Mã Cuồng Sanh nầy đạp bước giang hồ hơn mấy mươi năm, chưa hề biết sợ ai, lời cảnh cáo của ngươi là thừa vậy. Ta mang kiếm xông vào Lục Vũ Lâm, ta chỉ sợ máu đổ nhưng không phải là máu của ta đó.



Tiếng nữ nhân lập lại lời cảnh cáo:



- Liệt Mã Cuồng Sanh hãy nghe ta, để bảo toàn tánh mạng. Dù Lệnh Chủ có biệt nhãn đối đãi với ngươi, song không thể tha thứ cái ngông cuồng quá độ của ngươi.



Độc Cô Thanh Tùng càng cười to giọng hơn:



- Ha ha! Ta có cần gì Lục Vũ Lệnh Chủ biệt đải ta đâu! Liệt Mã Cuồng Sanh nầy không bao giờ hạ mình cầu tình với ai cả.



Giọng nói của nữ nhân đượm vẻ giận dữ, tiếp nối:



- Liệt Mã Cuồng Sanh! Lành không nghe lại đòi thấy dữ phải không? Ngươi cứ thử mang kiếm bên mình rồi bước tới mấy bước xem sao?



Độc Cô Thanh Tùng khẻ giật giây cương, Long Mã chồm hai vó trước lên không, cất tiếng hí một thôi dài, tiếng hí đồng vọng khắp núi đồi, tiếng hí xuyên qua Lục Vũ Lâm vọng đến sơn cốc.



Độc Cô Thanh Tùng ngồi cao trên mình ngựa, cất tiếng cười ngạo nghễ, thốt:



- Liệt Mã Cuồng Sanh từng dẫm gót bốn phương trời, núi cao, rừng thẳm, đồng rộng hang sâu, bình sanh chưa gặp một trở lực nào. Thì, xá gì một khu cỏn con Lục Vũ Lâm này lại có thể chận bước tiến của ta? Ta vào đây!



Phấn động hùng oai, chàng khép chặt đôi chân vào bụng ngựa, hét lên:



- Tới!



Long Mã lại cất cao đầu hí lên mấy tiếng, bốn vó sanh mây, lướt tới, vẻ thành một vệt trắng dài như giãi Ngân Hà đêm sáng.



Bên trong khu rừng, có tiếng tán thưởng vọng ra :



- Đúng là một con thần mã! Nghìn năm khó kiếm!



Long Mã đưa Liệt Mã Cuồng Sanh tức Độc Cô Thanh Tùng đến tận ven rừng.



Chàng ngầm vận Cửu Âm Thần Công, đề cao cảnh giác, sẵn sàng ứng phó với mọi bất ngờ.



Long Mã vọt tới, đôi vó trước đã đặt lên ven rừng. Độc Cô Thanh Tùng đưa tay ngang ngữa, qua làn vải che mặt, chàng quan sát chung quanh ánh mắt ngời lên hung quang chớp chớp.



Long Mã vó nhanh như điện, phút chốc đã đưa Độc Cô Thanh Tùng qua khỏi mấy hàng cây đầu.



Bên trong khu rừng, mặc dù có tiếng cảnh cáo, cẫn im lặng như bãi hoang.



Không một bóng người dao động, một phản ứng nhỏ nhen nào, chứng tỏ lời cảnh cáo được thực hành.



Độc Cô Thanh Tùng cười lên cuồng dại, nhưng chàng vội ngưng bặt tiếng cười, bên tả bên hửu, từ ba phía đồng thời phát lên tiếng quát:



- Cuồng đồ tìm cái chết!



Kế tiếp, nhiều tiếng xe gió vút đến, ám khí bay vèo vèo, ám khí từ ba phía đổ đến.



Độc Cô Thanh Tùng tinh mắt, nhìn ra thấy lợp trời những cọng lông xanh, tuy thể chất nhẹ nhàng song bay đi nhanh như điện chớp.



Những cọng lông xanh vẽ lên không vô số vệt sáng dài, tua tủa vút đến Độc Cô Thanh Tùng, khí thế rợn rùng hơn trận mưa tên.



Độc Cô Thanh Tùng cả kinh, thét gấp:



- Lui!



Hồng Vân Cái Tuyết lập tức quay nhanh hai vó trước, bay trở ra ven rừng.



Toàn thân chàng không trúng một cọng lông nào, nhưng trên mái tóc, có một cọng cắm vững mà chàng không hay biết.



Bên trong rừng, tiếng cười ngạo nghễ vọng ra tiếp theo là một giọng nói kiêu hãnh:



- Liệt Mã Cuồng Sanh đã thấy chưa? Nếu ta chẳng chút nhân tình, liệu ngươi có thoát khỏi chết không?



Độc Cô Thanh Tùng sôi giận, quát:




- Tiện tỳ! Đã chắc gì ngươi bắn trúng ta nổi?



Nữ nhân cười to:



- Ngươi mắng ta phải không? Ha ha! Hãy sờ lên đầu xem sao?



Độc Cô Thanh Tùng đưa tay lên, chạm phải một cọng lông xanh, chàng khẻ giật mình, nhưng chàng sôi động tự ái hét lớn:



- Tiện tỳ! Hôm nay còn ta thì không ngươi, còn ngươi thì không còn ta! Hãy giữ mình!



Thúc mạnh đôi chân vào bụng ngựa, Long Mã bốn vó cất đều, vọt bóng mình lên cao, mang Độc Cô Thanh Tùng lần thứ hai trở vào Lục Vũ Lâm.



Nhưng, lần nầy thì chàng chưa vào đến ven rừng chàng đã đưa ra song chưởng với nội kinh toàn lực, tới tấp phòng vô hồi kỳ trận liên tiếp những đạo chưởng phong cuốn đi ào ào như bão dậy.



Chàng định mở đường tiến bằng chưởng phong, mà cũng để quyét ngược lông xanh nếu bên trong như lần trước phóng ra bức bách chàng thoái hậu.



Cuồng phong ầm ầm cuốn tới, quật cây rừng ngã đổ đùng đùng. Trong khoảnh khắc, chàng đã phạt băng một số cây to, tạo thành lỗ hổng nơi ven rừng dày đặc.



Đồng thời, chàng quát to:



- Tiện tỳ! Muốn ngăn chận ta, hãy xem thân cây kia thì hiểu số phận nào chờ ngươi !



Chính lúc đó, từ phía hữu, cách xa độ nửa dặm đường, ba tiếng thanh la vang lên:



beng!beng! beng!



Tiếng thanh la ngân dài, loang loảng trong không gian như điệu nhạc hùng trầm tiếp nối là một lịnh truyền qua giọng nói dịu dàng trong trẻo:



- Lệnh Chủ nghinh tiếp quý khách!



Từ nơi phát xuất ba tiếng thanh la, hai hàng Lục Y thiếu nữ xuất hiện, rồi thì tiếng nhạc trổi lên, như chuẩn bị một cuộc rước thần, vang lên trong bầu không khí vắng lặng.



Nơi ven rừng, bên trái, một giọng nói lại vang lên, nửa uy nghi nửa mai mĩa:



- Liệt Mã Cuồng Sanh, ngươi có công đức gì? Chẳng qua, ngươi là người lớn phúc phận, nên chính Lục Vũ Lệnh Chủ đích thân ra nghinh đón ngươi đấy! Đây là lần thứ nhất tại Lục Vũ Lâm nầy vậy, khuyên ngươi đừng buông cuồng ngạo nữa mà đắc tội với Lệnh Chủ.



