HẮN TỰA LƯU TÌNH

Thật sự là theo chính văn của tác giả sẽ hoàn và không có phiên ngoại.

Nhưng vì thấy Lưu Tình bị ngược cả đời rồi, muốn cho bạn nhỏ có một gia đình của riêng mình....

Nên ta mạo muội viết thêm vài phiên ngoại....

Phiên ngoại 1:

Bạn nhỏ nhà họ Ôn sinh nhật vừa qua đã tròn một tuổi. Trong một năm kể từ khi bạn nhỏ ra đời, sức khỏe Ôn Lưu Tình luôn tốt lên, nhưng số lần Ôn Hành Vũ bị nghẹn chết chỉ tăng chứ không có giảm.

Vì sợ Ôn Lưu Tình thân thể mệt mỏi vừa sinh xong lại phải chăm sóc đứa nhỏ, Ôn Hành Vũ quyết định mời một đầu bếp riêng một bảo mẫu riêng lại thêm một quản gia riêng. Cả hai đã đổi sang một căn hộ lớn hơn, tầng trệt là phòng khách, nhà bếp. Tầng một gồm hai phòng ngủ một khách phòng. Phòng ngủ lớn tất nhiên thuộc về phu phu Ôn Hành Vũ, phòng ngủ còn lại được xây theo phong cách trẻ con dành riêng cho nhóc con. Cả căn nhà lấy màu xanh trắng làm chủ, vô cùng hài hòa.

Thế nhưng Ôn Hành Vũ tự thấy bản thân thật ngu xuẩn khi kê một cái giường king size trong phòng mình. Mục đích ban đầu là để cùng bảo bối ngày ngày bồi nhau trên giường không lo bị đạp xuống đất, cư nhiên mục đích ấy lại trở thành phương tiện để thằng nhóc không biết điều kia thoải mái phè phỡn ôm Ôn Lưu Tình ngủ mãi không buông.

Quản gia Trần là một ông lão chừng 40 tuổi điểm đạm dễ tính nói chuyện lại hòa ái, dì Trương chính là bảo mẫu chính hiệu của gia đình chuyên chăm cho lo tiểu Dật cùng Ôn Lưu Tình, dì Hàn nấu ăn cực ngon. Mặc dù Ôn Hành Vũ có thể nấu nhưng hắn vẫn còn công việc của mình nên toàn bộ đồ ăn đều được dì Hàn phụ trách. Quả thực Ôn Hành Vũ cùng Ôn Lưu Tình đều từ cô nhi viện lớn lên, cả hai ít nhiều đều mong có một gia đình trọn vẹn, vừa hay có thêm ba người quản gia Trần lại có thêm tiểu Dật, ngôi nhà lớn bây giờ lại càng giống một gia đình hơn.

Bạn nhỏ được đặt tên Ôn Phong Bạch Dật, tên thân mật Dật Dật, tiểu Dật, Dật nhi.

Tất nhiên nhũ danh dễ nghe đó là để Ôn Lưu Tình cùng những người trong nhà và quản gia gọi.

Còn đối với Ôn Hành Vũ vẫn luôn miệng gọi nhóc con là tiểu sắc lang, vì sao ư? Vì Ôn Hành Vũ luôn cảm thấy nó chiếm hết thời gian cùng sự quan tâm của bảo bối dành cho mình, lại thêm suốt ngày ôm bảo bối mãi không rời, không phải sắc lang thì là gì?

Phiên ngoại 2:

Ôn Phong Bạch Dật là một Alpha. Ngay từ nhỏ chỉ quấn lấy Ôn Lưu Tình, mặc kệ cậu đi đâu nhóc đều oa oa khóc đòi theo, hoặc là lót ta lót tót lén chạy sau lưng cậu. Từ đó Ôn Lưu Tình mỗi lần đi đâu đều có một cái đuôi nhỏ theo sau.

Cảm thấy vì con quá gần mình nên tính cách có lẽ bị ảnh hưởng, tiểu Dật liền trở thành một nhóc Alpha dịu dàng ân cần hòa nhã với mọi người lại nhu thuận với ba ba.

Vào thời điểm tiểu Dật tập nói, cả nhà ai cũng hào hứng, nhóc con suốt ngày cứ a rồi lại a. Ôn Hành Vũ hiếm thấy kiên nhẫn mà nói với con: " Tiểu sắc lang, cha nói cho con biết, tập nói được rồi chính là đã trưởng thành, một Alpha trưởng thành phải biết bảo vệ ba ba con, phải biết yêu thương ba ba con vì ba ba con mang thai con rất cực khổ, lúc sinh con ra baba rất đau đớn, con không được phép làm ba ba con buồn, làm ba ba con thất vọng, nếu để cha biết con hư hỏng làm ba ba con khóc, cha đây sẽ không quản ném con ra đường cho con tự sinh tự diệt."

" Còn nữa, sau này về phòng con mà ngủ, bảo bối của cha tiểu sắc lang con không được ôm, biết chưa?"

Quản gia Trần: "..."

Dì Trương: "..."

Dì Hàn: "..."

Ôn Lưu Tình: "..."

Quả nhiên không uổng công Ôn Hành Vũ kiên nhẫn, tiểu Dật từ khi còn nhỏ đã ý thức được sự yêu thương của mọi người và hai ba ba dành cho bé, đặc biệt hiếu thuận với Ôn Lưu Tình, bé rất biết nghĩ cho cậu, luôn làm bản thân trưởng thành hơn để bảo vệ cậu.

Tuy nhiên đời không như là mơ, bạn nhỏ quả thực chấp hành yêu cầu đầu tiên của Ôn Hành Vũ rất nghiêm túc, còn yêu cầu thứ hai không được ngủ chung với Ôn Lưu Tình đã bị bạn nhỏ quăng ra sau đầu, lý do ấy à, bạn nhỏ nói rằng vì cha dặn dài quá nên con chỉ nhớ được khúc đầu thôi.....

Bình luận

Truyện đang đọc