HAI NGƯỜI BA BỮA

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Năm 1984, đồng nhân dân tệ được lưu hành với mệnh giá lớn nhất cũng chỉ có 10 đồng, vì vậy khi ấy những người có tiền đều được gọi là “nhà vạn đồng”.Từ nhỏ cha đã dạy tôi phải có liêm sỉ, không được nhận đồ người khác bố thí, có lần đầu thì sẽ có lần thứ hai, nhận được lợi ích từ người ta nên phải nể mặt người ta, tiếc là lúc đó tôi chẳng lĩnh ngộ nổi mấy cái đạo lý này.Đúng lúc thấy mẹ Tần Mai Chi bưng canh sườn hầm ngó sen đến, Tần Mai Chi cũng theo sau lưng. Trừ tôi ra, anh tôi rất thích thể hiện trước những người khác giới. Vừa liếc thấy Tần Mai Chi, anh ấy nhanh chóng đứng thẳng lưng lên, thôi ngay cái kiểu khóc giả tạo của mình.

Cha của Tạ Hòe An trở thành một trong những “nhà vạn đồng” sớm nhất ở thành phố bằng cách nhận thầu ao nuôi ba ba.Tôi vẫn còn nhớ Chu Đào gan lắm. Loại pháo chúng tôi nhặt là loại kíp nổ ngắn, từ lúc châm lửa đến khi nổ chưa tròn 3 giây, tất cả mọi người giữ pháo xong mới châm, còn anh ấy thì lại dám nắm trên tay, châm lửa xong mới ném ra, lại còn xoắn/chụm nhiều cái vào nhau để châm nữa.Tên Trầm Hạ này có một điểm thần kỳ là có thể xem đi xem lại rất nhiều lần mà không hề thấy chán dù cho có thế nào đi nữa. Tôi thì không như thế, cứ xem xong thứ gì đó sẽ không thích xem lại lần thứ hai.Lúc đó vừa dọn nhà nên tiêu tốn rất nhiều tiền rồi, không thể mua thêm đồ dùng học tập mới cho tôi, lúc tôi học tiểu học dưới quê cũng dùng cặp cũ của cha tôi, cái cặp này đã nát đến mức chắp vá đủ chỗ, tôi đã ngấp nghé cặp sách của Trầm Hạ từ lâu, tất nhiên phải ngoan ngoãn phối hợp với anh ấy rồi.

Sau này có một thời gian trên mạng rộ lên trào lưu “Vì người mà nhận thầu một cái ao”, chúng tôi còn nói đùa, bảo cha Tạ Hòe An là người nhận thầu ao cho mẹ anh sớm nhất, nếu nói theo kiểu bây giờ thì chắc cũng được xem như một tổng tài quyết đoán rồi.Anh tôi sĩ diện, ngại đi một mình nên mỗi ngày ăn cơm xong đều kéo tôi sang “thăm” nhà hàng xóm.

Thời đại đó, TV là vật xa xỉ dù cho có là loại trắng đen bình thường, nhà Tạ Hòe An là một trong những gia đình đầu tiên trong thành phố sở hữu TV có màu.Đến nay, hình ảnh chúng tôi đi dọc theo bờ sông, vừa đốt pháo vừa la hét chạy loạn vẫn thường xuyên hiện về trong tâm trí tôi.Nhặt pháo xong, tôi lại kéo anh ra bờ sông đốt. Đúng lúc đụng phải bọn Tần Mai Chi cũng đang đốt pháo ở đó.

TV màu trong nhà Tạ Hòe An cũng trở thành cầu nối giúp tôi hiểu rõ anh hơn.Tạ Hoè An ăn xong trận đòn xong, tôi bèn leo tường sang thăm anh.Đời này tôi chỉ thấy anh ấy khóc 2 lần, một lần là khi ấy bị đánh, lần còn lại là hiện tại.Khi ấy dưới sông thường có người giăng lưới đánh cá, anh ấy vô tình làm thủng một lỗ lưới của người ta, cuối cùng còn bắt chúng tôi không được khai ra vụ này. Kết quả là chuyện bị lộ, chủ nhân cái lưới lần lượt tới tìm người lớn trong nhà chúng tôi.

