HÀNH TRÌNH NẮM GIỮ NGUYỆT

Kỷ Tiểu Nguyệt đang định nhìn ra ngoài thì thanh âm của ca ca đã truyền vào: “Đại Nha! Mau ra đây, cha về mua cho muội đồ tốt này.” 

Kỷ Tiểu Nguyệt chỉ có thể nhanh chóng thu thập rồi đi ra ngoài, mặc dù đã có hai người con nhưng hai vợ chồng vẫn còn rất trẻ tuổi, Tiểu Nguyệt xem kỹ thì chắc chắn chưa đến ba mươi tuổi, người cha mới về mắt to mày rậm thân thể cường tráng, nhìn ngũ quan và thân thể của ca ca thì xem ra vô cùng giống phụ thân, thê tử cũng rất xinh đẹp, bộ dáng của Tiểu Nguyệt bây giờ cơ hồ là hoàn toàn thừa hưởng từ mẫu thân, thanh tú nhưng vẫn hàm chứa sự dịu dàng. 

Cơm canh lấy gạo làm thức ăn chính, Tiểu Nguyệt đại khái đoán vùng này giống với phương Nam của Trung Quốc, Tiểu Nguyệt không dám lên tiếng hỏi, sợ mọi người phát hiện nàng bất đồng, thật ra thì Tiểu Nguyệt lo lắng cũng vô ích, hiển nhiên thì ba người đều là những người chất phác an phận sống ở trên núi, không chút nào phát hiện Tiểu Nguyệt không phải là Tiểu Nguyệt lúc trước. Thứ gọi là đồ tốt mà phụ thân mang về là một đoạn tơ lụa mảnh màu hồng, mẫu thân cho Tiểu Nguyệt thắt ở bên hông, Tiểu Nguyệt thấy mình như trở lại thời còn bé, cảm giác mất tự nhiên kỳ lạ.

Vài ngày trôi qua, Tiểu Nguyệt hỏi bóng gió dần dần từ miệng ca ca biết một ít chuyện, Tiểu Nguyệt rất là cẩn thận tỉ mỉ luôn bám lấy ca ca nóng lòng muốn biết tin tức, ca ca hiển nhiên là không biết những thứ này, phàm là biết sẽ nói cho Tiểu Nguyệt cho nên một tháng sau Tiểu Nguyệt căn bản là tổng kết ra tình cảnh bây giờ. Đây là một địa phương chưa bao giờ nghe nói qua, là một quốc gia không có thật trong lịch sử, ca ca đại khái cũng không biết, thôn mà nàng đang sống được gọi là Kỷ Gia thôn, rất trùng hợp là cùng họ Tiểu Nguyệt giống nhau, mười mấy gia đình trong thôn đều cùng họ Kỷ, phía trước mặt thôn là ngọn núi lớn có tên là Nghiêu Sơn, là ngọn núi lớn nhất ở Nghiêu Quốc, cụ thể lớn bao nhiêu ca ca cũng không rõ ràng lắm. 

Đã nói là rất lớn nên cho tới bây giờ trong thôn cũng chưa có người đi đến ngọn núi bên kia, thôn núi này chịu sự cai quản của Nghiêu quốc, cách không xa đó là một thành trì không nhỏ, gọi là Nguyệt Thành, là một trong ba thành lớn thuộc Nghiêu Quốc, gần với kinh thành Nhật Thành, Tiểu Nguyệt đoán thành còn lại nhất định là Tinh Thành rồi, thật chẳng có sáng tạo gì.* Khiến Tiểu Nguyệt không khỏi hứng thú là, thói quen của người dân nơi này có chút tương tự thời kỳ Đại Đường Trung Quốc nhưng địa vị của các cô gái ở đây lại không đến nỗi quá thấp kém, nữ giới có thể làm nữ đế, ca ca nói hoàng đế Nghiêu Quốc là Nữ Hoàng Đế thì Tiểu Nguyệt thiếu chút nữa cho rằng mình xuyên qua đến thế giới song song với Đại Đường.