Độc Cô Thanh Tùng chưa kịp đáp, đoàn lục y thiếu nữ đột nhiên phân khai, nhường lối cho một chiếc xe đen, trên xe chễm chệ mụ già quái dị mà chàng đã gặp tại Bách Trượng Phong.



Độc Cô Thanh Tùng hừ nhẹ một tiếng, tự thốt:



- Xú quái bà! Ngươi không chịu trả chín rương báu vật, thì có mà chết với ta!



Chàng phát lên một tràng cười cuồng ngạo, cao giọng thốt:



- Quái lão bà! Giao ngay chín rương báu vật cho ta, chậm trễ thì đừng trách!



Tuy khoảng cách giữa đôi bên độ nửa dặm đường. Độc Cô Thanh Tùng vẫn trông thấy rõ như thường, quái bà nhếch mép cười nữa miệng, nhưng nụ cười của bà ta hết sức quái dị.



Mặc, chàng nói gì thì nói, bà ta chẳng lưu ý nghe chàng, bà dịch qua một bên nhường lối cho tám Lục Y thiếu nữ khác, khiêng một chiếc kiệu thêu từ từ đi ra.



Chiếc kiệu thêu đó rực màu tươi sáng, vô cùng hoa mỹ tân kỳ, kiệu trác vàng, phủ gấm, châu ngọc chiếu ngời. Sau kiệu còn có mấy Lục Y thiếu nữ khác nữa, tay cầm quạt phẩy nhẹ, mường tượng như cảnh Vương Mẫu Diêu Trì nhàn Đông Dương ngọc điện.



Độc Cô Thanh Tùng giương mắt nhìn người trong kiệu, vào độ trung niên một nữ nhân mà thời gian không xóa nhòa vẻ tân kỳ mỹ lệ, nét quý phái lồ lộ trong dáng vẻ, tóc còn đen huyền vấn cao trên vầng trán, mặc chiếc áo màu xanh.



Độc Cô Thanh Tùng dao động trong tinh thần ngay khi nhìn trung niên nữ nhân. Chàng có phần nào vừa nể vừa trọng, bởi bà ấy uy nghi trang chỉnh vô cùng.



Bất giác chàng tự thốt:



- Lục Vũ Lệnh Chủ! Không ngờ bà ta lại còn những nét điểm lệ tân thanh như thế!



Chàng nhớ lại, Kim Xoa Giáo Chủ có bảo với chàng, tên tộc của bà là Tiều Vân...



Qua một phút xuất thần vì sự xuất hiện đột ngột của nữ nhân mà chàng độ chừng là Lục Vũ Lệnh Chủ, Độc Cô Thanh Tùng lấy lại vẻ cao ngạo muôn đời, giục Long Mã tới gần hơn, cười ngạo nghễ:



- Liệt Mã Cuồng Sanh, một kẻ lỗ mảng vũ phu, có danh dự gì xứng đáng cho Lệnh Chủ phải đích thân xuất nghinh?



Chàng không đợi Lục Vũ Lệnh Chủ đáp lời, chàng tiếp nói:



- Nếu vô sự thì không bao giờ Liệt Mã Cuồng Sanh nầy dám ngang nhiên đến đây quấy rầy quý lâm, bởi tại cần thỉnh giáo Lệnh Chủ ba điều, nên phải đường đột tìm đến Tây Thiên Mục Sơn hôm nay, cầu mong Lệnh Chủ sẵn sàng chỉ điểm điều tại hạ còn mê mụi...



Chàng nóng nảy quá vội đi ngay vào đề:



- Điều thứ nhất, năm xưa, nơi Bách Trượng Phong, Lệnh Chủ có cái mối thù gì tìm Thánh Kiếm Vũ Sĩ , làm cho Thánh Kiếm Vũ Sĩ phải cụt một tay mà chạy đi? Điều thứ hai, dưới chân Bách Trượng Phong, quái lão bà đón chân tại hạ bảo rằng Lệnh Chủ có lịnh với tại hạ đến đây, Lệnh Chủ hãy cho biết mục đích việc đó. Điều thứ ba, chín rương báu vật tại Đại Bàn Sơn , có liên quan mật thiết với kiếp vận võ lâm, yêu cầu Lệnh Chủ giao hoàn cho tại hạ.



Chàng đã nói hết ý nghĩ của chàng, thái độ vô cùng cao ngạo.



Lục Vũ Lệnh Chủ chưa nói gì quái lão bà từ trong xe bước ra nhảy vọt đến trước mặt Độc Cô Thanh Tùng gằn giọng thốt:



- Cuồng đồ! Muốn nói chuyện vớit chủ nhân ta, phải xuống ngựa ngay!



Độc Cô Thanh Tùng phát tay nghe vù một tiếng, quát:



- Quái lão bà bước tránh ra mau!



Quái lão bà sôi giận tràn người, há rộng mồm lộ hẳn hai hàm răng hét lên như sấm:



- Ta Quản Sự tại Lục Vũ Lâm, ta không có quyền ngăn chận một tên cuồng đồ như ngươi sao? Hừ ! Tiếp chiêu!



Thốt xong, bàn tay bà đưa ra, đánh tới một chưởng.



Độc Cô Thanh Tùng từng nếm qua công phu nội lực của quái lão bà, nhưng biết rõ bà không dám hoành hành trước mặt Lục Vũ Lệnh Chủ, nên chàng định nhân dịp nầy hạ bà, trả thù cái thảm bại tại Bách Trượng Phong.



Chờ cho chưởng phong của bà ta vút tói gần, đột nhiên chàng thúc mạnh gối vào bụng ngựa, khẽ kéo giây cương qua một bên, con ngựa nhanh như chớp nhảy sang một phía, cách chỗ đứng hơn một trượng, đoạn giở Hàn Man Chỉ Pháp, phóng một chỉ kình vút đi như đột khói mờ màu trắng đục, bắn tới Quái lão bà, đồng thời chàng bật cười lớn:



- Quái lão bà! Tôi muốn cho bà biết tôi là người thế nào, ngay tại Lục Vũ Lâm nầy!



Hàn Man Chỉ, một kỳ công trong vũ lâm, được xử dụng đúng lúc quái lão bà không đề phòng, theo pháp cách không điểm huyệt, đi ngay vào yếu huyệt nơi ngực của Quái lão bà, chạm mạnh bật thành tiếng kêu bùng khá to.



Quái lão bà ngã xuống đất.



Lúc đó, Độc Cô Thanh Tùng chưa chịu rút tay về, Hàn Man Chỉ lại được tung tiếp một lần thứ hai.



Trúng một chỉ thứ nhất, ngã nhào bất động, nếu trúng tiếp mọt chỉ thứ hai, thì lão bà không còn hy vọng vì sống sót được.



Nhưng, người ngồi trong chiếc kiệu thêu, thoáng lộ vẻ hoang mang, gấp rút, bàn tay tả đưa ra. Độc Cô Thanh Tùng có cái cảm giác như một bức tường rắn chắc buông xuống giữa chặn, chặt ngang chỉ lực của chàng, phần lao đi mất hẳn tiếp nối, trở thành vô dụng phần còn lại chạm vào bức tường vô hình, làm chàng thấy nhói ở ngón tay.



Người ngồi trong kiệu, chính là Lục Vũ Lệnh Chủ, phóng kịp thời một luồng cương khí cứu thoát Quái lão bà khỏi bị Hàn Man Chỉ gây rối thương có thể táng mạng.



