Editor: YuuMùa đông thật sự đã đến, nhiệt độ giảm mạnh vào ban đêm.
Khương Việt đã ở nhà ba mẹ được mấy ngày, trên người là chiếc chăn mỏng còn chưa kịp thay đổi thành chăn lông mùa đông.
Đêm nay cậu ta bị lạnh đến mức phải bật điều hòa và hệ thống sưởi.
Sáng sớm, Khương Việt đã chuẩn bị xong quần áo để đi mua thức ăn về nấu cơm cho Lâm Tiểu Nhu, thuận tiện ghé qua nhà Khương Hoan Du để lấy thêm chăn dày.
Đầu xuân năm nay, những chiếc chăn dày được sử dụng trong mùa đông vừa rồi sau khi giặt khô xong đều được để ở nhà của Khương Hoan Du.
Khương Việt đến trước cửa nhà Khương Hoan Du, bấm chuông cửa.
Ban đầu, Khương Việt nghĩ rằng sẽ phải mất một lúc lâu mới có thể nhìn thấy Khương Hoan Du.
Dù sao cũng sớm như vậy, Khương Hoan Du lại không phải làm gì vào buổi sáng sớm, chắc chắn giờ này vẫn còn đang ngủ.
Không ngờ vài giây sau, cánh cửa được mở ra.
Khương Việt sửng sốt mất một phút nhìn người ra mở cửa là Dư Thâm Lam.
Bộ dạng của Dư Thâm Lam lúc này giống như là vừa mới ngủ dậy, mái tóc còn rối bù, cũng không phải quần áo dày như đi ra ngoài.
Khương Việt nhìn thấy bộ dạng này của cậu, lập tức cảm thấy choáng váng.
Tình…Tình huống này là như thế nào vậy?
Dư Thâm Lam chuẩn bị thức dậy để đi làm.
Cậu vừa rời khỏi giường liền nghe thấy tiếng chuông cửa, vô thức đi ra ngoài mở cửa.
Nhưng vừa mở cửa ra lại thấy Khương Việt, cậu mới ý thức được việc mình vừa làm có gì đó sai sai.
Cậu bây giờ…Là đang ở nhà của Khương Hoan Du, chứ không phải là nhà mình.
“Mày…Tao…” Khương Việt sửng sốt, lời nói cũng có chút không rõ ràng: “Tao…Chị tao đâu?”
Dư Thâm Lam lặng lẽ chỉ về phía phòng ngủ: “Còn đang ngủ.”
“Hai người…”
“Bọn tao…”
“Hai người ——”
“Nói ra thì cũng dài dòng, mày vào trong trước rồi tao sẽ từ từ giải thích.”
Khương Việt tiến vào trong, rồi đi đến phòng ngủ, quả nhiên nhìn thấy Khương Hoan Du vẫn đang ôm chăn ngủ say.
Khương Hoan Du nghe thấy tiếng động, hơi di chuyển chút, cô không mở mắt, mơ hồ hỏi: “Dư Thâm Lam…Mấy giờ rồi…Cậu muốn đi sao?”
Dư Thâm Lam ở phía sau lưng Khương Việt, không trả lời.
Đứng ở trước cửa, trái tim nhỏ bé của Khương Việt bị đánh mạnh một cái.
Cậu ta cảm thấy lúc này mình giống như là đang bắt gian tại trận.
Hai người trong cuộc, một bên là anh em tốt của cậu ta, một bên là chị gái ruột, đầu cậu ta ong lên một cái, ngây ngốc đứng tại chỗ.
Khương Việt chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có chuyện như này xảy ra.
Hai người này lại dám ở dưới mí mắt cậu ta, mà —— Mà ám độ Trần Thương (*)!!!
(*) Ám độ Trần Thương: là kế thứ 8 trong bộ Ba mươi sáu kế, bắt đầu xuất hiện từ thời Nam Bắc triều và tới thời nhà Minh thì được tập hợp thành sách.
Kế này có nghĩa là chọn con đường cách thức tấn công mà không ai nghĩ tới (Nguồn: Wikipedia)
Cậu ta không thể tin được chỉ vào Dư Thâm Lam, hỏi: “Tao coi mày là anh em, vậy mà mày dám ngủ cùng chị tao?!!!:
Dư Thâm Lam đứng đấy ngầm thừa nhận, nhưng nét mặt lại vô cùng trong sáng, vô tội.
Khi Khương Hoan Du nghe thấy giọng nói của Khương Việt, cô lập tức ngồi dậy, cơn buồn ngủ cũng biến mất.
Phòng khách.
Dư Thâm Lam và Khương Hoan Du ngồi đối diện Khương Việt, đón nhận ánh mắt dò xét cùng giận dữ của Khương Việt.
