HÀO MÔN KINH MỘNG II: KHẾ ƯỚC ĐÀN UKULELE

Có thể dựa vào hay không cô không rõ, nhưng cô biết, khoảnh khắc Giang Mạc Viễn giam cô vào lòng từ phía sau, sự ấm áp lâu ngày không gặp lại ùa về.

Từ ngày tranh luận về dự án hoạt động, cô cũng chưa gặp lại anh lần nào.

Mãi đến hôm kia ở bệnh viện nhận được điện thoại của anh, ngoài việc anh nói cô có thể tiếp tục tiến hành dự án hoạt động ra, còn thuận miệng nhắc đến bữa tiệc thương nghiệp hôm nay.

Một Giang Mạc Viễn ôn hòa như vậy mới chính là người cô quen thuộc.

Nhưng Trang Noãn Thần hiểu, trong bữa tiệc anh và cô có thể tỏ ra thân mật, chẳng qua chỉ là diễn cho người khác xem.

Nhưng, cô thiếu đi lớp phấn dày để che giấu, đã không thể diễn được một mặt xinh đẹp muôn vàn của mình.

“Em đang nghĩ… không biết có thể gặp được Hải Nham hay không.” Thật lâu sau, Trang Noãn Thần nghĩ ra được một cái cớ, tuy hơi hoang đường, nhưng cũng tạm chấp nhận được.

Hải Nham, ngoại trừ thân phận nhà văn nổi tiếng ra còn là chủ tịch của khách sạn Côn Luân Bắc Kinh.

Giang Mạc Viễn cười, dứt khoát dịch sát người lại, “Thích xem tiểu thuyết của Hải Nham à?”

“Vâng.” Cô khẽ gật đầu, cũng coi như tìm lối thoát cho hành vi thất thần ban nãy của mình.

Giang Mạc Viễn không nói nữa, nhưng lại hôn nhẹ lên trán cô, dịu dàng nói, “Đi thôi, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi.”

Cô gật đầu, theo anh chậm rãi đi vào sảnh tiệc.

Trong bữa tiệc, cô và Giang Mạc Viễn vẫn luôn được mọi người chú ý, vốn đã quen rồi, cho đến khi, cửa phòng tiệc lại lần nữa được đẩy ra, ba gương mặt quen thuộc thành công thu hút ánh nhìn của các vị khách ở đây.

Là ông Nam.

Theo sau ông ấy còn có hai người.

Người nữ, Trang Noãn Thần quen, là Nam Ưu Tuyền trước sau ưu nhã.

Người nam, Trang Noãn Thần càng quen hơn, là Trình Thiếu Tiên luôn đi công tác ở bên ngoài.

Nam Ưu Tuyền khoác tay Trình Thiếu Tiên đi theo sau lưng ông Nam, sau khi thấy Giang Mạc Viễn, sắc mặt hơi tối lại, rồi khi đối diện với Trang Noãn Thần, sắc mặt càng thêm khó coi.

Giang Mạc Viễn chủ động tiến lên, mỉm cười chào hỏi ông Nam.

Giờ khắc này Trang Noãn Thần rất muốn trốn đi, dưới tình huống thế này, đúng lúc đụng mặt cấp trên của mình chắc chắn sẽ rất xấu hổ, nhưng nói đi cũng phải nói lại, sao Trình Thiếu Tiên lại tham gia mấy buổi tiệc thương nghiệp kiểu này, sao ông Nam lại xem trọng anh đến vậy?

Mà quan trọng hơn chính là, hình như anh ta cũng rất thân với Nam Ưu Tuyền.

“Mạc Viễn, vị này chính là…” Ông Nam nhìn chằm chằm Trang Noãn Thần, ánh mắt có chút sững sờ.

Giang Mạc Viễn vừa định lên tiếng, Nam Ưu Tuyền đã cười lạnh, “Ba à, cô ấy chính là tình nhân của Mạc Viễn đó, không phải lần trước đã từng giới thiệu qua rồi sao?”

Hai chữ ‘tình nhân’ khiến Trang Noãn Thần cắn môi, bất giác nhìn sang Trình Thiếu Tiên, thấy ánh mắt anh ta đột nhiên chuyển thành nghiêm khắc, cô hết hồn nhanh chóng cúi đầu.

