HÀO MÔN SỦNG HÔN

Điều kiện của Sở Nghiễm Ngọc là gì đương nhiên không cần phải nói nữa, chính là kĩ thuật trong tay ông chủ Trịnh. Ông chủ Trịnh trước đây vội vàng muốn bán kĩ thuật trong tay này đi, chính là bởi đứa con trai này của hắn, đương nhiên rất bằng lòng mà đồng ý.

Có điều hắn lại không tin tưởng hai người Sở Nghiễm Ngọc, trái cây kia chỉ có thể gặp không thể cầu, nhỡ hắn vội vàng đồng ý kí hợp đồng xong lại lấy phải "hàng giả" vô dụng, vậy thì chẳng phải là tiền mất tật mang hay sao?

Sở Nghiễm Ngọc thấy hắn bỗng không lên tiếng, liền cười một tiếng nói: "Ông chủ Trịnh cứ suy nghĩ kĩ đi, tôi cũng không sợ nói thật cho anh biết, tôi muốn kĩ thuật trong tay anh, chính là để nhằm vào Sở Hạo, còn vấn đề có kiếm lời được hay không, anh cũng thấy rồi đấy, đồ tốt như vậy tôi còn có thể làm ra, còn có thể thiếu chút tiền này hay sao? Nhưng nếu anh không đồng ý, đây chính là cơ hội duy nhất có thể giúp cho sức khỏe của công tử nhỏ khỏi hẳn, rất khó có thể gặp được lần thứ hai..."

Ông chủ Trịnh không phải là không hiểu rõ chuyện này, hắn chỉ đa nghi theo thói quen, không tín nhiệm người khác.

Sở Nghiễm Ngọc nói tới đây xong cũng không nói gì nữa. Rất nhanh nhân viên phục vụ bắt đầu lục tục mang các món ăn lên, mọi người liền dừng đề tài này lại.

Một bữa cơm này ông chủ Trịnh ăn rất mất tập trung, Tư Thần lại bận bịu, bận rộn gắp thức ăn cho Sở Nghiễm Ngọc, vừa lặng lẽ ghi nhớ xem cậu đưa đũa tới món nào nhiều nhất, vừa nhìn chằm chằm đôi môi đang khép mở ăn thức ăn của Sở Nghiễm Ngọc, lặng lẽ nuốt nước miếng.

Nghiễm Ngọc nhà họ đúng là chỗ nào cũng đẹp cả, da, miệng, răng, còn cả lưỡi nữa, nơi nào cũng đẹp tới làm người ta thèm nhỏ dãi.

"Anh nhìn tôi làm gì, chẳng lẽ tôi ăn là bụng anh sẽ no sao?" Tố chất tâm lý của Sở Nghiễm Ngọc tốt, bị người ta nhìn chằm chằm ăn cơm cũng không có cảm giác gì cả, có điều Tư Thần cũng không phải là người bình thường, ánh mắt anh nóng rực, dù cậu da mặt dày, cũng cảm thấy hơi khó đỡ.

Tư Thần cười với cậu, cuối cùng cũng nhớ ra bên cạnh còn có ông chủ Trịnh đang ngồi, cũng không nói lời đùa giỡn ra khỏi miệng, cầm bát lên vừa nhìn Sở Nghiễm Ngọc vừa và cơm vào miệng, cơm trắng cũng có thể ăn tới say sưa ngon lành.

Sở Nghiễm Ngọc không nhịn được lườm anh một cái, tật xấu gì vậy.

Tương tác giữa hai người bên này, ông chủ Trịnh một chút cũng không hề chú ý tới, hắn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, cơm nước cũng chẳng ăn được bao nhiêu.

Sở Nghiễm Ngọc có chút phiền với tính cách do dự không dứt khoát này của hắn, đặt đũa xuống không muốn ăn nữa. Lúc này Tư Thần cũng đã ăn gần xong, liền lấy khăn tay ra lau miệng cho cậu, lại dùng khăn giấy lau lau tay cho cậu, có điều bắt lấy tay người ta cầm trong tay mình xong, anh lại không nỡ buông ra, cứ sờ qua sờ lại như đang sờ bảo bối vậy.

Sở Nghiễm Ngọc bị anh sờ soạng tới nổi da gà toàn thân, dùng sức rụt tay mình về, lườm anh một cái, quay đầu nói với ông chủ Trịnh rằng: "Anh đã nghĩ xong chưa? Thời gian kéo dài quá lâu, trái cây kia của tôi chưa chắc đã có thể chờ được đâu."

