HẢI MẶC

Tháng 12 ở thành phố S âm u, nhiều mưa, hiếm khi có nắng.

Trong phòng khách của một tòa nhà cao tầng, Phó Vân đang xác nhận lịch trình của buổi triển lãm nghệ thuật vào ngày mai với người phụ trách. Vừa ngẩng đầu khỏi hồ sơ, cô đã nhìn thấy Giản Dương đang ôm chiếc gối của mình vùi trên chiếc thảm lông cừu hơi híp mắt lại, lười biếng bên cửa sổ, như một con mèo lớn đang tắm nắng, lông mi thật dài tình cờ rung động hai lần, khiến lòng người ngứa ngấy.

Cô không khỏi âm thầm than thở, rõ ràng là tướng mạo nho nhã tuấn tú đoan chính của một người đàn ông, nhưng nhìn sao cũng thấy có một sự quyến rũ không giải thích được, cũng khó trách anh trai mình ngày ngày đều có vẻ ngốc nghếch, thậm chí đối mặt với cháu trai hơn mình hai tuổi cũng không chịu thả lỏng chút nào.

Lan man suy nghĩ những chuyện vặt, lại không biết tự bao giờ viền mắt đã đau xót, cô vội buông mi che dấu, miệng nói đùa: “Em mà quen anh từ sớm, nói không chừng đến bây giờ cũng không thèm lấy ai.”

Giản Dương nháy mắt một cái lấy lại tinh thần, nghiêng đầu nhìn về phía Phó Vân, cười nhẹ: “Nói cái gì đó, cô bé ngốc.”

Phó Vân mỉm cười bất lực, không tiếp tục đề tài này nữa, cầm chiếc máy tính bảng bước đến: “Khí trời hôm nay cũng không tệ lắm, anh cũng mấy năm không trở về, có muốn đi vòng vòng đâu không? Đây là mấy quán nhỏ khác thú vị mà em sưu tập ở chung quanh đây, anh có thể xem một chút.”

Từ sau khi Phó Vân đảm nhiệm vị trí là người đại diện của Giản Dương, mỗi lần đặt chân đến một thành phố đều sẽ tìm thông tin những nơi đáng đi trước. Cho dù Thành phố S là nơi Giản Dương sống từ nhỏ đến lớn, Phó Vân cũng vẫn giữ thói quen này.

“Xem ra các người còn phải thảo luận rất lâu mới xong ha.”

Giản Dương duỗi người một chút, cầm lấ chiếc máy tính bảng xem một cách chăm chú, những ngón tay thon dài nhợt nhạt lướt trên màn hình, cổ tay chiếc áo nhung vàng nhạt hơi trượt, để lộ chiếc đồng hồ điện tử màu đen trên cổ tay gầy gò.

“Chà… Những nơi này đều rất thú vị.”

Giản Dương cong môi vui vẻ, cuối cùng dừng lại ở phần giới thiệu của một quán cà phê mèo.

——

Đây là một quán cà phê được mở ở sâu trong một con hẻm, dựa lưng vào sân trường đại học S. Khung và cửa sổ được trang trí bằng những bó hoa khô, phía trên của cửa ra vào có treo một chuỗi chuông gió hình mèo chiêu tài bằng sứ, cạnh cửa đặt một khung giá cho mèo leo lên. Một con mèo vằn hổ màu vàng đang nằm trên đó, đôi khi que quẫy đuôi làm nổi bật cảm giác tồn tại.

Giản Dương nhìn vào quán qua lớp cửa kính.

Lúc này chính là thời gian nghỉ ở trường đại học, trong cửa hàng chỉ có mấy người khách thưa thớt. Người thanh niên mặc trang phục bồi bàn đang tạo hình hoa văn trên tách cà phê nghệ thuật. Vóc dáng người này rất cao, nơ và tạp dề đều được buộc rất cẩn thận tỉ mỉ, dù đang nói chuyện với khách vẫn giữ vẻ lạnh nhạt trên khuôn mặt.

Hắn nhớ tên của người này.

… Phương Thần.

Giản Dương hơi do dự, đẩy nhẹ mở cửa kính quán cà phê.

Không khí ấm áp phả vào mặt.

Con mèo có vằn hổ ngẩng đầu, mở to một đôi mắt lưu ly long lanh nhìn Giản Dương một chút, rồi chậm rãi xoay người nhảy xuống khỏi cái giá, lắc lắc thân thể tròn vo bước nhẹ nhàng đến chỗ nữ sinh ngồi gần quầy bar, trông như một chàng phục vụ làm tròn trách nhiệm bắt chuyện với khách.

Trên quầy bar dựng một cái bảng đen ghi giá của đồ uống, Giản Dương nhìn từ trên xuống dưới một lần, không bao lâu đã quyết định gọi thức uống: “Một ly cà phê nóng, cảm ơn.”