Chuyện này còn phải nhắc đến một người khác nữa, Trầm Hạ, anh trai tôi.Anh căng đôi mắt tròn xoe dòm tôi một hồi rồi cau mày bảo tôi đừng khóc nữa.Có một người lớn hơn chúng tôi vài tuổi tên là Chu Đào, anh ấy còn dẫn theo một đứa bé trai tên là Chu Hải, là em ruột của anh ấy, còn có nhóc mập Trần Quốc Chung cùng tuổi với chúng tôi và Vương Dược đeo kính từ nhỏ.

Trong tiệc tối mừng năm mới của năm 1984, tiểu phẩm “Nấu mì” của Chu Thì Mậu và Trần Bội Tư siêu hot trên toàn quốc. Anh tôi xem tiểu phẩm này hàng trăm lần cũng không biết chán, nhưng lúc đó nhà tôi lại không có TV, chỉ còn cách duy nhất là đến nhà khác xem.Anh cười bảo tôi rằng sẽ mất mặt lắm, nhưng sau đó cũng học theo tôi, nào ngờ cha anh không hề ăn chiêu này, anh càng khóc thì cha anh càng đánh nặng hơn, mắng anh là đàn ông mà không có khí thế, sau này anh lại quay về chế độ im lặng…

Anh tôi sĩ diện, ngại đi một mình nên mỗi ngày ăn cơm xong đều kéo tôi sang “thăm” nhà hàng xóm.Lòng tôi mong ngóng ăn cơm xong cho thật nhanh, sau khi giúp mẹ dọn dẹp bát đũa xong xuôi, cái hộp đã nằm gọn trong bụng Trầm Hạ mất rồi.May mà từ nhỏ anh đã tập được tính cách vờ bình tĩnh, nếu không khi ấy chắc sẽ mắng tôi té tát không chừng.

Lần nào vừa vào tới cửa anh ấy cũng bô bô: “Tạ Hòe An, em gái anh đến tìm cậu chơi đây này.”Con người chỉ hiểu được những tình cảm đó khi tới một độ tuổi nhất định mà thôi.Anh nói, anh có thể dựng thang lên đầu tường tìm em mà.

Chuyện kinh doanh làm ăn ở nhà Tạ Hòe An không tệ, cha mẹ anh vừa qua tuổi 30 đã bắt đầu bận rộn, dường như anh luôn ở nhà một mình. Mỗi lần nghe anh tôi nói như thế, anh đều khách sáo ra ngoài tiếp đón chúng tôi.Tôi đẩy cửa, anh định giấu nhưng tôi nói đã thấy rồi còn giấu gì nữa. Anh bất đắc dĩ phải đưa ra cho tôi xem.

Sau đó, anh tôi vung tay lên nói: “Mấy đứa đi chơi đi, không cần quan tâm tới anh.”TV màu trong nhà Tạ Hòe An cũng trở thành cầu nối giúp tôi hiểu rõ anh hơn.

Tạ Hòe An rất khéo léo, lần nào chúng tôi đến chơi anh đều khách sáo hỏi một câu: “Muốn xem TV không?”Không biết đây là lần thứ mấy tiểu phẩm kia được phát lại, cuối cùng tôi cũng không nhịn được nữa mà nói với Tạ Hòe An bên cạnh: “Hay là chúng ta ra ngoài nhặt pháo đi?”Đừng nhìn nhà Tạ Hòe An làm nông nhé, cha mẹ anh nuôi nấng anh hệt như một cậu chủ nhỏ đấy.Trên đường đi, tôi bỗng thấy hoảng sợ, lỡ như có một ngày bản thân mình cũng sẽ quên hết tất cả như thế thì sao.

Đây chính là ý đồ của anh tôi, sau đó anh tôi ngồi trong phòng khách nhà anh, tay cầm điều khiển TV, còn tôi thì đứng với Tạ Hòe An ở một bên trợn mắt nhìn nhau.Anh ngồi trong sân nhà mình, ngẩng đầu lên nhìn tôi trên đầu tường. Thấy tôi vẫn nhìn chằm chặp, dường như anh đã hiểu ra, đột nhiên ngửa đầu uống hết sạch sành sanh ngụm nước cuối cùng trong hộp quýt.Kể từ ngày ấy, quýt đóng hộp, dăm ba túi bánh quy, mấy viên kẹo, tôi cứ thế mà nhận lấy, cuối cùng bị Tạ Hoè An thu phục luôn.