Nhưng lại làm cho Độc Cô Thanh Tùng bất mãn, chàng tự nghĩ:



- Lục Vũ Lệnh Chủ quả nhiên lợi hại thật! Kim Xoa Giáo Chủ có nói với ta, nhưng lúc đó ta không tin cho lắm! Ta phải đề cao cảnh giác mới được.



Chàng thu hồi phần chỉ lực còn lại, cất giọng lạnh lùng:



- Nễ mặt Lục Vũ Lệnh Chủ tha chết cho lão bà phen này, đừng khinh thường ta nữa mà toi mạng.



Tay tả phất nhẹ, đưa cương khí cửu nạn Quái lão bà, Lệnh Chủ đưa tay hửu tiếp theo, cánh tay ao phất nhẹ lên, đẩy một luồng tụ phong bay đi chạm vào ngực bà ta, giải khai huyệt đạo vừa bị Hàn Man Chỉ của Độc Cô Thanh Tùng phong bế.



Thấy Quái lão bà đứng lên. Lục Vũ Lệnh Chủ ôn tồn phát một cử chỉ:



- Già đừng sanh chuyện để mặc ta.



Quái lão bà có vẻ thẹn, nghiêng mình đáp:



- Tuân lịnh chủ nhân!



Lục Vũ Lệnh Chủ đưa mắt quan sát Độc Cô Thanh Tùng từ đầu đến chân bà nhìn chăm chú vào vuông khăn bao mặt của chàng.



Độc Cô Thanh Tùng nhận thấy ánh mắt của bà ngời lên một vẻ kỳ dị, nửa như hoan hỉ, nửa như được uất, không khác nào một người mơ vọng kẻ đi xa, đi thì nhớ nhung thương tiếc, nay kẻ ấy về, nhưng mong kẻ ấy về mà bà lại căm hờn kẻ về.



Ánh mắt của bà chứa chất sự mâu thuẫn đó rất rõ rệt.



Độc Cô Thanh Tùng hết sức kinh dị, chàng muốn buông lời ướm thử tâm trạng của đối phương, nhưng Lục Vũ Lệnh Chủ đã lên tiếng trước:



- Ngươi... ngươi có phải là Hàn Ba Kiếm Khách?



Độc Cô Thanh Tùng thầm nghĩ:



- Thì ra bà ấy nhận lầm mình là Đại Thúc! Thảo nào bà chẳng nhìn mình với ánh mắt quái dị?



Chàng bật tràng cười cuồng dại, cười một lúc rồi đáp:



- Ta, ta có biết Hàn Ba Kiếm Khách là người gì? Thôi đi! Lệnh Chủ đừng hỏi gì cả trước khi giải quyết ba vấn đề ta vừa nêu ra. Ta chờ Lệnh Chủ đây!



Lục Vũ Lệnh Chủ cười nhẹ, nụ cười của bà hàm chứa một niềm thương cảm vô biên, bà thốt:



- Được! Nếu ngươi muốn, ta sẻ giải quyết ba vấn đề trước tiên, nhưng khi tỏ ra thái độ rồi, ngươi phải chấp nhận một điều kiện của ta.



Độc Cô Thanh Tùng hỏi:



- Điều kiện ra sao! Chỉ một thôi à?



Lục Vũ Lệnh Chủ gật đầu:



- Phải , một điều kiện thôi. Ngươi lưu lại đây làm vị khách của ta trong ba hôm.



Thanh Tùng lại thầm nghĩ:



" Trừ cái việc để lộ mặt thật cho bà ta biết, ta còn e ngại việc gì khác hơn?



Làm tân khách cho bà ta ba hôm, phỏng có gì nguy hiểm đáng sợ! Mình cứ luôn luôn đề cao cảnh giác là đủ. " Chàng cương quyết đáp:



- Được rồi ta chấp nhận.



Lục Vũ Lệnh Chủ tỏ vẻ hài lòng lấy giọng bình tĩnh đáp:



- Đây ta giải quyết ba vấn đề của ngươi. Điều thứ nhứt, nếu ngươi thật sự là Hàn Ba Kiếm Khách thì khỏi cần phải nêu ra vấn đề đó. Còn như không phải là Hàn Ba Kiếm Khách, thì có hỏi cũng bằng thừa, bởi chẳng có liên quan gì cả. Hàn Ba Kiếm Khách rất hiểu lý do mối thù của ta đối với Thánh Kiếm Vũ Sĩ.



Độc Cô Thanh Tùng hỏi:



- Vấn đề kế tiếp?



Không đáp ngay câu đó. Lục Vũ Lệnh Chủ thốt với giọng căm hờn:



- Ta tin rằng ngươi là Hàn Ba Kiếm Khách, nếu không thì ngươi có bao giờ làm chi việc không công bố cho Thánh Kiếm Vũ Sĩ tới đây tìm ta? Hừ, ta biết mà. Ngươi vì thủ túc, vì cốt nhục chứ ta thì có giá trị gì trước mắt ngươi? Ngươi có bao giờ nghĩ đến ta đâu.



Đôi mắt của Lục Vũ Lệnh Chủ đột nhiên ngời lên, ánh thu ba ràn rụa, làn thu ba sắp kết đọng thành hạt, chực vượt mi lăn dài xuống má.



Độc Cô Thanh Tùng không tránh khỏi xúc động tâm tình, chàng thức ngộ ngay Lục Vũ Lệnh Chủ và Đại thúc có một đoạn giao tình trở thành ngang trái, cho mãi đến nay Lệnh Chủ vẫn không đè nén bất bình cũng như không quên được Đại thúc trong con ngươi Hàn Ba Kiếm Khách ngày nào.



Tuy nhiên, chàng vẫn giữ vẻ lạnh lùng cao ngạo muôn thưở, hét to:



- Lệnh Chủ! Tiếp nói vấn đề thứ hai ngay!



Lục Vũ Lệnh Chủ giật mình , dằn cơn xúc động, đáp:



- Mời ngươi đến Thiên Mục Sơn không ngoài mục đích muốn ngươi làm vị tân khách cho ta ba hôm...



Bà tiếp liền theo:



- Còn vấn đề thứ ba, liên quan đến chín rương báu vật của Huyết Ma Bang, người muốn lấy lại, muốn mang đi lúc nào, tùy thích.



Độc Cô Thanh Tùng cười ha hả, ngắt lời:



- Tốt lắm! Và ta sẻ là khách của Lệnh Chủ trong ba hôm bắt đầu từ giờ phút nầy. Liệu Lệnh Chủ chả được xử tệ với ta! Mà dù đối xử tệ, vị tất ta sợ?



Lục Vũ Lệnh Chủ nhìn vào vuông khăn trắng bao mặt của Độc Cô Thanh Tùng, ánh mắt ngời lên vẻ hân hoan rỏ rệt.



Bà vẫy tay, theo tay bà, tiếng nhạc trổi lên, toán Lục Y thiếu nữ vào phương vị hai bên tả hữu, xếp thành hai hàng đi trước dẫn lộ, kế tiếp là Lục Y Quái lão bà, sau cùng là chiếc kiệu của Lục Vũ Lệnh Chủ do tám lục y thiếu nữ khác khiêng đi.



Đoàn người sắp sửa xuyên cánh rừng xanh, bổng Lệnh Chủ day lại Độc Cô Thanh Tùng:



- Ngươi cùng ta song hành là phải hơn. Nào giục ngựa ngang kiệu đi.



Độc Cô Thanh Tùng không khách sáo, ngang nhiên thúc ngựa vọt tới. Chờ đầu ngựa ngang kiệu mình, Lệnh Chủ liền ra lịnh khởi hành.



