HẠNH PHÚC MỚI

1.

Vì không muốn lên giường với bạn trai cũ nên Trần Hấp đã bị anh ta phản bội. Một ngày nọ, khi vừa tỉnh dậy, cô phát hiện bản thân và một người đàn ông xa lạ đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Đối với Trần Hấp, bản chất cuộc sống có lẽ là tai nạn có ở khắp nơi và khó có thể tránh khỏi.

2. Thứ bảy, ngày 8 tháng 9, lúc 11 giờ 19 phút

Lúc mở mắt, Trần Hấp cảm thấy mắt mình nặng trĩu như bị ai đó đấm mạnh hai phát, nếu không tại sao cô lại không mở nổi mắt. Nhưng sau một lúc, cô lại tự phủ nhận, chắc là cô bị ai đó coi là bao cát đấm vài trận, nếu không sao cả người cô lại bủn rủn đau nhức, chỗ nào cũng đau âm ỉ.

Sau khi bình tĩnh lại, Trần Hấp mới phát hiện có điều gì đó không ổn.

Bốn phía xung quanh đều rất xa lạ, đây không phải là phòng của cô. Trần nhà và mép giường làm bằng gỗ cách quầy bar chưa tới 5m, bên cạnh có hàng chục chai lọ xếp gọn gàng, cảm giác lạnh lẽo giống hệt tâm trạng của cô bây giờ.

Bên dưới là ga trải giường kẻ sọc xanh đậm, chăn bên trên không phải chăn điều hòa màu hồng, mà lại cùng kiểu với ga giường.

Dựa vào đôi mắt và cơ thể khó chịu, Trần Hấp biết hôm qua cô đã uống rất nhiều rượu, có lẽ cũng khóc rất lâu. Nhưng ngoại trừ điều này ra, tại sao cô ở chỗ này, tại sao cô lại ở đây, đã chuyện gì xảy ra. Cô không thể nhớ rõ và cô cực kỳ muốn biết.

Ký ức cuối cùng cô nhớ là cô ngồi ở quầy bar, uống ba chai rượu loại rẻ nhất, nồng độ thấp nhất trong quán.

3. Thứ bảy, ngày 8 tháng 9, lúc 11 giờ 32 phút

“Dậy rồi à?”

Trần Hấp quay về hướng phát ra âm thanh.

Tấm rèm dày nặng đã che gần hết ánh sáng, khiến căn phòng trở nên tối tăm. Người đàn ông đứng cạnh cửa sổ, dáng người nhìn từ dưới lên trông cao lớn lạ thường. Trần Hấp không thấy rõ vẻ mặt của người đàn ông, nhưng bộ đồ ở nhà giúp cô nhận ra người đàn ông kia là chủ nơi này.

“Anh là…” Trần Hấp mở miệng mới phát hiện giọng của mình hơi khàn.

“Đây là nhà anh à?” Trần Hấp hắng giọng hỏi lại, muốn xác nhận quá nhiều vấn đề.

“Cô không nhớ gì hả?” Giọng điệu người đàn ông mang theo sự ngạc nhiên và do dự, anh chậm rãi bước tới đứng cạnh quầy bar.

Tới khi đến gần, Trần Hấp mới nhận ra người đàn ông trước mặt là anh trai nhỏ mà cô gặp ở quầy bar vào ngày hôm qua, lúc ấy cô đã nhìn về phía anh và xin ba chai rượu. Trần Hấp vô cùng hoảng sợ, thân phận của người đàn ông, hoàn cảnh nơi ở hiện tại, cơ thể khác thường, mọi thứ nói cho cô biết họ dường như đã đi “quá”.

“Tôi nhớ anh nhưng không thể nhớ được chuyện gì đã xảy ra. Đây là đâu, tại sao tôi lại ở đây, chúng ta có phải đã… lên giường?” Cô bình tĩnh nhìn người đàn ông, ba chữ cuối cùng dù nói như nuốt vào bụng nhưng cô tin chắc người đàn ông kia nhất định đã nghe thấy.

“Đây là phòng tôi. Hôm qua cô tự làm tay mình bị thương trong nhà vệ sinh, tôi đưa cô lên đây để xử lý vết thương.”

Nói đến đây đột nhiên dừng lại, Trần Hấp hấp tấp định hỏi thêm, muốn nhận được phán quyết cuối cùng phát ra từ bên kia. Người đàn ông nói: “Ừm, mọi chuyện xảy ra sau đó đều được cô đồng ý.”

4.

Có lẽ Trần Hấp khá hờ hững.