Vì cớ gì lúc ấy tôi lại ngoan ngoãn thế á? Vì tôi sắp lên cấp hai rồi, mà Trầm Hạ hứa nếu tôi nghe lời anh ấy, anh ấy sẽ đưa cái cặp da yêu thích của mình cho tôi dùng.Những người này đã cùng nhau tạo nên gần hết thời thanh xuân của tôi.Anh viết theo lối chữ thảo*, tôi thấy ngay được một nội dung giữa đống chữ nguệch ngoạc trên giấy: 1984, ngày 4 tháng 2, tuyết lớn, Thẩm Thu Bạch ngã từ sân nhà em vào sân nhà chúng tôi, câu chuyện của chúng tôi từ đó mà bắt đầu.Tôi ở bên này nghe anh bị đánh ở sân sát vách, cái tên này từ nhỏ đã cứng đầu, cha anh quất roi vào người cũng chỉ cắn răng chứ chả thèm rên lấy một tiếng.

Lúc đó vừa dọn nhà nên tiêu tốn rất nhiều tiền rồi, không thể mua thêm đồ dùng học tập mới cho tôi, lúc tôi học tiểu học dưới quê cũng dùng cặp cũ của cha tôi, cái cặp này đã nát đến mức chắp vá đủ chỗ, tôi đã ngấp nghé cặp sách của Trầm Hạ từ lâu, tất nhiên phải ngoan ngoãn phối hợp với anh ấy rồi.

Lúc đầu, tôi thực sự cũng chưa thân mấy với Tạ Hòe An, anh lại ít nói, hai đứa nhóc chúng tôi chỉ có thể ngồi cạnh Trầm Hạ xem tiểu phẩm phát đi phát lại trên TV.Nhưng có lẽ anh cũng không muốn ngồi xem tiểu phẩm với Trầm Hạ nữa nên lúc đó mới không từ chối tôi.Dưới sự chào mời của cái hộp vàng sáng óng ánh kia, tôi không thể chống lại sự hấp dẫn, thậm chí còn hèn hạ nín khóc ngay tắp lự.

Tên Trầm Hạ này có một điểm thần kỳ là có thể xem đi xem lại rất nhiều lần mà không hề thấy chán dù cho có thế nào đi nữa. Tôi thì không như thế, cứ xem xong thứ gì đó sẽ không thích xem lại lần thứ hai.Cha tôi đưa lưng về phía cửa chính nên không nhìn thấy mẹ con Tần Mai Chi, thế là nghĩ anh tôi không phục nên lại quất thêm một roi vào lưng anh ấy, quất đến mức anh ấy thật sự bật khóc. Anh ấy khóc thật nhưng lại không phát ra tiếng, cả người chỉ co lại, trông cực kỳ tủi thân.

Không biết đây là lần thứ mấy tiểu phẩm kia được phát lại, cuối cùng tôi cũng không nhịn được nữa mà nói với Tạ Hòe An bên cạnh: “Hay là chúng ta ra ngoài nhặt pháo đi?”Trong tiệc tối mừng năm mới của năm 1984, tiểu phẩm “Nấu mì” của Chu Thì Mậu và Trần Bội Tư siêu hot trên toàn quốc. Anh tôi xem tiểu phẩm này hàng trăm lần cũng không biết chán, nhưng lúc đó nhà tôi lại không có TV, chỉ còn cách duy nhất là đến nhà khác xem.

Tạ Hòe An ngạc nhiên thấy rõ với đề nghị của tôi, nhưng sau một lúc chần chừ, anh vẫn gật đầu đồng ý.

Sau này nhớ lại tôi mới nhận ra, hình như lúc ấy mình hơi ép buộc anh thì phải.Tôi dẫn Tạ Hòe An chạy vào trong hẻm, phải mất lúc lâu mới nhặt được một túi đầy nhẵn.

Nghiễm nhiên, Tạ Hòe An không giống như đám trẻ tụi tôi.Cái tên Trầm Hạ vô tình này, tôi còn nhớ rõ, hộp quýt đó tôi còn cóc được nếm miếng nào.