Ông chủ Trịnh căng thẳng trong lòng, cuối cùng như đã hạ quyết tâm, nói: "Được rồi, thứ hai này kí hợp đồng đi, lúc đó cũng hy vọng hai người có thể mang trái cây tới."

Sở Nghiễm Ngọc vui vẻ gật đầu, "Đương nhiên rồi."

Chuyện đã chắc chắn, mấy người cũng không cần thiết phải nói nhiều nữa, ông chủ Trịnh còn phải về chăm sóc con trai, liền cáo từ sớm.

Sở Nghiễm Ngọc lười động, ngồi một lúc, bỗng quay sang hỏi Tư Thần đang yên tĩnh chờ đợi mình, "Anh không hiếu kì tôi đã lấy trái cây kia từ chỗ nào sao?"

Tư Thần liếc mắt nhìn cậu một cái, thờ ơ nói: "Nếu như em muốn nói, tự nhiên sẽ nói cho anh biết thôi." Ngược lại, nếu không tin tưởng anh, không muốn nói cho anh biết, vậy thì anh cần gì phải hỏi?

Sở Nghiễm Ngọc giật giật mắt, trầm mặc một lúc rồi lại nói: "Nói cho anh biết cũng không sao cả, bởi vì tôi là yêu quái, yêu quái sẽ luôn có rất nhiều thủ đoạn mà người phàm không có được, có điều anh chắc là cũng không tin đâu nhỉ."

Trong lòng Tư Thần hơi mờ mịt, có điều đương nhiên anh sẽ không biểu hiện ra, rất nghiêm túc nhìn cậu một lúc rồi nói: "Chuyện em nói anh đều tin cả."

Sở Nghiễm Ngọc: "..."

Lời này cậu nói ra thật giả lẫn lộn, ngay cả chính cậu cũng cảm thấy khó tin, cũng may vì là tên này nên cậu mới có thể mở mắt nói mò, còn làm cho người ta tin phục tới mức ấy. Có điều lời này nói ra rồi, trong lòng cậu cũng thở phào nhẹ nhõm. Cậu muốn lợi dụng thân phận bối cảnh thần bí có khả năng tồn tại của Tư Thần để tiếp tục lấy được nhiều thứ hơn, thế nào cũng phải đặt phục bút cho Tư Thần trên phương diện này từ trước, cũng tìm cho mình một cái cớ càng thêm hợp lý —— không cần biết cái cớ này nghe có hoang đường hay không —— bằng không sau này cậu cũng không tiện làm cho Tư Thần tiếp tục phối hợp với mình nữa.

Trong phòng ăn an tĩnh một hồi, Sở Nghiễm Ngọc bỗng nói: "Cảm ơn anh đã chịu giúp tôi." Trong thời điểm cậu bị chúng bạn xa lánh này.

Tư Thần hơi cau mày, giơ tay ôm thẳng người vào trong lòng, đặt môi lên trán cậu hôn một cái, trầm giọng nói: "Đây là anh cam tâm tình nguyện, em không cần cảm ơn anh."

Sở Nghiễm Ngọc không lên tiếng, cũng không biết là có tin hay không.

Hai người ngồi một lúc mới đứng đậy rời khỏi phòng ăn riêng, Tư Thần đi sau lưng Sở Nghiễm Ngọc, đột nhiên nghe thấy bên cạnh vang lên giọng nói của một người phụ nữ, "Nghiễm Ngọc, lâu rồi không gặp."

Hai người đều quay đầu nhìn lại, liền thấy một cô gái lặng yên đứng trong hành lang, mặc một bộ quần áo màu xanh nhạt, tóc cao buộc chặt, làm cho toàn thân cô cũng trở nên rất trầm tĩnh.

"Mạn Trúc? Cô đã về rồi?" Sở Nghiễm Ngọc thấy cô thì hết sức kinh ngạc, sau đó cậu chuyển bước chân đi về phía cô.

Tư Thần đứng tại chỗ sắc mặt biến ảo không ngừng, nhưng cũng không đi theo sang.

"Ừ, mới về được vài ngày." Dương Mạn Trúc khẽ gật đầu, theo thói quen cô giơ tay vuốt sợi tóc bên tai, ánh mắt cũng không thể khống chế mà đưa về phía Tư Thần.

