HẠNH PHÚC VÌ EM

Sở Hàng nhảy dựng lên như con cá chép. (1)

(1): 鲤鱼打挺: lý ngư đả đỉnh: một động tác trong võ thuật, nằm trên mặt đất rồi dùng lực của tay, chân và lưng để bật dậy, động tác này được đặt tên như vậy vì nó giống như một con cá chép nhảy lên khỏi mặt nước.

Sao lại thành thế này??

Hẹn hò vui vẻ như thế sao lại muốn ly hôn chứ?!

Đương nhiên, cậu sẽ không tự luyến đến mức cảm thấy Lý Đô Khả vì phát hiện ra phẩm chất tốt đẹp nào đó của cậu, sau đó bỗng nhiên cảm thấy mình không xứng với cậu cho nên mới đưa ra đề nghị ly hôn.

Nhưng rốt cuộc là xảy ra vấn đề ở chỗ nào chứ?

Sở Hàng mang vẻ mặt táo bón trả lời WeChat Lý Đô Khả: Vì sao bỗng nhiên lại nói chuyện này?

Lý Đô Khả gửi cho cậu đoạn nói chuyện giữa Dư Tinh Tinh và cô ấy. Còn kèm thêm một câu: Tôi cảm thấy tôi nên giúp đỡ cô gái nhỏ này [mỉm cười].

Sở Hàng vỗ vỗ đầu, hóa ra là thế này!

Cậu hơi nản lòng vùi mình trên ghế.

Đã theo đuổi lâu như vậy rồi mà người ta lại chẳng có chút ý tứ gì với cậu, chẳng những thế lại còn muốn giới thiệu bạn gái cho cậu nữa.

Cậu không hiểu, mình rốt cuộc có chỗ nào không tốt chứ.

Nói về diện mạo đi, cậu tự thấy mình cũng khá nổi bật; công việc thì sao, trong đám bạn cùng trang lứa thì cũng là người xuất sắc, hơn nữa hiện tại công ty phát triển rất khá, nhất định tương lai tiền đồ vô lượng; chẳng những thế, cậu cũng thật lòng thật dạ với Lý Đô Khả.

Lý do duy nhất có thể giải thích chính là tuổi.

Lý Đô Khả để ý việc cậu kém cô nhiều tuổi hay sao?

Không thể nào, sao Lý Đô Khả lại có thể là kiểu người theo khuôn phép cũ như vậy được?!

Ôii, rốt cuộc là vì sao cô gái này lại không thông suốt như vậy chứ?!

Sở gia nghĩ không ra, Sở gia rất buồn rầu.

Cậu ôm điện thoại phát ngốc một lát, nhắn một tin cho Lý Đô Khả: Việc này cứ để tôi giải quyết.

Vốn dĩ Lý Đô Khả cũng không muốn ly hôn thật, một quyển giấy chứng nhận đổi đi đổi lại thật quá nhiều phiền phức!

Đại khái do cô rảnh quá sinh nông nỗi, cách Dư Tinh Tinh theo đuổi Sở Hàng quá tệ, nói thế nào thì đấy cũng là người đàn ông trong cuốn sổ đỏ nhỏ của cô, sao có thể dễ dàng để người phụ nữ khác ngấp nghé chứ!

Cô thoáng nhìn tin nhắn trả lời của Sở Hàng, ném điện thoại sang một bên. Xoay người nằm trên sô pha, đôi chân thon dài gác lên sofa bên cạnh, lắc lư lắc lư. Thuận tay chộp một quả táo tươi ngon mọng nước từ trên bàn trà lên gặm.

Ừm, thật là ngọt!

Sở Hàng suy nghĩ, lấy giấy đăng ký kết hôn bảo bối ra, tách tách chụp hai tấm, thuận tay mã hóa thông tin của Lý Đô Khả rồi gửi vào nhóm cựu sinh viên.

“Các bạn học thân mến, Sở gia mình kết hôn rồi, ai muốn ăn kẹo mừng thì ghi danh ở đây, bao ship khu vực Bắc Kinh, Thiên Tân, Hà Bắc!”

Không tới mười giây, trong nhóm bùng nổ.

“ĐCM! Thật không đấy, cậu hack game đấy hả Sở gia, sự nghiệp và tình yêu đều nắm trong tay cả rồi!”

“Tê liệt luôn, vừa mở mắt ra đã thấy một quả lựu đạn màu đỏ! Tôi mặc kệ, chỉ có kẹo mừng thì không thể thỏa mãn tôi, phải đánh cho cậu ta mấy gậy!”

“Thân mến, tôi đề nghị cậu không cần show ân ái ở đây!”

……

Sở Hàng mồm năm miệng mười hàn huyên với mọi người trong chốc lát, quả nhiên, không bao lâu sau thì nhận được tin nhắn WeChat của Dư Tinh Tinh.

