HAMSTER CỦA ĐẠI CÔNG TƯỚC PHƯƠNG BẮC


“Đối với lần trinh sát này, ta sẽ chỉ do thám xung quanh và quay trở lại.

Gần đây, một con quái vật chưa từng thấy đã xuất hiện, vì vậy hãy cẩn thận.”
"Vâng! Tuân lệnh."
Các hiệp sĩ đồng loạt trả lời.

Âm thanh lớn đến mức tôi có thể nghe thấy ngay cả khi nằm trên mùn cưa và thong thả tắm nắng.
Tôi gãi tai và quay ra cửa.
Do thám à.

Cuối cùng cũng đến sao?
Khoảng một tháng đã trôi qua kể từ lần trước, vì vậy đây chắc chắn là thời điểm thích hợp.

- Chijik.

Jjik (Nhưng tại sao không nói với tôi câu nào?)
Tôi ngồi thẳng dậy, xoa xoa cái bụng đã đầy hạnh nhân, hạt mắc ca và dâu tây mà Kyle mang đến.

Hơi khó thở, có lẽ là do tôi tăng cân một chút, một tí tị thôi.
Dù sao thì, tôi rất lo lắng về việc họ phải đối mặt với rắc rối, vì vậy thật tuyệt khi được đi cùng vào lúc này.

Ngay cả khi có tai nạn, tốt hơn nó nên bay qua mặt tôi.

Bởi vì đó là cách tốt nhất để xử lý.
Tôi bò đến một góc ngồi.

Và thời điểm tôi chuẩn bị biến hoá.
"Đợi một lúc."
Kyle mở cửa và bước vào phòng làm việc.
Tôi vội vàng rút tay ra khỏi cửa sổ hệ thống và trượt trở lại trung tâm ngôi nhà.
"Cashew."
Kyle gọi tôi bằng một giọng thân thiện.

Tôi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra và làm một cử chỉ hỏi, "Ồ, lại là ngài à?"
Sau đó, anh ấy nâng tôi lên và bắt đầu tắm cho tôi bằng những nụ hôn.
- Jjik...!….

(được rồi…)
Nếu tên khốn này chỉ bỏ qua và đi, thì hắn không phải là Kyle Blake.
Tôi đón nhận nụ hôn với khuôn mặt trần tục và vẫy tay chào tạm biệt anh ấy.

Ra ngoài nhanh, nhanh.
Kyle đứng ở cửa và nhìn lại tôi vài lần trước khi rời khỏi phòng làm việc.
Tôi nhanh chóng sử dụng biến hoá và vội vàng lấy quần áo ra và mặc vào.
Thực sự, tại thời điểm này, quần áo không nên tự động mặc vào sao? Hiệu quả hơn đấy.

[(´。_ 。)]
.....Đó không phải lỗi của ngươi.

Tôi biết ngươi không thể thay đổi được.

Chỉ là đang than thở, một cái gì đó tương tự.
Tôi trấn tĩnh lại và bước nhanh xuống hành lang.

Tôi thân thiện chào những người hầu đang mang theo một đống quần áo hoặc một cây chổi và siêng năng đi ra khỏi lâu đài.
Khi tôi đẩy cánh cửa, một ánh sáng chói lòa tràn vào.

Tôi bước ra ngoài, cảm nhận không khí mát mẻ quanh mình.
Nào, Kyle.

đưa tôi đi với.

Nhìn vào thời điểm hoàn hảo này khi ngài cần tôi đây.
“Điện hạ!.....Eh?"
Tôi nhìn tòa lâu đài trước mặt và tỏ vẻ bối rối trong giây lát.
Trống không.
Không có gì.

Đây có phải là cửa trước khi? Tôi chắc rằng họ sẽ tập hợp lại ở đây và đi lên núi mà?
Tôi vội nhìn quanh lâu đài.

Tôi đã tìm kiếm gần những luống hoa, bụi rậm và thậm chí cả quanh hàng trụ, nhưng tôi không thể tìm thấy đến cả những dấu chân thông thường.
"Ngài biến đi đâu rồi!"
Khi tôi tìm kiếm xung quanh lâu đài một cách tuyệt vọng, tôi hét lên trời, một trong những người hầu đi ngang qua nhún vai và nói.
“Điện hạ Kyle đi rồi, ngài ấy đã rời đi bằng cửa sau."
"Hả?"
“Ngài nói rằng ai đó không biết sợ hãi có thể cố gắng bám theo ngài ấy…"
(Giống mấy ông hay trốn vợ đi chơi:v)
Tôi nhìn anh ta với vẻ mặt khó hiểu.

Người hầu quan sát tôi, cúi đầu rồi vội vã biến mất.
Vậy bây giờ...!…
"Ngài né tránh tôi một cách công khai à?"
Tôi sững sờ và đứng lặng người, sau đó quay trở vào lâu đài và suy nghĩ một lúc.

Không còn pháp sư nào trong lâu đài, vậy tại sao anh ta lại đi do thám mà không có tôi?
Không, trên thực tế, nó rất dễ hiểu mà không cần suy nghĩ trong một thời gian dài.

