Nam tử nhìn lên tòa công sự ở lưng chừng núi đang bị bóng đêm che chắn đến mơ hồ không nhìn ra hình dáng kia, sau đó cầm lấy đồ trên xe, nện bước thật nhanh mà đi lên đó, cuối cùng biến thành chạy lên, cuối cùng cũng đến được cổng lớn.
Nhưng vệ binh trực ban lại nói với hắn nàng còn chưa lên, hiện vẫn đang ở dưới.
Nam tử lập tức xoay người, đi theo bậc thang bên phải đi đến hầm trú ẩn, bước chân rất nhanh.
Đèn đường chiếu từng bậc thang dưới chân hắn, trời đất tĩnh lặng, bóng cây dày đậm giống như cả tiếng côn trùng cũng không có, mà bên tai chỉ có tiếng giày da của hắn nện xuống mặt đất khi bước đi.
Lúc đi đến cửa thông với hầm trú ẩn bên trong, nam tử bỗng dừng bước chân, cúi đầu nhìn kỹ lại mình một lượt.
Hắn và nàng tách ra đã gần năm tháng. Trước khi đến Trùng Khánh, hắn không có thời gian quản đầu tóc của mình, vừa rồi hắn còn cố ý vuốt keo tóc hồi lâu không dùng, khiến cho kiểu tóc của hắn thoạt nhìn càng thêm có tinh thần cũng càng thêm có hình.
Hắn không mặc quân phục mà trên người là áo sơ mi quân đội, đeo một cái cà vạt màu xám, bên ngoài chính là áo khoác quân dụng lật cổ phẳng phiu, cả bộ quần áo không có nửa điểm nếp gấp, giống như mới chuyển từ giá áo đến trên người hắn vậy.
Hắn biết minh mặc thế này so với quân phục thì tiêu sái hơn nhiều. Tuy rằng nàng chưa bao giờ nói, nhưng cũng không biết từ khi nào hắn đã bắt đầu có loại trực giác này.
Nàng chính là thích bộ dáng anh tuấn của mình.
Có thể được nàng lần lượt mềm lòng tha thứ, nói không chừng gương mặt này của hắn đã lập công mấy lần.
Hắn dùng cái tay rảnh rỗi mà chỉnh lại cà vạt, rồi móc ra một khối khăn tay trắng tinh, nhích tới lui và lau qua giày da trên chân, mà đấy là trước khi đến hắn đã lau một lần rồi đó.
Sau khi xác định từ đầu đến chân mình đều hoàn mỹ, không có nửa khiếm khuyết, hắn mới cất bước đi vào bên trong.
Mạnh Lan Đình còn đang nhìn người ở trên ảnh chụp kia, ngây ngẩn hồi lâu. Nàng bỗng nhiên rất muốn gặp hắn.
Lúc cả người nàng rốt cuộc có thể thoáng thả lỏng xuống, lại là trong một đêm mùa hạ yên tĩnh thế này, ý nghĩ đó càng mãnh liệt hơn bao giờ hết, tra tấn người ta đến không chịu nổi.
Nó vừa ngọt ngào lại chua xót.
Mạnh Lan Đình nhẹ nhàng mà sờ sờ tấm ảnh chụp hắn trên báo.
Thời gian không còn sớm, có lẽ cô nên về trên kia để nghỉ ngơi.
Nàng đem bài báo kia cẩm thận gấp lại, đang muốn thả lại trên giá báo thì bỗng nhiên, nghe được bên ngoài nổi lên một trận tiếng bước chân mạnh mẽ.
Bởi vì nàng đang ở hầm trú ẩn, lại là lúc đêm khuya tĩnh lặng nên tiếng bước chân càng thêm bị phóng đại, hết sức rõ ràng.
Nơi này có thủ vệ nghiêm ngặt, nàng không cần lo đến an toàn, nhưng đã muộn thế này, ai sẽ đến chỗ này nhỉ?
Tiếng bước chân kia rất nhanh đã đến gần, cơ hồ lập tức đến căn phòng nàng đang làm việc này, nhưng sau đó nó ngừng lại.
Giống như người kia đang đứng ngay trước cửa.
Mạnh Lan Đình đột nhiên nghĩ tới một người, trái tim trong ngực đột nhiên nhảy một chút. Nàng nhất thời cảm thấy không thể tin được.
Sao có thể khéo như vậy. Lúc nàng nhớ hắn thì hắn cứ thế mà tới.
Chiến sự Tây Nam bên kia tuy đã kết thúc nhưng còn có rất nhiều việc đang chờ hắn xử trí. Theo phỏng đoán của nàng thì nhanh nhất là cuối tháng này hắn mới có thể trở về.
Mà hiện tại mới chỉ có hơn một tuần mà thôi!