Dư Tinh Tinh: Sở Hàng, trên giấy đăng ký kết hôn của cậu không phải là chị Khả Khả đấy chứ? Cậu đùa gì vậy!

Sở Hàng: Không đùa đâu, Khả Khả là vợ của tôi.

Dư Tinh Tinh luống cuống.

Sao lại không nói một tiếng mà kết hôn vậy?

Từ nhỏ đến lớn cô luôn được người khác theo đuổi, lớn lên xinh đẹp, gia đình khá giả, ngay cả thành tích học tập cũng thuộc top đầu.

Tuy nhiên cô chưa từng coi trọng ai trong số những nam sinh từng chủ động theo đuổi mình.

Nhưng Sở Hàng không giống như vậy, lớn lên đẹp trai thì không nói, tính cách cũng kiêu ngạo, chưa từng để mắt đến bất cứ nữ sinh nào, không bận rộn gì thì đi chơi game, thế nhưng thành tích học tập rất tốt, nghe bạn học nói cậu còn thường xuyên giành giải trong các cuộc thi thể thao điện tử.

Dư Tinh Tinh cảm thấy nam sinh như vậy mới có thể xứng đôi với mình.

Nhưng chắc chắc cô sẽ không chủ động theo đuổi.

Cô là hoa hậu giảng đường, là thiên chi kiêu nữ, chỉ có chuyện người khác theo đuổi cô mà thôi. Chính vì thế, cho tới nay cô đều cố ý vô tình xuất hiện bên cạnh Sở Hàng, cô tin rằng Sở Hàng chỉ quá ham chơi, tính tình còn trẻ con, chờ một ngày cậu trưởng thành, trở nên thành thục hơn thì tự nhiên sẽ phát hiện ra cô chính ứng vử viên tốt nhất cho vị trí bạn gái của cậu.

Sau khi tốt nghiệp, nghe nói Sở Hàng ở lại Bắc Kinh, bản thân cô cũng từ bỏ công việc nhàn hạ ở quê mà bố mẹ đã sắp xếp.

Ở Bắc Kinh phấn đấu quả thực không dễ dàng, phải dựa vào năng lực thực tế, trong khoảng thời gian sau khi tốt nghiệp này, ngày nào cô cũng bận rộn công tác, không nghĩ tới Sở Hàng đã kết hôn!

Dư Tinh Tinh kinh ngạc đến mức không nói ra lời.

Sở Hàng thấy cô ta nửa ngày chưa nhắn lại, lại gửi thêm một tin: Khả Khả nói cậu rất đáng yêu, còn hay nói đùa với cô ấy, có thời gian rảnh sẽ tới tìm cậu chơi.

Dư Tinh Tinh sửng sốt, nói đùa??

Tâm tư của cô gái nhỏ khá tinh tế, cô gửi tin nhắn như vậy cho Lý Đô Khả, chắc chắn cô ấy sẽ không cho thành đùa giỡn, bây giờ Sở Hàng nói như vậy, không biết là Lý Đô Khả bày mưu đặt kế hay là cậu ấy tự nghĩ thế.

Nhưng mặc kệ là ý của ai, có thể giữ lại chút mặt mũi là tốt nhất.

Dư Tinh Tinh nhắn lại: Chị Khả Khả cũng rất đáng yêu mà, lần sau chúng ta lại tụ tập nhé.

Sở Hàng ném điện thoại sang một bên, xoa xoa cái trán, ôii, còn phải tiếp tục theo đuổi Lý đại tiểu thư đây.

Vì thế, một thời gian sau đó, mỗi ngày Lý Đô Khả đều thấy Sở Hàng chờ cô ở bên ngoài công ty vào giữa trưa, thay đổi đủ lý do hẹn cô cùng đi ăn.

Có tiểu thịt tươi săn sóc tỉ mỉ cùng nhau đi ăn cơm trưa quả là cảnh đẹp ý vui, Lý Đô Khả thật sự không nghĩ ra lý do để từ chối.

Thường xuyên qua lại, mỗi ngày Lý Đô Khả đều có chút chờ mong đến thời gian nghỉ trưa.

Mà Sở Hàng cũng phát hiện, mỗi khi Lý Đô Khả ở cùng cậu, cô sẽ nói chuyện ngày càng nhiều hơn, không còn là một nữ thần lạnh lùng giống như trước nữa, thậm chí còn hơi ngây thơ, thỉnh thoảng trêu chọc cô, cô sẽ còn đỏ mặt.

**

Chiến Du Online dọn đến khu văn phòng mới ở đường vành đai phía Bắc, thông báo tuyển dụng được đẩy mạnh tiến hành đâu vào đấy.

Hôm nay, khi công ty đang tiến hành mở cuộc họp hàng tuần, điện thoại của Xa Thừa Vũ vang lên, anh liếc nhìn thì thấy là một dãy số lạ, sau khi ấn từ chối thì tiếp tục mở họp, không quá hai phút điện thoại lại vang lên.

Xa Thừa Vũ nhận điện thoại, nói nhanh: “Xin chào, ai vậy?”

Bên kia truyền đến một giọng nói trầm ổn: “Tiểu Vũ, là ba đây.”

Xa Thừa Vũ không thể tin nổi nhìn lại dãy số hiển thị trên cuộc gọi, “Ba? Sao ba lại dùng số điện thoại trong nước vậy?”

Ba Xa cười cười, “Ba và mẹ con đưa ông bà nội về nước, hiện tại đang ở……” Ba Xa nghiêng đầu nói câu gì đó với người bên cạnh, sau đó tiếp tục nói: “Hiện tại đang ở trên xe taxi, khoảng năm phút đồng hồ nữa là có thể đến công ty của con rồi.”

Xa Thừa Vũ: “…… Đến công ty??”

Ba Xa: “Đúng vậy, chờ chúng ta tới rồi nói sau.”

Ba Xa cúp điện thoại, Xa Thừa Vũ chân tay luống cuống, những người đang ngồi đấy cũng bày ra vẻ mặt như bị sét đánh.

Xa Thừa Vũ dặn dò Viên Thiến: “Đặt giúp tôi một nhà hàng vào trưa nay, một phòng tầm 5-6 người.”

Viên Thiến: “Vâng.”

Xa Thừa Vũ: “Cuộc họp hôm nay tới đây thôi, Tiểu Kiều ở lại một lát, những người khác có thể về trước.”

Mọi người tản đi, Kiều Hải Tinh bị gọi lại rất nghiêm túc, “Xa tổng, còn nhu cầu gì khác về mảng mỹ thuật ạ?”

Xa Thừa Vũ cúi đầu khẽ cười: “Người nhà anh về nước, họ sẽ tới công ty ngay bây giờ, trưa nay em có muốn cùng nhau ăn một bữa cơm hay không?”

Cô nhân viên Kiều Hải Tinh còn chưa chuyển sang chế độ bạn gái, hai giây sau mới phản ứng lại, cô nói: “Có phải hơi gấp hay không ạ, em chưa kịp chuẩn bị gì cả, nếu không thì lần sau đi nhé?”

Cô gái nhỏ hết kéo quần áo rồi lại vuốt tóc, hết sức không hài lòng về bản thân mình, lo lắng vô cùng, Xa Thừa Vũ cũng cảm thấy quá hấp tấp nên đã đưa cô về trước.

Ba Xa tính toán thời gian thật sự chuẩn xác, năm phút đồng hồ sau, một chiếc taxi dừng ở tầng dưới của công ty.

Bốn người ba Xa mẹ Xa và ông bà cùng xuống xe.

Ông bà tuy rằng rất gầy nhưng nhìn lại rất có tinh thần, vóc dáng ba Xa rất cao, ngoại hình Xa Thừa Vũ rất giống ông, mẹ Xa đeo một chiếc kính, ít khi nói cười, thoạt nhìn có vẻ hơi nghiêm khắc.

Xa Thừa Vũ nghênh đón, hỏi: “Ba mẹ ông bà nội, mọi người không có hành lý ạ?”

Ba Xa nhìn thấy con trai thì tươi cười thân thiết, “Hành lý quá nhiều, chúng ta không mang được nên đã gửi trở lại.”

Xa Thừa Vũ càng ngày càng không hiểu, hỏi: “Lần này mọi người trở về là muốn ở lâu ngày ạ?”

Ba Xa lắc đầu, “Không.”

Xa Thừa Vũ: “Ah.”

Ba Xa: “Không đi nữa.”

Xa Thừa Vũ: “…… Là ý gì đấy ạ?”

Mẹ Xa thật sự không thể nghe nổi cuộc hội thoại đầy khó khăn của hai cha con nữa, bà ngắt lời hai người, “Tiểu Vũ, lần này chúng ta trở về cũng không định đi nữa, Nhà nước đã cho những nhà nghiên cứu ở nước ngoài như chúng ta những chính sách rất tốt, sau này chúng ta sẽ làm việc ở Bắc Kinh.”

Xa Thừa Vũ còn chưa kịp tiêu hóa tin tức này đã bị ông nội đập cho hai cái, “Thằng nhóc này, công ty xảy ra chuyện lớn như thế mà cũng không nói cho chúng ta biết, ông phải đánh cho con một trận!”

Ông bà nội lâu nay vẫn ở nước ngoài với ba mẹ, ba mẹ anh là nhà nghiên cứu khoa học nên công việc rất bận rộn. Chuyện công ty phá sản lúc trước Xa Thừa Vũ cũng chưa từng nói một chữ nào với người nhà, tất cả đều gánh vác một mình.

Bà nội Xa lập tức bảo vệ cháu trai, trừng mắt nhìn ông nội Xa, “Ông lại đánh cháu trai tôi nữa thì tôi liều mạng với ông đấy!”

Ông nội Xa lập tức trở nên vô cùng hiền lành, ấm ức nói: “Tôi không đánh thằng bé nữa, được chưaaa.”

Xa Thừa Vũ mặt mày hớn hở, ôm ông bà nội rồi hỏi: “Sao mọi người lại biết việc này ạ?”

Ông nội Xa phùng mang trợn mắt, “Chúng ta đều xem video phỏng vấn con rồi, bằng không con còn muốn giấu chúng ta tới khi nào!”

Bà nội Xa ho khan một tiếng, ông nội Xa lập tức tắt lửa.

Xa Thừa Vũ đưa bốn người vào trong công ty, vừa đi vừa nói chuyện: “Không phải mọi chuyện đều đã qua rồi sao, không sao nữa.”

Ông nội Xa còn lẩm bẩm lầm bầm không biết đang nói cái gì, bà nội Xa không để ý tới ông cụ, chắp tay sau lưng đi ở phía trước.

Xa Thừa Vũ đưa mọi người đến phòng làm việc của mình, để trợ lý đi rót nước.

Anh quy củ đứng trước mặt mọi người, nói: “Ông bà, ba mẹ, mọi người có muốn con đưa đi tham quan công ty hay không ạ?”

Mẹ Xa mở miệng: “Thôi không cần đâu, con là giám đốc của một công ty, dẫn người nhà đi khắp nơi trong công ty thì còn ra thể thống gì?”

Xa Thừa Vũ gật đầu, “Con biết rồi thưa mẹ.”

Mẹ Xa đẩy đẩy gọng kính rồi lại nói: “Có thời gian thì có thể mang báo cáo tài vụ của công ty tới đây để mẹ xem, còn có, số liệu về các hạng mục của công ty cũng mang hết tới đây đi ……”

Xa Thừa Vũ cười ngắt lời bà, “Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi, tất cả con đều tự mình xem qua. Mọi người ngồi máy bay rất mệt, con đã để đồng nghiệp đặt phòng trong nhà hàng rồi ạ, mọi người nghỉ ngơi một lát rồi chúng ta qua đó ăn cơm.”

Mọi người không có ý kiến gì, buổi trưa, Xa Thừa Vũ đưa mọi người đến nhà hàng.

Viên Thiến đã đặt một phòng, Xa Thừa Vũ chọn một bàn đầy món ăn mà mọi người thích.

Tâm trạng ba Xa rất tốt, ăn nhiều thêm mấy đũa, còn không ngừng cảm thán, “Vẫn là đồ ăn Trung Quốc dành cho dạ dày Trung Quốc mà! Về nhà thật tốt.”

Mẹ Xa buông đũa, “Ăn ít một chút đi, ông đã có tuổi rồi, ăn nhiều không dễ tiêu hóa, ăn quá nhiều sẽ không tốt cho dạ dày.”

Ba Xa ngượng ngùng buông đũa xuống.

Xa Thừa Vũ khuấy động bầu không khí, “Ông bà nội có nhà ở Bắc Kinh rồi, ba mẹ, sau này hai người định ở đâu ạ?”

Mẹ Xa: “Nhà nước cấp nhà cho chúng ta, nhưng ba mẹ không muốn qua đó lắm. Căn nhà mà con mua dưới tên mẹ thì sao? Cứ trợ cấp thêm một khoản tiền cho người thuê nhà rồi lấy lại nhà đi, mẹ và ba con sẽ qua đó ở.”

Sắc mặt Xa Thừa Vũ cứng đờ, nói: “Như vậy có vẻ không ổn lắm?”

Bà nội Xa chen vào nói: “Ôi, chuyện nhà nói sau đi, nhà của ông bà lớn như thế, ở thêm mấy người thì cũng không có vấn đề gì.”

Bà nội lại ghé sát vào Xa Thừa Vũ hỏi: “Cháu ngoan của bà, trong video kia nói cháu có bạn gái hả? Khi nào thì đưa về cho bà gặp đây?”

Mặt Xa Thừa Vũ đỏ lên, nói: “Bà nội, con sẽ đưa cô ấy tới gặp bà sau ạ!”

Mẹ Xa: “Sau nữa thì ba mẹ đều bận rộn hết, cuối tuần này luôn đi!”

Bình luận

Truyện đang đọc