HÀNH CHỈ VÃN


Hắn hỏi ta vì sao không nói cho hắn biết, đầu ta hơi choáng váng, ta nói với hắn bởi vì không cần thiết.

Trận bệnh này đã làm vết thương vì đao kiếm lần trước của ta tái phát.

Thái y nói một đống từ ngữ chuyên môn mà ta không hiểu, ta cảm thấy tên thái y này chắc chắn là lang băm.

Mỗi lần để hắn xem bệnh, hắn đều nói toàn mấy lời mà ta không hiểu, thổi phồng sự tình lên một cách nghiêm trọng, trong khi thực tế đâu có nghiêm trọng như vậy.

Một đám đại phu ai ai cũng vậy, ta không thèm tin hắn.

Dựa theo lời thái y nói, về sau mỗi ngày ta đều phải uống thuốc, uống đến khi ta chết, mùa hè không thể dùng nhiều băng để hạ nhiệt, mùa đông phải tự bọc mình thành một cái bánh trưng, đồ ăn cũng phải kiêng kị: không thể quá cay, quá tanh, quá ngặn, quá ngọt....!
Ta vô cùng chắc chắn hắn là một tên lang băm.

Chẳng lẽ ngày nào ta cũng phải ăn canh cải trắng hay sao?
......!
Ta nghĩ rằng Chương Cảnh Hành thật sự muốn chỉnh ta, buổi tối hắn thật sự mang một chén canh cải trắng đến cho ta ăn.

À, còn có một ít đậu phụ.

Mẹ nhà hắn!
Vì thế ta ném bát canh đi.

Hắn cũng không giận, lại bưng một chén khác cho ta, còn nói với ta nói rằng nhà bếp làm hẳn một nồi to, đủ cho ta ném thoải mái.

Ta: "..."
Vì thế mỗi ngày ta đều ăn canh cải trắng, nhìn Chương Cảnh Hành ở trước mặt ta ăn thịt cá, nhìn bộ dáng ăn uống thỏa thích của hắn, ta lén hỏi Toàn công công, hành thích vua thì sẽ bị định tội gì.

Làm hắn sợ đến mức quỳ sụp xuống trước mặt ta.

Được rồi được rồi đứng lên đi, ta không hỏi nữa là được.

Càng quá đáng hơn chính là, lúc ta vất vả lắm mới trộm được một miếng thịt, Chương Cảnh Hành thế mà dám móc nó ra từ trong miệng ta.

Móc ra...!
Là móc ra đấy!
Ta tức giận không thèm nói chuyện với hắn, hắn có vẻ rất vui, cũng đúng, nếu ta là hắn, ta cũng sẽ rất vui vẻ.

Hắn nói với ta về sau ta ăn cái gì hắn sẽ ăn cái đó.

Ta không thèm tin.

Quả nhiên qua mấy ngày sau Chi Dung nói với ta rằng nàng thấy Chương Cảnh Hành lén ăn vụng thịt ở nhà bếp.

Uống hết nửa tháng canh suông, tên lang băm kia cuối cùng cũng để ta ăn thêm những thứ khác.

Ta đường đường là Hoàng hậu của Đại Khải, thế mà bị một tên lang băm ép bức đến mức này.

Ta đáng thương tựa vào lồng ngực của trưởng tỷ muốn được an ủi, trưởng tỷ dịu dàng dùng ngón tay chọc chọc vào cái trán của ta, bảo ta phải ngoan ngoãn nghe lời.

Đợi khi bệnh của ta đã khỏi, ta đến tẩm cung của Thái hậu trước tiên, Thái Hậu đau lòng nắm tay ta nói ta gầy sọp hẳn đi.

Ta nghĩ là bất kì ai phải ăn canh suông trong nửa tháng cũng sẽ gầy sọp hẳn đi.

Sau khi ta ở tẩm cung Thái hậu một lúc lâu, có người tới báo Thẩm uyển dung có thai, ta qua đó nhìn một chút, ban thưởng một ít đồ vật, qua mấy ngày lại có người tới báo Tống tần có thai.


