HÀNG NGÀY TU TIÊN



Tang Tử nằm trên giường suy nghĩ một hồi, nghĩ tới nghĩ lui nàng liền nhắm mắt lại lâm vào ngủ say.
Ở trong mộng, Tang Tử nhìn thấy được Nhật Thần tộc ở thời kỳ viễn cổ.
Đại lục ở thời kỳ viễn cổ còn hoang dã, hung thú hoành hành, điều kiện sinh tồn vô cùng ác liệt.
Khi đó ở Nhật Thần tộc, vô luận là nam nữ, già trẻ, toàn bộ đều là chiến sĩ trong tộc.
Nhật Thần tộc lấy thái dương làm biểu tượng, tu luyện Thái Dương thần lực, lợi dụng năng lượng mặt trời để rèn luyện da thịt cốt cách, khống chế Thái Dương Chân Hỏa để loại bỏ tạp chất, thu được Tinh Ô Kim vô cùng tinh thuần.
Tam Túc Kim Ô được Nhật Thần tộc nuôi dưỡng, lấy Tinh Ô Kim làm thức ăn, dựa vào Thái Dương Chân Hỏa của Nhật Thần tộc để rèn luyện Kim Ô Thần Hỏa của chính mình, được đến năng lực dục hỏa trùng sinh.
Tương ứng, Nhật Thần tộc nuôi dưỡng Tam Túc Kim Ô sẽ được hồi báo của Tam Túc Kim Ô, đó chính là Kim Ô Thần Hỏa có khả năng dục hỏa trùng sinh.
Mỗi một tộc nhân của Nhật Thần tộc sắp bước vào đoạn cuối của sinh mệnh, đều sẽ nhờ sự trợ giúp của Tam Túc Kim Ô, bước vào bên trong Kim Ô Thần Hỏa, nhờ ngọn lửa đốt cháy hết cốt nhục, đạt được năng lực luân hồi trọng sinh.
Rất nhiều năm về sau, linh khí trên đại lục hoang dã kịch biến, Nhật Thần tộc dần dần mất đi năng lực khống chế Thái Dương Chân Hỏa.
Lúc sau, Tam Túc Kim Ô nhất tộc không thể từ Nhật Thần tộc nhận được Tinh Ô Kim, cũng không thể nhờ Thái Dương Chân Hỏa của Nhật Thần tộc để rèn luyện Kim Ô Thần Hỏa của chúng.
Không có Thái Dương Chân Hỏa rèn luyện, chỉ có mỗi Kim Ô Thần Hỏa thì không thể dục hỏa trùng sinh.
Mắt thấy trưởng lão trong tộc mất đi năng lực dục hỏa trùng sinh, một người lại một người mà mất đi ở bên trong Kim Ô Thần Hỏa, lúc ấy Ô còn trẻ, mạo hiểm mà trộm đi mồi lửa của Thái Dương Chân Hỏa được bảo tồn ở phía trên dàn tế của Nhật Thần tộc.
Nó cho rằng, chỉ cần nó nắm giữ được mồi lửa, kim ô nhất tộc lại có thể một lần nữa nắm giữ được năng lực dục hỏa trùng sinh.

Cứ như vậy, không chỉ Tam Túc Kim Ô nhất tộc, ngay cả Nhật Thần tộc đều có thể một lần nữa luân hồi trọng sinh.
Nhưng mà, nó đánh giá cao chính mình, cũng xem nhẹ mồi lửa của Thái Dương Chân Hỏa.
Lúc sau, giữa nó và mồi lửa cứ dây dưa và tra tấn nhau suốt mấy vạn năm.