Năm nay cô 26 tuổi, hiện đang là giáo viên dạy toán tiểu học, tính cách hiền lành, hơi trẻ con nóng nảy. Trước năm 25 tuổi, cuộc đời cô trôi qua thuận lợi, không gặp bất kì phiền não nào, cũng chưa bao giờ quan tâm đến việc yêu đương. Vào năm 26 tuổi, cô gặp bạn trai cũ trong đám cưới của bạn cùng phòng mới quen nửa năm. Trần Hấp thấy tình cảm của hai người yên ổn bền chặt, tính cách cũng khá hợp nhau. Mặc dù thỉnh thoảng cũng có xích mích nhưng lại làm lành rất nhanh, chỉ trừ việc tình cảm không được mặn nồng và cô không muốn quan hệ với bạn trai cũ. 

Cô nói với bạn trai cũ hai người yêu nhau chưa lâu, việc quan hệ đối với cô vẫn còn quá sớm. Song Trần Hấp biết đây chỉ là cái cớ. Bởi vì bản thân cô bài xích việc thân cận quá mức, tạm thời chưa thể tiếp nhận được.

Ngoài chuyện lên giường, Trần Hấp cứ tưởng kết quả tình yêu của họ nhất định sẽ là kết hôn. Một ngày nào đó, cô sẽ khắc phục cảm giác bài xích, mở lòng với đối phương, cũng như mở lòng với chính mình.

Nhưng rõ ràng là bạn trai cũ của cô không nghĩ như vậy.

Cho nên anh ta đã ngoại tình.

Mà đối tượng ngoại tình của anh ta lại là bạn thân của Trần Hấp.

Trần Hấp không thích tới quán bar, cũng chẳng thích uống rượu. Nếu không phải vì tâm trạng buồn bực khó chịu, cô sẽ không bốc đồng theo đồng nghiệp đến bar, để rồi dẫn đến tình huống không thể diễn tả hiện tại.

Lên giường với một người đàn ông chưa quen nổi một ngày chắc chắn không thể xảy ra với Trần Hấp.

Say rượu làm loạn vượt ngoài tầm kiểm soát, sự thật là như vậy, cô không thể làm gì hơn.

5. Thứ bảy, ngày 8 tháng 9, lúc 11 giờ 37 phút

“Tôi muốn đi tắm.’’ Trần Hấp không có bất kì phản ứng nào khác, chỉ đưa ra yêu cầu này.

“Ừm, quần áo đã được giặt sạch phơi khô để trong phòng tắm. Đồ vệ sinh cá nhân cô dùng hôm qua đặt ngay trên bồn rửa mặt.” Nói xong, người đàn ông dừng lại một lúc rồi xoay người bước ra ngoài, có lẽ anh muốn cho Trần Hấp không gian một mình tĩnh lặng.

Trần Hấp mặc áo sơ mi trắng che khuất 2/3 đùi. Mặc dù trong phòng không có ai nhưng cô vẫn vội vàng chạy vào phòng tắm.

Phòng tắm rất rộng, bốn phía lát gạch kính trắng như một thế giới khác, điều này kích thích giác quan của Trần Hấp, nhìn qua gương, trông cô có vẻ mờ nhạt. Ngay trên bồn rửa mặt có một hộp đựng kính áp tròng, bên cạnh là bàn chải đánh răng vừa mới lấy ra, đồ vệ sinh cá nhân lộn xộn bừa bãi.

Cô đến gần gương, tháo kính áp tròng ra, mặt mũi sạch sẽ không còn lớp trang điểm, có thể đêm qua cô đã đánh răng trước khi đi ngủ. Cánh tay trái quấn một vòng băng gạc rất dày, chạm vào đau rát như bị kim chích.        

Trần Hấp không thể nhớ rõ bất kỳ điều gì. Mọi việc nhỏ nhặt xảy ra phía sau khiến cô khó mà tưởng tượng nổi. Cô biết rõ thói quen của mình. Dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, cô đều phải tẩy trang và tắm rửa trước khi đi ngủ. Vì vậy, cô bắt đầu thừa nhận những gì xảy ra sau khi uống rượu là do ý thức của mình kiểm soát.

Thừa nhận như vậy, cô đột nhiên không muốn biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra nữa. Dù sao cũng là do bạn cũ kích thích, cộng với tác dụng của cồn nên cô mới bốc đồng đi “quá”.

Cứ để mọi chuyện giữa cô và bạn trai cũ qua đi, đừng đòi làm sáng tỏ vấn đề sau đó.

6. Thứ bảy, ngày 8 tháng 9, lúc 11 giờ 50 phút.

“Anh… Có sử dụng biện pháp phòng tránh không?”

Cô đi từ phòng tắm ra thì thấy người đàn ông đang ngồi ở quầy bar pha cà phê. Trần Hấp bước tới, đứng bên ghế sofa trước giường hỏi, vẫn còn tâm trạng quan sát khắp phòng, mấy chai lọ trên tường đều đựng hạt cà phê.