*Nguyệt Thành, Nhật Thành, Tinh Thành: lần lượt là Mặt Trăng, Mặt Trời, Ngôi sao =)

Thân thể này hiện tại mới sáu tuối, không có đại danh vì vậy liền lấy nhũ danh là Đại Nha, ca ca chín tuổi gọi là Hồ Tử, mọi người trong nhà chủ yếu dựa vào phụ thân Kỷ Thanh Sơn săn thú duy trì kế sinh nhai, mẫu thân Lý Tố Nương thường ngày chỉ làm chút nữ công cùng nấu cơm giặt giũ, điển hình cho hình thức nam cày ruộng nữ dệt lụa. Tiểu Nguyệt không khỏi thở dài trong lòng, một nhà bốn người dựa vào một người kiếm cơm, có thể thấy cuộc sống khó khăn cỡ nào, Tiểu Nguyệt âm thầm suy tính chính mình cần mau chóng giúp cha mẹ cải thiện cuộc sống, ít nhất có thể cho nàng cùng ca ca đi Nguyệt Thành học chữ, bằng không bản thân có rất nhiều cơ hội lại chẳng có đất dụng võ, như thế chẳng phải rất đáng tiếc sao. Huống chi nơi này nhiều thảo dược hoang dại như vậy, vấn đề trước mắt là phải hiểu rõ thế giới bên ngoài. 

Nghe ca ca nói qua chế độ nơi này cũng rất bình đẳng, nam hài cũng nữ hài đều có thể đi học mà còn là giáo dục bắt buộc, những cái khác ca ca cũng không nói rõ, dù sao ở Nguyệt Thành có hai nơi dạy học, một là học viện Văn Võ học viện giành cho con em bình dân, gọi đơn giản một chút là vừa dạy văn vừa dạy võ, không cần thi tuyển chỉ cần nộp chút tiền trả công cho lão sư là được, chỉ học có sáu năm. Nơi còn lại nổi danh phong nhã tài hoa trên cả nước – học viện Phong Hoa, trừ học phí cao ngất còn phải trải qua kỳ thi mới có thể nhập học, phân ra sơ cấp và trung cấp học đến mười hai năm, nếu thành tích ưu tú có thể miễn phí tiền học và ăn ở, thể chế rất tân tiến khiến Tiểu Nguyệt không khỏi thầm khen. 

Tiểu Nguyệt đoán học viện Phong Hoa này tương đương với học viện cho con em quý tộc ở hiện đại, chỉ là mặt học phí cùng ăn ở có điểm tuyệt hơn, trừ đi học viện Phong Hoa thì thật ra Văn võ học viện học phí cũng không tính là cao nhưng cho dù là trả tiền công cho lão sư thì trong thôn phần lớn cũng không gom góp đủ được. Cũng chỉ có vài hài tử theo học, thế nên học viện Văn võ tuy đơn sơ cũng khiến cho Hồ Tử cùng bọn nhỏ cùng độ tuổi hâm mộ không thôi. 

Nói đến đi học thì con ngươi Hồ Tử thoáng hiện lên tia sáng bức người, khiến cho Tiểu Nguyệt có chút chua xót khổ sở, Tiểu Nguyệt quyết định phải cùng ca ca vào thành đi học, chỉ có như vậy mới có thể hiểu biết hoàn toàn về thế giới này, cũng có thể làm cho mình cải thiện cuộc sống của trong gia đình. Tiểu Nguyệt đề ra cho mình kế hoạch thứ nhất thực hiện trong năm năm, nếu ông trời đã đưa mình đến đây vậy thì phải tạo cho mình cuộc sống thật tốt, trước hết nên giải quyết vấn đề khó khăn của gia đình Đại Nha đã. 