Mọi người không hẹn mà cùng nhau có thai một lúc.

Ta đến Linh Lung Các thăm Trần quý nghi, à đúng rồi, ta sợ Trần quý nghi ngây ngẩn ở Bình Thanh cung sẽ nhìn vật nhớ người, nên trang hoàng Linh Lung các thật tráng lệ xinh đẹp cho nàng, thỉnh thoảng cũng ngồi tâm sự với nàng.

Tính cách của nàng thật sự rất tốt, lúc đầu ta cứ tưởng nàng cũng kiểu nhẹ nhàng dịu dàng như trưởng tỷ, ở chung lâu rồi mới phát hiện thực ra tính cách nàng cũng rất hoạt bát, rất hợp với ta.

Lúc ta tới, nàng đang chăm vườn rau nhỏ của mình, nàng nói với ta rằng nàng muốn trồng một chút nho, đợi khi chúng chĩnh sẽ đưa đến Phượng Tê cung cho ta ăn.

Ta vén tay áo làm cùng nàng, đến quá trưa mới khó nhọc làm xong một cái giàn cây, mệt đến mức bọn ta nằm vật trên cái bàn, nhìn nhau cười.

Ta nói với nàng với cái tốc độ này của bọn ta, có làm năm ngày cũng không xong được, vẫn nên tìm một người thợ hoa đến đây đi.

Nàng tán đồng gật đầu.

Ta lại nói với nàng đừng quá buồn chuyện Thẩm uyển dung và Tống tần có thai, nàng cũng sẽ có.

Nàng suy nghĩ một hồi rồi nói, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hài tử của hai người này chắc chắn có thể ra đời.

Ta không phản bác.

Lại ngẩn ngơ một hồi, Tiểu Thịnh Tử nói Chương Cảnh Hành muốn tới Phượng Tê cung, ta tuyệt vọng nói với Trần quy nghi rằng có lẽ hắn lại muốn ép ta uống thuốc, nàng cười bảo ta nhanh chóng quay về.

Ta cảm thấy làm một hoàng đế cũng quá nhẹ nhàng, mỗi ngày còn có thời gian đến nhìn ta uống thuốc.

Thuốc của tên lang băm kia thật sự không phải đắng bình thường, ta thật sự không muốn uống.

Lần này ta lại ném chén thuốc đi, cuối cùng thì ta cũng biết tại sao mấy năm trước Chương Cản Hành động một tí là ném chén đi, bởi vì cảm giác khi ném chén thật sự rất sung sướng!
Ta đắc ý nhìn Chương Cảnh Hành, cảm thấy bây giờ bản thân thật sự rất ngứa đòn.

Nhưng mà Chương Cảnh Hành là quân tử, hắn sẽ không đánh ta.

Hắn nhìn ta một hồi, hỏi ta thật sự không uống?
Ta nói đánh chết ta cũng không uống.

Sau đó hắn cầm chén thuốc uống hết.

Đây là cái thao tác gì?
Sau đó hắn còn còn còn còn...!hôn hôn hôn hôn ta...!
Ta:?????
Hắn thế mà đem thuốc truyền vào trong miệng ta!
Ta $&..

#^#
Sau đó hắn lại hỏi ta thật sự không uống sao?
Ta run rẩy gật đầu "Uống..

Uống uống, ta uống..." rồi vội vàng cầm lấy chén đổ ào vào trong miệng.

Thật là đáng sợ.

Tên hoàng đế này thật là đáng sợ.

"Như vậy mới ngoan!" Hắn sờ sờ đầu ta, mặt mày tươi cười, ta cảm thấy hẳn là bát thuốc này quá đắng, đắng đến nỗi khiến đầu óc ta có vấn đề luôn, thế nào mà ta lại nghe thấy một chút sủng nịch trong giọng nói của hắn chứ.


Quả thực là điên rồi.