"Vậy à, tôi cũng không biết." Sở Nghiễm Ngọc tuy đã tới trước mặt cô, nhưng nhất thời cũng không biết nên nói gì. Khoảng thời gian cô trở về đó, có lẽ cậu vừa cử hành hôn lễ với người ta... thật không có gì đáng để nói cả.

Tư Thần và Dương Mạn Trúc nhìn nhau cách Sở Nghiễm Ngọc, đều bắt được một tia địch ý từ trong mắt đối phương, có điều dù sao Dương Mạn Trúc cũng là con gái, rất nhanh đã chuyển tầm mắt về lại người Sở Nghiễm Ngọc, cười vô cùng ôn hòa, nói: "Không giới thiệu một chút sao?"

Sở Nghiễm Ngọc nhìn cô một cái, cũng cười cười, chỉ là nụ cười này lại mang theo chút ý vị sâu xa, hỏi ngược lại: "Liệu có cần thiết?"

Trong lòng Dương Mạn Trúc khó chịu một hồi, ngón tay theo phản xạ đan vào nhau xiết chặt, dùng ngữ khí tương tự đáp lại: "Quên đi, tôi, tôi còn có chuyện, hẹn gặp lại vào lần sau."

"Được thôi." Sở Nghiễm Ngọc gật đầu, "Đi đường cẩn thận."

Lúc này Tư Thần mới bước tới, giơ tay khoát lên vai Sở Nghiễm Ngọc, tư thế hai người trông rất bình thường, nhưng trong mắt Dương Mạn Trúc lại là bộ dáng muốn thể hiện rõ, người này đã hoàn toàn thuộc về anh.

"Nghiễm Ngọc, đã về chưa?"

"Về thôi."

Ánh mắt Dương Mạn Trúc dừng lại trên bàn tay đang khoát trên vai Sở Nghiễm Ngọc của anh mất hai giây, thu hồi tầm mắt lại nói: "Vậy tôi đi trước đây, về lại gọi điện thoại cho cậu sau."

"Được." Sở Nghiễm Ngọc vẫn chỉ cười cười như trước.

Chờ sau khi cô đi rồi, Sở Nghiễm Ngọc cũng đi xuống từ cầu thang bên kia, trên mặt không thể nhìn ra được cảm xúc gì, Tư Thần vốn muốn hỏi, nhưng cuối cùng cũng chẳng nói ra miệng. Thực ra anh biết người phụ nữ kia là ai, cô vốn là người nhà họ Sở đã sắp đặt sẵn cho cậu, chỉ chờ Dương Mạn Trúc từ nước ngoài về rồi, hai nhà sẽ đính hôn.

Đại thiếu gia con vợ cả chính quy của thế gia, cưới vợ là đại tiểu thư của thế gia môn đăng hộ đối, là công chúa nhỏ luôn được yêu chiều, hai người đứng bên nhau cũng rất ưa nhìn, quen nhau từ nhỏ, tình cảm cũng rất tốt, ở bên nhau chính là thần tiên quyến lữ người người ao ước hâm mộ. Chỉ tiếc trời xanh trêu người, Sở Nghiễm Ngọc bỗng từ đại thiếu gia trở thành một thằng nghèo chẳng là cái thá gì, một cước bị đá từ trên trời xuống, cuối cùng cũng chẳng còn tư cách cưới công chúa nhỏ của mình nữa, nhân duyên của hai người, cứ vậy bị chia rẽ.

...

Ngày thứ hai, Tư Thần mang theo hai trái cây Sở Nghiễm Ngọc đã đưa cho mình đi kí hợp đồng với ông chủ Trịnh, đợi sau khi cả hai bên đều đã kí tên lên hợp đồng rồi, ông chủ Trịnh không thể chờ đợi thêm cầm trái cây tới, thấy giống hệt trái cây đã cho con trai mình ăn lần trước, trong lòng hắn cũng thoáng yên lòng, cũng có tâm tình khách sáo với Tư Thần vài câu.

Tư Thần ra khỏi công ty của ông chủ Trịnh liền gọi một cuộc điện thoại cho Sở Nghiễm Ngọc, nói cho cậu biết chuyện đã làm xong.

"Vậy thì cảm ơn anh." Trong giọng nói của Sở Nghiễm Ngọc cũng nhiễm ý cười.