Song đôi kẻ ngựa người kiệu, Độc Cô Thanh Tùng và Lục Vũ Lệnh Chủ đều có ý niềm riêng biệt của nhau.



Đưa ánh thu ba hàm chứa cảm tình sôi động, Lục Vũ Lệnh Chủ hạ thấp giọng, thốt:



- Năm xưa, tại đỉnh Thiên Sơn, ngươi thọ thương trầm trọng, đến nay đã hoàn toàn lành mạnh rồi chứ?



Độc Cô Thanh Tùng lại kinh ngạc một lần nữa.



Bắt buộc chàng phải đóng vai Đại thúc cho đến lúc nào không thể che dấu được nữa thì thôi. Độc Cô Thanh Tùng hội ý, vờ hừ lên một tiếng lạnh, tỏ lộ thản nhiên, không cần ai phải quan tâm đến mình, chàng đáp:



- Cũng không lấy gì quan trọng lắm, Lệnh Chủ lo lắng làm gì cho nhọc?



Lục Vũ Lệnh Chủ nở nụ cười, tiếp nối:



- Hơn mười năm xa cách, chúng ta cởi bỏ lốt hoa niên, bước vào chặn giữa đời người, mười năm tha thiết, chả lẽ khi gặp nhau rồi lại dấu nhau? Tại sao ngươi không cho ta thấy lại gương mặt ngày nào, xem phong trần in nét đậm sâu, xem tang thương đã nhuộm màu bi đát, sắc diện biến cải ra sao? Tại sao không thể được như thế chứ?



Hạ thấp giọng, bà tỏ vẻ trầm buồn, như thiết tha, như hờn trách, chung qui coi làm phân tán tâm thần Độc Cô Thanh Tùng cho chàng lơi lỏng cảnh giác.



Rồi đột nhiên, nhanh như chớp, bà với tay chụp ngay vuông khăn bao mặt Độc Cô Thanh Tùng.



Nhưng, kiệu và ngựa cách xa tầm tay, bà với lên như chụp mà không chụp. Một đạo quái phong từ tay bà phát đi, quyét ngang mặt Độc Cô Thanh Tùng.



Nếu chàng không lưu ý, chắc chắn luồng quái phong sẻ cuốn phăng vuông khăn, hoặc tung đi xa, hoặc phất ngược lên, đằng nào cũng giúp cho bà nhìn được gương mặt thật của vị khách bất đắc dĩ.



Luồng quái phong có công hiệu hơn cả bàn tay bà. Bà chắc ý thế nào rồi bà cũng được toại nguyện !...



Tại sao bà quyết nhìn cho được gương mặt thật của Liệt Mã Cuồng Sanh do Độc Cô Thanh Tùng giả mạo.




Lục Vũ Lệnh Chủ ngỡ người bên cạnh không phải là Hàn Ba Kiếm Khách thực sự, hay bà thiết tha mong muốn gặp lại gương mặt mà bao năm dài bà thắt thẻo mơ hoài?



Độc Cô Thanh Tùng đâu để lộ chân tướng một cách dễ dàng như thế.



Chàng hừ lên một tiếng, một cánh tay đưa ra, đẩy luồng kình phong quái dị của Lệnh Chủ trở về, chàng buông giọng gay gắt:



- Mời khách lưu lại quý lâm, mà đối xử với khách như thế nầy sao? Thì ra đây là thông lệ của Lệnh Chủ phải không?



Lục Vũ Lệnh Chủ bất toại nguyện, tỏ ý buồn, không đáp ngay Độc Cô Thanh Tùng mà hỏi vặn lại:



- Thế ngươi không còn nhìn được người trong thiên hạ nữa à?



Độc Cô Thanh Tùng cười lạt:



- Trong giang hồ hiện tại, chưa có một nhân vật nào dám hành động như Lệnh Chủ trước mặt ta ! Hừ ! Lệnh Chủ có phần thái quá đó.



Lục Vũ Lệnh Chủ không kém sắc bén:



- Trong giang hồ hiện tại chưa một nhân vật nào dám hành động như ngươi, ngang nhiên mang kiếm vào Lục Vũ Lâm ! Hừ ! Ngươi có phần thái quá đó.



Lục Vũ Lệnh Chủ trở sang thái độ nhu hòa, tiếp nối:



- Nhưng, ngươi là Hàn Ba Kiếm Khách có mang kiếm cũng chả sao. Nếu không...



Độc Cô Thanh Tùng chận hỏi:



- Thì sao?



Lục Vũ Lệnh Chủ chuyển sắc lạnh lùng, ước ẩn có phần sắc khí, căm hờn:



- Nếu người không phải là Hàn Ba Kiếm Khách thì đừng nuôi mộng ra khỏi Lục Vũ Lâm.



Độc Cô Thanh Tùng vẫn với vẻ lạnh lùng muôn thưở, chàng bật cười rùng rợn, thốt:



- Lục Vũ Lệnh Chủ muốn bày trò trào lộng với nhau chăng? Ta, Liệt Mã Cuồng Sanh nầy, không phải là Hàn Ba Kiếm Khách như Lệnh Chủ nghi quyết, mà dù cho ta có là Hàn Ba Kiếm Khách, cũng chẳng bao giờ đưa mặt thật nhìn đời, dĩ nhiên Lệnh Chủ không thể nào phân định ta có phải hay không là Hàn Ba Kiếm Khách thật sự.



Lệnh Chủ quay mặt sang chàng, nở nụ cười nhẹ, đáp:



- Bằng vào giọng nói của ngươi, ta thừa hiểu ngươi là Hàn Ba Kiếm Khách, quyết không lầm vậy.



Độc Cô Thanh Tùng giật mình, nghĩ:



- Giọng nói của ta làm sao? Có giống với giọng nói của Đại thúc lắm không mà bà ấy vẫn đề quyết ta là Hàn Ba Kiếm Khách.



Nhưng, chàng thức ngộ ngay sự mường tượng giữa Liệt Mã Cuồng Sanh và chàng.



Sống bên nhau qua mười năm dài, không hề rời xa nửa bước, từ giọng nói đến cử động, từ tâm tưởng đến tánh tình, chàng đã hoàn toàn đồng hóa với Liệt Mã Cuồng Sanh đóng vai Đại thúc bên cạnh chàng.



Chàng mỉm cười , thốt:



- Lệnh Chủ! Xin Lệnh Chủ nên thực tế hơn, không gì gây khổ sở bằng sự thất vọng cả. Ta sơ rằng Lệnh Chủ sẻ không còn bình tĩnh khi đứng trước một sự thật phủ phàng.



Lục Vũ Lệnh Chủ đượm vẻ được buồn:



- Tử Kỳ ca! Tôi biết rằng Tử Kỳ ca đau khổ, tự nguyện chung thân không hề nghĩ đến hôn nhân nữa. Biết được việc đó, nên từ lâu tôi lắng dịu mối thương tâm, bởi ít ra chúng ta cũng có đồng tình trong hoàn cảnh trái ngang, mà cảm thông niềm thống thiết của nhau. Nhưng hôm nay, thái độ của Tử Kỳ ca làm cho tôi buồn thảm hơn lúc nào hết.



Độc Cô Thanh Tùng ngạc nhiên, hỏi:



- Thái độ của tôi thế nào?