Khương Việt nhớ lại mối quan hệ của hai người họ trước đây, đủ loại biểu hiện như vậy, vậy mà một chút cậu ta cũng không phát hiện ra.
Thật sự đúng là có mắt như mù mà…
Rất tức giận, thật sự tức giận.
“Mày thật sự quá đáng rồi đó, mày còn muốn giấu tao chuyện này bao lâu nữa?” Khương Việt hỏi.
Dư Thâm Lam trả lời trước, trực tiếp xác định mối quan hệ của hai người bọn họ, nói: “Tao sẽ chịu trách nhiệm đối với chị của mày.”
Khương Hoan Du nghi hoặc nhìn sang Dư Thâm Lam, khẽ cau mày lại, cái quái gì đang xảy ra vậy? Tại sao cậu có thể nói như thể tối hôm qua hai người bọn họ thực sự đã làm chuyện đó chứ.
“Hai người…Hai người…” Khương Việt đột nhiên sợ hãi, cậu ta run rẩy hỏi: “Hai người tối hôm qua…Sẽ không tạo ra một “sinh mệnh” chứ? Tôi còn chưa sẵn sàng để lên chức chú đâu ——”
Khương Việt còn chưa nói hết câu, liền bị Khương Hoan Du hung hăng đánh vào đầu một cái.
“Em đang nghĩ đi đâu thế hả.
Đêm qua giữa hai bọn chị đều không phát sinh cái gì cả.
Với lại, bọn chị là bạn trai, bạn gái quang minh chính đại, làm cái gì thì sao hả?”
“Chị, em có nói em thế nào đâu.
Em chỉ lo lắng về chuyện mình sẽ phải làm chú quá sớm thôi.
Hai người muốn làm cái kia em đâu có thể quản được…”
Khương Hoan Du nghe xong lập tức đỏ mặt.
Cô giơ tay lên định đánh Khương Việt, nhưng cô đã kìm chế lại được, đặt tay xuống.
Cái tên Khương Việt này thật sự không biết xấu hổ mà.
Dư Thâm Lam nắm chặt bàn tay vừa buông xuống của Khương Hoan Du, híp mắt cười nhìn cô.
Khương Hoan Du vẫn còn chút xấu hổ trước mặt Khương Việt, lập tức thu tay lại, hỏi Dư Thâm Lam: “Không còn sớm nữa, không đi làm đi à?”
“Vậy thì…Anh đi nhé?”
“Đi, nhanh lên, cậu với Khương Việt đều cút ra khỏi nhà cho tôi.”
Khương Hoan Du chỉ muốn đuổi hai tên này ra khỏi nhà ngay lập tức.
Một buổi tối như ngày hôm qua đã hại cô ngủ không ngon, sáng nay muốn ngủ nướng một chút thì lại bị quấy rầy, thật sự rất là khó chịu.
Cô ném áo khoác cùng với ba lô và điện thoại vào trong tay Dư Thâm Lam, sau đó đẩy cậu và Khương Việt ra khỏi nhà cùng nhau.
Khương Hoan Du còn không để Dư Thâm Lam nói thêm câu gì, trực tiếp đóng cửa lại.
Hai người bị đẩy ra khỏi nhà chưa kịp phản ứng lại hoàn toàn, nhưng Khương Việt lại bật cười trước.
“Trời ạ, chị tao vậy mà biết xấu hổ.
Vừa rồi mày có nhìn thấy không, mặt chị ấy đỏ bừng hết cả lên!”
Dư Thâm Lam nhướng mày, mặc áo khoác vào, nói với Khương Việt: “Mày tới đây sớm như vậy làm gì?”
“Tao á? Tao đến để hỏi chị tao về cái chăn.” Nhắc đến điều này, Khương Việt mới nhớ ra mục đích mình tới đây làm gì.
Chăn còn chưa thấy, lại còn phá vỡ không gian hạnh phúc của hai người này.
“Mày mau nói cho tao biết, hai người bắt đầu từ khi nào?”
“Chuyện đó…Cũng đã lâu lắm rồi, tầm bốn năm trước.”
“Bốn năm trước?! Mày dám bí mật nói chuyện yêu đương sau lưng tao trong bốn năm qua sao!!!”
“Không phải, gần đây mới xác định quan hệ chính thức.
Trước kia…Là tao phải lòng chị mày từ lần gặp gỡ đầu tiên vào năm lớp 10.”
Khương Việt thật sự không nghĩ tới chuyện Dư Thâm Lam thầm thương trộm nhớ Khương Hoan Du lâu như vậy.
