HẠNH PHÚC THẬT SỰ MONG MANH?

Cảnh tượng năm đó lần nữa tái hiện lại, đúng nơi đây, đúng vị trí này hắn nhìn một thiên thần… đang ngủ. Hiện tại hắn cứ như thế đứng sững người nhìn nó “thoải mái” tựa vào “cây Phong Linh” ngủ, nhưng sao lần này hắn thấy nó quá mỏng manh, yếu ớt chứ không có nét tinh nghịch sống động như năm đó.
Đưa tay vuốt nhẹ gò má gầy gò có phần tái nhợt của nó, có gì đó lại nhói đau trong lòng hắn. Có phải nó như hôm nay là một tay hắn gây ra?
- Nhóc, đừng buồn nữa, anh luôn tin em biết không? Nơi đây vẫn là nhà em dù anh có sánh vai cùng bất kì cô gái nào khác, hãy tin như thế
Hắn nhẹ nâng tay nó đặt lên vị trí trái tim mình nhìn nó hắn thấy đau lắm càng nhìn càng đau hơn. Số phận sao cứ đùa giỡn với hắn và nó, tại sao để cả hai gặp mặt rồi yêu nhau nhưng tới lúc tưởng như là hạnh phúc trong tay thì lại cách xa. Nếu đã xa sao còn gặp lại, sao trong lòng lại còn vướng vấn nhau? Nếu trên đời có thuốc quên thì có phải sẽ tốt hơn cho cả hai?
- Nếu có thể lần nữa quay lại để lựa chọn, em biết không anh sẽ vẫn là yêu em, nếu ai đó muốn anh quên em hay muốn xoá bỏ kí ức em trong anh anh… sẽ giết kẻ đó, vì nếu một lúc nào đó nhớ lại anh sẽ càng đau hơn.. và anh sẽ biết rằng anh đã mất một khoảng thời gian không yêu em..
Lời của hắn cứ như làn gió thì thầm bên tai nó, một giọt nước mắt không ở yên mà chạy ra từ hốc mắt của hắn rơi xuống tay nó. Nó cựa mình tưởng như tỉnh giấc, làm hắn lo cuống cuồng nhưng nó chỉ xoay nhẹ người mỉm cười…. rồi ngủ tiếp ( bó tay nó rồi lỡ không phải hắn mà là tên nào đó…thì sao trời? )
Hắn thật sự bị nó doạ đến đổ mồ hôi hột luôn, “ sao cái tật này của em mãi không sửa thế?” hắn phì cười nhìn nó.
Trong mơ màng nó cảm giác được có ai đó vuốt má nó, nói chuyện với nó hơi thở của người đó, mùi hương ấy đều rất quen thuộc nhưng nó không tày nào mở mắt ra được. Cả tuần rồi nó mất ăn mất ngủ, không biết có phải đến đây dễ chịu quá nên lăn ra ngủ khì hay không nữa, “tiếng bước chân? Hình như người đó định đi, đừng đừng đi mà”
- Đừng đừng điiiiiiii – nó chợt tỉnh giấc hét toáng lên
- Em mới tới, sao mà đi được? chị sao thế - Du Thanh khó hiểu nhìn nó
Nó nhìn cô rồi chạy ra nhìn xung quanh, 4 bề vắng lặng không có ai ngoài nó và Du Thanh, khẩn trương chạy đến bên cô hỏi dồn

- Lúc em tới đây có thấy ai không? Có ai ở bên cạnh chị không? Có không…?
Du Thanh nãy giờ cứ ngơ ngác nhìn nó như mới từ sao hoả rớt xuống, rõ ràng là hẹn cô mà từ lúc cô đến tới bây giờ nó cứ tìm kiếm rồi hỏi han ai đó mà chính nó không biết.
- Chị sao thế? Em có thấy ai đâu? Có phải chị ngủ mơ không?
Cô lo lắng nhìn nó, còn nó thì cứ lắc đầu liên tục không biết là ý gì nữa “Gia Tùng là anh đúng không? Em ngửi thấy mùi hương của anh mà, sao không đánh thức em, sao không chịu gặp em” nó như thân cây non bị bẻ gãy khuỵ người xuống, nước mắt ở đâu cứ thi nhau rơi rớt
Cô khó hiểu chạy đến đỡ lấy nó, chỉ mới một tuần mà nó đã gầy xọp đi, gương mặt cũng không còn chút gì gọi là sức sống. Nó thật biết cách làm người khác đau lòng mà
- Chị à, đừng khóc nói cho em nghe có chuyện gì đi, em sẽ cùng chị giải quyết
Không biết từ lúc nào mà nó đã có thói quen dựa dẫm vào cô, lúc nhỏ là Nhã Phương, bây giờ Nhã Phương không còn thì lại có Du Thanh. Nó có phải đã quá yếu đuối hay không. Không biết, không muốn nghĩ nữa, nó chỉ là muốn có người chia sẽ điều đó chắc không phải là quá đáng chứ? Nhìn gương mặt lo lắng của cô nó chợt mỉm cười “ Du Thanh cảm ơn em, thật tốt khi có em là em gái”. Nó như nhận ra rằng bản thân đã tự quá quan trọng mình, chỉ nghĩ về tình yêu gọi là lớn lao gì đó của nó mà bỏ quên những tình cảm thân thương khác mất rồi
- Chị… - cô càng lo lắng hơn khi nó hết khóc lại cười như vậy
- Hi chị không sao
Và nó bắt đầu kể cho cô nghe tất cả những gì diễn ra giữa nó và nhỏ hôm đó. Sắc mặt cô cứ tái dần theo lời nó kể vì giận, cô tin nó tin những gì nó kể. Cô càng không tin nhỏ có thể như vậy, theo như Hải Phong nói thì nhỏ là cô gái mạnh mẽ và khá bộc trực, tính tình vui vẻ đôi lúc như trẻ con. Chính cô cũng vài lần tiếp xúc và thấy những gì chồng nói là đúng, nhưng bây giờ những gì cô biết thêm về nhỏ sao lại quá….
- Em cũng không tin đúng không? – nó thấy sự trầm tư trên gương mặt cô sau khi nghe nó nói

- Không, em tin chị - cô nắm tay nó như khẳng định - chỉ là em không ngờ cô ấy lại mù quáng như vậy, hay vốn dĩ đó là tính cách thật sự của cô ta
Nhìn cô thở dài, như có cục đá to đè nặng trong lòng nó cảm thấy có lỗi có phải nó đã sai khi nói cho cô biết? Là nó khiến cho cô ưu sầu lo lắng theo nó, cô là em gái nó nhưng cũng là chị dâu của nhỏ, như thế này có phải làm cô khó xử thêm không?
- Chị an tâm em sẽ giúp chị vạch mặt cô ta
Cô lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của nó, ánh mắt cô nhìn nó chứa đựng sự quyết tâm rất cao. Điều quan trọng bây giờ là làm sao, vị bác sĩ chữa trị cho nhỏ chắc chắn là đã bị nhỏ mua chuộc rồi, làm cách nào để khiến anh ta nói ra tất cả? Vì cô từng nghe Hải Phong nói, vị bác sĩ chữa trị cho nhỏ là bạn thân của nhỏ. Mọi việc thật sự khó hơn cả hai nghĩ nhiều, nói lời tạm biệt với Nhã Phương và mẹ nó cũng cô ra về.
Sau những bụi cây không xa một bóng người bước ra chú mục nhìn dáng người nhỏ nhắn của nó khuất dần.
“rengggggggg”
- Anh nghe đây!
-
- Vậy à? Uhm anh biết rồi
Lúc này nó cũng đã về tới nhà, bà Chi và Bọ đã ra ngoài lên lầu nó thấy phòng Jack khép hờ, lúc vào nhà lại thấy xe của anh ở gara nên nó tin chắc anh đã về, bèn đẩy cửa vào.