Trong mấy vạn năm này, nó trơ mắt mà nhìn vô số tộc nhân bị Kim Ô Thần Hỏa đốt thành tro tàn, cũng nhìn những đại năng của Nhật Thần tộc đã từng oai phong một cõi từng người ngã xuống.
Thương hải tang điền, giờ chỉ còn lại có mình nó sống như quái vật bất lão bất tử, cùng với còn sót lại chấp niệm của Đại Tư Tế của Nhật Thần tộc ở bên trong mồi lửa.
Tang Tử trầm mặc, mở mắt.
Hai mắt nàng vô thần mà nhìn chằm chằm nóc nhà, sau một lúc lâu mới trầm thấp mà nói cho Duệ: "Đại Tư Tế, con muốn đem mồi lửa ở bên trong cơ thể của Ô chuyển dời đến trên thân thể của con".
"Con đã nghĩ kỹ rồi, dù sao trong lúc con luyện thể cũng đã ăn nhiều cái khổ, hiện tại thêm một cái mồi lửa, đơn giản là lại đau một ít thôi, cũng không phải không thể chịu đựng được, dù sao con đã quen rồi"
Chịu khổ như vậy một chút, tuy rằng không thể khống chế toàn bộ nhưng ít nhất là có thể sử dụng mồi lửa của thần hỏa, thuận tiện giải thoát Ô khỏi mấy vạn năm chịu thống khổ, Tang Tử cảm thấy việc trượng nghĩa như thế này cũng không phải hoàn toàn không có chỗ đáng khen.
Duệ đứng ở mép giường Tang Tử, phi thường trầm mặc một lúc lâu mới duỗi tay sờ sờ Tang Tử đầu: "Có lẽ, sự tình sẽ không như vậy không ổn.

Lúc Ô đánh cắp mồi lửa, các trưởng lão trong tộc đã thảo luận ra một cái phương pháp có thể làm cho tộc nhân một lần nữa mà khống chế được Thái Dương Chân Hỏa".
"Chẳng qua, các trưởng lão còn không kịp thực thi thì Ô đã đánh cắp mồi lửa giấu đi.

Sau đó, các trưởng lão tìm thật lâu cũng không tìm được Ô, lại sau đó, các trưởng lão từng người ngã xuống, phương pháp này cũng đã bị các tộc nhân quên đi"
"Ta nghĩ có lẽ biện pháp này có thể giúp con chân chính mà khống chế được mồi lửa của Thái Dương Chân Hỏa, cũng có thể làm cho con tránh bị mồi lửa tra tấn"
Tang Tử từ trên giường ngồi dậy, "Vậy đó là phương pháp gì?"
"Dùng mồi lửa xây dựng kinh lạc trong thân thể của con một lần nữa, triệt để mà thu lại toàn bộ mồi lửa cho chính mình dùng" - Duệ rốt cuộc ngừng trầm tư mà nói ra cái phương pháp có thể thực thi được.
Tang Tử suy nghĩ một hồi lâu sau, rốt cuộc gật đầu, "Được rồi, cứ làm như vậy đi".
Lại một lần nữa đem tâm thần chìm vào bên trong thức hải, Tang Tử đứng ở trước mặt Ô, đem quyết định của mình nói cho nó, "Ta đã nghĩ kỹ rồi, chúng ta trao đổi đi, ngươi đem mồi lửa chuyển tới bên trong cơ thể của ta đi".
Ô mở to mắt, trên mặt như cũ là khắc nghiệt biểu tình không dễ dàng bị lấy lòng, "Ta không cần sự đồng tình vừa buồn cười vừa vô dụng của ngươi".

"Ta không có đồng tình ngươi" - Tang Tử phi thường nghiêm túc mà nhìn Ô, "Khi trao đổi xong, ngươi phải thành thật mà thực hiện chức trách của một linh thú đã được khế ước, ta bảo ngươi làm cái gì thì ngươi phải làm cái đó.