Đừng nhìn nhà Tạ Hòe An làm nông nhé, cha mẹ anh nuôi nấng anh hệt như một cậu chủ nhỏ đấy.Tôi nuốt nước mắt ôm cái hộp ngồi ở trước cửa ra vào, nhìn cha đánh anh tôi.Tạ Hòe An an ủi tôi, nếu thật sự có một ngày như thế, anh sẽ dẫn tôi về lại khoảng sân khi bé để trải qua lần nữa.Cha của Tạ Hòe An trở thành một trong những “nhà vạn đồng” sớm nhất ở thành phố bằng cách nhận thầu ao nuôi ba ba.

Quần áo anh không bao giờ có tì vết, mặt mũi lúc nào cũng cực kỳ trắng trẻo sạch sẽ. Sau này thân với anh hơn, tôi phát hiện thậm chí anh còn hơi có bệnh sạch sẽ nữa. Dám cá một điều trong lòng anh rất bài xích chuyện nhặt pháo dơ bẩn này.

Nhưng có lẽ anh cũng không muốn ngồi xem tiểu phẩm với Trầm Hạ nữa nên lúc đó mới không từ chối tôi.Thế mà lại thấy anh đang dựa vào một bên ghế, vừa lau nước mắt vừa ăn quýt đóng hộp hiệu Nhất Cá Hương.Vừa đi vào đã thấy anh viết gì đó trên giấy.

Tết đến nên nhà nào cũng đốt pháo, trên tuyết toàn là pháo giấy màu đỏ, trong đó có vài quả pháo còn chưa kịp nổ, ấy chính là kho báu của đám trẻ chúng tôi.Khi còn trẻ thì luôn muốn làm những việc lớn lao, nghĩ rằng tuyết và cây cỏ mọc trên núi là vĩ đại, nhưng bây giờ mới chợt nhận ra, người tạo ra cuộc sống tươi đẹp này mới là vĩ đại nhất.Tần Mai Chi nhìn thấy tôi, lập tức vọt qua.

Tôi dẫn Tạ Hòe An chạy vào trong hẻm, phải mất lúc lâu mới nhặt được một túi đầy nhẵn.

Bột kali nitrat trong pháo giấy đỏ rất dễ rơi ra. Quần áo bẩn cũng chả sao, tôi vẫn còn muốn đổ đầy túi của Tạ Hòe An.

May mà từ nhỏ anh đã tập được tính cách vờ bình tĩnh, nếu không khi ấy chắc sẽ mắng tôi té tát không chừng.(*) Một kiểu viết chữ Hán của thư pháp Trung Hoa. So với triện thư, lệ thư, khải thư và hành thư, thảo thư có bút pháp phóng khoáng và tốc độ viết chữ nhanh hơn cả.

Nhặt pháo xong, tôi lại kéo anh ra bờ sông đốt. Đúng lúc đụng phải bọn Tần Mai Chi cũng đang đốt pháo ở đó.Năm 1984, đồng nhân dân tệ được lưu hành với mệnh giá lớn nhất cũng chỉ có 10 đồng, vì vậy khi ấy những người có tiền đều được gọi là “nhà vạn đồng”.

Tần Mai Chi nhìn thấy tôi, lập tức vọt qua.

Đám trẻ cô ấy đi cùng cũng là đám mà lúc trước bọn tôi chơi ném tuyết chung.Ban đêm, vì cha bệnh nên tôi trằn trọc không ngủ được, lại giật mình phát hiện Tạ Hoè An không nằm trên giường. Tôi ra phòng khách tìm anh, thấy anh đang ở trong phòng làm việc.

Có một người lớn hơn chúng tôi vài tuổi tên là Chu Đào, anh ấy còn dẫn theo một đứa bé trai tên là Chu Hải, là em ruột của anh ấy, còn có nhóc mập Trần Quốc Chung cùng tuổi với chúng tôi và Vương Dược đeo kính từ nhỏ.Chuyện này còn phải nhắc đến một người khác nữa, Trầm Hạ, anh trai tôi.

Những người này đã cùng nhau tạo nên gần hết thời thanh xuân của tôi.

