HẠNH PHÚC MUỘN MÀNG



Bàn bạc hết một đêm, bố mẹ chấp nhận lời đề nghị của hai anh em chúng tôi, cũng đề xuất thêm là họ có thể dốc sức làm hai năm nữa, dự định đến lúc nghỉ hưu thì sẽ ra nước ngoài định cư, khi đó công việc bên đấy có thể giao cho họ toàn quyền phụ trách. 
Nghĩ rằng gánh nặng trên vai của chúng tôi có thể nhẹ hơn rất nhiều, bởi vì quá trình chuyển đổi trong nước của công ty sẽ mất vài năm, và sẽ khó khăn hơn khi tính đến hoạt động kinh doanh nước ngoài, chúng tôi đương nhiên tán thành. 
Dù sự ra đi của ông khiến bố mẹ tôi thật sự rất đau buồn, nhưng sau khi cảm xúc đã nguôi ngoai, họ vẫn giữ được sức khỏe tinh thần sảng khoái, khác hẳn với dáng vẻ già nua, tủi thân của kiếp trước.

Có thể thấy được, dù bình thường họ không thể hiện ra ngoài nhưng tôi và anh hai vẫn chính là trụ cột tinh thần của họ —— họ cũng không trông chờ gì ngày chúng tôi công thành danh toại, mà chỉ mong chúng tôi có thể bình an, hạnh phúc. 
Khi bản phác thảo của tương lai trở nên rõ ràng hơn, trái tim vẫn treo lơ lửng kể từ khi tái sinh của tôi cuối cùng cũng có linh cảm rằng nó sẽ hạ cánh.
Lúc Triệu Lỗi đi công tác về thì đã là ngày thứ năm kể từ khi ông nội hạ táng.
Tôi đang lái xe về nhà thì thấy anh đỡ một người đàn ông chống nạng từ trên taxi xuống, sau đó một tay xách vali hành lý, một tay dẫn người kia về phía công ty, hẳn là họ vừa từ sân bay về. 
Tôi lướt xe đến bên anh, lém lỉnh hỏi có nên đợi anh cùng nhau về không, vừa nói vừa cảm giác nụ cười trên mặt mình có thể thành một bông hoa nở rộ rồi.
Anh thấy là tôi thì cũng dừng lại, thả lỏng vẻ mặt hơi nghiêm túc nhìn tôi, gật đầu nói: “Cậu đợi tôi khoảng 30 phút được không?”
Tôi làm động tác “OK” để anh biết không có vấn đề gì, tôi sẵn sàng điều khiển xe trở lại ga ra.


Ngay lúc quay xe lại, tôi nghiêm túc nhìn người đàn ông áo đen bên cạnh, tự hỏi liệu đây có phải là anh lại định dàn xếp gì cho ‘đồng đội’ cũ nữa không? —— trong tòa nhà trụ sở của anh có mấy “phòng nghỉ cho nhân viên” được trang bị cả phòng tắm —— xem ra về nhà phải nhắc anh đừng có mang công ty ra làm nơi từ thiện nữa rồi. 
Lúc Triệu Lỗi gọi cho tôi nói anh hiện tại có thể xuống thì đã hết 40 phút đồng hồ rồi.

Có điều tôi cũng không để ý thời gian lắm, vì tôi còn đang bận răn dạy tay phụ tá vừa mắc lỗi.

Nhưng cái thằng này thì lại hoàn toàn không hiểu mục đích tôi đang giáo huấn nó là gì, không biết tôi đang tiêu tốn thời gian quý báu để phân tích khuyết điểm cho nó, giúp nó sau này không xuất hiện vấn đề như trước nữa, mà nó thì cứ chăm chăm giải thích với tôi thôi.
Thật ra thì tôi có tha thứ hay không cũng không quan trọng, quan trọng là bản thân nó đúc kết ra được bài học gì. 
Nhận được điện thoại của Triệu Lỗi, tôi cố tự nhủ với bản thân mình rằng thằng nhóc trước mắt không quay lưng bỏ đi là vì nó tôn trọng ý kiến của tôi, nhanh chóng dùng 2 phút đồng hồ giải quyết xong.
Đuổi đi tên nhóc xui xẻo bị dạy dỗ đến độ uể oải, tôi lập tức đi thang máy xuống ga ra, tới nơi thì đã thấy Triệu Lỗi đang ngồi sẵn trong xe đợi tôi rồi.
22.

2
Tôi vừa đóng cửa bên ghế lái phụ, Triệu Lỗi đã đề máy.

Mấy năm chung sống với nhau đã khiến chúng tôi có thể không cần mở miệng vẫn có thể hiểu ý nhau. 
Dạo gần đây vì cứ phải ở ngoài suốt nên màu da của Triệu Lỗi lại càng đậm hơn.