Hai người họ ở cùng nhau mỗi ngày, tại sao một chút cậu ta cũng không nhận ra chứ?
Cậu ta đặt tay lên vai Dư Thâm Lam, thở dài, nói: “Thật không nghĩ tới sẽ có một ngày mày sẽ cùng với chị gái tao —— Chẳng lẽ về sau tao còn phải gọi mày một tiếng anh rể sao? Trời ạ, điều này thật sự khủng khiếp.”
Dư Thâm Lam chỉ mỉm cười.
Cậu móc một gói thuốc lá từ trong túi ra, lấy một điếu rồi đưa cho Khương Việt: “Hiếu kính anh rể của mày đi.”
“Mày ở bên chị gái tao mà còn dám hút thuốc sao?Mày không sợ chị gái tao đánh cho một trận à?”
Khương Việt vừa hỏi vừa rút điếu thuốc ra.
Dư Thâm Lam suy nghĩ một chút, liền đem nửa bao thuốc còn lại bỏ vào trong túi áo của Khương Việt, nói: “Nói cũng đúng.
Vậy chỗ còn lại, toàn bộ đều hiếu kính em vợ vậy.”
“Không hút à?”
“Tao nghĩ tao sẽ cai nó.
Chị mày đã không thích, vậy tao cũng không thể làm được.”
Khương Việt cảm giác mình vừa bị nhét một đống cẩu lương vào miệng.
Cậu ta thật sự ghen tỵ với Dư Thâm Lam.
Giống như cậu ta, Dư Thâm Lam cũng nhiều năm thầm thương nhớ trộm một người mà cậu gọi là chị.
Nhưng cuối cùng, chỉ có Dư Thâm Lam là biến được người con gái trong lòng cậu thành bạn gái, còn Khương Việt…
Còn Khương Việt lại không có can đảm như vậy.
“Người anh em, thành thật mà nói, tao thật sự ghen tỵ với mày đó.
Tao hiểu rõ mày, cũng biết rằng mày chắc chắn sẽ đối xử tốt với chị tao.
Có mày ở bên cạnh chị tao, tao vô cùng yên tâm.
Chỉ là tính khí chị gái tao rất thất thường, mày phải chịu khổ rồi.”
“Để được ở bên cô ấy, tao đã phải chờ đợi rất nhiều năm rồi, và tao không cảm thấy đau khổ chút nào cả.”
Dư Thâm Lam nói như vậy, cùng Khương Việt đi về hướng thang máy.
Trong khi chờ thang máy, cậu hỏi Khương Việt: “Chị Tiểu Nhu thế nào rồi?”
“Vẫn ổn, ngày mai sẽ xuất viện.
Tao đợi chút nữa sẽ đi mua một chút thức ăn, giữa trưa mang cơm đến cho chị ấy.” Nhắc đến Lâm Tiểu Nhu, Khương Việt nở một nụ cười buồn.
Dư Thâm Lam biết trong lòng Khương Việt lúc này không được thoải mái, liền an ủi cậu ta: “Quãng thời gian này có chút đặc biệt, chờ chị Tiểu Nhu vượt qua được thời gian này, quên đi người chồng cũ, có lẽ chị ấy cũng sẽ bắt đầu chấp nhận một mối quan hệ mới.
Đến lúc đó, mày cũng sẽ có cơ hội thôi.”
Khương Việt lắc đầu: “Bỏ đi, vận khí của tao cũng không tốt như vậy đâu.
Chị tao thích mày, nhưng Lâm Tiểu Nhu thì không thích tao.”
Thang máy tới nơi, bên trong còn có gia đình khác, hai người họ đành phải dừng lại chủ đề đang nói dở.
Khương Hoan Du trở lại giường ngủ, tiếp tục ngủ một giấc đến gần trưa, lại bị Khương Việt đánh thức.
Cô bực bội mở cửa.
Vừa định mở miệng dạy dỗ Khương Việt, Khương Việt đã nói trước: “Chị, em chuẩn bị tới bệnh viện thăm chị Tiểu Nhu, chị đi cùng không?”
Khương Hoan Du ngáp một cái, vuốt lại mái tóc, nói: “Chờ chị mấy phút.”
Khương Hoan Du dùng tốc độ nhanh nhất có thể đi rửa mặt, sau đó chở Khương Việt tới bệnh viện.
Trong xe, Khương Việt cứ nhìn chằm chằm Khương Hoan Du, điều đó khiến Khương Hoan Du có chút khó chịu.
“Muốn nói cái gì thì mau nói đi.
Cứ nhìn chị chằm chằm như vậy, da gà đều nổi hết cả lên rồi đây.”
“Chị, vậy em sẽ nói thật, chị không được phép đánh em đó.”
