HẠNH PHÚC ĐÂU CHỈ MÌNH EM VUN ĐẮP


Ở bên ngoài, bà Tuyết Mai thấy chỉ còn mình và con trai, liền dùng giọng điệu không hài lòng nói:
"Con đã hứa với mẹ không gặp con bé đó rồi mà."
Hà Đông Quân đâu ngờ đi một đoạn đường xa như vậy còn bị mẹ bắt gặp, anh ta cúi đầu nhìn cốc cà phê đen tuyền trước mặt mấp máy môi đáp lại.
"Hiện tại Thư Ý vẫn là vợ con, chứ đâu phải người dưng hả mẹ?"
Lời Hà Đông Quân nói ra tức khắc làm gương mặt bà Tuyết Mai trở lên lạnh lẽo, đồng thời câu nói này của anh ta cũng nhắc nhở bà ta nhớ tới một chuyện quan trọng.
Bà Tuyết Mai mưu mô ngồi xuống chiếc ghế Thư Ý vừa rời đi không lâu, dùng lời nói nhẹ nhàng để dỗ ngọt con trai:
"Ly hôn đi, mẹ không cần đứa con dâu láo toét như nó, con xứng đáng có được người vợ tốt hơn."
Nói xong bà ta nhìn về phía Hà Đông Quân, xem biểu hiện anh ta thế nào? Thấy anh ta có vẻ do dự, bà ta chuyển sang dùng thứ anh ta đang rất cần để mê hoặc:
"Mẹ nói con nghe, Tuệ An đang có một khoản tiền lớn trong tay nhưng chưa biết đầu tư vào mảng nào hợp lý, con mà lấy được lòng con bé không phải rất tốt sao?"
Hà Đông Quân mang theo suy tư ngẩng đầu lên, nhưng ánh mắt lại có phần tránh né không dám nhìn thẳng vào bà Tuyết Mai, đem tâm điểm đặt ra ngoài đường.
Dòng xe cộ qua lại tấp nập, mơ hồ khơi dậy phần ký ức cố gắng chôn vùi của anh ta.


Từ cái đêm xảy ra vụ việc kia, Hà Đông Quân luôn tự viễn hoặc rằng đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn, do chút hơi men cùng cảm giác cô đơn điều khiển cơ thể mà thôi.

Chứ thực chất anh ta là người đàn ông tốt, một lòng chung thủy với người vợ kết tóc.
Hà Đông Quân tỏ vẻ kiên định lên tiếng:
"Con và Tuệ An đã là quá khứ rồi, mẹ đừng cố gán ghép con với cô ấy, hơn nữa con đâu phải loại đàn ông sống dựa vào phụ nữ, chỉ cần Thư Ý nhận lỗi với mẹ con sẽ cho cô ấy cơ hội."
Bà Tuyết Mai nghiêng người ra phía trước, đưa tay nắm chặt bàn tay Hà Đông Quân buồn phiền nói:
"Con sao lại ngốc như thế? Gia đình con hỗn xược kia giàu thì giàu đấy, nhưng con xem bọn họ keo kiệt như vậy chúng ta được cái gì đâu? Hơn nữa An Nam và Châu An cách nhau rất xa, mối quan hệ của nhà họ Trần kia không vươn được tới đây đâu."
Bà ta cho rằng nhà mẹ đẻ Thư Ý cách thành phố bọn họ sống rất xa, tiền bạc đã không bòn rút được gì rồi, đến quan hệ cũng không nhờ vả được thì cần đến người con dâu như Thư Ý làm gì nữa? Ngay từ đầu mục đích để cô bước chân vào cửa chỉ có vậy thôi, giá trị lợi dụng không còn há phải giữ lại?
Lã Tuệ An bây giờ đã khác xưa, qua nói chuyện cùng thăm dò, bà ta biết được cô làm ăn rất tốt, cũng quen rất nhiều phu nhân giàu có, được cô ta hỗ trợ sự nghiệp con trai bà ta khác nào hổ mọc thêm cánh.
Người ta thường nói tài giỏi lắm người dòm ngó, cho nên bà ta bất chấp đạo lý ở đời đổi cũ lấy mới, muốn nhanh chóng có được người con dâu này.
Hà Đông Quân thở dài, đưa bàn tay khác đặt lên tay bà Tuyết Mai: "Mẹ phải tin ở con, con trai mẹ nhất định sẽ tự lực bước đến thành công."
Bà Tuyết Mai không phải không tin con trai, trong lòng bà ta Hà Đông Quân rất tài giỏi, nhưng bà ta hiểu cuộc đời này đã không có tiền còn thiếu chỗ dựa chật vật biết bao nhiêu.

Bà ta không cho rằng bản thân không làm gì sai trái cả, mọi chuyện đi đến bước này đều do Thư Ý mà ra, cái gì là luật nhân quả báo ứng không bao giờ tìm đến bà ta.
Trong nhà vệ sinh, Thư Ý sau khi dùng nước lạnh rửa trôi đi những ưu thương trên gương mặt, điều chỉnh lại trạng thái ban đầu, tự cổ vũ bản thân dù có chuyện gì đi chăng nữa cũng phải thật mạnh mẽ.

Lúc cô đi ra ngoài, vừa hay bắt gặp cảnh mẹ con Hà Đông Quân đang thì thầm to nhỏ với nhau.