Ông Nam nghe xong càng thêm khó tin, nhìn Trang Noãn Thần hồi lâu vẫn không nói gì.

“Ông Nam, cô ấy chính là Trang Noãn Thần.” Giang Mạc Viễn kéo cô qua, cười nhạt.

“Trang Noãn Thần…” Ông Nam khẽ nhẩm lại tên cô, trong mắt đầy vẻ kích động, “Cô gái nhỏ, cô đến gần đây để tôi nhìn xem nào.”

Trang Noãn Thần ngây người.

Thấy cô đứng yên bất động, ông Nam dứt khoát chủ động tiến lên trước.

Giang Mạc Viễn cũng tỉnh bơ kéo cô về phía sau, nhìn ông Nam cười nhẹ, “Noãn Noãn nhát gan lắm, ông Nam à, ông nhiệt tình như vậy sẽ làm cô ấy sợ đó.”

Lần này đến phiên ông Nam ngây người.

“Ba à…” Nam Ưu Tuyền âm thầm kéo góc áo ông.

Lúc này ông Nam mới hoàn hồn, mỉm cười che đi vẻ xấu hổ, vẻ mặt tự nhiên nhìn về phía Trang Noãn Thần, “Nghe nói cô là cấp dưới của Trình Thiếu Tiên đúng không?”

Giang Mạc Viễn thả cô ra.

Cô gật đầu, trong lòng lại cảm thấy khó hiểu, biểu hiện vừa nãy của ông Nam có chút kỳ lạ.

Sắc mặt Trình Thiếu Tiên từ đầu đến cuối vẫn khó coi, anh ta tiến lên, nhìn Trang Noãn Thần, “Noãn Thần, sao em lại ở đây?” Buổi tiệc hôm nay không có liên quan gì đến công việc, vừa mới nhìn thấy cô, anh giật mình sững người, lại nghe Nam Ưu Tuyền giới thiệu như vậy, biểu cảm sững sốt mau chóng hóa thành không vui.

Trang Noãn Thần mở miệng toan nói gì đó, nhưng không biết phải giải thích thế nào.

Để lại ấn tượng không tốt với cấp trên cũng không hay lắm, nhưng rất dễ nhận thấy, mọi sự đã muộn.

“Giang tổng, Noãn Thần chẳng qua chỉ là đối tác của quý công ty mà thôi, có cần phải bàn chuyện công việc 24/24 với anh không?” Trình Thiếu Tiên cau mày, quay đầu nhìn Giang Mạc Viễn.

Giang Mạc Viễn cười khẩy, lại dưa tay nắm lấy vai Trang Noãn Thần, “Anh hiểu lầm rồi thì phải, tôi và cô ấy ngoại trừ công việc ra, còn có rất nhiều chuyện để làm.”

Trình Thiếu Tiên cau mày chặt hơn, dời mắt qua Trang Noãn Thần.

“Trình tổng, tôi…” Trang Noãn Thần khó lòng giải thích.

“Trình tổng kính mến ơi, em thấy anh cũng quản nhiều quá rồi đó?” Nam Ưu Tuyền lạnh lùng châm biếm, đưa tay khoát tay anh, “Cô ấy là Trang Noãn Thần, anh đừng có nhìn nhầm người đấy nhé.”

Trang Noãn Thần nghe thấy mấy lời kỳ lạ này, lại nhìn thấy vẻ mặt càng thêm quái lạ của Trình Thiếu Tiên, trong lòng bồn chồn, vừa định mở miệng, lại nghe một giọng nói từ sau lưng truyền tới…

“Giang tổng, đã lâu không gặp.”

Giọng nói này có chút quen tai, Trang Noãn Thần ngoảnh lại, không khỏi tròn mắt!

Hôm nay ngọn gió nào thổi thế này, lại có thể thổi cả anh họ Nhan Minh đến đây.

Hôm nay anh ta ăn mặc vô cùng chỉnh tề, trông khóe mắt hiện lên vẻ mệt mỏi, trên tay cầm ly rượu vang đang đi về hướng này, sau khi nhìn thấy Trang Noãn Thần thì sững lại, nhưng nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt.