“Mạnh tiểu thư, tôi có thể may mắn được tiểu thư thương hại, tiểu thư có thể tiếp nhận một người vô cùng ái mộ, yêu thương say đắm tiểu thư đến cầu hôn sao?”
Đúng lúc này, nàng nghe được phía sau truyền đến một giọng nói. Là nam nhân. Thanh âm trầm thấp, âm sắc mang theo một chút từ tính, nghe quen thuộc đến thế.
Mạnh Lan Đình đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy cửa văn phòng bị đẩy ra.
Phùng Khác Chi đang đứng ở cửa, một tay chắp sau lưng, hai tròng mắt gắt gao mà ngóng nhìn chính mình, bên môi mang theo mỉm cười.
Tóc của hắn chỉnh tề mà có hình, tràn ngập mị lực của nam tử. Tóc mai ngắn, gắt gao dán hai bên gò má anh tuấn của hắn. Hắn mặc một thân quần áo thường phục phẳng phiu cùng áo khoác quân dụng, trên chân là giày da sáng bóng. Hắn mỉm cười nhìn nàng, đẹp đến cơ hồ khiến người ta không giận nổi.
Mạnh Lan Đình nhất thời không phản ứng được, cũng không nhúc nhích.
Phùng Khác Chi cất bước đi đến trước mặt nàng, quỳ một gối xuống đất, duỗi cái tay vẫn giấu sau lưng nãy giờ ra. Trên tay hắn là một bó hoa hồng mĩ lệ, trên cánh hoa còn mang theo giọt sương trong suốt.
“Mạnh tiểu thư, anh yêu em.” Hắn đem bó hoa hồng kia giơ lên trước mặt nàng, ngửa mặt nhìn nàng chăm chú, nói từng chữ một.
Mạnh Lan Đình vô cùng kinh hỉ cùng cảm động, trong ánh mắt đã là lệ quang lập loè. Nàng cúi đầu, yên lặng nhìn hắn.
Phùng Khác Chi nhẹ nhàng giữ tay nàng, đem bó hoa hồng để vào, lại cúi đầu, từ áo khoác móc ra một tờ giấy.
Đây là một tờ giấy màu hồng, thoạt nhìn đã có chút cũ. Hắn thật cẩn thận mà đem nó mở ra, lại ngẩng đầu mà đem nó đến trước mặt nàng.
Mạnh Lan Đình nhận ra nó. Đây thế nhưng lại là trương thiếp canh cũ mà nhiều năm trước nàng đi đế Thượng Hải tìm Phùng Gia có mang theo.
Trên thiếp có sinh thần bát tự của Phùng Khác Chi cùng nàng, cón có một câu “Ngũ hành hợp canh, âm dương tương thuộc, trời đất tạo nên, Phùng Mạnh quan hệ thông gia”.
Nàng chỉ nhớ rõ, lúc ấy mình mới tới Thượng Hải, trời xa đất lạ, mới xuống xe lửa ra khỏi nhà ga, thì thiếp canh này và cả hành lý đã bị người ta đoạt mất.
Sau đó Phùng Lệnh Mỹ tuy rằng có giúp nàng tìm về một phần sách vở nhưng thiếp canh thì vẫn không thấy.
Nàng cho rằng nó
sớm đã mất nên cũng không để ý. Chuyện đã lâu như vậy rồi, nàng vốn dĩ cũng đã quên. Không nghĩ tới nhiều năm sau, vào ngày hôm nay nàng không hề chuẩn bị mà lại nhìn thấy tấm thiếp canh này một lần nữa xuất hiện ở trước mặt mình.
Chẳng qua, không biết vì sao mà thiếp canh giống như từng bị xé làm hai nửa, hiện tại được dán lại, hơn nữa bên trên còn có chút dấu bẩn. Có thể nhìn ra được có người đã cẩn thận chà lau nó, nhưng dấu vết kia vẫn mơ hồ hiện ra.
Ánh mắt Mạnh Lan Đình từ thiếp canh chuyển tới trên mặt Phùng Khác Chi còn đang quỳ gối trước mặt mình, kinh ngạc mà nhìn hắn.
“Lan Đình, anh muốn thẳng thắn với em. Em hẳn còn nhớ từ lâu trước kia, lúc em vừa mới đến Thượng Hải thì đã làm mất thiếp canh. Kỳ thật sau đó nó được đưa đến cho Bát tỷ, ngày đó anh thấy được nên đã tùy tay đem nó xé đi, còn……”
Hắn dừng một chút, sửa miệng, “Là anh có mắt không tròng, anh sai rồi. Giống như lời em nói trong điện thoại bốn năm trước khi em sắp đi vậy. Từ trước tới giờ anh đúng là bị người nhà chiều đến hư rồi. Từ nhỏ đến lớn, không có gì là anh không có được, cho nên một khi gặp chuyện suy sụp thì anh sẽ quen dùng phương thức ác liệt nhất để biểu đạt sự bất mãn của mình. Bao gồm cả mấy năm chơi bời hoang đường của anh, còn có sau khi gặp em, lúc phải chịu đả kích anh cũng lấy thái độ ác liệt nhất mà phát tiết bất mãn trong lòng.”