- Đã bằng lòng làm khách của tôi trong ba hôm, tại sao, sau mười năm xa cách, Tử Kỳ ca không đãi ngộ tôi với một gương mặt thật trong ba ngày sum họp này? Tôi có yêu cầu gì nhiều đâu bởi ba ngày là khoảng thời gian tạm đủ cho tôi thỏa mãn mơ hoài cho tôi sống lại cái hơi hướm của nhau lúc hoa lòng hé nụ.



Độc Cô Thanh Tùng cười thầm, không đáp. Chàng cười là phải, bởi chàng còn thiếu niên, chưa nếm mùi tình hợp va tình ly, tình miễn cưỡng cũng nhu tình ngang trái.



Chàng thản nhiên đến ngạo nghễ trước một tấm lòng chắp vá sau cuộc vỡ tan trong dĩ vãng.



Nếu thật chàng là Hàn Ba Kiếm Khách, thì liệu chàng còn sắt đá được chăng với nổi thiết tha của Lục Vũ Lệnh Chủ?



Đã nói là ngang trái, thì đôi bạn lòng không ai có lỗi cả, mà hoàn cảnh là tội phạm gây mọi vỡ tan, Hàn Ba Kiếm Khách không thể lạnh lùng mãi với con người vô tội.



Lục Vũ Lệnh Chủ lại trở về với những ý niệm tha thiết của bà. Bà không thốt một lời nào tiếp, ngồi trong kiệu lắng nghe vó ngựa nhịp đều bên cạnh, miên man sống lại dĩ vãng ân tình.



Một lúc sau, con đường đi dần dần sáng tỏ, Lục Vũ Lâm đã thưa cây hơn bên ngoài. Trước mắt, một tòa kiến trúc hoa lệ huy hoàng không kém cung điện đế vương.



Tòa kiến trúc cao ngất mây xanh, chiếm một địa diện vô cùng rộng lớn, chạm rồng, trổ phượng, khảm ngọc, cẩn châu, tường xanh nóc đỏ ánh rực một góc trời.



Nếu nói rằng trên thế gian, chỉ có bậc đế vương là hàng phú quý cùng tột, thứ vị tất hạng người ưu đài đó lại hơn được Lục Vũ Lệnh Chủ?



Không như mọi căn cứ của tổ chức nhỏ lấy cái uy mãnh kiêu hùng làm tư thế, Lục Vũ Lâm Cung chỉ chú trọng đến lý tưởng siêu nhiên một nơi ẩn dật tân kỳ của những kẻ chưa tầm tiên nhưng muốn tránh tục.



Và hơn ai hết, với tâm trạng của một người như Lục Vũ Lệnh Chủ, sự tránh tục là điều tối cần. Lệnh Chủ chỉ tránh tục chứ chưa thoát tục bỏi còn mơ về trần tục, nơi đó còn có một bóng hình mà bà chưa xóa nhòa dấu vết đậm tâm tư.



Lục Vũ Lệnh Chủ quay nhìn sang Độc Cô Thanh Tùng:



- Tử Kỳ Ca! Xem Cung Lục Vũ của tôi thế nào? Có xứng đáng lưu người khách quí không?



Độc Cô Thanh Tùng nhận thấy Lục Vũ Lệnh Chủ cố định trong niềm tin chàng là Hàn Ba Kiếm Khách Độc Cô Tử Kỳ, mỗi một câu nói đều khởi đầu bằng mấy tiếng Tử Kỳ ca, chàng có vẻ không bằng lòng lắm, hỏi:



- Lệnh Chủ mãi nhắc đến Tử Kỳ! Tử Kỳ là ai mà lại cứ gán cho tôi?



Lục Vũ Lệnh Chủ thẹn đỏ mặt, từ thẹn sang qua giận không mấy chốc, mặt trầm lạnh, bà hằn hộc:



- Độc Cô Tử Kỳ! Tuy ta cùng ngươi sum họp không bao lâu, nhưng những phút giây bên hoa, dưới nguyệt, đôi bóng in đường đôi tim hòa nhịp, cũng thừa ghi đậm một kỷ niệm êm đềm. Giờ đây, ngươi cứ chối quanh ta bảo thật, dù cho ngươi có còn là một đống xương tàn, ta nhìn vào đống xương cũng biết là ngươi vậy, đừng vờ vỉnh với ta!



Độc Cô Thanh Tùng cười lạnh:



- Tôi! Liệt Mã Cuồng Sanh này đơn thân độc mã xuôi ngược giang hồ, tôi chưa từng gặp một người nào không hề biết thẹn như Lệnh Chủ !



Lục Vũ Lệnh Chủ rung chuyển toàn thân, cao giọng hận:



- Câm ngay!



Ngồi trong kiệu, khẻ nhít động thân hình, Lục Vũ Lệnh Chủ bỗng vút lên cao, nhanh đến độ vẽ thành một vật xanh dài, vết xanh đó đảo lộn xuống xẹt ngay đầu ngựa Độc Cô Thanh Tùng.



Năm ngón tay như năm mũi tên bay, chụp tới, toan giựt mảnh khăn bao mặt của chàng.



Bà hành động xuất kỳ bất ý. Độc Cô Thanh Tùng kinh hãi cấp tốc tránh đầu qua một bên, tránh cái chụp thần tốt của Lệnh Chủ.



Nhưng hụt tay đầu, Lục Vũ Lệnh Chủ vẫn chưa buông tha, bà nhún chân lên đầu ngựa, đã lộn một vòng nhanh như chong chóng, sẻ bàn tay kia với chụp một lần nữa.



Độc Cô Thanh Tùng sôi giận, nhượng một lần cũng đủ lễ độ của khách đối với chủ nhân, chàng đã nhượng hai lần rồi, dĩ nhiên lần thứ ba này chàng không còn dằn lòng được nữa.



Hét lên một tiếng lớn, chàng vận dụng Cửu Âm Thần Công vào đôi tay, một đưa ra phong tỏa trào pháp của Lục Vũ Lệnh Chủ, một chực chờ...



Lục Vũ Lệnh Chủ bổng nhiên thu hồi trảo pháp, đảo tròn thân pháp nhảy vút về chiếc kiệu ngồi xuống như cũ, bà nở nụ cười xí xóa, thốt:



- Tử Kỳ ca! Đừng tưởng như vậy mà hợm mình. Tôi quyết sẻ lột chiếc nạ đó, xem cho biết Tử Kỳ ca hiện tại ra sao !



Bà trở giọng lạnh:



- Phải cho ta biết mặt thật, nếu không, dù ngươi là ai, dù người có là Hàn Ba Kiếm Khách thật hay giả, ta quyết không để cho ngươi thoát khỏi Lục Vũ Lâm !



Bà vẩy tay cho bọn Lục Y thiếu nữ. Chiếc kiệu lướt đi như bay trong ánh mắt đã vượt năm trượng đường.



Chiếc kiệu xoay ngang, chuyển hướng vào cánh rừng mất dạng.



Độc Cô Thanh Tùng tức khắc đề cao cảnh giác, nghi chắc thế nào cũng có biến.



Chàng bất cần chiếc kiệu rẻ lối về đâu, cứ theo sau bọn Lục Y thiếu nữ dẫn đường phía trước.



Bây giờ trọng tâm cảnh giác của chàng không còn là những nguy hiểm chực chờ, mà là vuông khăn bao mặt, cần lưu ý giữ gìn hơn lúc nào hết.



Chàng phải lưu ý giữ gìn đến vuông khăn suốt ba ngày đêm liền. Bằng mọi cách, chàng không thể để lộ chân tướng được.