“Nói đi, nhanh lên.”
“Dư Thâm Lam nói lúc học lớp 10 đã bắt đầu thầm mến chị, vậy chị từ lúc nào mà nảy sinh tà tâm với cậu ấy vậy?”
Khương Hoan Du biết Khương Việt muốn nói về chuyện giữa cô và Dư Thâm Lam.
Nhưng cô cũng không nghĩ Dư Thâm Lam sẽ thẳng thắn nói thật với Khương Việt như vậy, lại còn nói đã phải lòng cô từ lần gặp đầu tiên hồi lớp 10.
Trong lòng Khương Hoan Du trộm vui vẻ một chút, nhưng sắc mặt bên ngoài lại không thay đổi: “Em nghĩ sao?”
“Em chính là không biết đó, trước kia em thật sự không nhìn ra bất cứ cái gì cả.
Nhưng ngẫm lại, biểu hiện của chị lúc Dư Thâm Lam trở về có chút thay đổi so với lúc trước.”
“Em quan tâm tới chuyện của chị với cậu ấy như vậy sao, muốn trở thành Holmes à? Đừng bận tâm tới chuyện đó nữa, dù sao cũng là thừa lúc em không chú ý mà ở bên nhau.”
“Lâm Tiểu Nhu biết không? Ba mẹ có biết không?”
“Lâm Tiểu Nhu biết, còn ba mẹ…Sau này sẽ tìm cơ hội để nói sau.”
Khương Việt thở dài, ngả người dựa vào ghế, nói: “Thế giới này đúng là không thể đoán trước được điều gì.
Ba mẹ nhất định sẽ giống em, cũng không nghĩ đến chuyện chị vậy mà lại ở bên Dư Thâm Lam ——”
“Khương Việt.” Khương Hoan Du gọi Khương Việt.
Hiện tại mối quan tâm của cô chính là chuyện của Khương Việt.
“Dạ?”
Khương Việt đặc biệt thấy sợ mỗi khi Khương Hoan Du gọi mình như vậy, cậu ta cảm thấy mỗi lần cô gọi như vậy như thể sắp xảy ra một chuyện gì đó động trời.
Khương Hoan Du suy tư một chút, nhưng vẫn hỏi cậu ta: “Em không định tìm bạn gái à?”
Khương Việt im lặng.
Khương Hoan Du lại hỏi: “Em thích Lâm Tiểu Nhu, tại sao không thử một lần đi?”
“Sao chị biết? Dư Thâm Lam nói cho chị sao?”
“Không phải, là ngày đó tại khách sạn suối nước nóng.
Lúc em ra ngoài với Lâm Tiểu Nhu, em hỏi cô ấy những điều đó, cho nên chị đoán được.”
“Không hổ danh là chị em, thật sự rất thông minh.”
Khương Việt giả vờ mỉm cười, nhưng đôi mắt nặng trĩu lại phản bội lại trái tim cậu ta.
Khương Hoan Du tự giễu chính mình, nói: “Nếu chị thật sự thông minh, chị sẽ không phát hiện ra điều đó muộn màng như vậy.
Sau ngày hôm đó, chị mới phát hiện ra chị hoàn toàn không hiểu chút gì về em trai mình.
Thậm chí nó thích cái gì, chị cũng không biết.”
Hai chị em Khương Hoan Du, Khương Việt rất giống nhau.
Khi thích một ai đó, hai người đều quyết định sẽ chôn sâu trong đáy lòng, cả một đời không nói ra.
Biến số của Khương Hoan Du chính là Dư Thâm Lam.
Nếu không có sự đáp lại và kiên trì từ Dư Thâm Lam, có lẽ cô đã thực sự che giấu nó.
Nhưng Khương Việt…
“Có phải vì Lâm Tiểu Nhu không phát hiện ra, nên em cũng không nói hả?” Khương Hoan Du hỏi Khương Việt.
Khương Việt nghiêm túc lắc đầu, nói: “Chị ấy sẽ không phát hiện ra, cũng sẽ không biết.
Em sẽ không để chị ấy biết điều đó.”
“Tại sao?”
“Chị, chị cảm thấy theo tính cách của Lâm Tiểu Nhu, nếu chị ấy biết, chị ấy sẽ còn gặp, còn để ý đến em nữa sao?”
Khương Hoan Du không nói gì.
Đúng là với tính tình của Lâm Tiểu Nhu, nếu cô ấy biết được tâm tư của Khương Việt, chắc chắn sẽ trốn tránh cậu ta mãi mãi.
Chỉ là đôi khi, có những chuyện càng không muốn phát sinh, nó lại càng đến bất ngờ, đến một cách vội vàng khiến bạn trở tay không kịp..