Gần đây thời tiết thật sự rất lạnh, ta sợ Thẩm uyển dung cùng Tống tần bị nhiễm lạnh nên sai Chi Dung đi đưa rất nhiều than củi, thỉnh thoảng cũng tự mình đi thăm.

Buổi sáng lúc bọn họ tới sớm thỉnh an, ta còn chưa tỉnh ngủ, nghe mấy tiểu cô nương cãi nhau cũng là một biện pháp tốt để làm tinh thần tỉnh táo.

Một buổi tối sau khi uống thuốc xong, Chương Cảnh Hành hỏi ta có muốn xuất cung đi chơi không, ta cho rằng ta nghe lầm, hỏi hắn có phải gạt ta hay không.

Hắn hỏi lại ta hắn lừa gạt ta khi nào, ta nghĩ, cũng đúng, hình như hắn chưa bao giờ gạt ta.

Vì thế mấy ngày thế tiếp tâm trạng ta rất tốt, Trần quý nghi hỏi ta có phải là có hỉ sự hay không, ta cười tủm tỉm ghé vào bên tai nàng nói thầm, ngươi đoán xem.

Trần quý nghi nhàn nhạt liếc mắt nhìn ta một cái, ta cảm thấy nàng hẳn là đang suy nghĩ xem va vào Hoàng hậu là tội danh gì.

Cảnh Huy năm thứ hai mươi mốt, Khải quốc đón năm mới.

Đây là ta lần thứ hai chủ trì tiệc tất niên, so với lần đầu tiên thì thuận buồm xuôi gió hơn một chút, Trương ma ma cười hiền từ nói với ta Hoàng hậu sáng suốt.

Ta cảm thấy bà ấy đang nói dối ta.

Trong bữa tiệc tối, ta đề nghị với Chương Cảnh hành, không bằng nhân lúc tân niên vui vẻ, thăng vị phân cho mọi người, Chương Cảnh Hành bảo ta tự quyết định là được.

Rồi lại nói với ta đêm nay về thay một bộ quần áo gọn gàng một chút, hắn đưa ta xuất cung.

Ta càng vui vẻ hơn.

Ta hạ lệnh thăng mỗi phẩm cấp một bậc, mọi người đều rất vui vẻ.

Sau khi tiệc tàn ta hỏi Trần quý nghi, à không đúng, Trần tu nghi canh trôi nước* tối nay ăn có ngon không, nàng gật đầu nói nàng biết đây là món ta đặc biệt chuẩn bị cho nàng.

*Nguyên văn: 酒酿团子 - tửu nhưỡng đoàn tử: món ăn có bột được vo thành viên nhỏ, đem nấu chung với táo đỏ, cẩu kỉ, nho khô thành canh.

Ta cười hì hì nói chuyện với nàng một hồi, sợ Chương Cảnh Hành chờ lâu sốt ruột nên chạy thật nhanh về cung.

Ta chọn một cái váy màu hồng phấn, Chi Dung sợ ta lạnh lại khoác thêm cho ta một cái áo lông chồn màu trắng, cả người trông giống như một cái bánh bao nhỏ, vừa ra ngoài đã thấy Chương Cảnh Hành vẫn mặc một thân đen lặng lẽ đứng ở đó.

Ta cảm thấy bọn ta đứng chung một chỗ rất giống Hắc Bạch Vô Thường.

Trước đây ta đi lại trong cung đều là đường đường chính chính hiên ngang mà đi, lén lút như thế này vẫn là lần đầu, thế mà ta lại cảm thấy có chút căng thẳng, ta nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo của Chương Cảnh Hành, hắn hỏi ta làm sao vậy.

Tiếng của hắn hơi lớn, ta nhanh tay che miệng hắn lại, thấp giọng bảo hắn nói nhỏ một chút.

Hắn cười gật đầu.

Đừng hỏi ta vì sao ta đã che miệng hắn lại rồi còn biết hắn đang cười, đã nói là hắn đánh rắm ta còn biết nữa cơ mà.