Đến trước Lục Vũ Cung. Độc Cô Thanh Tùng xuống ngựa. Liền theo đó có người bước tới, nắm giây cương con Hồng Vân Cái Tuyết dẫn đi.



Cửa Cung mở rộng, bọn lục y thiếu nữ tiền đạo bước vào. Kế tiếp là Quái lão bà từ trong chiếc xe dên bước ra, rẽ qua một bên đi vào một gian phòng nơi tòa lầu kế đó.



Độc Cô Thanh Tùng theo sau bọn Lục Y thiếu nữ, tiến vào cung thẳng đến tòa đại điện, vượt qua tòa đại điện đó, đến tòa thứ hai.



Từ lúc bước qua cửa cung Độc Cô Thanh Tùng lưu mắt nhìn xem có Lục Vũ Lệnh Chủ xuất hiện nghinh tiếp chăng. Đến tòa đại điện thứ hai rồi mà chàng chưa thấy bóng dáng Lệnh Chủ đdâu cả.



Chẳng những thế, đến cả gia nhân Lục Vũ Cung cũng không có một người nào xuất hiện.



Chàng hoài nghi nhưng không thể dừng bước, lại đi tới.



Trước mắt là một tiểu sảnh lối kiến trúc rất tráng lệ huy hoàng, hình trạng tân kỳ hơn hai tòa đại điện chàng vừa vượt qua.



Đột nhiên, có giọng nói trong trẻo như đồng vang lên, không rõ từ nơi nào phát xuất vọng đến:



- Toán nhạc công lui vào trong yên nghỉ!



Tiếng nhạc liền ngưng bặt, thiếu nữ tiền đạo tản mát trong yên lặng.



Độc Cô Thanh Tùng nhìn theo lưng chúng đang quay đi, vẻ khẩn trương hiện rỏ lên mặt, chàng gấp giọng gọi to:



- Lục Vũ Lệnh Chủ ! Bà muốn thực hiện một âm mưu gì đây?



Vừa buông xong tiếng cuối, Độc Cô Thanh Tùng thấy mình lỡ lời nhưng còn lấy lại làm sao kịp?



Chừng như chàng nghi ngờ điều gì, vội quay đầu nhìn lại sau lưng, thấy một Lục Y thiếu nữ, dung nhan diễm lệ tuyệt luân, đang đứng cách chàng độ ba thước.



Thiếu nữ nhoẻn miệng cười, thốt:



- Lệnh Chủ nghe mệt trong người, dạy Bích Nhi này thay mặt tiếp khách, xin đừng nệ chấp vậy.



Độc Cô Thanh Tùng kinh dị, hỏi:



- Thế à? Vừa rồi, Lệnh Chủ có tỏ vẻ gì bất an đâu?



Độc Cô Thanh Tùng hỏi cho có tiếng nói, che đậy một xã giao vậy thôi, chứ tâm tư chàng đang chú trọng đến thiếu nữ trước mặt, xuất hiện như một bóng ma, nhẹ nhàng êm thấm đến độ chính chàng mà cũng không hay biết từ lúc nào.



Chàng cảm thấy nơi đây có nhiều diễn tiến bất kỳ, mà sự xuất hiện của thiếu nữ là một khởi đầu.



Lục Y thiếu nữ tự xưng là Bích Nhi, vẫn điểm nụ cười, hạ thấp giọng thốt:



- Lời nói vừa rồi không đúng sự thật. Hiện tại Lệnh Chủ đang luyện công nơi tịnh thất.



Rồi nàng tiếp nối:



- Lệnh Chủ phân phó, dẫn khách đến Bách Hoa Cư, vậy khách theo tôi.



Bích Nhi thốt xong, bước sang phía hữu, theo con đường hành lang, đi tới.



Độc Cô Thanh Tùng theo sau, nhìn thấy thân pháp thiếu nữ di động hết sức nhẹ nhàng, mau lẹ, nàng đi nhanh mà tà áp không dao động theo bước đi. Chàng kinh sợ cho võ công của nàng quả được luyện đến bậc thượng thừa.



Nàng đã vậy, Lệnh Chủ còn ghê gớm đến bậc nào nữa.



Con đường hành lang chạy dài giữa hai hàng hoa lạ, hoa đang lúc nở, tỏa mùi hương thoạt nồng, thoạt dịu, Độc Cô Thanh Tùng cảm thấy khoan khoái trong người vô cùng.



Đi độ nửa đường, Bích Nhi bỗng hạ thấp giọng, thốt:



- Lệnh Chủ hết sức đau lòng. Người đang ủ rủ trong buồn thương, khách có muốn đến thăm chăng?



Độc Cô Thanh Tùng lắc đầu:



- Không! Lệnh Chủ mãi tin rằng tôi là Hàn Ba Kiếm Khách, nhưng tôi đâu phải là Hàn Ba Kiếm Khách, đến thăm người càng nung nấu thêm niềm thất vọng uất hờn của người chứ có ích gì?



Chàng nhìn thiếu nữ, dò xét đoạn tiếp:



- Có lẻ Lệnh Chủ và Hàn Ba Kiếm Khách, trước kia giữa nhau có một sự liên hệ quan trọng, và Lệnh Chủ ngờ rằng Kiếm khách đến đây để báo phục mối thù của Thánh Kiếm Vũ Sĩ bị Lệnh Chủ tiện mất một cánh tay, nên Lệnh Chủ xúc động tâm tình, không dần được nỗi bi thương đó thôi. Nhưng việc đó, tạm gát qua đi, tôi chờ khi nào hiểu được sự liên hệ giữa hai người, sẽ nói đến cũng không muộn.



Bích Nhi cười nhẹ đáp:



- Tôi biết, khách không phải là Hàn Ba Kiếm Khách, nhưng Lệnh Chủ không chịu nhìn vào sự thật, thì biết làm sao? Trừ khi nào Lệnh Chủ thấy được mặt thật của khách, chừng đó bà mới chịu tin.



Độc Cô Thanh Tùng giật mình, thầm nghĩ:



- Tại sao bà ấy cứ mãi nửa tin rồi nửa ngờ? Hay là bà có nghe bọn Huyết Ma Bang loan ra rằng ta không phải là Liệt Mã Cuồng Sanh? Và dĩ nhiên là không phải Hàn Ba Kiếm Khách.



Chàng bất giác dừng chân lại, đưa mắt nhìn Bích Nhi.



Bích Nhi vẫn điềm nhiên như thường, điểm nụ cười nhẹ :



- Khách đừng cho là kỳ quái, việc gì rồi cũng không thể che dấu tất cả mọi người. Tôi, tôi biết rõ khách không phải là Hàn Ba Kiếm Khách được.



Độc Cô Thanh Tùng càng lúc càng kinh dị hơn lên, tại Lục Vũ Lâm nầy, có nhiều người biết rõ lai lịch chân tướng của chàng.



Chàng còn hy vọng thoát khỏi Lục Vũ Lâm không? Điều đó không thể nào chàng dự liệu hậu quả ra sao được.



Tuy nhiên, bên trong là cả một vùng trời chấn động, nhưng bên ngoài thì lặng lẽ như mặt nước hồ ao trong những ngày vắng gió, chàng điềm nhiên thốt:



- Cô Nương đã biết rõ ràng như vậy, thế mà Lệnh Chủ không chịu tin cho, rất tiếc.



Bích Nhi gật đầu tiếp:



- Mẹ kiên tánh thế đó, không bao giờ chịu tin ai. Tánh đó đã cố định rồi, mẹ dù biết là ai sai lầm cũng không bỏ, chỉ đến khi nào tai nghe mắt thấy mới chịu tin cho.