Tiểu Nguyệt suy nghĩ ba ngày, cuối cùng vẫn dồn lực chú ý vào những thảo dược trân quý trên núi, dù sao những thứ khác bản thân cũng không hiểu. Thông qua hiểu biết mấy ngày nay, Tiểu Nguyệt cảm thấy y dược ở Nghiêu Quốc vẫn còn trên phương diện ở thời kỳ nguyên thủy, bởi vì trước đó vài ngày, Kỷ bà bà nhà hàng xóm ngã bệnh, phụ thân mình cùng con trai của Kỷ bà bà phải vào trong thành mời đại phu chữa bệnh cho bà, Tiểu Nguyệt dĩ nhiên không thể bỏ qua cơ hội này vì vậy cùng ca ca lặng lẽ núp ở cửa sổ nhìn trộm. 

Thấy là một thanh niên trẻ tuối, Tiểu Nguyệt đoán chừng là không đủ tiền mời đại phu, vị này có lẽ là học việc, bởi vì thủ pháp bắt mạch của hắn rất không thạo, mặc dù mình không xem mạch nhưng là gia gia cùng với phụ thân đều thành thạo việc này, nên nhìn thấy đại phu trẻ tuổi tìm mạch không chuẩn, có thể thấy đây là một người mới học nghề. Mạch đập cách cổ tay ba thước, đây là những bước cơ bản thông thường nhất. Rất nhanh đại phu nhấc tay lên cũng không có nói cái gì, ở trên bàn rất nhanh viết một đơn thuốc, giao cho con trai của Kỷ bà bà, rồi cầm tiền xem bệnh đi ra. 

Con trai của Kỷ bà bà tên gọi Kỷ Long, nhìn so với phụ thân của Tiểu Nguyệt ít tuổi hơn, đến nay vẫn chưa thành thân, chỉ cùng với Kỷ bà bà sống qua ngày, cùng với phụ thân của Tiểu Nguyệt là bạn đi săn trong núi, Kỷ bà bà đối với Tiểu Nguyệt và ca ca rất tốt, có lúc mẫu thân cũng muốn đi vào trong núi hái chút nấm để làm món ăn, thường đem Tiểu Nguyệt cùng ca ca gửi sang nhà Kỷ bà bà cách vách, cho nên hai nhà rất thân. Tiểu Nguyệt cũng rất thích Kỷ bà bà hiền lành, cùng Kỷ thúc thúc cởi mở thẳng thắn. 

Cho nên sau khi đại phu đi thì Tiểu Nguyệt trực tiếp đi vào phòng Kỷ bà bà, thật ra mà nói một cách thẳng thừng, Kỷ bà bà cũng chỉ là cảm mạo nóng sốt đơn giản nhưng đến đối với tuổi của Kỷ bà bà thì thành vấn đề hết sức nghiêm trọng. Tiểu Nguyệt đầu tiên khéo léo hỏi thăm Kỷ bà bà một tiếng, sau đó mới quét qua phương thuốc trên bàn, cũng may là chữ phồn thể cổ đại, đối với sinh viên học bốn năm thuốc bắc Tiểu Nguyệt mà nói tuyệt đối đơn giản. Tam Ảo Thang giảm tuyên phế quản: cam thảo, ma hoàng, hạnh nhân, mỗi loại đều lấy khoảng mười tiền, mỗi lần dùng năm tiền, nước nửa chén canh, gừng năm miếng nhỏ, đun lấy nước cốt, bỏ cặn, uống miệng. Khi ngủ đắp chăn để cơ thể nóng đổ mồ hôi ra. 

Phương thuốc rất sơ cấp, bất quá lại chữa đúng bệnh, Tiểu Nguyệt không khỏi âm thầm yên tâm, rất nhanh Kỷ thúc thúc cùng với phụ thân Tiểu Nguyệt cùng đi vào thương lượng mau đi bốc thuốc, đến buổi chiều mới có thuốc đưa tới, mẫu thân Tiểu Nguyệt giúp đỡ Kỷ bà bà mau chóng uống thuốc, uống khoảng ba lần thuốc, Kỷ bà bà mới khỏi hẳn. Trải qua chuyện này, Tiểu Nguyệt đối với tài nghệ y dược chỗ này bắt đầu hiểu rõ, đó là dừng lại tại Trung Quốc Đại Đường, không sai biệt lắm, cho nên trên núi tìm chút dược thảo quý đi bán so với phụ thân đi săn thú thì kiếm được hơn nhiều. 

Hạ quyết tâm, Tiểu Nguyệt mỗi ngày đều quấn lấy ca ca lên núi chơi, Tiểu Nguyệt cùng ca ca một dạng, không có đại danh, chỉ là cha mẹ thuận miệng gọi nhũ danh Hồ Tử, Tiểu Nguyệt cảm thấy ca ca và cái tên này rất hợp, nhưng Tiểu Nguyệt đối với cái tên Đại Nha này lại căm thù đến tận xương tủy, thầm nghĩ nhất định tìm cơ hội sửa lại, quá tục. Ngày thứ nhất cùng ca ca tìm một vòng, Tiểu Nguyệt cũng không tìm thấy thảo dược vừa lòng, buổi tối nằm trên giường Tiểu Nguyệt âm thầm suy nghĩ, không thể tìm không có mục đích như vậy, cần phải có phương án, cẩn thận suy nghĩ hoàn cảnh trên núi, thảo dược trân quý dễ tìm được nhất hẳn là Thiên Ma.

Bởi vì Thiên Ma tập tính thích ẩm ướt, sinh trưởng nhiều ở lùm cây trong rừng, cộng sinh với xơ nấm, ngày mai phải cùng ca ca đi tìm thử ở nhiều nơi. Sáng sớm ngày thứ hai ăn xong buổi sáng, mẫu thân giao phó Hồ Tử mang theo Tiểu Nguyệt đi chơi, chính mình đi đến nhà Kỹ bà bà cách vách làm việc, Tiểu Nguyệt kéo vội ca ca lên núi nói:

“Ca ca hôm nay chúng ta lên núi hái ít nấm đi, hái mang về cho mẹ chúng ta hầm cách thủy thịt thỏ ăn.”

Hổ Tử hớn hở đồng ý, cùng Tiểu Nguyệt mỗi người một giỏ trúc đi lên núi, quả nhiên lần này ca ca mang Tiểu Nguyệt đi đường núi phía bên phải. Theo Hồ Tử thì bên phải núi có rất nhiêu nấm có thể hái, Tiểu Nguyệt ngoan ngoãn đi theo, đi tới giữa sườn núi, Tiểu Nguyệt chợt hiểu ra, bên này được ánh mặt trời chiếu đến nhiều hơn, suối từ trên núi chảy xuống khiến cho thảm thực vật so với núi bên trái tươi tốt hơn nhiều, nước suối trong suốt, có thể nhìn thấy lũ cá nhỏ nhàn nhã bơi lội dưới lòng suối cùng với hình ảnh núi đá phản chiếu. Bên bờ, đá cuội bị nước bào mòn trơn mượt bóng loáng, làm Tiểu Nguyệt nhớ lại thời điểm cùng ông mình đi tìm đá vũ hoa(một loại đá tròn nhỏ sáng bóng, có vân và màu sắc sặc sỡ).

Cây xương bồ bên cạnh suối gặp nước nở ra cánh hoa màu tím nhạt, theo gió đưa tới một mùi thơm thoang thoảng, gần mép nước cỏ dại mọc rất cao, cơ hồ cùng với cây xương bồ mọc lẫn vào nhau, vạch cỏ dại ra có thể thấy mấy một đám nấm, Hổ Tử rất biết lựa nấm ăn trong núi, biết loại nào không có độc, ăn ngon. Tiểu Nguyệt thấy hắn tìm những cây có thể ăn được, vì vậy mới yên tâm khom lưng tìm nhưng lại không cùng suy nghĩ với Hồ Tử, Tiểu Nguyệt tìm không phải là nấm mà là thứ khác. 

