HẮN KHÔNG VUI

Edit: 笑顔Egao.

“…”

“Bà không có già…”

Coi thường cậu không biết hay sao, một người khi đã rất già rất già sẽ chết đi.

Chết đi, là không còn nữa.

Ba ba và mẹ cũng không còn, chỉ có bà nấu cơm cho cậu ăn, anh trai luôn nghĩ ra các lí do kỳ quái bắt nạt cậu, không cho cậu ăn cơm.

Ba ba qua đời, chỉ có anh trai mới được khóc, cậu không được, dì Vương nắm cổ áo cậu lôi về phòng, nói cậu khóc lóc nước mắt nước mũi đầy mặt bẩn thỉu, đừng ra ngoài làm người ta cười nhạo.

Đều là nói dối, cậu không phải như vậy.

Cửa phòng bị khóa lại, bà trộm lấy chìa khóa mở ra, dẫn cậu đến một góc nhà thờ nhìn ba ba lần cuối cùng.

“Thẩm công tử hôm nay không có mặt sao?”

“Nó sao? Ăn uống no nê xong chỉ biết đi ngủ, một thằng ngu lấy đâu ra tình cảm!”

Cậu nghe thấy những người kia nói như thể họ rất đúng, cho dù bà đã bưng kín lỗ tai của cậu từ phía sau, cậu vẫn có thể nghe được.

“Mọi người sẽ chết sao?” Cậu hỏi bà.

“Sẽ,” bà chậm rãi chớp mắt, đôi tay đầy nếp nhăn vuốt ve tai cậu: “Người đã già, sẽ chết đi.”

“Ba ba cũng già sao?”

“Ba ba là bị bệnh?”

“Còn mẹ?”

Mẹ của cậu, cậu đã không nhớ rõ, làm thế nào cũng không nhớ được hình dáng của mẹ, tất cả đồ vật có liên quan đến mẹ đặt trong nhà đều bị dì Vương vứt đi, bà giấu được một cuốn album ảnh có hình của mẹ, cậu nhìn rất lâu vẫn không nhớ được.

“Mẹ cũng bị bệnh.”

Tại sao mọi người đều bị bệnh, bị bệnh sẽ chết, già cũng sẽ chết.

“Con sợ… Bà ơi con sợ.”

“Đừng sợ, con trai.”

Lúc ấy…

Lúc ấy, bà thực sự không nói đừng sợ, có bà ở cùng con.

Vì bà không thể ở cùng cậu mãi được!

Cậu ở nhà cũ lâu như vậy, bà cũng lén lút qua thăm cậu mấy lần, mỗi lần đều mang theo đồ ăn ngon, cậu nhìn thấy bà hối lộ cho thúc thúc dưới lầu, cũng nhìn thấy bóng lưng lọm khọm khi bà rời đi.

Cậu nói với bà: “Con không sợ nữa rồi, bà không cần đến đây thăm con, chờ con lớn lên sẽ ra ngoài chơi cùng mọi người.”

Bà không lên tiếng, Thẩm Đình nhìn thấy khóe mắt bà trở nên ướt át.

“Không có ai là không già đi, Thẩm Đình, đợi đến sau này cả con và bà, còn có mọi người, tất cả rồi sẽ già đi.”

Cố Triều Ngạn biết đại khái là cậu đang nhớ lại những kí ức không mấy tốt đẹp, hắn chỉ hi vọng Thẩm Đình vĩnh viễn sống một cuộc sống đơn giản, vĩnh viễn đơn thuần không buồn không lo, thế nhưng sinh tồn và tử vong là đề tài mà tất cả mọi người đều không thể tránh được, hắn không thể mạo hiểm che giấu nó, bời vì sớm muộn sẽ có một ngày cậu phải tự dối mặt với nó, cho đến bây giờ, hắn vẫn sợ sẽ không có ai tiếp tục che chở chàng trai bé nhỏ đáng thương của hắn.

Hắn thích Thẩm Đình.

“Thế nhưng, anh cam đoan, anh sẽ ở cạnh em.”

Mãi cho đến rất lâu, rất lâu sau đó.

Cố Triều Ngạn có thể xác định, ngoại trừ cái chết, hẵn sẽ không bao giờ để bất kỳ tai ương nào giáng xuống đầu của Thẩm Đình.

“Có thật không?”

Thẩm Đình hỏi hắn: “Có thật là như vậy không?”

Cuộc sống cô độc này của cậu cần một người làm bạn, một mình cậu có thể ăn cơm, có thể đi ngủ, có thể tự làm rất nhiều chuyện, nhưng cậu không muốn phải làm một mình.

Cậu kỳ thực chưa bao giờ nghĩ đến khả năng Cố Triều Ngạn sẽ rời bỏ mình: “Ca ca, bởi vì một khi đã làm là phải kiên trì, có đúng không?”

“Ca ca có em rồi, không thể có thêm những em khác nữa.”

Cậu không biểu đạt rõ được ý của mình, nhưng Cố Triều Ngạn lại hiểu được, anh có em rồi, không thể lại đối xử với người khác tốt như với em.

Quả dưa nhỏ cũng biết chiếm hữu.