“Kỳ thật mấy năm trước sau khi em đi Mỹ, anh liền lấy nó từ chỗ Bát tỷ. Lan Đình, lần trước kết hôn anh rõ ràng là biết em không nguyện ý gả cho anh. Rốt cuộc trước đó em vẫn còn cự tuyệt anh. Lấy tính cách của em thì mới có mấy ngày không có chuyện em đột nhiên lại hồi tâm chuyển ý nguyện ý gả cho anh đúng không?”
“Em còn nhớ rõ ngày đó vợ chồng giáo sư Chu mang theo em tới nhà anh ăn cơm không? Lúc em ở thư phòng, anh có đi tìm em nói chuyện. Lúc ấy anh vốn muốn hỏi em có thật sự nguyện ý gả cho anh không. Nhưng lời vừa muốn nói ra miệng thì anh lại đột nhiên không muốn hỏi nữa.”
“Anh sợ, không muốn nghe thấy em nói lời nào anh không muốn nghe. Vì thế lúc ấy anh đã bỏ đi. Lúc ấy anh tự nói với mình, em là vì chuyện đêm đó, được các chị anh thuyết phục nên mới nguyện ý gả cho anh, cho nên anh coi như không biết gì, được như ý nguyện mà cùng em kết hôn.”
“Trách anh quá ngốc, tự lừa mình dối người. Em gả cho anh rõ ràng là bị ủy khuất lớn như thế mà sau đó anh còn không chịu thông cảm cho em, còn tự mình cáu giận……” Trong ánh mắt của Phùng Khác Chi có tràn ngập ảo não cùng tự trách.
“Trước kia anh quả thật quá hỗn đản. Lúc trước anh có bao nhiêu xem thường tấm thiếp canh này thì hiện tại nó quý giá biết nhường nào. Lan Đình, em hoàn mỹ như vậy, đáng được yêu thương quý trọng. Anh thật may mắn, nếu không phải cha anh nắm đó sớm định ra cuộc hôn nhân này thì chỉ bằng tính tình của Phùng Khác Chi anh thì sao có được vận khí có được em cả đời này chứ?”
“Lan Đình, nói thật, lúc trước thư từ qua lại mấy năm, anh không có lúc nào không ngóng trông thư của em, rồi lại lo lắng, ngày nào đó vạn nhất em ở nước ngoài tìm được người thích hợp, không cần anh nữa, thứ anh nhận được là lá đơn ly hôn anh đưa cho em kia……”
Hắn dừng một chút, “Anh thật sự quá ngốc. May mắn là em không so đo với anh, luôn tốt với anh. Nhưng trước sau anh vẫn thiếu em một lời cầu hôn.”
Hắn vẫn quỳ gôi trước mặt nàng mà nói, “Anh mang theo bằng chứng ước định hôn nhân giữa cha chúng ta, hôm nay chính thức cần hôn em.”
“Mạnh tiểu thư, em có nguyện ý gả cho anh , làm vợ Phùng Khác Chi không? Để quãng đời còn lại anh may mắn có em làm bạn. Cũng cho phép anh có cơ hội hoàn thành tâm nguyện lớn nhất đời mình, đó là chăm sóc em phần đời còn lại?”
Hắn ngửa mặt nhìn nàng, hai mắt không chớp, giọng nói trầm thấp mà chân thành.
Nước mắt rốt cuộc không ức chế được mà tràn mi. Mạnh Lan Đình dùng sức gật đầu, nghẹn ngào nói: “Em nguyện ý.”
Nàng kéo hắn lên.
Phùng Khác Chi cười, hai tròng mắt trở nên sáng láng. Hắn thuận thế từ trên mặt đất đứng lên, đem nàng ôm vào trong lòng ngực, cúi đầu, yêu thương mà hôn lên nước mắt nàng, hai người gắt gao mà hôn nhau.
Sau nụ hôn thật dài, Phùng Khác Chi nắm tay Mạnh Lan Đình, đi ra khỏi hầm trú ẩn.
Trời đất yên tĩnh không tiếng động, gió đêm ôn nhu thổi qua. Mây bay đi, ánh sao lộ ra, mặt trăng cũng sáng ngời.
Hai người vẫn đứng bên nhau, trái tim cùng đập một nhịp. Phùng Khác Chi gắt gao mà nắm tay Mạnh Lan Đình, mang nàng bước nhẹ nhàng mà kiên định đi lên trên.
Giống như có trăng sao làm bạn, người trước mắt vĩnh viễn là người trong lòng.
Trái tim bọn họ từ nay về sau, sẽ không chia lìa.