HÁI SAO 3

Lúc chạng vạng 5 giờ chiều là thời điểm Nam Kinh đông đúc nhất. Ngô Tá lái xe lạng lách như một con cá, khi thì lắc đầu khi thì vẫy đuôi. Hoàng hôn đỏ rực treo trêи đỉnh núi. Nam Kinh có rất nhiều đồi núi thấp bé, hơi cao hơn chút cũng chỉ có một ngọn núi. Dãy núi, không trung, tường thành cổ kính, nhà cao tầng, tất cả mọi thứ lúc này đều nhuốm màu vàng đỏ trầm tĩnh, an nhiên.

Gia Hàng nhìn bóng hoàng hôn rồi nhớ tới bài thơ “The bourne” của Christiana Rossetti:

Bên dưới ngọn cỏ

Bên dưới đóa hoa

Sâu hơn tiếng mưa

Chẳng ai đếm được thời gian

Bằng ánh hoàng hôn chợt tắt……

Khi hoàng hôn buông xuống, bóng đêm ùa đến, đây chính là khoảnh khắc giao thời của một ngày. Mà khoảnh khắc giao thời của một đời cũng chính là bóng đêm vô tận được gọi là cái chết.

Lúc này giao thông đã khôi phục bình thường, người xe như nước, cây cối lắc lư trong gió đêm không chút sứt mẻ. Mọi thứ đã khôi phục lại bình thường, nhưng vẫn có hai ba người lúc này còn đang chụm lại một chỗ, trêи mặt là một tia hoảng sợ.

Mọi thứ nhìn có vẻ bình thường lúc này lại cất chứa năng lượng bùng nổ đáng kinh ngạc. Buổi chiều trong phòng họp thủ trưởng cho Gia Hàng xem ba tin tức mới nhận được. Cái thứ nhất xảy ra ở thủ đô nước E, một du học sinh người Trung Quốc vô ý ngã xuống và bị đoàn tàu đang lao tới nghiến chết. Thứ hai là việc xảy ra ở một thành phố cảng phía tây của nước A, một thương nhân người Trung Quốc nửa đêm bị kẻ gian giết cả nhà, bốn người và một con chó. Thứ ba chính là vụ bắt cóc con tin diễn ra ở Nam Kinh rạng sáng ngày hôm nay. Lúc này có cả ảnh tư liệu nên Gia Hàng nhìn rõ dung mạo kẻ bắt cóc —— đó là một gã đàn ông trẻ tuổi, mảnh khảnh, sắc mặt tái nhợt, trong tay là khẩu súng. Thủ trưởng nói súng kia năm trước được bán với giá 30.000 đô la Mỹ trêи thị trường chợ đen nước A, và là hàng số lượng có hạn.

“Em có biết vũ khí sinh hóa không?” Thủ trưởng hỏi Gia Hàng.

Cô gật đầu. Lúc này thủ trưởng cũng không lén tán gẫu với cô mà trong phòng họp còn có vài vị quan quân khác, Tần Nhất Minh phụ trách ghi chép.

“Hai tháng trước, giáo sư La của đại học Nam Kinh mới vừa nghiên cứu ra một loại vi khuẩn chống được hai mươi lại thuốc giải khác nhau. Sở dĩ đặt ở đại học Nam Kinh bởi vì giáo sư La không muốn rời khỏi đại học Nam Kinh và vì đây là một trường đại học tổng hợp trong đó khoa sinh hóa không có gì nổi bật nên sẽ không khiến người khác chú ý. May mà khi tiến vào khu nghiên cứu cần thông qua ba cửa an ninh, lúc kẻ bắt cóc kia định xâm nhập qua cửa thứ hai thì bị nhân viên trực ban phát hiện.”

Nhưng Gia Hàng vẫn không hiểu, tin tức này lọt ra ngoài bằng cách nào? Chẳng lẽ…… trong đại học Nam Kinh có nằm vùng?

Trác Thiệu Hoa giống như hiểu nghi hoặc của cô nên anh nghiêm túc chớp mắt nói, “Tin tức ở nước E và A bị tiết lộ hẳn cũng thông qua một con đường. Lúc trước bọn anh đã đoán ra nhưng không thấy chứng cứ. Tối hôm qua lúc kẻ bắt cóc tiến vào phòng thí nghiệm bọn anh đã bắt được một tín hiệu khác, có lẽ là kẻ nằm vùng quá hoảng loạn nên trong lúc nhất thời không kịp che giấu tín hiệu. Mà tín hiệu đó phát ra từ trong nội bộ đại học Nam Kinh.”