Đến nay, hình ảnh chúng tôi đi dọc theo bờ sông, vừa đốt pháo vừa la hét chạy loạn vẫn thường xuyên hiện về trong tâm trí tôi.Tạ Hòe An rất khéo léo, lần nào chúng tôi đến chơi anh đều khách sáo hỏi một câu: “Muốn xem TV không?”

Tôi vẫn còn nhớ Chu Đào gan lắm. Loại pháo chúng tôi nhặt là loại kíp nổ ngắn, từ lúc châm lửa đến khi nổ chưa tròn 3 giây, tất cả mọi người giữ pháo xong mới châm, còn anh ấy thì lại dám nắm trên tay, châm lửa xong mới ném ra, lại còn xoắn/chụm nhiều cái vào nhau để châm nữa.Lúc đầu, tôi thực sự cũng chưa thân mấy với Tạ Hòe An, anh lại ít nói, hai đứa nhóc chúng tôi chỉ có thể ngồi cạnh Trầm Hạ xem tiểu phẩm phát đi phát lại trên TV.Quần áo anh không bao giờ có tì vết, mặt mũi lúc nào cũng cực kỳ trắng trẻo sạch sẽ. Sau này thân với anh hơn, tôi phát hiện thậm chí anh còn hơi có bệnh sạch sẽ nữa. Dám cá một điều trong lòng anh rất bài xích chuyện nhặt pháo dơ bẩn này.

Khi ấy dưới sông thường có người giăng lưới đánh cá, anh ấy vô tình làm thủng một lỗ lưới của người ta, cuối cùng còn bắt chúng tôi không được khai ra vụ này. Kết quả là chuyện bị lộ, chủ nhân cái lưới lần lượt tới tìm người lớn trong nhà chúng tôi.Lúc tôi vui vẻ cầm hộp quýt về nhà, đúng lúc là giờ cơm tối, mẹ sợ tôi ăn quýt không ăn cơm được nên bảo tôi cất hộp quýt lại trước, đợi ăn xong rồi hãy tính.Tôi nói, em già rồi, không tài nào leo lên tường nữa đâu.

Tôi bị phạt quét tuyết trong sân, cha của Tạ Hoè An thì nghiêm khắc hơn, lấy roi đánh anh ngay trong sân.

Tôi ở bên này nghe anh bị đánh ở sân sát vách, cái tên này từ nhỏ đã cứng đầu, cha anh quất roi vào người cũng chỉ cắn răng chứ chả thèm rên lấy một tiếng.

Sau này tôi truyền lại kinh nghiệm cho anh, bảo nếu mà cha tôi định đánh tôi, tôi sẽ há mồm khóc lớn, khi đó ông ấy sẽ không đánh tôi nữa.Tôi thấy vậy bật khóc tức tưởi, lần khóc lóc này phải gọi là đau đớn chết đi được, cha tôi vốn là người mềm lòng, không thể nhìn tôi khóc hoài được.

Anh cười bảo tôi rằng sẽ mất mặt lắm, nhưng sau đó cũng học theo tôi, nào ngờ cha anh không hề ăn chiêu này, anh càng khóc thì cha anh càng đánh nặng hơn, mắng anh là đàn ông mà không có khí thế, sau này anh lại quay về chế độ im lặng…Bột kali nitrat trong pháo giấy đỏ rất dễ rơi ra. Quần áo bẩn cũng chả sao, tôi vẫn còn muốn đổ đầy túi của Tạ Hòe An.

Tạ Hoè An ăn xong trận đòn xong, tôi bèn leo tường sang thăm anh.

Thế mà lại thấy anh đang dựa vào một bên ghế, vừa lau nước mắt vừa ăn quýt đóng hộp hiệu Nhất Cá Hương.

Thuở ấy đời sống vật chất cũng không phải phong phú gì cho cam, gia đình bình thường chỉ có lúc bị bệnh hoặc người nhà tới thăm thì mới có quýt đóng hộp để ăn. Chút lòng thông cảm của tôi đã tan thành mây khói, thậm chí còn mất mặt nghĩ, nếu cha tôi đánh một trận mà cho tôi quýt đóng hộp ăn thì chưa biết chừng tôi cũng bảo ông quất mình mỗi ngày mất.

