HẮN XỐC KHĂN HỈ TRÙM ĐẦU CỦA TA


Tần Ngọc Viện cũng cứng ngắc, lúc này mới phát hiện hai người này vừa nãy hình như mới định kiss nhau.

Chu Diêu ngây dại, sau đó mặt đỏ bừng— mới vừa nãy thật không dễ dàng gạt bỏ giới hạn cuối cùng chủ động quyến rũ một người đàn ông, kết quả— cái đệt!
Tần Ngọc Viện có chút xấu hổ, ngượng ngùng nói: “A… xin lỗi…tôi không chú ý….

kia… chúng tôi né đi một chút…”
Chu Diêu chậm rãi rũ mi mắt, toàn thân run rẩy, xấu hổ giận dữ muốn chết.

Tần Ngọc Viện cũng tê rần da đầu: “Ách….


Lộc Giác quả quyết ôm eo Chu Diêu, không thèm để tâm tới Tần Ngọc Viện nói: “Chúng ta chuyển sang nơi khác tiếp tục.


Dứt lời, hai người biến mất tại chỗ.

Nhóm ba người Tần Ngọc Viện: “…”
Khó lắm mới gặp Chu Diêu một lần, kết quả lại biến thành như vậy, Tần Ngọc Viện cũng thực sửng sốt.


Tiểu Đào ở sau lưng sau khi bình tĩnh lại liền nói: “Ôi chao, hai người có nghe lời bọn họ nói khi nãy không? Manh Bất Manh không phải có nói là vừa gặp bạn à?”
Tần Ngọc Viện sửng sốt.

Người đàn ông kia cũng kịp phản ứng: “Hình như là vậy, lẽ nào Mộc Dĩ Thành Chu thật sự cũng ở nơi này?”
Ánh mắt Tần Ngọc Viện sáng rực.

Tiểu Đào ôm lấy tay Tần Ngọc Viện: “Chúng ta đi theo hướng Manh Bất Manh đi vừa nãy xem thử xem! Vừa nãy Manh Bất Manh có nói hôm nay Mộc Thần mặc đồ màu xanh, dọc theo đường đi chú ý một chút!”
Tần Ngọc Viện mừng rỡ gật đầu: “Ừ!”
Bên kia, Nhạc Hàm nhìn thấy tin tức của Ảm Nhiên Thần Thương thì sửng sốt một lúc lâu, sau đó ý thức được kỳ thi đại học của đối phương đã kết thúc, lúc này hẳn đã vào năm nhất rồi.

Bạn bè bên nick phụ của cậu không nhiều, ngoại trừ người bạn trung học Triệu Nhất Phi, Ảm Nhiên Thần Thương chính là người bạn có quan hệ tốt nhất, nếu phải nói cụ thể là tốt thế nào thì đại khái là— bình thường không liên hệ, vừa lên mạng liền cùng nhau nổi điên, vứt bỏ hết liêm sỉ— nếu nói tới Hỉ Kết Liên Lý là triệt để từ bỏ liêm sỉ, như vậy thì lúc online nick Đát Kỷ, cậu đã mất liêm sỉ nghiêm trọng.

Hồi tưởng lại thì thật sự là một lời khó nói hết…
Lại nói tiếp, Nhạc Hàm từng có một lần uống rượu say với bạn cùng phòng, kết quả lúc trở về ký túc xá thì vào game online nick chính Oa Oa chạy tới gặp Ảm Nhiên Thần Thương.

Có người nói lần đó cậu lại phát điên, cuối cùng là Triệu Nhất Phi tìm được bọn họ, cưỡng chế kéo cậu đi, chính là chuyện xảy ra lần đó cậu thật sự không nhớ rõ lắm… Vì thế Ảm Nhiên Thần Thương mới biết cậu có một nick chính làm nông ở Triệu quốc, chỉ là không biết ruộng và nhà tranh của cậu ở nơi nào, tên là gì mà thôi.

Nhạc Hàm không muốn nick chính và nick phụ có dính dáng tới nhau, cũng may Ảm Nhiên Thần Thương không hứng thú gì với chuyện này, vì vậy sau này cũng không hề nhắc tới, nói tóm lại là nick chính của cậu và Ảm Nhiên Thần Thương chỉ gặp mặt có một lần duy nhất.

Lúc này thấy đối phương hỏi mình có tham gia Vạn Quốc hội hay không, Nhạc Hàm suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Có, tùy tiện đi dạo một chút thôi, bây giờ cậu lên đại học rồi hả?”

Ảm Nhiên Thần Thương nhanh chóng trả lời: “Đúng rồi [nhếch miệng] bây giờ Yêu Phi đại đại đang ở Vạn Quốc hội à?”
“Đúng vậy.

” Đáp lại hai chữ này, Nhạc Hàm hơi khựng lại một chút, cảm thấy không đúng lắm, Ảm Nhiên Thần Thương nhắc tới Vạn Quốc Hội tựa hồ không phải tùy tiện nói chuyện, có chút giống xác nhận hơn…
Tựa hồ giống như xác minh dự cảm của cậu, Ảm Nhiên Thần Thương liền hỏi: “Có thể tới tìm anh không? [nước mắt lưng tròng]“
Nhạc Hàm lập tức nói: “Không được!”
Ảm Nhiên Thần Thương: “Yêu Phi đại đại…”
Nhạc Hàm: “Đã nói không được là không được!”
Nhạc Hàm: “Sao đột nhiên cậu lại hỏi như vậy?”
Ảm Nhiên Thần Thương cũng khá thông minh, liền đoán được là có lẽ Nhạc Hàm dùng nick chính tới Vạn Quốc Hội.

Nhạc Hàm cảm thấy thái độ người này khác thường, đột nhiên nói muốn gặp nick chính của cậu khẳng định là không phải chuyện tốt.