Hắn cũng trầm giọng xuống hỏi ta sao lại muốn hắn nói nhỏ một chút.

Ta cảm thấy đầu óc hắn hình như không tốt lắm.

Ta nói, bây giờ chúng ta đang trốn khỏi hoàng cung, nếu bị thị vệ phát hiện làm sao bây giờ?
Sau đó hắn lại cười to hơn.


Bây giờ thì ta cảm thấy hình như đầu óc của ta mới không tốt thì phải, hắn là hoàng đế, ta là hoàng hậu, chưa nghe qua đế hậu nào lại bị thị vệ tóm trong chính hoàng cung của mình.

Ai, sao từ bé đến lớn ta đều ngốc như vậy chứ?
Ta cảm thấy hơi xấu hổ, ta phải tìm cách gì đó chữa ngượng một chút để bản thân trông không ngốc như vậy nữa.

Vừa ngẩng đầu nhìn lên, ta đã như rơi vào một cái đầm sâu.

Đôi mắt của hắn thật sự rất đẹp, đẹp đến mức dường như ta có thể nhìn thấy trong đó cả nhật nguyệt tinh thần, sông xanh núi biếc, có thể trông thấy mặt trời lặn trên con sông dài, những bụi cỏ không một vết chân ngựa, còn có thể trông thấy ta một thân áo trắng nhỏ bé, nhón chân đưa tay che miệng hắn.

Hắn hỏi ta đang nhìn cái gì.

Ta nhìn bóng dáng nhỏ bé của mình trong mắt hắn rồi nói, trong mắt của ngươi có ta.

Hắn gỡ tay của ta ra, cúi đầu hôn lên miệng ta rồi nói với ta trong mắt hắn trước giờ vẫn chỉ có ta.

Hình như ta đã biết cảm giác trên miệng ta năm ấy khi người kia mặc một chiếc áo lông chồn màu đen mang ô đến che cho ta trên nền tuyết là cái gì rồi.

Mãi cho đến ra khỏi hoàng cung, tim của ta vẫn đập rất nhanh.

Chắc là ta lại bị nhiễm bệnh rồi, không biết vì sao cái tên lang băm kia vẫn chưa đến khám cho ta, đúng là lang băm!
Sau khi ra khỏi cung, tìm một khách điếm, Chương Cảnh Hành đưa ta đi dạo phố.

Đây là lần đầu tiên ta đón năm mới ở bên ngoài, thì ra đón năm mới cũng có thể náo nhiệt như vậy.

Ta ghé nơi này một chút, đi đến nơi kia một chút, cảm thấy nơi này có rất nhiều thứ mới lạ, ta hỏi Chương Cảnh Hành về sau mỗi năm đều đưa ta đến đây được không.

Hắn cười đồng ý với ta.

Chúng ta dạo chơi đến nửa đêm, trời lại đổ tuyết, phía trước có người biểu diễn thổi lửa, tuyết rơi trắng như lông ngỗng bị ngọn lửa thiêu đốt, trong nháy mắt biến mất.

Ta ngạc nhiên chỉ vào đó, muốn gọi Chương Cảnh Hành đến xem, mới vừa xoay người đã thấy hắn đứng phía sau ta.

Một khắc kia ta không hề nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, cũng nhìn không nhìn thấy người khác, chỉ có thể thấy bông tuyết chậm rãi dừng trên người Chương Cảnh Hành, áo choàng màu đen của hắn phủ đầy tuyết trắng, hắn đứng ở đó nhìn ta, giống như đã đứng rất nhiều năm.

Ta nhớ tới một mùa đông năm kia khi ta mới vào cung, ta rất muốn về nhà, ngồi xổm khóc trên nền tuyết, khi khóc mệt rồi đứng dậy muốn đi, quay người lại đã thấy Chương Cảnh Hành đứng ở phía sau ta, hắn vươn tay về phía ta, nói rằng đưa ta đi ăn bánh hoa quế.