“Em lại còn biết tự thiếp vàng lên mặt mình.”

“Thiếp vàng?”

Thẩm Đình nghe không hiểu, dựa sát vào hỏi: “Thiếp vàng là cái gì?”

“Không có gì.”

Cố Triều Ngạn hôn một ngụm lên trán cậu: “Anh nói, sau này sẽ không đối xử tốt như vậy với người khác.”

Thịt đã treo đến tận mép nhưng hắn vẫn không cam lòng đụng chạm, rốt cuộc là vì cái gì?

“Vậy anh nói thích em đi.. Trước đây bà từng nói, bà thích em nhất…”

Anh cũng phải nói.

“Ừ… Thích em.”

“Tai của ca ca thật là đỏ.”

Thẩm Đình tinh mắt, nhón chân lên muốn sờ lỗ tai của Cố Triều Ngạn, bị hắn tránh được: “Lỗ tai của anh đỏ, anh thẹn thùng à, ca ca?”

“Cái này không gọij là thẹn thùng!”

Cố Triều Ngạn ho nhẹ một tiếng: “Đây là biểu hiện của việc không tình nguyện.”

“Ồ…”

Thẩm Đình cúi đầu: “Nhưng em lại rất tình nguyện nói thích ca ca…”

Như thế này không công bằng…

Nhưng mà, cũng không sao.

“Hoặc là ca ca hôn em một cái đi, em muốn anh hôn em.”

Cố Triều Ngạn “cố hết sức” cúi người hôn má trái của cậu: “Như thế này?”

“Muốn hôn ở đây…” Thẩm Đình vô thức chỉ vào môi mình: “Chỗ này cũng muốn hôn.”

“Em đến cùng có hiểu gì hay không! Thẩm Đình.”

Cố Triều Ngạn muốn bùng cháy: “Hôn môi là chuyện em nên làm sao? Em lại không kết hôn với anh hôn môi cái gì mà hôn!” Nhỡ hôn xong không dừng lại được thì làm sao bây giờ, hậu quả sau đó hắn có thể gánh nổi sao? Coi như hắn gánh được… coi như là… Ầy, hắn làm sao thanh minh nổi.

Cố Triều Ngạn không ý thức được lời của mình đạp trúng chỗ đau của Thẩm Đình, sau khi lỡ miệng có chút ảo não: “Thẩm Đình, không phải bình thường em chỉ xem phim hoạt hình đấy chứ?”

Đến cùng là học những thứ này ở nơi nào, sớm muộn gì hắn cũng sẽ đập nát TV: “Em hiểu không? Không thể hôn môi, sau khi kết hôn, hai người yêu nhau… Ừ… Chính là kiểu hai người sẽ không rời bỏ nhau ấy, mới có thể hôn môi.”

Cũng không biết là ai, nói sót mất hai chữ cuộc đời.

“Phải kết hôn sao…”

Thẩm Đình hiểu, cậu biết kết hôn là gì: “Em… nhưng em chỉ muốn hôn nhẹ, tại sao… phải kết hôn mới được…”

“Em muốn đùa giỡn con giai nhà lành hay sao, Thẩm Đình?”

Cố Triều Ngạn vươn tay nâng cằm của cậu lên, để cậu nhìn thẳng vào mắt mình, chất vấn: “Em muốn trêu đùa anh?”

“Không được phép tùy tiện hôn môi, hôn là phải kết hôn, nếu em suy nghĩ kĩ, đồng ý thì hôn.”

Hành động đầy mùi dụ dỗ nhi đồng này… Cố Triều Ngạn tuyệt đối sẽ không thừa nhận.

“Nghĩ kĩ chưa? Nghĩ xong rồi thì hôn.” Cố Triều Ngạn ngồi xuống ghế salon, kéo tay Thẩm Đình đến trước mặt mình, hắn nằm ngửa một cách thoải mái, vỗ vỗ chân của mình, nói: “Ngồi lên đây.”

Thẩm Đình không dám ngồi, khúm núm lùi về phía sau.

“Em chạy cái gì? Sợ rồi?”

Cố Triều Ngạn híp mắt cười gằn: “Chưa nghĩ xong đúng không?”

“Em muốn, muốn suy nghĩ thêm…”

Chỉ sợ ngày hôm nay cậu suy nghĩ đến nát óc cũng không ra.

“Em vẫn là chưa hiểu…”

Cố Triều Ngạn tự giễu: “Em làm sao hiểu được.”

“Em hiểu em hiểu…” Thẩm Đình vội vàng chứng minh mình không ngu dốt: “Ca ca vì muốn tốt cho em, sẽ luôn bên cạnh em, cho nên mới, mới nói, kết hôn…”

“Thẩm Đình, cho dù không kết hôn, anh cũng sẽ ở bên em rất lâu.”

“Vậy anh, anh muốn kết hôn với người khác à…”

Cố Triều Ngạn rất muốn trả lời một câu không biết, muốn xem phản ứng của Thẩm Đình, nhưng hắn lại nhìn thấy ánh mắt giống như chó con đang vẫy đuôi cầu xin của Thẩm Đình.

“Sẽ không,” Hắn đáp.

Bình luận

Truyện đang đọc