- Jack , anh không khoẻ sao?
Nó thấy anh nằm vùi trên giường lo lắng đến bên cạnh, anh lười biếng quay lại, trên sàn lăn lóc vỏ chai rượu
- Anh không sao,
- Anh đánh nhau à? Còn uống rượu nữa?
Thấy những vết bầm trên mặt anh, nó xuýt xoa càng lo lắng, vội chạy đi tìm thuốc bôi cho anh.
- Em cũng lo lắng cho anh nữa à? – anh nhìn nó cận thận nhẹ nhàng bôi thuốc cho anh, bất chợt hỏi giọng điệu có ý mỉa mai
- Anh nói gì thế, em sao lại không lo cho anh chứ? – nó khó hiểu nhìn anh
- Vậy sao? Vậy nói cho anh biết anh là gì của em mà em phải lo hả? không phải mọi cảm xúc của em đều đặt trên người hắn ta – không biết có phải anh bị đánh đến chập mạch mà nổi điên hay không nhưng thật sự lúc này trông anh rất đáng sợ,
- A…nh ..anh sao thế, hôm nay ...anh có việc gì sao..
- Trả lời anh – anh gằng giọng - tại sao em bị thương? tại sao em lại tự rơi vào trạng thái trốn tránh, chết não? tại sao khi tỉnh lại em lặp tức đi tìm hắn? tại sao khi trở về em như cái xác không hồn, tại sao hả????????
- Anh …Jack … anh bình tĩnh…bình…tĩnh đi mà
Nó cự kì hoảng sợ chưa bao giờ nó thấy anh như thế này, anh với nó luôn ôn nhu dịu dàng tại sao hôm nay lại…
- Sợ anh sao? Chúng ta đã đính hôn và chuẩn bị đám cưới? Sao lại sợ anh,

Anh lao tới vật ngã nó xuống giường, như con thú điên lao vào ..chiếm đoạt nó, mặc nó giãy dụa khóc lóc. Nó hoàn toàn bị anh chế trụ,
- Anh không phải là thánh mà có thể an nhiên nhìn “vợ mình” suốt ngày đau khổ vì một thằng khác,
Anh cuối xuống hôn lấy hôn để đôi môi nhỏ bị anh ngấu nghiến, váy nó bị anh xé bung ném xuống sàn, nó gần như là trần trụi dưới anh. Nó biết mình có lỗi với anh nhiều lắm, nó vì người khác đau khổ thì cũng đồng nghĩa với việc nó làm anh đau nhiều hơn. Anh luôn vì nó mọi thứ nhưng nó có lần nào thật sự vì anh. Nó mong đợi gì ở hắn khi cố khướt từ anh, không phải nó dùng cả mạng chỉ để bảo vệ đời con gái dành cho anh?
- Em xin lỗi
Nó nức nở cất tiếng không phải là ai oán trách kẻ cố chiếm dụng nó, mà là sự ăn năn đau khổ. Nó không chốn cự buông xui nhắm mắt như ngầm chấp nhận, anh dừng lại nhìn nó, nhìn những giọt nước mắt lăn dài trên má của nó, nhìn sự nhẫn nhục chấp nhận của nó. Lòng anh nhói đau, lấy chăn quấn người nó lại
- Xin lỗi ..
Anh nói xong, chạy vào phòng tắm nằm xả nước mặc cho nước xối vào mặt “mày làm gì thế này hở Jack? Mày là đồ khốn sao?” những giọt nước trên mặt anh không biết đâu là nước đâu là nước mắt của anh
Nó bên ngoài khóc như mưa như đê vỡ, sao mọi thứ lại rối tung như thế này, nó làm anh đau khổ đến thế sao? quấn chặt tấm chăn nó thất thểu về phòng. Vòng lẩn quẩn đau khổ này khi nào mới kết thúc??
Một nhà hàng sang trọng nhưng khá vắng được trang trí rất nhiều hoa tươi và bong bóng hai bên lối vào, có cả ánh đèn nhấp nháy nhiều màu sắc. Các nhân viên của nhà hàng đứng hai bên nữ mặc váy hồng, nam mặc sơ mi hồng quần trắng trên tay cầm những chiếc bảng có các chữ như: anh, yêu, em, đừng, giận, nữa….
Phía trong có người đang cầm bó hoa rất lớn nhấp nhỏm nhìn ra cửa, bàn tiệc lấp lánh nến và hoa tươi tất cả như đang chờ đợi ai đó, chờ đợi một người không biết có đến hay không?
Không biết là ai nhỉ? Là ai mà khiến ai đó phải bao cả nhà hàng, bỏ biết bao công sức chuẩn bị mọi thứ?


Bình luận

Truyện đang đọc