Độc Cô Thanh Tùng nghe Bích Nhi xưng Lục Vũ Lệnh Chủ là mẹ, đôi mắt ẩn trong vuông khăn trắng mở to ra, chàng cao giọng hỏi:



- Sao? Cô nương là con của Lục Vũ Lệnh Chủ? Thu đoạt Hủ Cốt Độc Dịch của Bạch Cốt Thần Ma tại Bách Trượng Phong, cũng là cô nương rồi Bạch Cốt Thần Ma truy kích một người dưới chân Bách Trượng Phong người đó cũng chính cô nương? Ngồi trong xe đen với Lục Y Quái lão bà cướp chín rương báu vật cũng chính cô nương? Cô nương tên gọi là Bích Nhi?




Độc Cô Thanh Tùng hỏi liên hồi, nhớ gì hỏi nấy, nhưng mặc chàng hỏi, mặc Bích Nhi cười, trước sau nàng không đáp một tiếng.



Độc Cô Thanh Tùng cụt hứng, cứ đi tới. Chàng nghĩ:



- Bích Nhi là con gái của Lục Vũ Lệnh Chủ, tại sao nàng còn giúp ta tại Bách Trượng Phong? Như vậy, đối với ta, Lục Vũ Lệnh Chủ chưa tỏ rõ rệt thái độ thân hay thù.



Đột nhiên chàng ạ lên một tiếng, tỏ ra là mình đã thức ngộ được cái động cơ thúc đẩy Lục Vũ Lệnh Chủ sai Bích Nhi đến Bách Trượng Phong giúp đỡ chàng. Chàng mỉm cười.



Chàng nghĩ rằng sở dĩ Lục Vũ Lệnh Chủ có thái độ đó là vì bà tin rằng chàng chính là Hàn Ba Kiếm Khách, người của bà mong nhớ đợi chờ hàng mười năm qua, bỗng nhiên lại xuất hiện dưới cái lốt Liệt Mã Cuồng Sanh.



Điều chàng vừa thức ngộ càng được xác nhận hơn, với lời mời chàng đến Tây Thiên Mục Sơn từ nơi cửa miệng Lục Y Quái lão bà do Lục Vũ Lệnh Chủ sai phái.



Chàng đã đến đây rồi, trước sau gì Lục Vũ Lệnh Chủ cũng phải làm mọi cách cho chàng bại lộ chân tướng. Vậy, trong ba ngày làm vị khách, chàng phải hết sức dè dặt.



Chàng trầm lặng suy tư mãi.



Tuy nhiên, cả hai vẫn sóng bước, bước đều.



Qua hết con đường hành lang, đến một tòa nhà rộng lớn. Quanh tòa nhà, hoa lạ khoe sắc nhả hương, hương sắc tân kỳ, không đồng loại với hoa thường mà chàng đã thấy.



Bên cạnh tòa nhà, có một tòa lầu xây bằng đá. Trước cửa tòa thạch lâu, ba chữ to lớn kẻ ngang :



Bách Hoa Cư.



Bích Nhi bước tới, xô cửa đi vào. Độc Cô Thanh Tùng theo liền.



Thạch lâu chỉ có một tầng. Tầng lầu là một gian bày trí vô cùng trang nhã, dù khách khó tánh đến đâu cũng phải hài lòng.



Bích Nhi đưa chàng đến đây rồi, thốt:



- Trong ba ngày, khách an nghỉ tại đây...



Nàng vừa buông câu nói đến đó, bên dưới có tiếng chân người. Bích Nhi biến sắc, cấp bách ra mặt. Nàng hấp tấp thốt:



- Chắc là mụ già họ Lưu chứ chẳng còn ai khác. Bà ấy lên đây sẽ bất thình lình điểm huyệt ngươi đó.



Nàng đã đổi cách xưng hô, không còng khách sáo nữa.



Độc Cô Thanh Tùng nghi ngại, hỏi:



- Mụ già họ Lưu là Lục Y Quái lão bà phải không? Cô nương làm gì mà tỏ vẻ khẩn trương cấp bách thế.



Bích Nhi buông tiếng thở dài đáp:



- Ngươi đừng hỏi! Trong ba ngày lưu lại đây, phải hết sức cẩn thận, dù cho đến ta, ngươi cũng phải dè dặt như thường, vì...



Nàng u buồn hơn, tiếp nối:



- Ta không còn là ta nữa! Ta sẻ hành động theo mạng lịnh, dù hành động đó đi ngược với lòng ta. Đây, ta tiết lộ cho ngươi một việc khi mụ già họ Lưu xuất hiện, ta phải hạ thủ công ngươi liền vì bọn ta đã định thừa lúc ngươi không đề phòng mà kích.



Không cần đã thương, chỉ phải điểm vào huyệt ngươi thôi.



Nàng bỗng nhiên đổi sang giọng cương quyết:



- Ngươi phải xuất thủ điểm huyệt ra trước, đừng để ta còn tự do cử động.



Nếu ngươi không làm thế thì sẻ bị bọn ta chế phục ngay, đừng hòng giữ được vuông khăn che mặt.



Độc Cô Thanh Tùng kinh hãi. Thì ra, Lục Vũ Lệnh Chủ đã có chủ trương rồi.



Việc mà Bích Nhi vừa tiết lộ, chắc chắn chỉ là giai đoạn đầu tiên. Nếu bà thất bại, thì bà còn nhiều mưu kế khác, bà sẻ thi hành mãi suốt ba hôm liền. Và rất có thể nếu bà không toại nguyện, bà sẻ không để chàng rời khỏi Lục Vũ Lâm.



Chàng toan nói gì với Bích Nhi, nhưng lúc quát lão bà đã lên tiếng:



- Cuồng tiểu tử! Ta vâng Lệnh Chủ đến Bách Hoa Cư " hầu " ngươi đây! Xem ngươi gan to bậc nào cho biết.



Bích Nhi đưa mắt hội ý chàng, đoạn thét lớn:



- Tiểu tử! Mẹ ta xử tốt với ngươi, nhưng ta không cần làm như me, ta không mua chuộc lòng ngươi, đừng vênh váo mặt với ta.



Thốt xong, nàng tung ra một chưởng, cuồng phong cuốn vù lên lao vút đến chấn song phía Bắc.



Bốp!



Toàn khuông cửa bị chưởng phong đập vào, gẫy vụn.



Độc Cô Thanh Tùng nhìn theo cử động của Bích Nhi không cười mà cũng không kêu lên tiếng nào.



Bích Nhi bắn mình đến bên chàng sừng sộ:



- Ngươi mau mau phát lên tràng cười cuồng dại như mỗi lúc đi. Mau lên, rồi nhanh tay điểm huyệt ta, nếu không thì đừng hòng thoát hiểm.



Độc Cô Thanh Tùng cười thầm, song chàng cũng động tình hiếu kỳ, bật cười thành tiếng, âm thinh như xé lụa, dứt tràng cười, chàng quát:



- Tiểu liêu đầu! Mẹ ngươi còn biết cung kính ta phần nào, ngươi lại dám vô lễ với ta à?



Độc Cô Thanh Tùng vừa buông dứt câu nói, một tiếng ầm vang lên, chấn động cả tòa lầu.



Thì ra, Lục Y Quái lão bà đã lên đến nơi, trông thấy Độc Cô Thanh Tùng sắp sửa phóng chưởng đã kích Bích Nhi, bà hạ thủ trước, chưởng kình của bà đã đánh nát một khung cửa.