Lông tơ cả người Gia Hàng dựng thẳng lên, sự kiện ở hai quốc gia kia cũng không phải vụ án thông thường mà là án trong án ư? Như vậy chẳng phải hàng ngàn sinh viên của đại học Nam Kinh đang gặp nguy hiểm sao?

“Chắc không tới mức ấy. Tài liệu nghiên cứu khoa học đã được dời đi, hiện tại bên trong đại học Nam Kinh rất an toàn.” Trác Thiệu Hoa nói.

“Nhưng kẻ nằm vùng kia còn ở đó, có phải quân đội đã xác định được mục tiêu rồi để Cao Lĩnh tới bắn tỉa hạ gục hắn không?” Gia Hàng thầm lẩm bẩm.

Mấy vị quan quân đang ngồi vui vẻ cười, Trác Thiệu Hoa cũng rất nể tình cong khóe miệng. Gia Hàng không sợ mất mặt mà tiếp tục đặt câu hỏi: “Vậy đã điều tra ra kẻ bắt cóc kia do ai phái tới chưa?”

“Tổ chức thứ ba ở đảo T.”

Quân khu Nam Kinh có đường biển dài, nhiệm vụ chính của quân khu chính là đổ bộ và chống đổ bộ. Từ đầu năm nay tình huống đã không quá lạc quan, luôn có tình huống ngoài ý muốn phát sinh. “Nếu tin tình báo đều do kẻ nằm vùng kia tuồn ra, vậy năng lực của tên kia quả thực quá tốt, phạm vi vươn ra tận nước e và nước A và cả đảo T nữa. Nhưng việc nằm vùng này không phải nên được phân chia cặn cẽ và có từng khu vực sao?”

Vài vị quan quân lặng lẽ nhìn nhau, lời của Gia Hàng đúng là trúng vào điểm mấu chốt. Trêи thực tế bọn họ cũng không xác định sự kiện bắt cóc con tin lần này có liên quan tới sự kiện ở hai quốc gia kia không bởi vì nó quá mức quỷ dị. Lúc chấp hành nhiệm vụ, theo lẽ thường thì bọn họ sẽ phải làm tốt phương án lui khi có thất bại. Nhiệm vụ bắt cóc con tin thất bại thì tên nằm vùng kia hẳn phải đoán được trước nên làm thế nào nhưng hắn lại hoảng loạn tới mức để lộ tín hiệu, vậy hiển nhiên hắn cũng không quá thông thuộc nhiệm vụ này. Thế thì tin tình báo của bọn cướp kia là từ đâu mà tới?

“Được rồi, sự tình chính là như thế. Bây giờ đã khuya rồi, để anh đưa em xuống xe.” Trác Thiệu Hoa đứng lên, kết thúc cuộc họp lâm thời.

Lúc ra khỏi thang máy, Gia Hàng ghé sát vào tai anh hỏi: “Nhiệm vụ mới của em là gì?”

Trác Thiệu Hoa trả lời: “Để tìm hiểu thêm tình huống mới biết được.”

Vợ chồng ở cùng lĩnh vực thật sự không tốt, đặc biệt là quan hệ cấp trêи cấp dưới này và nhất là khi nhắc đến những chuyện bí mật quốc gia. May mà Gia Hàng phóng khoáng, để cô nghe bao nhiêu thì cô nghe bấy nhiêu, cũng không nghĩ nhiều. Dù sao có nhiệm vụ giao xuống cô làm tốt là được. Có điều nghĩ tới nghĩ lui cô vẫn thấy mình chẳng có chỗ nào để dụng võ.

Trác Thiệu Hoa ôn nhu mà nhìn theo Gia Hàng. Sự đạm mạc và bình tĩnh của anh được tôi luyện qua trải nghiệm. Bởi vì trải qua quá nhiều nên anh không thể không nén vào lòng rất nhiều thứ. Cái gọi là bị năm tháng thúc giục trở nên trưởng thành kỳ thật chính là như thế. Nói thật lòng thì anh không muốn Gia Hàng tiếp xúc với việc này nhưng bí thư Thành đã nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu trong điện thoại: “Nếu Gia Hàng không bận thì để con bé cũng nghe một chút”.

Đây kỳ thật chính là mệnh lệnh. Đối với mệnh lệnh, quân nhân phải phục tùng vô điều kiện, chẳng có cớ gì để thoái thác. Trác Thiệu Hoa nhéo mũi, cảm thấy gió có mang theo hơi nước, trong không khí có một loại an tĩnh đến trầm trọng.

Buổi tối Phàm Phàm vẽ một bức họa, trêи đó sóng nước lấp lánh, ánh trăng bị tầng mây che đi một nửa, một con thuyền gỗ xa xa. Ý và cảnh đều thật đẹp, Phàm Phàm đặt lên bức tranh là《 trăng sáng 》.

Phàm Phàm ngẩng khuôn mặt nhỏ lên mong mỏi nhìn Gia Hàng.

“Đẹp, rất đẹp!” Gia Hàng chậc lưỡi, nhóc thối vẽ tranh càng ngày càng lên tay, cô đại khái sắp không thể ở trước mặt thằng bé mà lên mặt nữa rồi.

“Con dùng thuốc màu mà chú Thành mang về từ Đức đó.” Được mẹ khen, Phàm Phàm kϊƈɦ động đến mặt đỏ lên.

Thuốc màu không giống nhau nên vẽ tranh ra cũng khác nhau đúng không? Gia Hàng không dám nói tiếp, sợ lộ tẩy việc cô chả biết mấy về nghệ thuật. Gần đây cô càng ngày càng trở nên mất tự tin, thấp kém đến mức sắp ngang tầm mặt đất mà hít bụi rồi. Có phải cô nên đi học thêm chút gì đó không nhỉ?

“Mẹ, đêm nay ba ba có về nhà không?” Phàm Phàm nhìn không chớp mắt vào những biểu tình nho nhỏ trêи mặt Gia Hàng.

“Ba ba rất bận, phải tăng ca. Con mau đi tắm rửa rồi ngủ sớm một chút.” Cô vuốt đầu Phàm Phàm, hôn lên gương mặt phấn nộn của thằng bé.

Phàm Phàm đứng yên không động, đôi mày nhỏ hết nhíu lại buông cuối cùng hỏi, “Mẹ, con chưa mệt, có thể đi hoa viên ngắm sao không?” Nói xong tay nhỏ của thằng bé đã nhét vào tay Gia Hàng.

Quả là chàng trai của nghệ thuật, mỗi tế bào trêи người thằng bé đều lãng mạn đa tình. Bọn họ gặp thím Đường ở chân cầu thang, trong lòng bà ấy là Luyến Nhi mới vừa tắm xong. Luyến Nhi được bọc trong cái khăn, đã ngủ say. Không cần đi học nên con bé chơi đùa cả ngày vui vẻ, thậm chí không cần nghe kể chuyện cũng đã đi ngủ.

Đêm nay ngôi sao rất sáng, giống những viên kim cương khảm trêи bầu trời đêm. Bóng cây khiến sao trời càng thêm lấp lóa, giống những sợi bông rơi xuống trong mơ.

“Mẹ, ngồi đây đi.” Phàm Phàm chỉ vào bàn đu dây.

Gia Hàng ngồi xuống, Phàm Phàm không ngồi cùng mà đứng ở một bên dùng sức đẩy dây thừng. Rốt cuộc sức cu cậu còn nhỏ, cố mãi mà bàn đu dây chỉ có thể hơi hơi đong đưa.

“Có phải con coi mẹ giống các bạn nữ trong lớp không?’ Gia Hàng phát hiện điều này thì trong lòng cực kỳ xúc động. Sau khi mặt trời lặn, Phàm Phàm thường xuyên mang Luyến Nhi tới hoa viên chơi đánh đu, trêи hàng rào là các loại hoa dại không biết tên. Phàm Phàm ngắt những đóa hoa dạy Luyến Nhi đếm, đồng thời mình cũng quan sát những bông hoa đó. Khi đó Luyến Nhi cười như đóa hoa, giống như trêи đời này không có chuyện gì đáng lo lắng, mây đen tùy thời có thể tan, còn bầu trời vĩnh viễn tươi đẹp.

