HÀN MÔN KIÊU SĨ


Lý Văn Hữu suy nghĩ một chút rồi nói:- Như vậy đi! Chúng ta lấy một ngàn quan làm tiền gốc, ta bỏ ra tám trăm quan khác, ta chiếm năm thành định mức, Khánh nhi ba thành, Lý Đông Đông hai thành.Lý Diên Khánh suy nghĩ một chút nói:- Lý Đông Đông hai thành hơi ít một chút, không huy động được tính tích cực của hắn, ta sẽ nhường nửa thành cho hắn.- Ngươi không cần nhường!Lý Văn Hữu quả quyết nói:- Ta sẽ nhường một thành cho hắn, ta bốn thành, Khánh nhi ba thành, Lý Đông Đông ba thành, cứ quyết định như vậy.Dàn khung và cổ phần của thương hội mặc dù đã định rồi, nhưng còn rất nhiều chi tiết cần cân nhắc, ví dụ như quản lý tài vụ, vật tưu lưu thông, phạm vi kinh doanh, quyền hạn cung tiêu các loại, những thứ này từ xưa tới nay đều là một mạch tương thừa, chính là cách nói khác biệt.Nhất là trong này còn dính tới nhạc phụ của Lý Đông Đông.

Lý Đông Đông dự định mượn nhờ phương pháp làm ăn của nhạc phụ hắn, như vậy nhạc phụ hắn sẽ tính toán lợi ích trong này thế nào?Lý Văn Hữu là người cực kỳ khôn khéo, y làm sao có thể để tiền của mình và Lý Diên Khánh trôi theo dòng nước, có một số việc y nhất định phải xác thực rõ ràng với Lý Đông Đông, không thể có chỗ mập mờ.Vào lúc buổi tối y liền phái người đi báo tin cho Lý Đông Đông, để ngày thứ hai Lý Đông Đông tới gặp y.Chẳng quá có một số việc, Lý Văn Hữu lại cố tình không để ý tới đến.

Y không nói chuyện này cho Lý Văn Quý, sản nghiệp gia tộc Lý thị đều nằm trong tay Lý Văn Quý, cuộc làm ăn này y không muốn để cho huynh đệ nhúng tay vào.…Từ sau khi Lý Đại Khí đưa con tới tảo mộ người vợ đã mất, một cọc tâm sự của gã liền rơi xuống đất.


Chẳng qua gã vẫn muốn chuyển mộ thê tử trở về, lúc trước là Đinh gia quá cường thế, gã không có cách nào, hiện giờ gã dần xoay người, dù như thế nào, gã cũng không thể chấp nhận hiện thực thê tử táng tại khu mộ nhà mẹ đẻ.Lòng Lý Đại Khí sáng như gương, gã biết thái độ của Đinh gia bắt đầu thay đổi, nguyên nhân căn bản đều vì con trai gã, nếu như muốn chuyển mộ người vợ đã mất trở về, gã còn phải dựa vào con trai mới được.Mặc dù Lý Đại khí biết chuyện này không phải một lát là có thể làm được, nhưng không thương lượng với con trai một chút, trong lòng gã khó chịu giống như mèo cào, Lý Đại Khí liền tìm tới phòng con trai.Lý Diên Khánh đang dựa vào bàn làm bài tập, họ nghỉ mười một ngày, mùng bảy tháng giêng sẽ phải đi học.

Sư phụ Diêu Đỉnh bố trí một đống lớn viết chữ thư pháp, mấy ngày trước đó Lý Diên Khánh vội vàng viết sách, chậm trễ bài tập, mắt thấy hai ngày nữa sẽ khai giảng, hắn không thể không cố gắng làm bài.- Khánh nhi, cha có chuyện muốn bàn với con, chậm trễ một thời gian của con.- Không có việc gì, cha vào đi!Lý Đại Khí đẩy cửa tiến vào, thấy con trai đang dựa vào bàn viết chữ, Diêu Đỉnh rất coi trọng thư pháp của học sinh, nắm rất chặt trong thư pháp, bài tập ngày nghỉ của đám học sinh cũng chủ yếu là thư pháp, nhất là loại học sinh chú ý trọng điểm như Lý Diên Khánh, muốn tùy tiện viết vài chục bài lừa gạt giao nộp, tuyệt đối không có khả năng.Lý Đại Khí đứng bên cạnh con trai nhìn trong chốc lát, không khỏi thầm gật đầu, so với lúc vừa mới nhập học, thư pháp của con trai đã tiến bộ rất lớn, thi cử nhân đã không có vấn đề.Lại nhìn nội dung viết, là Lữ thị Xuân Thu, Lý Đại Khí không khỏi sững sờ trong lòng.