Bà cao giọng thốt:



- Tiểu tử ! Nếu Công Chúa bị tổn thương dù là một phần nhỏ, ta sẻ bầm vầm xác ngươi làm muôn mãnh đó.



Bích Nhi lúc đó quýnh quáng lên, vèo người tới trước Độc Cô Thanh Tùng.



Lục Y Quái lão bà hét lên:



- Công chúa! Không được đâu! Đừng!



Chậm mất rồi! Nàng đã xuất thủ. Độc Cô Thanh Tùng nhanh như chớp, né qua một bên, tránh chưởng kình của nàng. Bàn tay tả chàng đảo qua một vòng, chụp xuống xương vai nàng , nằm cứng, gằn giọng hận:



- Lão Quái hãy lùi lại ngay, đúng ba bước! Nếu cưỡng lời bước tới một bước, ta sẽ hạ sát Công Chúa ngay!



Lục Y Quái lão bà rít lên:



- Ngươi dám? Thách ngươi đấy!



Bà đảo bộ, gọi to:



- Công chúa nóng nảy thế ? Há không biết là hắn đã học đường kỳ công của Đông Hải Kỳ Tẩu và Đại Mạc Dị Nhân sao? Không phải ai ai cũng có thể làm gì được hắn đâu! Công chúa kinh thường hắn mới ra nông nổi.



Độc Cô Thanh Tùng trầm lạnh giọng:



- Quái lão bà lui ra khỏi nơi đây mau! Bà chẳng có việc gì phải vào đây!



Lục Y Quái lão bà hơi gờm gờm, lùi lại đường hai bước, đột nhiên bà đứng lại, thét lên:



- Cuồng tiểu tử ! Bà muốn hạ sát ngươi ngay!



Vừa lúc đó, hai Lục Y thiếu nữ bước vào, tay cầm rượu, tay bưng thức nhắm.



Một tên loan báo:



- Lệnh Chủ đến nơi!



Lưu lão bà lộ vẻ sợ hãi, vội chen mình qua song cửa, thoát đi.



Độc Cô Thanh Tùng xúc động linh cơ, cao giọng thốt:



- Lục Vũ Lệnh Chủ! Bà đừng dàn cảnh như thế! Hãy gọi Quái lão bà trở lại đây, nạp mạng cho tôi, nếu không, tôi sẽ không tiếp kiến bà.



Một bóng xanh bay vào, nhẹ nhàng như chiếc lá vèo theo gió.



Lục Vũ Lệnh Chủ đã xuất hiện giữa gian lầu. Môi bà nhếch ra, tựa như cười, bà hỏi:



- Sao? Lưu lão bà có đến đây à?



Nhìn sang Bích Nhi còn kẹt trong tay Độc Cô Thanh Tùng, Lệnh Chủ lần nầy thì cười thật sự, bà thốt:



- Tử Kỳ ca! Bích Nhi có điều gì không phải, cũng nên châm chước cho nó. Dù sao, nó cũng có liên hệ phần nào với Tử Kỳ ca chứ. Nó là cháu gái của Tử Kỳ ca đó.



Độc Cô Thanh Tùng giật mình kinh dị, buông ngay Bích Nhi hỏi nhanh:



- Lệnh Chủ giải thích rành hơn cho tôi hiểu, chứ bảo suông như thế thì còn ai tin được?



Lục Vũ Lệnh Chủ nhếch mép cười khẻ đáp:



- Tử Kỳ ca! Tôi biết Tử Kỳ ca không đủ can đảm nhìn về dĩ vãng xa xưa mười mấy năm qua, đã biết sự tình như thế nào mà còn hỏi khó tôi làm gì? Chẳng qua hiện tại tôi chỉ có thể tóm lược rằng, dù tôi sanh ra nó, song tôi oán hận lão thất phu Độc Cô Phong vô cùng! Chính lão ấy đã hủy diệt hạnh phúc trọn đời của tôi, do đó mới có vụ báo cừu trên Bách Trượng Phong, tại Vân Vụ Cốc. Không ngờ lão thất phu đó thoát chết! Mạng lão chưa tận cùng, thì hận của tôi cũng chưa liễu kết.



Độc Cô Thanh Tùng rung ngươi lên, chàng lắc đầu tỏ vẻ không tin :



- Lệnh Chủ bảo rằng Bích Nhi là con gái của Thánh Kiếm Vũ Sĩ Độc Cô Phong? Lệnh Chủ không phải là Ngọc Kiếm Tiên Cơ thì Bích Nhi đâu thể là con của Thánh Kiếm Vũ Sĩ? Tôi không hiểu Lệnh Chủ muốn nói gì.



Chàng vừ sắp xếp một mưu định chớp nhoáng. Chàng tự hỏi:



" Thế là nghĩa gì ? Ta phải tìm hiểu cho rỏ ràng mới được. " Chàng cương quyết đáp:



- Lệnh Chủ muốn biết chân tướng của tôi, được rồi, chỉ cần tỏ thật cho tôi biết một việc. Dù cho tôi bị bắt buộc phải vĩnh viễn lưu lạc Lục Vũ Lâm nầy, tôi quyết không để Lệnh Chủ thất vọng.



Chàng lấy trong mình ra một đoạn kiếm gãy, đưa lên cao, tiếp nối:



- Lệnh Chủ hãy cho tôi hiểu mọi việc liên quan đến Ngọc Kiếm Tiên Cơ , ngược lại tôi sẻ vứt bỏ vuông khăn, lộ mặt thật cho Lệnh Chủ thấy.



Lục Vũ Lệnh Chủ thoáng trông đoạn kiếm gãy, thần sắc biến đổi ngay, mặt bà thoạt đỏ, thoạt trắng, tâm tư giao động mạnh, bà cao giọng thốt:



- Độc Cô Tử Kỳ! Ngươi nhất định buộc ta phải tự miệng mình tường thuật lại việc xa xưa? Ngươi nhất định làm cho ta phải tủi nhục với việc ngày qua. Được rồi!



Ngươi sẻ được toại nguyện.



Bà gằn giọng tiếp nối:



- Ngươi muốn ta khởi điểm từ giai đoạn nào?



Lục Vũ Lệnh Chủ toàn thân rung rẩy kinh khủng, bà không giữ được bình tĩnh nữa.



Bích Nhi trong tình trạng bà, chen lời:



- Tôi thuật hộ cho Lệnh Chủ, được không?



Độc Cô Thanh Tùng lạnh giọng:



- Ai cũng được, miễn là sự thật thì thôi.



Bích Nhi day qua Lục Vũ Lệnh Chủ:



- Mẹ để cho con làm cái việc ấy cho, mẹ về Cấm Cung nghỉ một lúc cho khỏe đi, rồi hãy trở lại đây.



Câu nói của Độc Cô Thanh Tùng đã chạm mạnh tâm tư Lục Vũ Lệnh Chủ, đôi mắt bà ánh ngời màn lệ, bà yên lặng rời gian lầu.



Nhìn theo bóng bà ra đi, Độc Cô Thanh Tùng nghĩ ngợi miên man...



Chàng không còn ngờ gì nữa, giữa Lục Vũ Lệnh Chủ và đại thúc, có một đoạn tâm tình lâm ly thống thiết vô cùng, nên con người uy dũng như bà, hùng cứ Lục Vũ Lâm, gieo khủng khiếp trên giang hồ mới có những lúc không dấu nổi được chỗ yếu hèn như phàm nhân tục tử.


Bình luận

Truyện đang đọc