Bước chân cô dần chậm đi, khóe miệng hơi cong lên nụ cười tự giễu, không cần nghe cũng biết bản thân đang đảm nhận vai nữ chính trong cuộc trò chuyện của mẹ con bọn họ.
"Tuệ An đâu? Cô đã làm gì?"
Nghe tiếng bước chân tới gần, bà Tuyết Mai ngoái đầu lại phía sau, bỏ qua người con dâu danh chính ngôn thuận trước mắt, bà ta liếc ngang liếc dọc tìm kiếm đối tượng thích hợp với con trai mình hơn.
Nhìn mãi không thấy Lã Tuệ An bước ra, đôi mắt bà ta chau lại chất vấn.

Thư Ý vòng qua sau lưng Hà Đông Quân kéo ghế ngồi xuống, bóng dáng cô con dâu ngoan hiền ngày nào đã chẳng còn, ở cô lúc này thứ còn lại duy nhất là sự phẫn nộ.
"Mẹ quan tâm đến cô ta vậy sao? Quan tâm hơn cả con dâu mẹ là con đây?"
Trước câu hỏi của Thư Ý, bà Tuyết Mai cười mỉa mai:
"Hai từ con dâu này cô còn dám nói ra được à? Cô thấy không đến người dưng còn đối tốt với tôi hơn cô, thì cô có quyền gì mà đòi hỏi?"
"Hóa ra mẹ là người như thế, cô ta tốt với mẹ, mẹ liền muốn đưa cô ta vào cửa?" Thư Ý nghe không nổi nữa, đem toàn bộ suy nghĩ trong lòng nói ra.
"Độp."
Hà Đông Quân im lặng nãy giờ bất ngờ đập mạnh tay xuống bàn, sau đó đứng bật dậy chỉ tay vào mặt Thư Ý chỉ trích:
"Đủ rồi, Thư Ý từ bao giờ em lại trở thành người phụ nữ chua ngoa không biết trên biết dưới? Đến lời hỗn xược này em cũng dám nói với mẹ?
Thái độ của Hà Đông Quân khiến mọi dồn nén bấy lâu của Thư Ý bùng nổ, cô đưa tay hất cánh tay đang chỉ vào mặt mình ra, rồi đứng lên, ở vị thế ngang bằng anh ta cất lời:
"Anh hỏi từ bao giờ sao? Hà Đông Quân đến câu này anh cũng phải hỏi? Đâu ai muốn bản thân trở nên tồi tệ, nhưng anh nói xem tôi phải làm sao đây? Mãi ngoan hiền mặc mẹ con anh bắt nạt mới đúng?"
Thay vì hỏi người phụ nữ tại sao lại thay đổi, thân là đàn ông, anh ta nên tự kiểm điểm lại bản thân mình thì hơn.

Gả cho đúng người, cô gái đó sẽ mãi giữ nét vô tư hồn nhiên ban đầu, gả lầm người đương nhiên phải thay đổi thậm chí biến thành con người khác, gai góc và lầm lì, thực tế chứng minh cô đã gả sai người bước lầm gia đình không tốt.
Cánh tay Hà Đông Quân bị Thư Ý dùng một lực lớn tác động tới, không kịp phản ứng đập mạnh và cạnh sau ghế, anh ta rít một hơi đau đớn, giận dữ nói:
"Anh không nói lại được em nữa rồi, em lúc nào mà chẳng lấy hoàn cảnh để biện minh cho cái sai của mình, ngoài kia bao người đấy có ai như em không?"
Thư Ý cười mỉa: "Đúng rồi người ngoài kia bao giờ chẳng hơn tôi, anh thích những người đó đến vậy sao? Đến mức chưa ly hôn với tôi đã không kiềm lòng được?"

"Thư Ý đừng để mồm em đi quá xa." Hà Đông Quân bị chạm trúng tim đen mặt đỏ bừng, thô lỗ cảnh cáo.
Thư Ý mặt không đổi sắc, ném chiếc khuy áo nãy giờ vẫn nắm trong tay xuống bàn:
"Hà Đông Quân kết thúc đi, hiện giờ chúng ta ly hôn còn êm đẹp, một khi tôi biết anh làm chuyện bẩn thỉu kia...!không dễ dàng vậy đâu."
Hà Đông Quân đưa mắt nhìn vật trên bàn, bỗng chốc cả người cứng đờ ra, đôi môi run rẩy không nói lên lời.

Bộ não anh ta đặt ra rất nhiều nghi vấn, chiếc khuy áo trên cùng bị thiếu tại sao Thư Ý lại có được?
Bà Tuyết Mai ở bên không nghe lọt tai cái gì ngoài hai từ "ly hôn", bà ta còn đang đau đầu suy nghĩ xem dùng cách gì để đuổi được Thư Ý đi, giờ thấy cô lại chủ động đề nghị ly hôn, vui vẻ không thôi oang oang mồm nói: "Tốt, là cô muốn đấy nhé, đừng có mà mặt dày quay lại oán trách nhà tôi ép buộc cô."
Thư Ý khẽ cười, sau đó mang theo tôn nghiêm của mình rời đi.

Hối hận? Việc cô hối hận nhất cuộc đời này là làm con dâu bà ta không phải sao? Cô nghĩ chẳng còn điều gì làm cô hối hận bằng việc đó nữa.
Trái tim cô giây phút này dường như rất bình yên, đến cô cũng không rõ mình còn yêu Hà Đông Quân nữa không? Có lẽ so với yêu, được giải thoát khỏi căn hầm chật hẹp kia lớn hơn, lớn đến mức lấn át cả thứ tình cảm cô từng bất chấp bảo vệ..


Bình luận

Truyện đang đọc