Ta cảm thấy sau khi hồi cung lại phải mời tên lang thăm kia đến khám lại, trái tim ta lại bắt đầu đập rất nhanh, giống như muốn nhảy ra ngoài vậy.

Mãi cho đến khi về khách điếm ta cũng không mở miệng nói chuyện, Chương Cảnh Hành hỏi ta có phải lạnh hay không.

Ta lắc đầu, lại gật đầu.

Hắn gọi tiểu nhị mang nước ấm đến, cởi giày của ta, ngồi ở trước mặt rửa chân cho ta.

Hắn cúi đầu nhíu mày nói rằng chân ta đã lạnh rồi còn muốn ở ngoài chơi lâu như vậy, ta định nói với hắn nước hơi nóng, nhưng nghĩ lại vẫn là thôi.

Tuyết trên người hắn đã hóa thành nước, ta đưa tay lên chạm một cái, một bàn tay toàn là nước.

Trong lòng dường như có cái gì lặng lẽ nở ra.

Vượt qua mười năm gió tuyết sương băng, xuyên thủng đất lạnh mà chui ra.

Hắn nói muốn ôm ta ngủ, ta bảo hắn không được giành chăn với ta, hắn trịnh trọng gật đầu, ta đành dịch vào bên trong chừa cho hắn một chỗ.

Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, hắn đã gọi ta dậy, nói muốn đưa ta đến một nơi, ta mơ mơ màng màng hỏi hắn đi đâu mà sớm như vậy.

Hắn không nói cho ta biết, dùng nước ấm rửa mặt cho ta, sau khi chuẩn bị một phen thì đỡ ta lên xe ngựa.

Ta dựa vào người hắn, mãi đến khi xuống xe ta mới tỉnh hẳn.

Là...!hmmmm, thư quán?
Tha thứ cho ta kiến thức hạn hẹp, đây thật sự chỉ là một cái nhà tranh nhỏ, chẳng có bảng hiệu gì, nếu không phải lúc đi vào thấy những kệ sách được bày biện chỉnh tề, ta còn tưởng ta lại chọc tới chỗ nào của Chương Cảnh Hành rồi nên hắn muốn giết ra để diệt khẩu.


Đợi một hồi mới thấy có một ông lão từ từ đi ra, liếc nhìn bọn ta một cái rồi lại đi vào.

Người thứ hai đi ra là một bà lão, chân của bà lão hình như không tốt lắm, được ông lão dìu tới ngồi trên ghế.

Bà lão hiền hòa hỏi sinh thần bát tự của bọn ta, Chương Cảnh Hành cung kính trả lời.

Bà lão lại hỏi họ tên của chúng ta, ta nghĩ là người bình thường nghe thấy cái tên Chương Cảnh Hành hẳn là sẽ bị dọa nhảy dựng lên.

Nhưng mà quả nhiên, thiên hạ to lớn, vẫn là kiến thức của ta quá nông cạn.

Bà lão kia chỉ hơi ngừng một chút rồi lại tiếp tục viết viết.

Sau khi viết xong, đưa cho ông lão, ông lão lại đưa cho chúng ta mỗi người một cái.

Ta nhìn tờ giấy màu đỏ, "Thiếp canh hợp hôn?"
Ông lão liếc mắt nhìn ta một cái, tức giận nói: "Chẳng lẽ là thư hòa ly?"
Ta đã làm sai gì chứ, sao lại mắng ta!
Chương Cảnh Hành sờ đầu ta nói: "Đầu óc của nội tử nhiều khi không tốt lắm..."
Ta nghĩ ta vừa mới giẫm lên chân hắn, có thể hắn sẽ diệt khẩu ta ngay tại chỗ.

Chương Cảnh Hành bắt đầu viết, sau khi viết được mấy chữ, nhìn thấy ta vẫn bất động thì đẩy đẩy ta: "Nương tử ngốc, mau viết đi."
Ta ta ta ta....!Ta không ngốc.