Tư Thần có thể nghe ra cậu đang vui, nhân cơ hội đề xuất, "Đã vậy thì Nghiễm Ngọc đi hẹn hò với anh đi."

"Anh cũng đúng là một tên lừa đảo lợi dụng cơ hội."

Tư Thần thấy cậu không giận, vẫn cười, liền thừa thắng xông lên, "Nghiễm Ngọc đồng ý?"

"Ai bảo thế." Sở Nghiễm Ngọc cười một tiếng.

Tư Thần cũng không tranh cãi với cậu, lùi một bước để tiến ba bước, "Gần đây có một người bạn của anh về nước, chờ cậu ấy về rồi, anh sẽ giới thiệu cho hai bên quen nhau."

Sở Nghiễm Ngọc nhíu mày, vẫn là câu nói kia, "Vậy thì tôi cảm ơn anh trước." Chỉ lặng thinh không hề đề cập tới quà đáp lễ.

Tư Thần cong cong khóe miệng, có phần không biết nên làm gì với cậu, cũng không đành lòng bức bách cậu, chỉ đành tạm thời dừng đề tài này lại.

Sở Nghiễm Ngọc đùa người xong liền cười khẽ một tiếng, "Anh xử lý tốt chuyện của công ty đi đã, cuối tuần này theo tôi ra ngoài một chút, tôi muốn lên núi Ngọc Lan xem." Chuyện cần đối mặt thì phải đối mặt thôi, cậu cũng không phải là kẻ nhu nhược bằng lòng để bản thân vĩnh viễn chẳng hay biết gì.

"Được, cuối tuần anh đi cùng em."

"Làm việc chăm chỉ đi nhé." Sở Nghiễm Ngọc nói xong cũng cúp máy luôn.

Tư Thần đặt điện thoại xuống, trong lòng cũng hơi hưng phấn, chỉ cần Nghiễm Ngọc có thể cùng anh ra ngoài, đi đâu cũng không thành vấn đề.

Thư kí gõ cửa, cầm một bản hợp đồng đi vào, "Chủ tịch, hợp đồng ngài cần tôi đã soạn xong rồi, ngài xem xem."

"Làm phiền rồi, đi làm việc trước đi, tôi sẽ xem một chút." Tư Thần giơ tay nhận lấy hợp đồng, là một bản hợp đồng chuyển nhượng quyền nắm cổ phần.

Ông chủ Trịnh có thể đồng ý chuyển giao kĩ thuật phần cứng điện tử trong tay hắn cho một mình công ty của Tư Thần, người bỏ công ra lớn nhất trong chuyện này chính là Sở Nghiễm Ngọc, trong lòng Tư Thần hiểu rõ, anh cũng không phải là kẻ thích kéo dài, hợp đồng vừa kí tên xong, anh đã quyết định dùng 20% cổ phần công ty chuyển cho Sở Nghiễm Ngọc ngay lập tức.

Thực ra anh vốn còn muốn đưa cho cậu nhiều hơn, dù sao cũng phải đưa ít nhất 40-50%, đưa hết cũng không thành vấn đề, nhưng bây giờ chuyện trái cây còn chưa thể truyền ra ngoài, hơn nữa thân phận của Sở Nghiễm Ngọc vốn đã mẫn cảm, chuyển thẳng một nửa số cổ phần sẽ chỉ làm cho Sở Nghiễm Ngọc chịu nhiều phiền phức hơn, còn làm liên lụy tới thanh danh của cậu, tình hình càng thêm gay go, 20% cổ phần thì an toàn hơn nhiều, anh cũng có thể rút ra được ngay.

Xem bản hợp đồng một hồi, Tư Thần gọi La Phong tới. La Phong là người của Sở Nghiễm Ngọc, lấy hợp đồng ra cho hắn xem trước cũng giống như cho Sở Nghiễm Ngọc xem vậy.

Trong công ty vừa mua kĩ thuật mới tinh về, trên dưới công ty đều bận rộn, mà thời gian luôn trôi qua rất nhanh trong sự bận rộn ấy, chớp mắt đã lại tới ngày thứ sáu.

Tư Thần đã chuẩn bị một đống lớn đồ dùng cho dã ngoại từ trước, định mang theo cả đống này lên núi Ngọc Lan, một đống lớn như vậy, trợ lý của anh nhìn mà cũng phải líu cả lưỡi, đây chính là bộ dáng muốn đi cắm trại đó nha.

Bình luận

Truyện đang đọc