Tìm thật lâu, trong đám cỏ dại có một gốc cây nở ra hoa nhỏ màu trắng vàng, đây đúng là cây nàng cần tìm. Tiểu Nguyệt mừng rờ nhìn kỹ, là một gốc cây hình trụ, cao 30-50cm, màu vàng sẫm, phần thân dưới được bọc bởi một lớp mỏng, không có lá, lớp bọc thiên ma dạng vảy, bên cạnh gốc cây thiên ma này phát hiện còn mười mấy gốc khác, chỉ là cùng cỏ dại xen lẫn một chỗ nên rất khó phát hiện thôi, phải biết rằng nửa cân thiên ma do con người nuôi trồng ở hiện đại đáng giá đến tận 300 nhân dân tệ, mặc dù ở đây nàng không biết giá thị trường thế nào nhưng chắc hẳn cũng đáng giá không ít nha, huống chi đây còn là cây mọc tự nhiên, thích thú nàng quay sang Hổ Tử vội vàng nói: 

“Ca ca, ngươi không cần phải hái nấm nữa đâu, ca đem cái này đào đi, chúng ta lấy về.”

Hồ Tử cũng không hỏi tại sao chỉ cười ngây ngô rồi đào, rất nhanh đem mười mấy bụi cây thiên ma đào lên, lúc này mới cười đáp:

“Đại Nha, cái này so với nấm chẳng lẽ lại ăn tốt hơn.”

Tiểu Nguyệt cười suy nghĩ một chút rồi nở nụ cười nói dối:

“Ngày đó ta rơi xuống hố săn nhìn thấy một ông lão đang đào loại cây này, đoán chừng hữu dụng nên lấy về cho cha, cho dù không ăn được thì có thể mang bán được trong thành, có thể đổi được món ăn ngon hơn không chừng.”

Hồ Tử vừa nghe thầm nghĩ có thể so với nấm ăn ngon hơn, vì vậy cũng vội tìm, sau thời gian nửa ngày cả 2 anh em đã tìm được đầy một sọt, Tiểu Nguyệt đoán chừng cũng phải được mười mấy cân, có thể thấy tài nguyên ở nơi hoang dại này phong phú cỡ nào, Hổ Tử vẫn còn còn chút sức, tuy rằng đã tốn rất nhiều sức lực nhưng miễn cưỡng có thể về đến nhà. Về nhà đã vào buổi trưa, phụ thân Kỷ Thanh Sơn vẫn chưa về, mẫu thân đã làm tốt bữa cơm trưa đơn giản chờ hai huynh muội, nương của 2 người đợi mãi không thấy 2 anh em trở về liền sốt ruột, thấy nhi tử đầu đầy mồ hôi lưng cõng giỏ trúc tiến vào viện, vội vàng chạy lên giúp đỡ Hổ Tử đem cái giỏ lấy xuống, vừa nhìn vào giỏ đồ, Lý Tố Nương không khỏi cười nói:

“Huynh muội các con, hôm nay lại tìm cái rễ cỏ vô dụng này về làm chi, không thấy nặng sao.”

Hồ Tử nói:

“Cái này là dược liệu, con mang về để cha vào trong thành bán có thể đối thức ăn ngon.”

Lý Tố Nương chỉ cười cười, không phản bác nhi tử dụ dỗ nói:

“Được rồi, ngày mai để cha các con mang đến tiệm thuốc, đổi mấy đồng tiền mua bánh ngọt cho huynh muội các ngươi ăn.”