Dưới ánh mắt chăm chú của tôi, cuối cùng Tạ Hoè An cũng nhận ra.

Anh ngồi trong sân nhà mình, ngẩng đầu lên nhìn tôi trên đầu tường. Thấy tôi vẫn nhìn chằm chặp, dường như anh đã hiểu ra, đột nhiên ngửa đầu uống hết sạch sành sanh ngụm nước cuối cùng trong hộp quýt.Đây chính là ý đồ của anh tôi, sau đó anh tôi ngồi trong phòng khách nhà anh, tay cầm điều khiển TV, còn tôi thì đứng với Tạ Hòe An ở một bên trợn mắt nhìn nhau.Thuở ấy đời sống vật chất cũng không phải phong phú gì cho cam, gia đình bình thường chỉ có lúc bị bệnh hoặc người nhà tới thăm thì mới có quýt đóng hộp để ăn. Chút lòng thông cảm của tôi đã tan thành mây khói, thậm chí còn mất mặt nghĩ, nếu cha tôi đánh một trận mà cho tôi quýt đóng hộp ăn thì chưa biết chừng tôi cũng bảo ông quất mình mỗi ngày mất.

Tôi thầm nghĩ tên quỷ hẹp hòi này, tôi đây không thèm cướp đồ của cậu đâu.

Lúc đang định leo từ trên tường xuống, Trầm Hạ chẳng biết từ đâu ra đột nhiên gọi tôi một tiếng. Tôi bị dọa giật thót cả mình nên trượt chân, ngã bổ nhào từ trên tường xuống sân nhà Tạ Hoè An.

May nhà anh chưa quét tuyết, tôi ngã xuống nền tuyết nên cũng chẳng xây xát gì nhiều. Nhưng hễ mà bị Trầm Hạ bắt nạt thì tôi phải khóc cho thật vang. Tôi nằm trên tuyết há mồm khóc toáng lên, đang lúc nước mắt nước mũi tèm lem thì cái đầu tròn trịa của Tạ Hoè An xuất hiện trước mắt tôi.Vài năm trước, cha tôi bị bệnh Alzheimer nặng, bắt đầu mất kiểm soát trong hành vi của mình. Có lần ông ấy phải nhập viện, tôi, Tạ Hoè An và anh tôi đã đến bệnh viện thăm ông. Ông đã sớm không nhận ra chúng tôi nữa, lúc chúng tôi gần về, ông lại đột nhiên sờ lưng anh tôi, hỏi anh ấy có đau hay không.

Anh căng đôi mắt tròn xoe dòm tôi một hồi rồi cau mày bảo tôi đừng khóc nữa.Sau này nhớ lại tôi mới nhận ra, hình như lúc ấy mình hơi ép buộc anh thì phải.

Tôi nào nghe theo anh bảo gì, anh thấy thế bèn quay người chạy mất.Thời đại đó, TV là vật xa xỉ dù cho có là loại trắng đen bình thường, nhà Tạ Hòe An là một trong những gia đình đầu tiên trong thành phố sở hữu TV có màu.

Cái tên này chẳng nghĩa khí chút nào cả, tôi vừa nghĩ vậy, tiếng khóc lại càng to hơn, ngay lúc này Tạ Hoè An lại chạy từ trong nhà ra.Đám trẻ cô ấy đi cùng cũng là đám mà lúc trước bọn tôi chơi ném tuyết chung.

Trong tay anh cầm một hộp quýt chưa mở đưa tới trước mặt tôi, nói: “Cho đấy.”

Từ nhỏ cha đã dạy tôi phải có liêm sỉ, không được nhận đồ người khác bố thí, có lần đầu thì sẽ có lần thứ hai, nhận được lợi ích từ người ta nên phải nể mặt người ta, tiếc là lúc đó tôi chẳng lĩnh ngộ nổi mấy cái đạo lý này.

Dưới sự chào mời của cái hộp vàng sáng óng ánh kia, tôi không thể chống lại sự hấp dẫn, thậm chí còn hèn hạ nín khóc ngay tắp lự.