Đương nhiên, ta sẽ không cố ý trêu chọc ngươi, ta sẽ cho ngươi ít nhất là sự tôn trọng cùng tự do".
Ô trầm mặc nhìn Tang Tử một hồi lâu, lúc này mới kêu một tiếng thật dài, triệu hồi ra mồi lửa của Thái Dương Chân Hỏa ở trên không của thức hải.
Mồi lửa một lần nữa về bên trong thân thể của Ô, làm Ô đau đơn mà không ngăn được hai cánh run rẩy.
Nó lại kêu dài một tiếng, bay ra thức hải của Tang Tử, hiện ra nguyên hình.
Tang Tử theo sát sau đó, đem thần thức từ bên trong thức hải thu về.
Trong phòng ngủ, Tang Tử ngồi xếp bằng ở trên giường, Duệ vẻ mặt khẩn trương mà đứng ở bên cạnh Tang Tử, Ô hít sâu một hơi, bức ra thần hỏa mồi lửa ở trong cơ thể, khống chế mồi lửa chìm vào bên trong đan điền của Tang Tử.
Mồi lửa vừa mới tiến vào đan điền của Tang Tử, Tang Tử trên đầu liền toát ra mồ hôi.
Đau, phi thường đau.
Loại này đau đớn so với luyện thể còn muốn đau hơn hàng trăm hàng ngàn lần.
Giống như có người cầm dao găm quấy rồi huyết nhục của ngươi ở sâu trong thân thể.
Tang Tử dùng sức mà cắn môi, chịu đựng đau đớn, làm thần hỏa mồi lửa từ đan điền xuất phát tiến vào bên trong điều kinh lạc đầu tiên.
Yếu ớt kinh lạc thực mau đã bị mồi lửa thiêu đốt đến không còn một mảnh.
Tang Tử chịu đựng cơn cổ xuyên tim đau đớn, chậm rãi làm mồi lửa chui vào chỗ trống của kinh lạc, ngưng kết thành kinh lạc mới, đó là một cái kinh lạc hoàn toàn từ Thái Dương Chân Hỏa tạo thành.
Liên tiếp sáu ngày, Tang Tử đem toàn bộ kinh lạc lớn nhỏ trong thân thể mình thay đổi thành kinh lạc mới được Thái Dương Chân Hỏa đúc thành.
Loại kinh lạc mới này được Thái Dương Chân Hỏa tạo ra làm cho Tang Tử thao tác thần hỏa mồi lửa giống như là thao túng cánh tay của chính mình, rất dễ sai khiến.

Sau khi hoàn toàn khống chế đươc mồi lửa của Thái Dương Chân Hỏa, nguyên bản thống khổ bởi vì ngăn cách tạo thành cũng biến mất không thấy.
Tang Tử mới lạ mà triệu ra một ít ngọn lửa Thái Dương Chân Hỏa, ngọn lửa nhỏ bé hơi hơi đong đưa, nhìn qua có chút gầy yếu.
Ngọn lửa trông nhỏ bé như vây cư nhiên có thể xóa bỏ hết thảy tạp chất của thế gian hết, đỉnh đỉnh đại danh là Thái Dương Chân Hỏa.
Tang Tử cảm thấy có chút không thể tưởng tượng được.
Ô nhìn ngọn lửa Thái Dương Chân Hỏa trong tay Tang Tử, đầy mặt đều là thần sắc phức tạp.
Mồi lửa này đã tra tấn nó mấy vạn năm, vậy mà lại bị một tiểu cô nương thu phục rồi.
Ô cảm thấy, mấy vạn năm này đại khái là nó sống quá uổng phí, nó thế nhưng lại bại bởi một tiểu cô nương, là Nhân tộc tiểu cô nương mà nó khinh thường nhất.
Ô kêu dài một tiếng, triệu ra Kim Ô Thần Hỏa, nhập vào bên trong Thái Dương Chân Hỏa ở trong tay Tang Tử.
Tiếp theo, Ô thu nhỏ lại thân hình, lao vào bên trong Kim Ô Thần Hỏa bị Thái Dương Chân Hỏa bao vây lấy.
Ngọn lửa bỗng nhiên bay lên không, lúc đầu nó sôi trào nhưng sau đó dần dần bình ổn lại, từ lòng bàn tay của Tang Tử xuất hiện một viên trứng chim màu vàng to bằng nửa bàn tay.
Trứng chim ở lòng bàn tay Tang Tử nhảy lên hai lần, sau đó cũng dần dần quy về yên lặng, tựa hồ là ngủ rồi.
Tang Tử vẻ mặt ngốc mà nhìn viên trứng chim này.
Duệ thở dài một hơi.
Sau khi Ô nhận hết tra tấn suốt mấy vạn năm của ngọn lửa này, rốt cuộc nó cũng có thể dục hỏa trùng sinh.
Tang Tử có chút phát sầu mà đem Kim Đản Đản cất vào trong lòng ngực, sau đó đẩy ra cửa phòng.
Ở bên ngoài, Thân Đồ Huyền cùng Tang Du Đồng cũng đã đứng canh suốt sáu ngày.
"Thế nào? Thành công không?" - Thân Đồ Huyền râu ria xồm xoàm, xoa xoa đôi mắt đỏ bừng vì thức canh, khó nén thấp thỏm mà nhìn Tang Tử.
Tang Du Đồng lại trực tiếp duỗi tay ôm Tang Tử lên, kiểm tra trên người Tang Tử có chỗ nào bị thương hay không.
Đối với bọn họ mà nói, sáu ngày này trải qua gian nan cực kỳ.
Tang Tử có chút áy náy, nàng lại khiến cho Thân Đồ Huyền cùng Tang Du Đồng thế chính mình lo lắng.
Nhưng Tang Tử cho rằng, nàng chịu khổ cũng không có uổng phí.

Bởi vì sau hàng vạn năm, mồi lửa Thái Dương Chân Hỏa rốt cuộc lại trở về trong tay Nhật Thần tộc.
Tang Tử vươn tay trái, triệu hồi ra một mảnh ngọn lửa Thái Dương Chân Hỏa.
Ngọn lửa đỏ hồng hơi hơi lay động, tản mát ra mãnh liệt bá đạo chi lực cùng thân hình của nó khác một trời một vực.
"Này, đây là Thái Dương Chân Hỏa ư?" - Thân Đồ Huyền thất thanh hô ra tới.
Tang Tử gật gật đầu, "Dạ, chỉ cần có mồi lửa, ngọn lửa Thái Dương Chân Hỏa được triều hồi này sẽ không bao giờ tiêu tán, trừ phi con chủ động thu hồi nó lại".
Thân Đồ Huyền thử đi cảm thụ ngọn lửa này, cuối cùng lại thất vọng mà phát hiện, tựa như trong truyền thuyết ở trong tộc lưu lại, Nhật Thần tộc xác thực mà mất đi sự ưu ái của Thái Dương Chân Hỏa.
Bọn họ không còn có biện pháp để khống chế loại thần hỏa này có thể làm tiêu tan hết thảy ô trọc của thế gian.
Thân Đồ Huyền thu hồi mất mát, duỗi tay sờ sờ Tang Tử đầu, "Giỏi lắm, con chịu khổ rồi".
Lúc này, Duệ vẫn luôn như suy tư gì mà nhìn Tang Tử cùng Thân Đồ Huyền, đột nhiên hắn hỏi Thân Đồ Huyền, "Choai choai nhãi con, ngươi có muốn khống chế Thái Dương Chân Hỏa không?"
Thân Đồ Huyền im lặng một thời gian dài, lúc sau mới giơ tay chà xát mặt.

"Đại Tư Tế, nếu ta nói là ta không muốn thì đó chính là đang lừa ngài.

Một lần nữa khống chế được Thái Dương Chân Hỏa, đó là chấp niệm của mỗi một vị Nhật Thần tộc, và lúc nào cũng khắc sau dưới đáy lòng".
Duệ ôm cánh tay, thần sắc đạm nhiên mà nhìn Thân Đồ Huyền, "Nếu một lần nữa khống chế Thái Dương Chân Hỏa thì đại giới phải trả chính là phế bỏ tu vi, làm lại từ đầu, ngươi có nguyện ý?"
"Ta nguyện ý" - Thân Đồ Huyền ánh mắt kiên định mà nhìn về phía Đại Tư Tế.
"Ta là tộc nhân của Nhật Thần tộc, tình nguyện đứng chết, cũng không sống quỳ.

Tình nguyện hao hết một giọt huyết cuối cùng của toàn tộc, cũng muốn làm Thái Dương Chân Hỏa quay về trong tay Nhật Thần tộc chúng ta".


Bình luận

Truyện đang đọc