Hồ Tử cao hứng vội vàng gật đầu, Tiểu Nguyệt không biết thiên ma ở đia phương này giá bán ra sao, vì vậy cũng rất mong đợi, Hồ Tử cùng Tiểu Nguyệt kiên trì chờ đợi. Ngày thứ hai phụ thân Kỷ Thanh Sơn không còn cách nào khác, trừ mấy con gà núi, mấy con thỏ hoang thì trên lưng còn có một sọt rễ cỏ mang vào Nguyệt Thành, vào trong thành Kỷ Thanh Sơn cảm thấy mấy cái rễ cỏ này thật sự nặng, vì vậy quyết định đi mấy tiệm thuốc hỏi trước xem, nghe bảo trên chợ có một tiệm thuốc danh tiếng không tồi gọi là Khánh An Đường, vì vậy Kỷ Thanh Sơn liền đi thẳng tới đó. 

Đến cửa, Kỷ Thanh Sơn còn chút do dự, tuy là nghe nói qua nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng vào chỗ này bốc thuốc cũng chỉ là đi các tiệm thuốc ở ven đường, hôm nay lần đầu tiên tới, không khỏi hoảng sợ, cổng chào là tảng đá to lớn, phía trên có bảng hiệu rất lớn xem từ bên ngoài cũng phải hai tầng lầu, phải thấy rằng đây là nơi buôn bán rất phát đạt, không phải có quan hệ với hoàng thân thì chính là thương nhân lớn. Kỷ Thanh Sơn quay đầu xem lại một chút, phía sau mình rách nát, trong sọt tre là một đống lộn xộn màu vàng gì đó, không khỏi âm thầm xấu hổ, đang lúc do dự, một chiếc xe ngựa có thêu hoa tinh xảo dừng bên cạnh hắn, Kỷ Thanh Sơn vội vàng di chuyển vào trong góc. 

Một gã sai vặt thanh tú quần áo sạch sẽ từ trên xe rất nhanh nhảu nhảy xuống, phu xe quì gối bên mặt xe ngựa, từ trong xe một vị thiếu niên mặc áo gấm đi xuống, bộ dạng khoảng mười hai mười ba tuổi, vóc người thon dài, khăn vấn đầu, ngũ quan rất xuất sắc, mày kiếm mắt sáng, môi hồng rằng trắng, mặc dù chưa đủ lớn nhưng cả người tỏa ra một hơi thở cao quý bức người, làm người ta không dễ tiếp cận. 

Vốn là nam hài chỉ định liếc qua Thanh Sơn một cái liền đi vào, đại khái vì Thanh Sơn ăn mặc lam lũ, đột ngột đứng ở cửa Khánh An Đường, tính nam hài từ trước giờ có chút cao ngạo chưa bao giờ chú ý người qua đường nhưng là mắt vừa quét qua người Thanh Sơn một cái không khỏi sửng sốt. Phân phó với gã sai vặt mấy câu lập tức đi tới trước mặt Kỷ Thanh Sơn, cầm rễ cây trong giỏ tre lên xem xét cẩn thận, Kỷ Thanh Sơn đã sớm sững sờ, rất nhanh sau đó một lão giả đi ra khỏi cửa chính của Khánh An Đường, mấy bước đến cạnh nam hài kia cùng cầm rễ cây trong giỏ trúc lên nhìn. 

Lão giả mặc trường bào tơ lụa màu đen, tóc đã hoa râm nhưng là chân mày khóe mắt toát ra loại khí chất ôn hòa thân thiết, vừa nhìn biết ngay một người có địa vị, nhìn một lúc lão giả đối với thiếu niên bên cạnh nói: “Tử Xung, con có biết cái này là gì không?”

Nam hài rất cung kính đáp: “Tôn nhi biết đây là Đinh Phong thảo, trơn mà không khô, chủ yếu liên quan đến gan và kinh mạch, chuyên bình gan tiềm dương, trị kinh phong co giật, chứng hoa mắt chóng mặt, bất luận tỉnh hay mơ màng, đều có ích” ( đách hiểu gì cả, em lên google kiếm Thiên ma rồi dựa vào tác dụng của nó chém theo tác giả đó =(() 

Thanh Sơn nghe được điều này nhất thời mừng rỡ, không nghĩ tới thứ rễ cỏ mà tiếu nha đầu đào được đích thực là dược liệu, vội vàng nói: 

”Cái này thật sự là dược liệu sao? Cái này tiệm thuốc có mua không?”