Kể từ ngày ấy, quýt đóng hộp, dăm ba túi bánh quy, mấy viên kẹo, tôi cứ thế mà nhận lấy, cuối cùng bị Tạ Hoè An thu phục luôn.Tết đến nên nhà nào cũng đốt pháo, trên tuyết toàn là pháo giấy màu đỏ, trong đó có vài quả pháo còn chưa kịp nổ, ấy chính là kho báu của đám trẻ chúng tôi.

Đến mức lúc chúng tôi kết hôn, MC bảo chúng tôi kể lại cách hai người đến được với nhau, Tạ Hoè An đã trả lời: “Là tôi dùng từng chút từng chút đồ ăn vặt mới dụ được đấy.”

Tôi còn nhớ tiếng cười của người thân trong lễ đường khi ấy, còn có tiếng Trầm Hạ khen em vợ thật lợi hại nữa.

Cái tên Trầm Hạ vô tình này, tôi còn nhớ rõ, hộp quýt đó tôi còn cóc được nếm miếng nào.

Lúc tôi vui vẻ cầm hộp quýt về nhà, đúng lúc là giờ cơm tối, mẹ sợ tôi ăn quýt không ăn cơm được nên bảo tôi cất hộp quýt lại trước, đợi ăn xong rồi hãy tính.

Lòng tôi mong ngóng ăn cơm xong cho thật nhanh, sau khi giúp mẹ dọn dẹp bát đũa xong xuôi, cái hộp đã nằm gọn trong bụng Trầm Hạ mất rồi.Sau này tôi truyền lại kinh nghiệm cho anh, bảo nếu mà cha tôi định đánh tôi, tôi sẽ há mồm khóc lớn, khi đó ông ấy sẽ không đánh tôi nữa.

Tôi thấy vậy bật khóc tức tưởi, lần khóc lóc này phải gọi là đau đớn chết đi được, cha tôi vốn là người mềm lòng, không thể nhìn tôi khóc hoài được.Tôi còn nhớ tiếng cười của người thân trong lễ đường khi ấy, còn có tiếng Trầm Hạ khen em vợ thật lợi hại nữa.

Nghe tiếng tôi khóc, ông ấy còn tìm mẹ tôi đòi tiền để mua lại một hộp quýt cho tôi, nhưng chẳng hiểu lúc đó tôi nổi cơn bướng gì mà cứ khăng khăng hộp quýt đó không giống hộp cũ, khóc lóc không chịu, cuối cùng dưới sự uy hiếp bằng vũ lực của mẹ mới ấm ức thỏa hiệp.

Tôi nuốt nước mắt ôm cái hộp ngồi ở trước cửa ra vào, nhìn cha đánh anh tôi.

Anh tôi đã học được bí kíp của tôi, roi của cha còn chưa trúng người anh ấy mà anh ấy đã oa oa bật khóc. Cha tôi nghe anh ấy khóc, thế là lại ném roi sang một bên.Nghe tiếng tôi khóc, ông ấy còn tìm mẹ tôi đòi tiền để mua lại một hộp quýt cho tôi, nhưng chẳng hiểu lúc đó tôi nổi cơn bướng gì mà cứ khăng khăng hộp quýt đó không giống hộp cũ, khóc lóc không chịu, cuối cùng dưới sự uy hiếp bằng vũ lực của mẹ mới ấm ức thỏa hiệp.

Đúng lúc thấy mẹ Tần Mai Chi bưng canh sườn hầm ngó sen đến, Tần Mai Chi cũng theo sau lưng. Trừ tôi ra, anh tôi rất thích thể hiện trước những người khác giới. Vừa liếc thấy Tần Mai Chi, anh ấy nhanh chóng đứng thẳng lưng lên, thôi ngay cái kiểu khóc giả tạo của mình.

Cha tôi đưa lưng về phía cửa chính nên không nhìn thấy mẹ con Tần Mai Chi, thế là nghĩ anh tôi không phục nên lại quất thêm một roi vào lưng anh ấy, quất đến mức anh ấy thật sự bật khóc. Anh ấy khóc thật nhưng lại không phát ra tiếng, cả người chỉ co lại, trông cực kỳ tủi thân.

Nghĩ kỹ lại, hình như đây là lần đầu tiên cha tôi thật sự đánh người, buổi tối vì để dỗ dành anh tôi mà ông đã đồng ý với anh ấy rất nhiều yêu cầu vô lý, lúc đó anh tôi đã 16 tuổi rồi mà vẫn còn như trẻ con ấy.