Chắc là do lúc đó tôi đã rơi xuống vách đá.
Đó hẳn là một cú sốc lớn vì anh ấy đã để người mà anh nói rằng sẽ bảo vệ biến mất ngay trước mặt mình như vậy.


Nếu để xảy ra một lần nữa, thì lần này anh có thể giữ lại không, những suy nghĩ một mình của anh cả đêm qua hiện rõ trong mắt tôi.
Tuy nhiên, tên này.
"Giữ người mà ngài muốn bảo vệ ở bên cạnh là điều đúng đắn mà."
Khi tôi lê bước xuống hành lang, tôi cảm thấy một cảm giác cô đơn không tên.

Chắc hẳn tôi đã quen với thời gian lẽo đẽo bên Kyle.
Sau khi loanh quanh một lúc mà không có nơi nào để đi, tôi ăn hai chiếc bánh sandwich mới làm trong bếp, ăn bánh nướng và bánh quy để tráng miệng với trà đen, rồi trở về phòng và tắt Biến hoá.
- Jjii...!(Ehh.)
Tôi nằm thẳng và nhìn chằm chằm vào trần nhà tối đen của phòng làm việc.
Không có thời gian để suy ngẫm.

Tôi đi dạo quanh lâu đài và nghĩ về Kyle, cơ thể tôi cảm thấy nặng nề hơn trước.
....Không.

Tại sao lại cảm thấy nặng?
Tôi r3n rỉ và lật người lại.

Tuy nhiên, cơ thể tôi không nhúc nhích, vì vậy tôi chỉ có thể đứng dậy sau một lúc vùng vẫy.
- Jjik...(…Có lẽ mình đã tăng cân khá nhiều?)
Bây giờ thì không thể phủ định.

Với tốc độ này, cuối cùng tôi sẽ trở thành một con hamster thừa cân và chỉ ăn rau cải hoặc rau diếp.
Tôi đột nhiên cảm thấy sợ hãi và bước đi trên lồ ng.

Tôi không bao giờ muốn chạy thứ quái dị này nữa!
Được rồi.

Ăn kiêng nào.
Tạo bất ngờ cho Kyle khi anh ấy trở lại.
*
Cuộc trinh sát thường mất bốn hoặc năm ngày.

Họ nói lần này sẽ đi xa hơn nên sẽ mất khoảng một tuần.

Và hôm nay là ngày đầu tiên của tuần đó.
Trong khi đó, tôi khá bận rộn với tư cách là một con người và cả một con chuột.
Khi là một con chuột, tôi đã làm việc quá sức với phần mỡ bụng mềm của mình bằng cách chạy bánh xe, và khi là con người, tôi vắt kiệt kiến thức mà mình còn không có để lấp đầy những khoảng trống trong Blake.
Quần áo bông được sản xuất hàng loạt vì người ta nghĩ rằng sẽ tốt để phân phát cho người dân trong lãnh thổ, vậy nên các hiệp sĩ còn ở lại lâu đài cũng bận rộn săn lùng.
Tất nhiên, trong khi giúp may vá, tôi nói cho những người hầu phụ trách nhà bếp nhiều công thức nấu ăn phù hợp với họ.

Tất nhiên, món ngon nhất là cá chiên.
Đúng lúc đó, có một cái hồ đóng băng ở phía nam Lâu đài, vì vậy tôi đã đi câu cá và săn lùng để thu thập quái vật.

Sau khi tập hợp lại với nhau và đốt lửa trại, họ đã tận hưởng một bữa tiệc thực sự náo nhiệt.
Cá chiên giòn với gia vị và nước sốt thấm đều… Không, Quái thú có vị ngon hơn bất kỳ sinh vật biển nào khác mà tôi từng ăn...
Kết quả là cá bắt đầu trở thành xu hướng và mọi người đổ xô đi bắt, nhưng không phải tốt sao? Nếu để chúng sinh sôi nhiều, chúng sẽ phá băng và nhảy ra mất.
Dù sao, tôi đã bận rộn cả ngày.

Nhờ vậy, số phép màu đã tăng lên 24%.

Dù không có Kyle, đây là một cải tiến tuyệt vời.
Có nghĩa là
Đó phải là bằng chứng cho thấy những người ở đây đã chấp nhận tôi nhiều như vậy.
Có thể đã được hưởng lợi từ hiệu ứng thụ động.
Khi tôi đi qua các hành lang của lâu đài, những người hầu chào đón tôi, và các hiệp sĩ đến tìm tôi cùng với những con quái vật mà họ đã bắt được.

Khi ghé qua bếp, tôi sẽ nhận được đồ ăn vặt là bánh mì hoặc bánh quy mới nướng, và hôm qua, nhân viên trẻ nhất của lâu đài thậm chí còn tặng một chiếc bánh tart mà cậu ấy tự làm.
"...Dù vẫn còn một chút khó xử."
Rõ ràng, đó không phải là một cảm giác tồi tệ.
Tôi hắng giọng và nhìn đồng hồ.