Thanh niên đứng sau quầy vừa dọn dẹp dụng cụ chế tác, vừa nói: “Xin lỗi, chỗ chúng tôi không … “

Tiếng nói khựng lại.

Kéo trong tay Phương Thần rơi một tiếng ” Choang” trên quầy bar, bỗng chốc mặt bàn quầy bar trở nên bừa bộn, bọt sữa trắng như tuyết trên mặt bàn từ từ lan ra.

Những vị khách nghe âm thanh đều nghi hoặc nhìn sang, nhưng Phương Thần vẫn đứng ngây ra tại chỗ, không hề chớp mắt mà nhìn vào khuôn mặt Giản Dương, môi run rẩy vài lần, cũng chưa thể nói ra một chữ.

Giản Dương kéo khăn quàng cổ xuống, vẫy tay, cười với người thanh niên.

“Tiểu Thần, đã lâu không gặp.”

“… Vâng… Đã lâu không gặp…”

Cuối cùng Phương Thần cũng phát ra âm thanh khàn khàn nơi cổ họng, nở một nụ cười không mấy tự nhiên: “Chủ quán… dạo này có khỏe không? Em, ý em nói là sáu năm qua… “

“Đừng gọi anh là ông chủ nữa. ” Giản Dương mỉm cười, cắt đứt lời thăm hỏi lộn xộn của Phương Thần, chỉ chỉ mặt bàn: “Em nên dọn dẹp trước đã, nếu không sẽ lan xuống sàn nhà đấy.”

Phương Thần bỗng nhiên thức tỉnh, luống cuống tay chân mà lấy dụng cụ chế tác ra, rồi đi lấy khăn lau dọn mặt bàn. Cậu rũ mắt nhìn xuống, không dám nhìn vào Giản Dương, trái tim đập dữ dội trong lồng ngực, khiến ngực vừa xót vừa đau.

Đến khi lau dọn mặ bàn xong, Phương Thần lấy một hộp cà phê hòa tan ra từ tầng cao nhất của kệ chứa. Quán cà phê này không bán bất kỳ đồ uống nào ngoài cà phê, mà nhân viên duy nhất của cửa hàng cũng đang pha chế cà phê nóng rất thành thục.

Giản Dương dựa lưng vào quầy hàng, một tay nâng cằm: “Anh về thành phố S không có chỗ nào để đi, trùng hợp một người bạn giới thiệu quán cà phê này, nên quyết định tới xem một chút, lại không ngờ em vẫn ở đây.”

Giản Dương nhìn khuôn mặt xa lạ lộ vẻ đẹp trai quen thuộc của Phương Thần, không nhịn được mà nhớ lại lần đầu gặp cậu vào bảy năm trước.

Khi đó Phương Thần gầy như một cái tăm, tóc rối bù, trên người chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi mỏng, há miệng run rẩy ôm một chiếc cặp sách đan vai trú mưa dưới mái hiên của quán cà phê. Khi Giản Dương đẩy cửa ra gọi cậu vào tránh mưa, thiếu niên dùng ánh mặt lạnh lùng cảnh giác như một con chó hoang mà nhìn chằm chằm vào Giản Dương rất lâu, sau đó mới mở miệng trả lời: “Em không có tiền.”

“Quán của anh bây giờ đã đóng cửa ” Giản Dương cười nhẹ đưa tay ra về phía cậu: “Cho nên… em không phải khách hàng. Làm bạn của chủ quán, sao nào?”

Đến bây giờ, Phương Thần còn nhớ như in giọng điệu nhẹ nhàng, từ tốn và ấm áp lúc ấy của Giản Dương, tiếng mưa rào của bảy năm trước và câu nói ngay lúc này “Không ngờ em vẫn ở đây” hòa vào nhauz rơi vào tai cậu, như một chậu nước lạnh dội xuống đầu, không đủ gọi là lạnh thấu xương, nhưng đủ khiến trái tim đang xao động của Phương Thần trở nên bằng phẳng.

…Cậu đã không còn là thiếu niên ngây ngô xấu hổ của bảy năm trước, lại càng không muốn có bất kỳ hành động không đẹp nào trước mặt người đàn ông này.

“Hai năm cuối đại học em tiết kiệm được một khoảng tiền, tốt nghiệp xong thì mua lại quán cà phê này.”

Phương Thần khuấy cà phê từng vòng, trong quá trình tự thuật, giọng điệu đã từ từ khôi phục sự trầm ổn: “Sau khi anh đi, người chủ mua lại quán cũng không thay đổi gì trong quán, nên quán cà phê này vẫn trông như trước. Ở ngoài giới thiệu là cà phê mèo, nhưng đến bây giờ trong cửa hàng cũng chỉ có một con mèo duy nhất là Đại Mễ.”

“Đại Mễ?”

Giản Dương sửng sốt một chút, rồi phản ứng lại, nở nụ cười: “Quả nhiên, lúc anh vừa ở cửa còn đang nghĩ con mèo này có phải là Đại Mễ.”