Người đàn ông ngẩng đầu nhìn về phía cô, thấy cô đã thả lỏng hơn, lập tức cười đáp: “Xong rồi hả? Lại đây ăn chút gì đi, bánh mì và trứng gà được không?” Giọng điệu của người đàn ông điềm đạm, bình tĩnh. Dựa vào lần đầu gặp gỡ và nghề nghiệp của anh, Trần Hấp không khỏi liên tưởng đến việc xấu. Đứng trước mặt người đàn ông thành thạo điêu luyện, bản thân cô chỉ như một con gà con, trên cái đe sắt.

“Không cần, tôi định đi về.”

Người đàn ông nhanh chóng dừng động tác, “Ăn chút gì đó trước đi, sau đó chúng ta nói chuyện?”

Nói chuyện? Sợ cô quấy rầy ư? Cô nghĩ, quả thật cần phải nói rõ ràng.

“Được… Cả hai chúng ta đều biết đây là chuyện xảy ra ngoài ý muốn sau khi uống rượu. Tôi muốn giải thích trước, tôi nhất định sẽ không quấy rầy anh, với cả tôi vẫn chưa biết tên anh. Tiếp đó, cảm ơn anh đã xử lý vết thương giúp tôi, tôi đã quên hết tất cả mọi thứ, vậy nên chúng ta cứ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Anh thấy thế nào?”

Trần Hấp cho rằng cô đã nói hết những gì người đàn ông này muốn nghe, song một phút trôi qua, anh ta vẫn im lặng.

Âm thanh êm ru của máy pha cà phê dần dần yếu đi, mùi thơm của cà phê ngày càng đậm đặc, hấp dẫn khứu giác của Trần Hấp. Mùi hương nồng đậm đan xen cùng sự im lặng kéo dài khiến cô vô cùng sốt ruột. 

Cô cau mày, mất kiên nhẫn ngẩng đầu nhìn người đàn ông ở phía quầy bar.

Anh ta đang nhìn cô, mắt dường như còn mang theo ý cười. Trần Hấp sững sờ.

“Cuối cùng cũng chịu nhìn tôi rồi.” Giọng nói khá vui vẻ.

Đúng vậy, Trần Hấp đang trốn tránh khuôn mặt của người đàn ông này. Không phải là xấu hổ, mà vì cô không muốn nhớ người đàn ông kia trông như thế nào. Gặp chuyện như vậy, cô hoảng sợ chỉ muốn về nhà, đi vào khu vực an toàn rồi bỏ mặc tất cả.

“Tôi là Chương Lộc.”

“…Cái gì?”

“Tên của tôi. Mọi việc xảy ra là đã xảy ra, không có cách nào để coi như chúng không tồn tại, cô nói có đúng không?”

“Nhưng mà…”

“Sự việc tối qua tôi nhất đinh sẽ kể đủ không thiếu một chữ cho cô, mặc kệ cô có muốn biết hay không. Nhưng bây giờ hãy ăn chút gì đó, coi như là vì dạ dày của cô.”

Người đàn ông tên Chương Lộc kia dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói ra những lời này. Có thể Trần Hấp bị mê hoặc, cũng có thể cảm thấy từ chối ba lần hơi ra vẻ nên đã đi tới quầy bar bên kia.

“Cảm ơn…”

Một bát cháo kê, một quả trứng chiên ấm nóng giống như ý tốt của người đàn ông khiến cô bình tĩnh lại.

Lúc này, Trần Hấp mới phát hiện rèm cửa đã được mở ra, không gian yên tĩnh, sáng sủa. Cô gạt những chuyện xảy ra giữa hai người sang một bên, vụ vẻ thưởng thức bữa sáng. 

Cô yên lặng ăn hết đồ ăn trước mặt, không hề mở miệng hỏi chuyện tối qua, người đàn ông cường như cũng không có ý định nói tiếp.

7. Thứ bảy, ngày 8 tháng 9, lúc 12 giờ 19 phút.

Sau khi tỉnh dậy được một tiếng, Trần Hấp đóng cửa gỗ nhỏ, rời khỏi nơi này.

Hóa ra đây vẫn là quán bar, căn phòng đầy hạt cà phê nằm ở tầng hai của quán – là phòng Chương Lộc ở.

Trần Hấp muốn về, Chương Lộc ngỏ ý đưa cô về nhà, nhưng đã bị cô từ chối. Người đàn ông đưa cô xuống lầu, mãi đến lúc ra cửa, anh cũng không nói gì thêm. Trần Hấp thở phào nhẹ nhõm, chỉ sợ anh sẽ đột nhiên nói ra những câu mà cô không thể trả lời. Cô thậm chí còn rất vui mừng, mặc dù người đàn ông không trả lời câu hỏi trước đó của cô, nhưng bây giờ anh cũng không nói hay hỏi gì, giống như chấp nhận tất cả, sau cánh cửa này, mọi thứ đều sẽ kết thúc.

Trần Hấp nghĩ vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc