HẮN CÓ KHI NÀO ĐI NHẢY SÔNG KHÔNG?

Thẩm Mục chôn mặt, lắp bắp hỏi, “Ta có phủ đệ của chính mình… Vì sao… Vì sao phải chuyển đến phủ tướng quân…”

“Ngươi không sợ ta lạnh sao?” Tướng quân cây ngay không sợ chết đứng, không biết xấu hổ mà nói, “Cho ta ôm ngủ liền không lạnh.”

“Hồ đồ… Ăn nói linh tinh…” Thẩm Mục nghe không nổi nữa, giãy dụa muốn đi, tướng quân ôm người không buông tay, “Làm sao là ăn nói linh tinh, nếu không ta đi chỗ của ngươi ngủ cũng được, ổ chăn của ngươi cũng rất ấm áp, lần trước…”

Lời tướng quân còn chưa nói hết, liền bị Thẩm Mục vội vội vàng vàng dùng tay che miệng lại, “Ngươi… Đừng nói nữa…”

Tướng quân nghiêng đầu cười qua bên mép tay hôn một cái, “Được được được, ta không nói…” Hắn nghĩ, con mọt sách của hắn da mặt thật sự rất mỏng, bị trêu liền xấu hổ, xấu hổ liền đỏ mặt, thật con mẹ nó… quá đáng yêu.

Kỳ thực lần trước cũng không có gì, cũng chỉ…ôm người ta chậm rãi thoải mái ngủ một giấc…

Ngày ấy, gặp Công chúa Bắc Nghiêu xong, buổi tối tướng quân leo tường leo cửa sổ, lén lút tiến vào phòng ngủ của Thẩm Mục.

Con mọt sách của hắn đang ở dưới đèn đọc sách, tựa hồ mới vừa tắm rửa xong không lâu, mặc áo trắng, tóc tai xõa ra, sợi tóc còn dính hơi nước, cả người ôn ôn hòa hòa, lại đột nhiên thấy người tiến vào sợ hết hồn, thiếu chút nữa lên tiếng gọi người.

Nhưng vừa nhìn thấy là tướng quân, vừa mừng vừa sợ, đáy mắt có ánh nến chiếu vào, trong veo.

Trong lòng tướng quân nóng lên, có chút không chịu nổi.

“Khụ khụ… Đang đọc sách sao?”

Thẩm Mục gật gật đầu, “Trong lúc rảnh rỗi, tùy tiện xem.” Sách trong tay của y, bên cạnh trang sách có vài nét chữ, đại khái là thời điểm đọc sách tiện tay ghi nhớ.

Tướng quân nhìn những chữ kia, cười nói: “Chữ của ngươi quả nhiên không thay đổi dù là một chút.”

Thẩm Mục không rõ.

Tướng quân từ trong ngực áo lấy ra tờ giấy mà Công chúa Bắc Nghiêu hẹn hắn đến miếu hoang đổ nát ngoài thành, “Đây là ngươi viết đúng không?”

Thẩm Mục tiếp nhận tờ giấy, “Ngươi gặp Công chúa Bắc Nghiêu?”

Tướng quân gật đầu, Thẩm Mục nhẹ giọng nói: “Chuyện này liên luỵ quá nhiều, nếu ngươi không phải nguyện ý…”

Tướng quân ngăn lại lời y, “Ngươi bị kéo vào rồi, ta còn có thể không quản?”

Đôi mắt Thẩm Mục hơi cong, đáy mắt hiện lên ý cười, “Ta vốn định trực tiếp cùng ngươi thương lượng việc này, nhưng công chúa nói muốn gặp ngươi…”

“Nàng muốn thử ta chứ gì” tướng quân ghét bỏ nói, “Thử thì thử, còn tìm ngươi viết tờ giấy, lập tức liền bại lộ.”

“Nàng nói, chữ của nàng không dễ nhìn,” Thẩm Mục nghi hoặc, “Làm sao liền bại lộ?”

Tướng quân một mặt kiêu ngạo, “Ta nhận ra chữ của ngươi.”

Đầu óc Thẩm Mục mơ hồ, “… Ngươi làm sao… lại nhận ra chữ của ta?”

Tướng quân: “Ngươi quên rồi? Ngươi từng viết thư cho ta.”

Thẩm Mục đem trí nhớ trong đầu lật qua lật lại, sững sờ không tìm được cái “thư” mà tướng quân nói.

Tướng quân có chút không vui vẻ, nhưng không chịu nói, để cho thư ngốc tự mình nghĩ.

Vì vậy, con mọt sách suy nghĩ một buổi tối cũng không nhớ tới là cái gì, cuối cùng tướng quân tức giận đến dựa vào trên giường người ta không chịu đi, còn nói một người ngủ không được, cũng kéo con mọt sách vào trong chăn, ôm người không buông tay, táy máy tay chân mà chiếm tiện nghi của người ta, một chút nói người ta eo nhỏ, một chút liền than phiền người ta quá gầy, lát sau lại nói mông người ta mềm mại… Náo loạn nửa ngày mới ngủ say.

Con mọt sách đỏ mặt vùi ở trong lồng ngực tướng quân, nghe tiếng hắn nhẹ nhàng hít thở, đem từng giọt ký ức từ lúc hai người sơ ngộ đến bây giờ ngủ chung lôi ra ngoài, nhưng vẫn không nhớ tới đã từng viết thư gì cho tướng quân, cuối cùng không chống cự nổi cơn buồn ngủ, dựa vào trong lồng ngực tướng quân ngủ say.

Bình luận

Truyện đang đọc