HAI CẬU TRÚC MÃ

Thi học kỳ đến, thầy Lý cắm rễ ở ký túc trường học ra đề thi, ở nhà toàn bị Lý Nhất Minh trêu chọc không có cách nào chuyên tâm. Đúng lúc cuối năm luật sư Lý cũng bận rộn, hai người nhất thời đều không thường về nhà, chỉ có buổi tối gọi điện thoại nói chuyện phiếm.

Lý Nhất Minh xử lý xong chuyện cuối năm, về lại căn nhà không có chút sinh khí, xoong nồi chén dĩa nhìn đã thấy ở trong trạng thái rất lâu chưa dùng, sàn nhà đóng một lớp bụi, ghế sô pha cũng không có chỗ nào đặt mông. Anh gọi cho Lý Bất Đổng.

“Đang ở đâu?”

“Ở trường chứ đâu.”

“Khi nào về nhà.”

“… Hôm nay không về, vẫn chưa ra đề xong.”

“Ba hôm trước em nói với anh là muốn ra đề, giờ vẫn chưa xong? Lý Bất Đổng có phải là em lén lút ngoại tình không đấy.”

“Biến đi! Anh có việc gì không, không có gì thì cúp điện thoại đây.”

“Có việc.” Lý Nhất Minh mở tủ lạnh ra nhìn một cái, bên trong sạch sành sanh, lấy bia ra, giờ muốn uống ngụm nước cũng không có. “Nhớ em.”

“Vậy anh có muốn tới không.” Cách điện thoại, Lý Nhất Minh cũng có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ ngại ngùng của Lý Bất Đổng. “Tới kiểm tra một chút.”

“Hừ ~” Luật sư Lý cười, thầy Lý bên kia tức đến nổ phổi.

“Không tới thì thôi, tạm biệt!”

Tật xấu nói một đằng làm một nẻo của Lý Bất Đổng không biết dưỡng thành từ khi nào, lời cậu nói thì phải hiểu ngược lại, không hôn chính là hôn, không nhớ chính là nhớ, không muốn chính là muốn. Lý Nhất Minh phát hiện tật xấu này còn cảm thấy rất thú vị, dần dần ép cậu bỏ cái thói hư tật xấu, cho nên bây giờ cậu thỉnh thoảng nói thật một cách kỳ quái, Lý Nhất Minh lại cảm thấy đáng yêu vô cùng, dù sao thầy Lý xuôi hay ngược gì cũng tốt.

Bây giờ chính là đang tha thiết mong chờ anh qua đó.

Lý Nhất Minh: Ăn cơm tối chưa?

Lý Bất Đổng: Chưa.

Ký túc xá ở trường của thầy Lý cũng giống như mấy nhà nghỉ bình dân, giáo viên nào cũng có thể xin phòng, Lý Bất Đổng không thường ở nhưng cũng xin, định dùng khi ly thân, nhưng không dùng được mấy lần, hai người bọn họ không thường cãi nhau, ầm ĩ thì lên giường giải quyết. Bên trong có đồ rửa mặt, đồ dùng hàng ngày, đồ dùng tình thú đều chuẩn bị đầy đủ. Biết Lý Nhất Minh muốn tới, thầy Lý đi rửa mặt, nghiêm túc ngồi ở trước bàn đọc sách, làm bộ chăm chỉ.

“Cộc cộc cộc ~ “

Lý Bất Đổng đi mở cửa, không che giấu nổi nụ cười, hai ngày không gặp mặt rồi.

“Nhất Minh ~ “

“Chờ đến cuống lên rồi chứ gì?”

“Làm gì có, tại em đói bụng thôi.”

“Vậy đợi lát nữa cho em ăn no ~” Tay Lý Nhất Minh mò đến mông cậu, chả đứng đắn tí nào.

“Hôm nay em phải ra đề cho xong, không được làm bừa.” Lý Bất Đổng ra vẻ chính nghĩa.

“Thầy Lý gọi anh tới không phải là muốn làm bừa sao?” Lý Nhất Minh cởi áo khoác ném lên giường, ôm Lý Bất Đổng ngồi ở trên ghế, “Sao mặt đỏ vậy? Ôm một cái đã xấu hổ rồi à?”

“Gì mà xấu hổ, do em nóng.” Lý Bất Đổng đứng lên, “Anh mua cái gì đấy? Mấy ngày không về nhà, anh có dọn vệ sinh không?”

“Chờ chúng ta về rồi cùng dọn, mấy ngày nay em ở trường, một mình anh ở nhà chả vui chút nào cục cưng à, xem ti vi cũng không có người ôm.”

Lý Bất Đổng trực tiếp lấy tay bốc bánh bao nước, cắn một nửa nhét vào trong miệng Lý Nhất Minh, “Hơi nguội.”

“Ráng ăn đi thầy Lý à.” Lý Nhất Minh lấy đũa ra, gõ vào đầu Lý Bất Đổng, rồi mới đưa đũa cho cậu.

Lý Bất Đổng đã quen nếp sống nhẹ nhàng, đàn ông nhà người ta đều ngũ đại tam thô không câu nệ tiểu tiết, cậu lại nhẹ nhàng từ tốn, còn có hơi ưa sạch sẽ, lúc vừa tới nông thôn cả đêm cậu ngủ không được, luôn cảm thấy trên người có côn trùng, chẳng có chỗ nào sạch sẽ, Lý Nhất Minh xin nghỉ mua mùng mua đồ dùng lén tới. Một huyện nghèo ở phía tây nam, ngồi máy bay rồi tới tàu hỏa, mới tìm được Lý Bất Đổng.

Cậu vừa nhìn thấy anh đã khóc, sống đến chừng này tuổi có chịu khổ bao giờ đâu.

“Lý Bất Đổng, không phải anh đã nói rồi sao, khóc cũng vô dụng, tìm anh mới hữu dụng.”

Bình luận

Truyện đang đọc