“Anh?” Trang Noãn Thần nhẹ nhàng lên tiếng chào hỏi.

Nhan Minh không đáp lại cô, ánh mắt luôn nhìn Giang Mạc Viễn, bên trong hình như chất chứa thù hận.

Ông Nam thấy có người tiến lại gần, muốn xoay người rời khỏi, Nhan Minh lại lên tiếng trước, “Chào ông Nam, ông ở đây thật đúng lúc. Nghe nói quý công ty đang hợp tác với Tiêu Duy, vậy sao không ở lại nhìn xem Giang Mạc Viễn là loại người gì!”

“Anh, anh nói bậy gì vậy?” Trang Noãn Thần nghĩ chắc anh ta uống say, vội vàng bước đến túm anh lại khẽ hỏi.

Ông Nam và Trình Thiếu Tiên nhìn thoáng qua nhau, dừng chân lại, hòa nhã nói, “Vị khách này, nếu việc làm ăn không được như ý hay sao đó hãy tự mình giải quyết, ở chỗ này sẽ chỉ là chủ đề cho người khác chế giễu mà thôi.”

“Noãn Noãn, qua đây.” Giang Mạc Viễn không để ý tới Nhan Minh, đưa tay kéo Trang Noãn Thần lại.

Tình hình dường như trở nên khác thường, rất nhiều người ở xung quanh nhìn qua bên này, thì thầm to nhỏ.

Nhan Minh bật cười, “Tôi còn cái gì có thể để người khác chê cười chứ!” Nói xong, đột nhiên giơ ly rượu trong tay lên, hất thẳng vào mặt Giang Mạc Viễn!

“Á…” Có tiếng phụ nữ kinh hô ở xung quanh, ngay sau đó là tiếng hít khí lạnh.

“Anh, anh điên rồi!” Trang Noãn Thần hoảng sợ, vội vàng gọi phục vụ lại.

Tình huống đột ngột phát sinh khiến ai nấy cũng chấn kinh, ngay cả ông Nam và Trình Thiếu Tiên cũng sững sờ tại chỗ.

Trên mặt Giang Mạc Viễn không có vẻ gì là kinh ngạc, vẫn lẳng lặng đứng yên tại chỗ, nhận lấy khăn từ tay Trang Noãn Thần, cười lạnh từ từ lau rượu trên mặt.

Trang Noãn Thần kinh hồn bạt vía, cảm xúc chưa lắng dịu xuống lại nghe tiếng hét chói tai từ trong đám đông truyền tới, ngay sau đó nghe được tiếng Nhan Minh rống lên giận dữ…

“Giang Mạc Viễn, hôm nay tao không thể không giết thằng tiểu nhân bỉ ổi như mày!”

Một tia sáng sắc lạnh xẹt qua mắt Trang Noãn Thần, mang theo sự lạnh lẽo của kim loại. Cô không kịp nghĩ thứ Nhan Minh cầm trong tay là gì, lại linh cảm được mùi nguy hiểm, theo bản năng đứng chắn trước người Giang Mạc Viễn.

Nhưng cùng lúc đó, cô lại bị một luồng sức mạnh kéo lấy, bị nhốt vào vòm ngực ấm áp!

Ánh sáng sắc lạnh đâm đến.

Cùng với ánh sáng vung lên còn có tiếng hét sợ hãi từ bốn phía và… tiếng rên của ông Nam!

Cô chỉ nghe thấy Nam Ưu Tuyền hét lên một tiếng, “Ba!”

Xung quanh bắt đầu nhốn nháo, có bảo an chạy đến, đè chặt Nhan Minh lại.

Leng keng một tiếng, là tiếng con dao rơi xuống sàn.

Sự việc xảy ra quá nhanh, khi Trang Noãn Thần hồi phục tri giác mới phát hiện, bản thân được Giang Mạc Viễn ôm vào lòng, cô sững sờ, ngẩng đầu, đúng lúc Giang Mạc Viễn cúi xuống, tầm mắt hai người giao nhau.