“Về sau con cũng sẽ là ba ba.” Bóng đêm đậm hơn khiến cô không nhìn rõ biểu tình trêи mặt Phàm Phàm nhưng Gia Hàng nghe ra Phàm Phàm đang rất nghiêm túc. Cô hỏi: “Con muốn kết hôn?”

Phàm Phàm im lặng còn Gia Hàng thì cười, ôm lấy Phàm Phàm nói, “Phàm Phàm muốn nói con là một người đàn ông, cũng sẽ để mẹ dựa vào giống ba ba, có phải không?”

Phàm Phàm nhẹ nhàng “Vâng”.

Cô thật là cảm động muốn khóc, nhóc thối tuyệt đối là cùng một phe với cô, cùng hoạn nạn, cùng vui vẻ, không rời không bỏ. “Cảm ơn Phàm Phàm, bây giờ mẹ sẽ không sợ gì nữa.”

“Em gái không hề đáng ghét mà còn rất đáng yêu.”

Hửm? Thằng nhóc này biết đọc suy nghĩ sao? Chẳng có gì qua được mắt nó. Cô đành giải thích cho thằng bé: “Đó là đương nhiên, con không nghĩ xem là ai sinh con bé chứ?!” Gia Hàng cực kỳ tự hào, mặt cũng nóng lên.

Lúc đưa Phàm Phàm lên phòng, thằng bé do dự trong chốc lát mới gọi cô nói: “Mẹ, thứ tư có họp phụ huynh.”

“Lại họp à?!” Gia Hàng ở cạnh cửa héo như dây mướp.

Phàm Phàm đồng tình mà “Vâng” một tiếng sau đó mở cuốn《 luận ngữ 》ra. Hôm nay cậu muốn xem chương “Đạo làm con”.

Trong đó viết “Làm con cái lúc phụng dưỡng cha mẹ, nếu có ý kiến không hợp nhau, thậm chí thấy cha mẹ có chỗ sai thì phải uyển chuyển khuyên ngăn”.

Cậu biết mẹ sợ họp phụ huynh, nhưng cậu không muốn giúp mẹ vì mẹ là người lớn, cần phải dũng cảm đối mặt.

Gia Hàng mang theo vẻ mặt đưa đám trở về phòng ngủ, sờ soạng lấy dưới gối ra cuốn sách ——《 100 kiểu làm bánh 》. Chất lượng giấy hoàn mỹ, hình ảnh rõ ràng, lời hướng dẫn cũng cực kỳ kỹ càng tỉ mỉ.

Quyển sách này cô mua sau buổi họp phụ huynh cuối học kỳ 1. Cái buổi họp phụ huynh đó nhắc tới chỉ toàn là nước mắt. Cái gì mà họp phụ huynh, quả thực chính là cuộc thi tài nghệ của các bà mẹ! Những người mẹ khác người nào cũng là tuyển thủ toàn năng. Có người làm điểm tâm hình thù đa dạng, vừa ăn ngon vừa đẹp mắt, bọn nhỏ loáng cái đã điên cuồng cướp sạch. Có người cắm hoa nghệ thuật trông như kiệt tác, đám nữ sinh hâm mộ không thôi, còn có người thêu, rồi làm gốm sứ…… Gia Hàng đặt mình trong trong đó, hận không thể tìm cái lỗ nẻ chui xuống. Cô là người duy nhất không có tài nghệ gì, ngồi đó hai tiết học cô giống như đứng đống lửa ngồi đống than, nhìn cũng không dám nhìn Phàm Phàm, sợ nhìn thấy ánh mắt chỉ trích của thằng bé. Cơ hội duy nhất để cô lộ mặt chính là lúc vòi nước ở cái ao trồng hoa bên ngoài bị hỏng, cô xung phong nhận chạy tới sửa chữa khiến cả người ướt sũng.

Lúc tan học Phàm Phàm kêu đói, cô dẫn thằng bé tới cửa hàng bánh ngọt kiểu Âu gần đó ăn điểm tâm. Vừa lúc cô gặp một trong những vị phụ huynh nổi bật nhất hôm đó. Cô ấy nói với Gia Hàng là nướng bánh đơn giản nhất, lên mạng mua máy nướng bánh tự động, sau đó mua một cuốn công thức theo đó làm là được. Cho dù kẻ ngốc cũng không thể thất bại được. Gia Hàng đương nhiên không phải đồ ngốc, vì thế đầu cô nóng lên, ngồi ở cửa hàng bánh ngọt lên mạng mua máy nướng bánh và sách dạy nấu ăn. Rời khỏi cửa hàng bánh kia, cô hùng hồn nói với Phàm Phàm là lần sau thằng bé sẽ được ăn bánh mì tự tay cô làm. Phàm Phàm túm túm tay để cô cúi đầu sau đó thằng bé mở to đôi mắt như hai quả nho đen nói: “Chỉ cần là mẹ mua thì con đều cảm thấy ngon.” Ý thằng bé là cô không nhất định phải tự làm.