Thế nhưng tinh thần anh thì lại cực kỳ sảng khoái, toàn thân tràn đầy năng lượng. 
Tôi từng đề nghị với anh là vì công việc kinh doanh chính là hộ tống xe tải vận chuyển tiền của ngân hàng nên anh có thể cân nhắc từ bỏ những nhiệm vụ vừa nguy hiểm lại vừa tốn thời gian, thế nhưng anh cũng chỉ ngại ngùng cười cười.
Có lẽ chính vì đặc điểm này mà anh đặc biệt được người ta tin tưởng.
Hai đời người, tôi gặp được đủ loại giám đốc lớn nhỏ của đủ loại ngành nghề.

Trong kinh doanh, không phải cứ là người thông minh nhất, biết ăn nói nhất là sẽ mang được tới hiệu suất cao nhất, mà là những người tình nguyện chịu chút thiệt thòi nhưng lại từ trong ra ngoài lộ vẻ chất phác nhiệt tình.

Kể cả là Xảo Lộc, tuy bề ngoài cậu ta là người tính toán chi li, nhưng kỳ thật cũng là người thật thà cả.  

Nhưng tất nhiên, những nhân vật này rồi cũng sẽ ngã xuống vì “sự ngu ngốc” tận trong xương tủy của mình.

Ví như cho dù bị người khác hãm hại, bị người khác lợi dụng, thì sau khi đứng lên, họ vẫn không đúc kết ra được bài học gì để thay đổi bản tính mà tiếp tục dũng cảm cho người khác sự tin tưởng cùng những lời hứa hẹn, được cái là sau này họ cũng biết đường mà nhìn người.   
Triệu Lỗi đang phát triển theo hướng đó sao?
Vì tôi nhìn anh lâu quá nên Triệu Lỗi phát hiện, quay đầu lại nhìn tôi. 
Tôi cười hì hì dán lại gần, ghé vào tai anh nói nhỏ: “Ăn chay mấy tháng rồi, tối nay phải ăn thịt thôi.” 
Anh lập tức hiểu lời đề nghị của tôi, hai mắt híp lại, tập trung quan sát con đường phía trước, liếm môi nói: “Được.”
Lúc anh trả lời, tôi đã không chờ nổi nữa mà phanh áo sơ mi cùng thắt lưng anh ra. 
Nếu có xe chạy ngược chiều, người đối diện sẽ có thể thấy cơ ngực rắn chắc cùng núm vú màu nâu của Triệu Lỗi thỉnh thoảng lại bị một bàn tay nắn bóp; nếu là người cùng chiều, ngồi trên xe cao như xe buýt hai tầng, thì chỉ cần nghiêng đầu là đã có thể thấy toàn cảnh Triệu Lỗi bị tôi sàm sỡ, thậm chí là cả dương v*t đang dựng thẳng, lộ ra ngoài của anh nữa. 
Dẫu cho ánh sáng dưới đèn đường có lờ mờ và tốc độ của phương tiện khiến hành động trong xe rất khó thấy, thì đối với Triệu Lỗi vốn đang ngồi trong xe với một tầm nhìn ra ngoài hoàn hảo, đây cũng không kém gì toàn thân lộ thiên lắm. 
Triệu Lỗi vừa xấu hổ lại vừa phải tập trung lái xe nên chỉ trong chốc lát trên sống mũi anh đã toát đầy mồ hôi, khi một chiếc xe tải phía đối diện lao vút qua, rọi thẳng đèn vào trong, anh rốt cục không nhịn được mà rùng mình bắn ra. 
Tôi vừa lau chỗ tinh dịch anh bắn ra vừa nói với anh: “Thật muốn xử lý anh ngay trên xe cho rồi.” 
Triệu Lỗi thì để mặc cho cơ thể mình trần truồng như vậy, lúc nghe được lời tôi nói thì anh ngẫm nghĩ một phen rồi trả lời: “Phía trước có một con đường hẻo lánh, ta có thể lái xe tới rồi tấp vào… Nhưng cậu nhớ làm nhanh lên, đừng để người ta nhìn thấy.


Lời đề nghị của anh đã ở ngay trong lòng bàn tay tôi rồi, nhưng thú thật, ngay khi vừa thấy sắc mặt ảm đạm khi anh nói ‘đừng để người ta nhìn thấy’, tôi liền nghĩ đến ký ức không mấy tốt đẹp kia.