Kỳ thật tuy ta từ nhỏ đã ở trong cung của Thái hậu đọc sách viết chữ, nhưng ta không phải là người có nhiều tài năng, cho nên ta chỉ còn cách luyện viết chữ thật đẹp, không học được một xu tinh túy nào dính dáng đến tài năng.

Nếu không thì tại sao ta lại viết dưới câu: "Vĩnh kết đồng hảo, hộ khanh trường ninh" của Chương Cảnh Hành rằng: "Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy."
Chương Cảnh Hành mỉm cười nhìn câu đối ta viết.

Ta thấy hắn chắc chắn là đang khinh bỉ ta.

Nhưng cái này cũng không thể trách ta, nếu hắn nói trước với ta rằng muốn tới đây viết thiếp canh hợp hôn, ta chắc chắn sẽ kéo Trần quý nghi đến nghĩ cho ta tám chữ thật hay.

"Viết xong thiếp canh hợp hôn này thì hai người sẽ bên nhau cả đời, đến chết không bỏ, hai người đã nghĩ kỹ chưa?" Ông lão kia tựa hồ như nhìn bọn ta không vừa mắt nên nói chuyện có chút không kiên nhẫn.

"Ông già, ông nói chuyện như thế nào vậy?" Bà lão kia vung trượng đánh cho ông lão một cái, cười tủm tỉm nói với ta: "Tiểu nha đầu, con cần phải suy nghĩ thật kỹ, viết thiếp canh, đi theo người này, ngày sau nghèo hèn phú quý cũng không thể từ bỏ được."
Ta suy nghĩ, Chương Cảnh Hành không thể phế hậu, ta ở trong cung cũng không thấy nam nhân nào khác, dù sao cũng không có gì khác nhau, nên gật đầu, nói rằng mình đã nghĩ kỹ rồi.

"Vậy lão thân chúc đế hậu hai người vĩnh viễn hòa hợp, hạnh phúc trăm năm."
Ta sợ ngây người.

Hai người họ đã biết bọn ta là...!
Vậy mà lão già kia còn dám vô lễ như vậy?
Sau khi rời khỏi nơi đó, Chương Cảnh Hành nói với ta, hai lão nhân gia kia một người là lão sư của Hoàng tổ phụ, một người là cung nữ bên người Hoàng tổ mẫu, sau khi xuất cung thì mở một cái hợp hôn viện, chỉ mở cửa lúc sáng sớm.

Chương Cảnh Hành lại đưa ta đến Kim Ngọc Hiên, đặt làm hai cái hộp nhỏ để đựng thiếp canh, còn cắt tóc của ta xuống để cùng tóc của hắn, buộc lại bằng tơ hồng, để vào bên trong.

Mỗi người một cái.

Hắn làm hoàng đế 21 năm, vậy mà bây giờ có thể làm những việc này, ta nghiêng đầu nhìn hắn, cảm thấy hơi kinh ngạc.

Giờ ngọ mồng một năm mới bọn ta mới hồi cung, mới về đến nơi đã bị Trương ma ma gọi đến cung của Thái hậu.

Phản ứng đầu tiên của ta là, xong rồi, có lẽ ta lại phải ra ngoài đứng ngắm phong cảnh rồi.

Ngoài dự đoán, Thái Hậu chỉ hỏi ta đã đi đâu, sau khi ta tường thuật lại đúng mọi chuyện thì trình hộp gỗ lên.

Thái Hậu nhìn thiếp canh một lúc lâu, cũng không quở trách ta, chỉ bảo ta đi thăm Tống tần.

Đi tới cửa, đột nhiên nhớ ra mình còn chưa cầm hộp về, lại quay trở lại để lấy, nghe thấy Thái Hậu cùng Trương ma ma nói một câu:
"Đúng là ngốc quá."
Hu hu hu sao lại mắng ta nữa rồi!.


Bình luận

Truyện đang đọc