Ánh mắt của anh vô cùng phức tạp, như đau lòng, hoặc như sợ hãi suýt nữa đã mất đi thứ đồ yêu thích nào đó…

“Anh…” Trang Noãn Thần có phản ứng lại, đẩy Giang Mạc Viễn ra mới thấy rõ ràng, hóa ra lúc nãy Nhan Minh muốn cầm dao giết Giang Mạc Viễn.

Con dao được anh ta giấu rất kỹ, cho nên mọi người không phát hiện ra, nhưng một khi thật sự bị lưỡi dao bén ngót như vậy đâm trúng, hậu quả đúng là không thể tưởng tượng nổi.

Giang Mạc Viễn không bị đâm trúng, người bị thương là ông Nam!

Trang Noãn Thần thấy đầu óc choáng váng, vừa nãy cô xông lên trước che chắn cho Giang Mạc Viễn, Giang Mạc Viễn lại nhanh tay nhanh mắt cản cô lại ôm cô vào lòng, nhưng chuyện ông Nam là sao vậy nhỉ?

Ông ấy bị thương ngay cánh tay, chắc chỉ là vết thương ngoài da, Nhan Minh cũng ngây ngẩn cả người, nhìn thấy người bị thương là ông Nam liền xua tay lia lịa, run rẩy nói, “Tôi, tôi không muốn giết ông đâu… không muốn…”

Nhanh chóng có người chạy đến xử lý vết thương cho ông Nam.

“Anh Giang, xử lý người này thế nào? Báo cảnh sát đi!” Nhân viên bảo an nói.

Trang Noãn Thần vừa nghe liền sợ, ngăn lại, “Đừng đừng đừng, làm ơn đừng báo cảnh sát.” Cô chạy vội đến bên cạnh Nhan Minh, hỏi dồn, “Anh, anh làm gì vậy? Cuối cùng sao lại vậy?”

Nhan Minh lấy lại tinh thần, nhìn chằm chằm Giang Mạc Viễn khản giọng nói, “Tên họ Giang kia, có bản lĩnh thì giết tao đi, bằng không tao tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày!”

Tất cả mọi người ở xung quanh đều nhìn Giang Mạc Viễn.

Bao gồm Trang Noãn Thần.

Cô nhìn thấy rõ ràng, khóe môi Giang Mạc Viễn mím chặt thành một đường sắc bén, cằm cũng bạnh ra, quanh thân tỏa ra khí lạnh xa lạ. Cô nhìn mà kinh hãi, rất sợ anh sẽ báo cảnh sát.

“Thả anh ta đi.” Anh bất ngờ nói.

Trang Noãn Thần cảm thấy nhẹ nhõm.

Bảo an vừa định buông tay, lại nghe Nam Ưu Tuyền hét lên bén nhọn, “Không được thả hắn! Báo cảnh sát! Tôi muốn báo cảnh sát!” Nói xong, chạy đến bên cạnh Giang Mạc Viễn, giận dữ xỉa vào anh…

“Anh bệnh à! Hắn ta suýt nữa giết anh! Cho dù anh không tính toán, ba tôi cũng không thể chịu một dao oan uổng được!”

“Chị Ưu Tuyền…” Trang Noãn Thần muốn cầu xin, thấy bảo an sắp gọi 110, trong lòng nhất thời nóng như lửa đốt.

Đúng lúc này, Nhan Minh lại vùng thoát khỏi nhân viên bảo an, lao ra đại sảnh phòng tiệc như kẻ điên, người xung quanh sợ hãi không ngừng la lên, anh ta thừa dịp trốn thoát.

“Anh…” Cô rất muốn đuổi theo, nhưng cổ tay lại bị Giang Mạc Viễn giữ chặt.

“Đừng đuổi nữa, yên tâm đi, anh sẽ không truy cứu.” Giang Mạc Viễn thản nhiên nói, thoáng khựng lại rồi nói tiếp, “Anh nghĩ, ông Nam cũng sẽ không truy cứu chuyện này đâu.”

Anh nhìn cô, sau khi nói xong câu đó còn muốn nói thêm gì nữa nhưng lại thôi, ánh mắt chuyển thành u ám, đè nén đau lòng cùng căng thẳng thoáng dâng lên xuống. Vừa nãy, cô nàng này lại muốn thay anh chắn dao!

Bình luận

Truyện đang đọc