Anh quay đầu nhìn lướt nhanh một vòng trong quán, chẳng mấy chốc đã tìm thấy con mèo vằn hổ đang nằm nhoài trên đùi gối nữ sinh hưởng thụ sự vuốt ve.

Đúng như Phương Thần đã nói,bố trị của toàn bộ quán đều theo dáng vẻ trong trí nhớ của Giản Dương, thứ không giống duy nhất có lẽ là kệ sách trang trí đặt ở vách tường. Có một ít là sách cũ lúc anh rời đi năm đó, còn cả mấy quyển sách ảnh bìa cứng mới tinh vừa xuất bản của Giản Dương mấy năm qua.

“Em cũng là người hâm mộ sách của anh à? Anh ký tên tặng em nhé” Giản Dương cười trêu chọc: “Chữ ký bây giờ của anh khá có giá trị đó…”

Phương Thần không hề trả lời câu hỏi của Giản Dương, trầm mặc một hồi, hỏi: “Lần này trở về, còn đi chứ?”

“Ừ, vé máy bay ngày mốt.” Giản Dương trả lời. Thành phố S đối với anh mà nói, đã trở thành một tên gọi là “Cố hương “. Có lẽ là thành phố này đang thay đổi quá nhanh, sáu năm qua đi để Giản Dương đã không thể tìm thấy bất cứ dấu vết nào trong ký ức.

Chỉ có duy nhất quán cà phê này là không có bất kỳ thay đổi nào, giống như người bạn cũ vẫn đứng ở đây chờ đợi anh.

Nghĩ tới đây, Giản Dương thầm bật cười vì sự đa sầu đa cảm của mình, vừa ngước lên đã chạm vào con ngươi đen láy sâu thẳm của Phương Thần.

“Ngày mốt…” Phương Thần thấp giọng nhắc lại, bỗng nở nụ cười gượng gạo, rồi lại cúi đầu tiếp tục nhìn chằm chằm vào ly cà phê.

Phương Thần không nói, Giản Dương cũng im lặng, cầm máy ảnh chụp mấy bức trên quầy dụng, rồi chụp mấy bức ở góc bồn hoa.

“Cảm giác thật thoải mái.”

Giản Dương thỏa mãn kiểm tra lại mấy bức ảnh vừa chụp một chút, đặt máy ảnh sang một bên.

“Nếu anh muốn, anh có thể trở về.” Phương Thần đặt ly cà phê nóng đã pha chế xong trên quầy bar, cười nói giống như lơ đãng: “Có điều, chắc chủ quán đã kết hôn rồi đúng chứ, nếu như trở về cũng phải dẫn bà chủ về cùng.”

“Kết hôn ư” Giản Dương hơi nhíu mày, giọng điệu có thêm một chút do dự: “Vẫn chưa…”

“Vậy…” Phương Thần thầm nắm chặt nắm tay, cố gắng giữ âm thanh bình tĩnh: “Người yêu thì sao? Có chưa?”

Nụ cười Giản Dương bớt phóng túng đi một chút, đẩy ly cà phê đang từ từ nguội dần ra, ngồi thẳng người, nghiêm túc nhìn chăm chú vào đôi mắt thanh niên. Cặp mắt kia vẫn hệt như  năm đó, có điều đuôi mắt hơi hướng phía dưới, mang theo u buồn chưa từng xuất hiện vào sáu năm trước.

Giản Dương nhìn chăm chú vào Phương Thần, nhưng không khống chế được thất thần — vì sao mình có thể nhìn hiểu một đôi mắt như vậy chứ?

Anh rõ ràng là một người rất chậm chạp trong chuyện tình cảm, nhưng ngay lúc này đây anh có thể chắc chắn rằng có một tình yêu đang cất giấu trong đôi mắt đó.

“Nếu như anh vẫn chưa có người yêu, em… “

“Tiểu Thần.”

Giản Dương nhẹ giọng cắt đứt tâm tình đang dần kích động của Phương Thần, tốc độ nói không nhanh không chậm: “Anh tới đây để nói từ biệt.”

Giản Dương thầm nghĩ, có lẽ anh có yêu Phương Thần của năm đó, bằng không sẽ không muốn trở về đây sau sáu năm ra đi không lời từ biệt.

Có điều, tất cả đều là chuyện đã qua.

Bất kể là thiếu niên ngây ngô, lỗ mãng gian nan tỏ tình, hay người mẹ trung niên cầu xin trong nước mắt, sự dao động và trốn tránh của mình, tuy tất cả vẫn tươi nguyên, nhưng đều là chuyện đã qua.

Tầm mắt của anh dừng lại trên khuôn mặt khó hiểu của thanh niên trong chốc lát, cuối cùng chỉ đành rũ mi nhìn chằm chằm máy ảnh trên mặt bàn.

“Dù sao, từ biệt phải nhân lúc còn sớm.”

HẾT CHƯƠNG 1

Bình luận

Truyện đang đọc