Kim đồng hồ tích tắc vừa mới qua bữa trưa.
- Jjik.

Jie jjik (Kyle, khi nào thì thằng khốn này mới trở về?Không khó để quay lại khi thời tiết đẹp đâu.)
Khi tôi lẩm bẩm một mình, cửa sổ hệ thống lóe lên trước mắt tôi.
[(️ (⁠ʃ⁠ƪ⁠^⁠3⁠^⁠)️)]
Không.

Đừng nhìn tôi như một người vợ chờ chồng.

Đây không phải là một mối quan hệ lãng mạn.
Khi tôi đá vào cửa sổ hệ thống, cửa sổ đã di chuyển một cách mỉa mai từ phía bên kia.
Cái gì?
Tôi đá mạnh vào cửa sổ hệ thống, nhớ lại trò chơi vô nhân đạo là đập chuột chũi.

Vì lý do nào đó, tôi thậm chí còn không nghe thấy tiếng cửa được mở ra.
“Ngươi biết nhảy rồi à?”
Một tiếng cười thân thiện vang lên trên đầu.
Tôi ngừng di chuyển và ngẩng đầu lên.

Kyle đang nhìn xuống tôi với vẻ mặt rối bời.
“Ta xin lỗi vì đã đi xa trong một thời gian dài.

Ta lo lắng và chạy ngay đến, nhưng có vẻ sẽ tốt hơn sau khi rửa sạch.

Ta thậm chí không thể nhấc ngươi lên với đôi tay này."
Kyle thì thầm khi nhìn vào bàn tay dính đầy đất và máu của mình.

Đôi mắt của tôi, theo lẽ tự nhiên, mở to ra khi nhìn thấy cảnh tượng này.
- Jjik! (Điện hạ! Tại sao tay ngài lại như vậy!)
Tôi bám vào tấm màng trong suốt và ré lên với Kyle.
Kyle nghĩ đó chỉ là một lời chào nói rằng rất vui được gặp lại anh ấy sau một thời gian dài.
Tôi đã sử dụng Biến hoá bằng cách đấm vào ngực mình.
Thật tốt khi tôi đã không sử dụng ngày hôm nay.


Làm thế nào tôi có thể đứng yên sau khi thấy cảnh đó chứ? Tôi sẽ phải tận mắt chứng kiến.

Để xen cơ thể tôi nâng niu, có tổn hại chỗ nào không?
"Như thế này đủ chưa?"
Tôi đứng trước cửa phòng Kyle và gõ nhẹ.

Sau đó, tôi nghe thấy một giọng nói từ bên trong bảo tôi vào.
"Shu?"
Khi tôi mở cửa bước vào, Kyle chỉ mặc một chiếc áo choàng và dùng khăn lau khô tóc.
Tôi nhanh chóng quét anh ta từ đầu đến chân.

Không ở tay, không vết thương.

Cả hai chân đều ổn.

Ngực, không trầy xước.

Tốt.
Tôi thở phào nhẹ nhõm và bước về phía anh.
"Lần này đã mất một thời gian dài."
“Vì những con thú bất thường đã xuất hiện trước đây, chúng ta đã đi được một chặng đường dài.

Sẽ tốt hơn nếu kiểm tra.”
"Ngài thậm chí không đưa tôi đi cùng."
“Ngươi không cần phải theo dõi ta trong mọi cuộc trinh sát.

Không phải nói bận sao?"
Tôi khoanh tay và ngước lên nhìn anh.

Đôi mắt đỏ nói lên tất cả, nhưng cho dù có giấu giếm như thế thì tôi vẫn là người hiểu rõ ngài hơn cả ngài.
"Ngài sợ tôi chết sao?"
Kyle nhìn tôi không nói nên lời.

Nó giống như một câu khẳng định.
Tôi đưa tay ra và túm nhẹ hai bên chiếc khăn trùm đầu của Kyle.

Anh đã có thể né, nhưng vẫn ngoan ngoãn cúi đầu và rút ngắn khoảng cách với tôi.
“Dạy tôi bắn cung đi.

Tôi là kiểu người tiếp thu khá nhanh, vì vậy sẽ rất đáng để dạy dỗ."
"...."
Lông mày của Kyle nhíu lại, rồi nới ra với một tiếng thở dài ngắn.
Anh ấy và vòng tay mạnh mẽ của anh ấy, người mà tôi đã bỏ lỡ trong một tuần, quấn quanh eo tôi.

Và tôi giao phó mình trong vòng tay anh ấy mà không từ chối.

Khi mùi cơ thể quen thuộc bay lên chóp mũi, tôi mới thấy nhẹ lòng.
Tôi buông chiếc khăn đang cầm và vòng tay quanh cổ Kyle.

Tôi mỉm cười hạnh phúc khi nghe thấy giọng nói của anh ấy nói rằng anh sẽ rất vui khi dạy tôi..


Bình luận

Truyện đang đọc