Vài năm trước, cha tôi bị bệnh Alzheimer nặng, bắt đầu mất kiểm soát trong hành vi của mình. Có lần ông ấy phải nhập viện, tôi, Tạ Hoè An và anh tôi đã đến bệnh viện thăm ông. Ông đã sớm không nhận ra chúng tôi nữa, lúc chúng tôi gần về, ông lại đột nhiên sờ lưng anh tôi, hỏi anh ấy có đau hay không.

Ra khỏi bệnh viện, anh tôi đột nhiên ngồi xổm xuống đất, lấy tay che mặt, cả người dần run rẩy.

Đời này tôi chỉ thấy anh ấy khóc 2 lần, một lần là khi ấy bị đánh, lần còn lại là hiện tại.

Con người chỉ hiểu được những tình cảm đó khi tới một độ tuổi nhất định mà thôi.

Khi còn trẻ thì luôn muốn làm những việc lớn lao, nghĩ rằng tuyết và cây cỏ mọc trên núi là vĩ đại, nhưng bây giờ mới chợt nhận ra, người tạo ra cuộc sống tươi đẹp này mới là vĩ đại nhất.

Trên đường đi, tôi bỗng thấy hoảng sợ, lỡ như có một ngày bản thân mình cũng sẽ quên hết tất cả như thế thì sao.

Tạ Hòe An an ủi tôi, nếu thật sự có một ngày như thế, anh sẽ dẫn tôi về lại khoảng sân khi bé để trải qua lần nữa.

Tôi nói, em già rồi, không tài nào leo lên tường nữa đâu.

Anh nói, anh có thể dựng thang lên đầu tường tìm em mà.(*) Một kiểu viết chữ Hán của thư pháp Trung Hoa. So với triện thư, lệ thư, khải thư và hành thư, thảo thư có bút pháp phóng khoáng và tốc độ viết chữ nhanh hơn cả.

Cái tên này, từ nhỏ đã biết lươn lẹo rồi.Chuyện kinh doanh làm ăn ở nhà Tạ Hòe An không tệ, cha mẹ anh vừa qua tuổi 30 đã bắt đầu bận rộn, dường như anh luôn ở nhà một mình. Mỗi lần nghe anh tôi nói như thế, anh đều khách sáo ra ngoài tiếp đón chúng tôi.

Ban đêm, vì cha bệnh nên tôi trằn trọc không ngủ được, lại giật mình phát hiện Tạ Hoè An không nằm trên giường. Tôi ra phòng khách tìm anh, thấy anh đang ở trong phòng làm việc.

Vừa đi vào đã thấy anh viết gì đó trên giấy.

Tôi đẩy cửa, anh định giấu nhưng tôi nói đã thấy rồi còn giấu gì nữa. Anh bất đắc dĩ phải đưa ra cho tôi xem.Tôi nào nghe theo anh bảo gì, anh thấy thế bèn quay người chạy mất.

Anh viết theo lối chữ thảo*, tôi thấy ngay được một nội dung giữa đống chữ nguệch ngoạc trên giấy: 1984, ngày 4 tháng 2, tuyết lớn, Thẩm Thu Bạch ngã từ sân nhà em vào sân nhà chúng tôi, câu chuyện của chúng tôi từ đó mà bắt đầu.

Ra khỏi bệnh viện, anh tôi đột nhiên ngồi xổm xuống đất, lấy tay che mặt, cả người dần run rẩy.Sau đó, anh tôi vung tay lên nói: “Mấy đứa đi chơi đi, không cần quan tâm tới anh.”Vì cớ gì lúc ấy tôi lại ngoan ngoãn thế á? Vì tôi sắp lên cấp hai rồi, mà Trầm Hạ hứa nếu tôi nghe lời anh ấy, anh ấy sẽ đưa cái cặp da yêu thích của mình cho tôi dùng.

(*) Một kiểu viết chữ Hán của thư pháp Trung Hoa. So với triện thư, lệ thư, khải thư và hành thư, thảo thư có bút pháp phóng khoáng và tốc độ viết chữ nhanh hơn cả.

Bình luận

Truyện đang đọc