Đây là cổ vũ hay đả kϊƈɦ? Gia Hàng lật cuốn sách một hồi, ngáp liên tục. Cô cảm thấy lời Phàm Phàm nói không phải đả kϊƈɦ cũng không phải cổ vũ, mà là hết hy vọng, không ôm bất kỳ hy vọng gì.

Họp đến tận khi hừng đông hé rạng, Lý Nam gần như phẫn nộ mà rời đi. Tác phong của bộ đội đặc chủng từ trước đến nay thích nhất là đánh nhanh thắng nhanh, ghét nhất là đấu võ mồm. Anh ta khinh thường vòng vo, nói thẳng luôn là muốn dẫn Cao Lĩnh đi trừ phi dẫm qua người anh ta. Nếu đơn độc đấu với Lý Nam thì trong quân chẳng ai dám. Cho nên anh ta cực kỳ ngông cuồng, tính tình lại nóng nảy, bộ dáng rít gào không khác gì còn mãnh hổ.

Trác Thiệu Hoa dù bận vẫn ung dung ngồi đó, có bí thư Thành ở đây thì anh chẳng cần sốt ruột. Nhưng chuyện Cao Lĩnh anh thừa nhận mình làm không đúng lắm. Rạng sáng anh gọi điện thoại mượn người, đến hừng đông hôm sau đã trực tiếp làm xong việc chuyển giao Cao Lĩnh qua bên mình. Lý Nam hỏi anh có phải đã ủ mưu lâu rồi không thì anh phủ nhận. Từ mùa xuân năm trước anh đã bắt đầu để ý tới Cao Lĩnh, nhưng nếu điều người quang minh chính đại thì Lý Nam chắc chắn không đồng ý vì thế anh chỉ có thể nghĩ cách khác. Lần này chính là một cái cớ thích hợp cho anh.

Quân hàm của anh cao hơn Lý Nam hai cấp bậc nhưng anh ta lại làm lơ. Cho dù thủ trưởng ở đây thì chỉ cần chạm tới vảy ngược của Lý Nam anh ta cũng dám rống rung trời.

“Cao Lĩnh không chỉ là một tay bắn tỉa tốt.” Lý Nam đỏ mắt liếc nhìn Trác Thiệu Hoa giống như muốn ăn tươi nuốt sống anh.

“Tôi biết anh ta rất ưu tú.” Tay súng bắn tỉa ưu tú của quân khu Nam Kinh có nhiều người, mà Cao Lĩnh ngoài bắn súng giỏi thì năng lực do thám và theo dõi cũng rất cao. Quan trọng nhất chính là Cao Lĩnh có bằng thạc sĩ về tâm lý học.

“Để một vị thư sinh yếu ớt văn nhược trở thành một chiến sĩ đặc chủng ưu tú như vậy anh có biết khó thế nào không?!” Lý Nam nện một quyền lên mặt bàn, Tần Nhất Minh cuống quít ôm lấy chén trà trước mặt mới tránh cho nó không bị lật úp.

“Tôi rất bội phục đại tá Lý.” Đối phó với Lý Nam thì phải lấy nhu thắng cương.

“Vậy anh……”

Bí thư Thành vỗ vỗ vai Lý Nam để anh ta uống một ngụm nước. Về tình thì cả Trác Thiệu Hoa và Lý Nam đều là hàng con cháu của ông, còn về công việc bọn họ đều là cấp dưới thế nên ông chẳng thiên vị ai. Ông nói “Cao Lĩnh không phải viên đường, hai người cũng không phải trẻ con, chỉ có trẻ con mới tranh nhau kẹo rồi cãi nhau. Lần này Thiệu Hoa điều Cao Lĩnh tới là vì nghĩ tới công việc, cậu phải hiểu điều đó.”

Bình luận

Truyện đang đọc