Lão giả lúc này mới quan sát đại hán trước mắt, là một nam tử rất cường tráng, đoán chừng là thợ săn ngoài thành, nhưng mình cũng thường lên Nghiêu Sơn hái thuốc lại không nhìn thấy qua nhiều Đinh Phong thảo trân quý thế này, chắc chắn vị đại hán này hiểu được tập tính của thảo dược, thích thú hỏi:

“Vị tráng sĩ này hữu lễ, ta là chưởng lão quỹ của Khánh An đường, không biết là tráng sĩ tìm được ở đâu nhiều Định Phong Thảo như vậy?”

Kỷ Thanh Sơn vội vàng nói:

“Ngài không cần phải khách khí, cái này là khuê nữ của tại hạ lên núi tìm, nói thấy người khác hái qua cho nên quấn quýt lấy ta đòi ta bán lấy bạc cho bọn chúng mua bánh ngọt ăn”

Lão giả nghe đại hán trả lời chất phác, không khỏi mỉm cười, có lẽ là tiểu hài tử trong lúc vô tình tìm được, thế nhưng nhiều như vậy đúng là chỉ có thể ngộ nhưng không thể cầu, vì vậy đối với Kỷ Thanh Sơn nói:

“Vậy ta cũng không lừa ngươi, đây là dược liệu rất trân quý, như vậy ta theo giá thượng đẳng trả tiền cho ngươi, nếu như sau này ngươi gặp được thuốc quý thì hãy mang trực tiếp đến Khánh An Đường là được.”

Kỷ Thanh Sơn mừng rỡ gật đầu liên tục, xách theo giỏ trúc đi theo lão giả vào Khánh An Đường, vào bên trong Thanh Sơn cảm thấy chút bất an, bên trong trang trí thanh nhã, hai tầng lầu. Tầng dưới là tủ thuốc cao cao phủ đầy ba mặt, mười mấy người hốt thuốc bận rộn qua lại, tầng trên được chắn bởi một lan can gỗ tinh xảo, xuyên qua có thể thấy mười mấy vị đại phu đang xem bệnh cho một hàng dài bệnh nhân, mặc dù nhiều người lại có cả trẻ con nhưng xung quanh rất yên tĩnh, Kỷ Thanh Sơ không khỏi âm thầm sợ hãi than. 

Theo lão giả vào hậu viện, phía sau là một khoảng sân rất to, khắp nơi phơi đầy thảo dược, lão giả dẫn Kỷ Thanh Sơn vào căn phòng tựa kho hàng, có một nam tử trung niên đang dọn dẹp các loại dược liệu trên kệ, thấy lão giả cùng thiếu niên đi vào vội vàng hành lễ: “Ra mắt lão gia cùng Tôn thiếu gia.”

Lão giả cùng thiếu niên gật đầu một cái. Lão giả chỉ giỏ trúc nói: “Chủ quản Vương đo cân nặng những thứ này, cho hắn một lượng bạc một cân.” Nam tử trung niên gật đầu đáp ứng, rất nhanh xốc lên giỏ bằng trúc cân, lão giả cùng thiếu niên không dừng lại, gật đầu Kỷ Thanh Sơn một cái tiếp tục đi. Kỷ Thanh Sơn cảm thấy như vừa trải qua một giấc mộng dài, dù đã cầm mười lăm lượng bạc trong tay nhưng vẫn cảm thấy không thật, nghĩ mình săn thú mười năm cũng không tới mấy lượng bạc, hôm nay một lượng bạc đủ cho cả nhà mình bốn miệng dư giả qua một năm rồi, thật là ngoài ý muốn mà. 

Bình luận

Truyện đang đọc