Lữ thị Xuân Thu rất hiếm gặp, ngay cả gã cũng không quen, tại sao con trai lại nghĩ tới thứ này, đây là yêu cầu của Diêu Đỉnh sao?Lý Diên Khánh không ngẩng đầu, nhưng hắn biết phụ thân đang nghi hoặc, liền vừa viết vừa giải thích:- Đây không phải yêu cầu của sư phụ, học sinh khác viết Luận Ngữ hoặc Mạnh Tử, sư phụ cảm thấy con không có vấn đề gì, liền tùy tiện con viết.

Ở Hội Đồng Tử lần trước chúng con suýt chút nữa thua bởi Lữ thị Xuân Thu, cho nên con muốn bổ sung bài này.- Thì ra là thế, vậy con tiếp tục viết đi! Hôm nào chúng ta lại nói chuyện.- Cha có chuyện gì?Lý Diên Khánh đặt bút xuống cười hỏi.- Ta đang nghĩ, chúng ta phải chuyển mộ của mẹ con trở về.

Nhà chúng ta có ba mẫu đất tổ, có một mẫu đất phong thủy cũng không tệ lắm, ta muốn táng mẹ con ở nơi đó, sau trăm năm ta cũng có thể táng cùng một chỗ với mẹ con.- Đã như vậy, cha hãy đi nói chuyện với Đinh gia đi!Lý Đại Khí do dự một chút nói:- Ta sợ ta đi nói, Đinh gia không đồng ý.- Cha là sợ gặp Đại di nương đi!Lý Diên Khánh cười hì hì.Mặt Lý Đại Khí đỏ lên, trừng mắt với con trai:- Đừng nói hươu nói vượn nữa, trong lòng cha chỉ có một mình mẹ con, tuyệt đối sẽ không tái giá.Lý Diên Khánh thấy phụ thân hơi tức giận, liền thu lòng vui đùa, suy nghĩ một chút nói:- Hành quân đánh trận chú ý ba kế thượng trung hạ, chúng ta chuyển quan tài của mẹ trở về, cũng phải nghĩ đối sách.Lý Đại Khí mừng rỡ:- Ba kế nào?- Thượng sách là đòi hỏi dựa vào đạo lý, nếu như cha ra mặt không có tác dụng, vậy mời Tộc trưởng đòi hỏi giúp, bình thường mà nói, vấn đề hẳn là không lớn, nhưng nếu như ngay cả Tộc trưởng ra mặt cũng không được, vậy chúng ta chỉ có thể dùng trung sách.- Trung sách thì sao?Lý Đại Khí vội vàng hỏi.- Trung sách là báo quan, do Tri Huyện phán quyết.


Lưu Tri Huyện là người giảng lễ nghi, loại chuyện trái nhân luân này, hắn sẽ không mặc kệ.- Nếu như Đinh gia khóc lóc om sòm không chịu chấp hành quan lệnh, kiên quyết không đáp ứng, cuối cùng Tri Huyện cũng không thể làm gì được thì sao?Lý Đại Khí hơi lo lắng, nếu như trung sách cũng thất bại, vậy họ nên làm gì?- Vậy chỉ có thể dùng hạ sách, dùng thủ đoạn đặc biệt để lợi dụ hoặc là bức bách Đinh gia đáp ứng.

Chẳng qua hài nhi tin tưởng đây cũng không phải chuyện gì lớn, không cần dùng đến hạ sách, gia chủ ra mặt là được rồi.Lý Đại Khí gật nhẹ đầu, gã cũng quyết định, mấy ngày nay tìm thời gian thích hợp nói một chút chuyện này với Tộc trưởng.Lúc này, Lý Diên Khánh cũng muốn nói chuyện mở thương hội cùng Lý Đông Đông với phụ thân.

Mặc dù phụ thân không có kinh nghiệm, nhưng có Tộc trưởng quyết định, phụ thân chạy một chút vẫn được.- Cha, còn có một chuyện lớn, mặc dù còn chưa bàn bạc thành công, nhưng hài nhi muốn cha tìm hiểu trước một chút, chờ ngày sau chúng ta lại cùng tới nhà Lý Đông Đông.Tuy rằng trong tên thôn Tiềm Sơn có chữ ‘sơn’, nhưng trên thực tế lại không hề có chút quan hệ với núi.

Cũng nằm trên bình nguyên, thôn Tiềm Sơn ở phía tây thôn Lý Văn, hai thôn cách nhau khoảng hai ba dặm, nhìn nhau qua một cánh đồng lúa mạch lớn, là một thôn trang nhỏ có mấy chục gia đình, trong đó tộc nhân Lý thị khoảng chừng tám hộ.Lý Đông Đông chính là tộc nhân Lý thị sống tốt nhất ở thôn Tiềm Sơn.


Hai mươi tuổi gã liền đi theo một người cùng thôn tới kinh thành, ban đầu làm tửu bảo cho một quán rượu ở kinh thành.

Gã thông minh hiếu học, làm người lại thông minh, năm năm sau liền dùng tất cả tiền bày một quầy trà bên cạnh bến tàu sông Biện ngoài thành..


Bình luận

Truyện đang đọc