HẠO NGỌC CHÂN TIÊN



Edit: V-hy
***
“Oanh!”
Nhưng vào lúc này, cánh cửa đá đóng chặt ầm ầm vỡ ra, một bóng dáng gầy gò từ trong bụi chậm rãi đi đến gần.

Mặt không chút thay đổi liếc xéo hai vị khách không mời này, Trần Bình sâu kín nói: “Nhị thúc, Tiết Vân là đạo lữ của ta, không cho phép ngươi lên tiếng giận dữ, Vũ Hiên động này càng là địa bàn của ta, ở đây ai cũng không thể làm càn!”
“Đường huynh, sao ngươi lại có thể nói chuyện với người lớn tuổi như vậy được chứ?”
Trần Hồng Kiệt tuổi trẻ khí thịnh, thoáng chốc giọng điệu bén nhọn phản kích nói.

“Quấy rầy ta bế quan thanh tu, Nhị thúc, hôm nay thúc phải cho ta một câu trả lời rõ ràng!”
Trần Bình trực tiếp không để ý đến Trần Hồng Kiệt, ánh mắt nhìn chằm chằm Trần Bách Sơn, từng chữ từng chữ băng hàn như tuyết.

Hắn đang tế luyện Địa Viêm kiếm, đang lúc then chốt lại bị người quấy rầy, khiến cho hắn thiếu chút nữa thất bại trong gang tấc.

Lúc này Trần Bình tức giận không thể kìm lòng được!
Nếu không phải thân phận có hạn, hắn hận không thể tát chết hai con ruồi ồn ào này.

Thấy Trần Bình nhắm mắt nghiến lợi, bộ dáng khủng bố như muốn chọn người mà cắn, mí mắt Trần Bách Sơn nhảy điên cuồng!
Tiểu tử này từ nhỏ tính cách quái gỡ, hiện giờ đại huynh đã qua đời thì lại càng không ai có thể trị.

Nhưng nghĩ lại, lần này hắn tới Vũ Hiên động là có chuyện cần cầu, chọc giận Trần Bình không có ích lợi gì.

Trần Bách Sơn hạ thấp tư thái, hơi áy náy nói: “Bình Nhi, mới nãy là Nhị thúc vội vàng một chút.


Ta cũng vừa mới từ Nội vụ đường biết được tin tức cháu muốn bán cửa hàng, lúc này mới vội vàng chạy tới.”
Thấy hắn chịu thua, Trần Bình tạm thời đè lại lửa giận, bất quá vẫn kèm theo lãnh ý nói: “Cửa hàng là do cha ta truyền xuống, là bán hay để lại đều do ta một lời mà quyết, Nhị thúc, thúc có gì chỉ giáo?”
“Không biết Bình Nhi cháu muốn bán bao nhiêu? Lấy phân tích của Nhị thúc, bán bốn, năm ngàn linh thạch hẳn không thành vấn đề.”
Trần Bách Sơn thăm dò hỏi.

Trần Bình nhíu mày, nói thẳng: “Nhị thúc, quanh co lòng vòng cũng không có ý nghĩa.”
“Hồng Kiệt!”
Trần Bách Sơn nhìn về phía con trai của hắn, thừa dịp nói: “Cho đường huynh của con xem một chút đi.”
“Huynh nhìn kỹ!”
Trần Hồng Kiệt lạnh lùng nháy ánh mắt róc xương lóc thịt đối với Trần Bình, hai tay giao nhau trước người, hai tròng mắt lóe lên ánh sáng linh động.

Tiếp theo, khí tức trên người hắn lại bắt đầu kịch liệt leo lên.

Trong chớp mắt, liền thoáng một cái phá tan Luyện Khí tầng sáu, bước vào Luyện Khí tầng bảy!
Năm nay Trần Hồng Kiệt hai mươi hai tuổi, là linh căn trung phẩm kim, thủy.

Theo lẽ thường, ở tuổi này rất khó tu đến Luyện Khí tầng bảy.

Xem linh lực hắn phóng thích thưa thớt loạn xạ, còn xa mới sai khiến như cánh tay, Trần Bình lập tức có suy đoán.

“Đường đệ chắc là nuốt vào lượng lớn đan dược mới miễn cưỡng thăng cấp đi!”
“Căn cơ của hắn chưa ổn định, hiện giờ nên bế quan củng cố cảnh giới chứ không phải là đến Vũ Hiên động ta để lãng phí thời gian, quả thực không khôn ngoan.”
Trần Bình hờ hững nói.

“Bình Nhi!”

Trần Bách Sơn kích động không thôi, run rẩy nói: “Hai năm sau, tư cách tham gia đại hội kéo dài dòng chính đối với chúng ta có thể nói là chuyện sống còn.”
“Hồng Kiệt vì thắng lợi nên mới mạo hiểm hậu hoạn căn cơ bất ổn, ngày đêm luyện hóa đan dược, lúc này mới nhất cử phá tan bình chướng, thăng cấp tầng bảy!”
Trần Bách Sơn là hạ phẩm linh căn, từ nhỏ bước lên tiên đạo, tu vi tiến triển vẫn luôn bị đại huynh Trần An gắt gao đè ép.