Thế là tôi đè nén xúc động của mình lại, thò tay giúp anh sửa sang lại quần áo, nói: “Anh không quen ở ngoài nên tốt nhất là mình về làm đi, nhưng đến lúc đóng cửa thì anh nhớ phải nghe lời tôi hết đấy.” 
Anh dường như không ngờ tôi sẽ nói vậy, tẩn ngần nhìn tôi, sau đó lại hơi cười rộ lên, đáp: “Ừ.”
22.

3
Về đến nhà, tôi chen vào phòng tắm cùng Triệu Lỗi tắm rửa, không ngừng chấm mút, ăn vụng một chút.

Tắm xong, anh lại bị tôi bắt phải đi đôi tất dài màu đen vốn mang lại ký ức không mấy tốt đẹp kia. 

Lúc anh bị tôi làm tới sắp bắn ra, tôi cố tình chậm lại, nhẹ nhàng cọ lên điểm G của anh, hỏi: “Lâu như vậy rồi, có nhớ tôi không?” 
Anh hổn hển thở gấp, cả người mềm nhũn dưới người tôi, đôi chân dài trong đôi tất màu đen kẹp chặt, thành thật trả lời: “Nhớ.” 
Thật ra đây cũng chỉ là câu hỏi mà mỗi đêm tịch mịch, bồng bột làm tình trên điện thoại tôi vẫn thường hỏi anh, nhưng lúc này khi thật sự chôn sâu trong cơ thể ấm áp của anh, nghe anh liên miên bất tận mà trả lời thế mà lại khiến lòng tôi có chút vắng vẻ.

Tôi ngay ngắn rút ra, nâng người dậy, cúi đầu đỡ trán lên trán anh, tiếp tục hỏi: “Là nhớ tôi làm anh hay là nhớ tôi?” 
Anh theo thói quen nhấc mông lên khi tôi rút cả gốc ra, miệng lỗ đít ve vãn thằng nhỏ của tôi không rời, rồi đôi mắt anh dần trở nên rõ ràng, thâm thúy nhìn thẳng vào tôi mà trả lời bằng một nụ cười có chút chua chát: “Nhớ tất cả.” 
Vừa nói anh vừa đưa tay túm lấy một cái gối bên hông nhét xuống dưới eo, nâng hông lên và chủ động cọ lỗ đít lên thằng nhỏ của tôi.
Tôi bị mấy chữ này của anh kích thích tới độ suýt thì bắn ra, đành phải gấp gáp hít vài ngụm khí mới có thể ngăn bản thân lại, sau đó một lần nữa đâm vào trong cơ thể anh.
Xong xuôi hết tất cả thì hai chân anh đã rã rời đến độ không thể rời giường nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm trên giường chờ hồi sức. 
Tôi thì tựa người vào bên cạnh anh mà hút thuốc, cũng có chút chưa thỏa mãn hỏi anh: “Có phải hôm nay anh có cảm giác hơn mọi khi không?” 
Anh có chút thất thần, ngơ ngác nhìn lên trần nhà và trả lời: “Cảm giác khi thấy chân mình đeo tất, vắt trên vai cậu cực kỳ xấu hổ.” 
Tôi nghe xong liền cao hứng, nằm úp lên lồng ngực anh, mặt đối mặt anh mà phun ra một ngụm khói, hỏi: “Sau này làm trong nhà thì anh có thể mặc cho tôi nhìn được không?” 
Lúc này anh đã định thần lại, cưng chiều vươn tay xoa xoa trán tôi, đáp: “Được.” 
Đến khi chúng tôi đã tắm rửa xong xuôi, chuẩn bị đi ngủ thì tôi mới nhớ ra chuyện mình định nói với anh, là về người đàn ông mà anh mang về, cũng hỏi anh với người ta quen biết như nào. 
Ánh mắt nhìn tôi của Triệu Lỗi có chút kỳ quái, anh trả lời là anh người thọt kia đúng là người quen cũ trong bộ đội của anh nhưng lại chuyển nghề sớm hơn, đi làm cảnh sát địa phương, tiếc là lại bị một tên tội phạm làm cho tàn phế.

Anh ta không muốn dựa vào chu cấp của nhà nước, mà trùng hợp thay lại gặp được Triệu Lỗi đi công tác, thế là Triệu Lỗi mời anh ta đến “công ty” của mình để hỗ trợ. 
Hóa ra là đúng như tôi đã đoán. 
Tôi vừa định mở miệng nêu ý kiến thì Triệu Lỗi lại đột ngột hỏi một vấn đề không hề liên quan: “Cậu biết Lý Thanh Viễn chứ?” 
Nhìn ánh mắt nghiêm túc của anh, trong lòng tôi như có cảm giác gì đó, đáp: “Là em họ tôi.”.


Bình luận

Truyện đang đọc