Mà cậu vừa mới nói ra thì hai giây sau, nick Ảm Nhiên Thần Thương liền xám tro.

Nhạc Hàm: “…”
Quả nhiên có quỷ! ! ! Người này muốn làm gì? !
Thấy Nhạc Hàm mím môi, vẻ mặt nghiêm túc, Kỳ Tuân nghịch lọn tóc của cậu: “Làm sao vậy?”
“Không có gì, em…” Nhạc Hàm không yên lòng nói, đột nhiên cậu khựng lại mở to mắt nhìn về hướng phía sau Kỳ Tuân.


Mà Kỳ Tuân nghe thấy Nhạc Hàm đang nói chuyện đột nhiên ngừng lại thì cũng híp mắt nhìn theo hướng tầm mắt Nhạc Hàm đang nhìn.

Hai người nhất thời đều im lặng căng cứng thân mình.

Nhạc Hàm nhìn một người đàn ông trẻ mặc hoa phục màu vàng, mặt mũi yêu diễm trương dương dẫn theo đám đàn em tìm tìm kiếm kiếm hai bên đường ở cách đó không xa, lúc này đang nhanh chóng tiến tới chỗ bọn họ.

Có người nhận ra người đàn ông kia, có chút kinh ngạc nhỏ giọng hỏi: “Đó là Thang thái tử à?”
“Tên đó đang làm gì? Tìm cái gì à?”
Nhạc Hàm thầm kinh ngạc, vừa mới liên hệ với Ảm Nhiên Thần Thương xong thì Thang thái tử liền xuất hiện ở đây, là ngẫu nhiên sao? Hơn nữa Thang thái tử đang tìm gì?
Không lẽ là…
Nhạc Hàm bấn loạn, không khỏi bắt đầu nghi ngờ, nick chính của mình chỉ gặp Ảm Nhiên Thần Thương có một lần, Ảm Nhiên Thần Thương không nhớ được mặt của mình đi? Không có khả năng nhớ đi?
Chờ đã—
Nhạc Hàm nhớ tới một việc, đúng là hết chỗ nói với mình mà! Cậu nhớ ngày thường cậu vẫn luôn thường xuyên điều chỉnh hình tượng giả lập, cho dù việc Thang thái tử tới đây có liên quan với Ảm Nhiên Thần Thương, cho dù đêm điên cuồng đó Ảm Nhiên Thần Thương thậm chí còn vô sỉ chụp hình lại thì cũng là nửa năm trước rồi, hai người sẽ rất khó nhận ra cậu hiện giờ…
Mà phạm vi tầm nhìn của Kỳ Tuân cũng nằm ở cách đó không xa, một cô gái mặc đồ đỏ dẫn theo một nam một nữ, ba người đang vừa đi về phía bên này vừa nhìn nhìn xung quanh, tựa hồ….

đặc biệt chú ý tới người mặc quần áo màu xanh?
Nghĩ tới Chu Diêu cùng Lộc Giác vừa mới đi qua trước sạp hàng của bọn họ, ánh mắt Kỳ Tuân thay đổi.

Anh quyết đoán mở bảng điều khiển, mở khung đối thoại với Chu Diêu: “Bọn cậu gặp Tần Ngọc Viện à?”
Chu Diêu nhanh chóng đáp lại: “Đúng rồi, sao anh biết?”
Kỳ Tuân: “Hiện giờ cô ta đang ở gần đây, hình như còn đang tìm người mặc đồ xanh…”
Chu Diêu: “Đệt, mới nãy Lộc Giác hỏi em về thân phận của anh, em không có nói nhưng có nhắc tới quần áo của anh, em còn nói một câu là anh là bạn của em, em không biết có phải con nhỏ đó nghe thấy không nữa…”

Nếu Tần Ngọc Viện thật sự vì vô tình nghe thấy tin tức này mà tìm tới thì năng lực phân tích của cô ta thật sự đáng sợ, thật sự đã bị cô ta đoán trúng…
Kỳ Tuân: “Biết rồi.


Anh nghĩ, nếu chỉ là vậy, với gương mặt hoàn toàn không giống với Mộc Dĩ Thành Chu của mình lúc này, cho dù mặc đồ màu xanh thì Tần Ngọc Viện căn bản cũng không thể nhận ra anh, không cần phải lập tức rời đi.

Mà Nhạc Hàm ở bên cạnh anh thì đang nghĩ, mình đã không phải mình của nửa năm trước nữa, không cần sợ, cũng không cần phải trốn!
Thế là sau một phen cứng ngắc, hai người lại chậm rãi thả lỏng thân thể, lộ ra vẻ mặt bình tĩnh.

Sau khi thả lỏng, ánh mắt bọn họ chạm vào nhau, mỉm cười, mặc dù cũng không rõ đối phương đang cười cái gì.

Người đàn ông trẻ tuổi trông rất huênh hoang cùng cô gái áo đỏ kia đi ở hai hướng đối ngược, chỉ một lát sau hai bên thuận lợi đụng mặt ở ngay trước sạp hàng của Nhạc Hàm cùng Kỳ Tuân.

Thang thái tử cùng công chúa Tần quốc nhìn thấy đối phương đều sửng sốt, sau đó biểu cảm đều có chút mất tự nhiên.

“Sao anh/cô lại ở đây…” Cả hai đồng thời hỏi.

Vấn đề cũng trùng khớp, hai người ho nhẹ một tiếng, dời tầm mắt.

Mà phía sau sạp hàng chỗ bọn họ đang đứng, hai người đàn ông trẻ ôm đầu gối ngồi dưới đất nhìn chằm chằm mặt đất trước mặt không chớp mắt.




Bình luận

Truyện đang đọc