Nản lòng, hắn một lòng một dạ kinh doanh sản nghiệp, những năm qua cũng tích lũy được một gia sản đáng kể.

Hôm nay, mặc dù hắn vẫn còn ở Luyện Khí tầng năm không được tiến thêm được chút nào.

Nhưng dưới sự ủng hộ hết mình của hắn, con trai Trần Hồng Kiệt tiến vào Luyện Khí tầng bảy sớm hơn Trần Bình một bước, phảng phất như để cho hắn tìm lại thứ đã từng mất đi.

“Ồ, sau đó?”
Trần Bình cười nhạo một tiếng, nói từ chối cho ý kiến.

“Bình nhi, Nhị thúc hy vọng ngươi bán cửa hàng Tân Nguyệt Cốc, rồi lấy ra hai ngàn linh thạch, ta lại nghĩ biện pháp gom góp thêm một chút, thay đường đệ ngươi mua một viên Kỳ Dương đan ba đạo văn, để giúp cho tu vi của hắn tiến thêm một tầng!”
“Như vậy, khả năng giành chiến thắng sẽ cao hơn rất nhiều.”
Trần Bách Sơn nói, xoay người đỡ lấy bả vai Trần Bình, chân thành nói: “Bình nhi, mong ngươi lấy đại cục làm trọng!”
“Khụ khụ...”
Bên cạnh, Tiết Vân uống trà linh hoa, thiếu chút nữa sặc họng.

Ý nghĩ của Trần Bách Sơn không khỏi quá ngây thơ đi?
Để Trần Bình xuất linh thạch cho nhi tử của hắn tu luyện, còn muốn hắn lo nghĩ cho đại cục?
Đổi lại là Trần Bình trước kia, bận tâm tình huyết mạch còn có chút khả năng.


Bây giờ sao, rõ ràng là tự mình chuốc lấy nhục.

“Ha ha...!Thật nực cười!”
Thân hình Trần Bình chợt lóe lên, né tránh Trần Bách Sơn, chỉ vào hắn, tùy ý cười điên cuồng.

Kỳ Dương đan, bí danh "Tiểu Trúc Cơ đan".

Tu sĩ Luyện Khí cảnh dưới tầng tám phục dụng..

Mỗi tu sĩ cả đời chỉ có thể dùng một quả.

Bởi vì nó có thần hiệu phá giai, đan này dù được liệt kê là nhất phẩm, nhưng giá bán vẫn ở mức cao.

Bình thường Kỳ Dương đan một đạo văn đều được bán ba ngàn linh thạch một viên.

Về phần Kỳ Dương đan ba đạo văn mà Trần Bách Sơn muốn mua cho con trai hắn, giá bán tuyệt đối sẽ không thấp hơn năm ngàn!
“Bình nhi, ý ngươi là sao?”
Trần Bách Sơn tức giận nói: “Ngươi không muốn cho cũng không sao!”
“Linh thạch này coi như Nhị thúc hỏi mượn của ngươi, chờ đại hội qua đi rồi hàng tháng ta sẽ trả ngươi.”
Hai mắt nữa khép, Trần Bình nhếch miệng cười nói: “Nhị thúc, mượn linh thạch thì có thể.

Nhưng huynh đệ ruột cũng phải tính toán rõ ràng, cháu cũng không khi dễ người, hai ngàn linh thạch, lãi suất một ngàn mỗi năm, như thế nào?”
“Cái gì!”
Nghe nửa câu đầu, Trần Bách Sơn vốn còn có chút vui mừng.

Nhưng về sau càng nghe càng không đúng.

Lãi suất này thái quá đến mức dùng đòi giá trên trời đều không thể hình dung, hiển nhiên là cố ý đùa giỡn bọn họ.


“Đường huynh, huynh thật sự không cho mượn?”
Trần Hồng Kiệt mặt mày giận dữ, uy hiếp nói: “Một khi đại hội thất bại, mất đi thân phận dòng chính, chỉ bằng ngươi mà cũng có thể bảo trụ vị trí trấn thủ?”
“Chuyện này không cần ngươi phải lo lắng.”
Trần Bình khoát tay áo, không kiên nhẫn nói: “Vân Nhi, tiễn khách!”
“Vâng, Bình Lang.”
Trần Bình thái độ cường ngạnh làm Tiết Vân vừa mới chịu ủy khuất chợt thấy thống khoái, cứng rắn nói: “Nhị thúc, mời trở về đi!”
“Tốt, tốt! Hồng Kiệt, chúng ta đi!”
Ngực của Trần Bách Sơn kịch liệt phồng lên, tức giận đá ngã một cái bàn đá chắn đường, cứ như vậy mang theo Trần Hồng Kiệt rời đi.

Trần Bình nhìn hai người ra khỏi động, không nhịn được liên tục cười lạnh.

Không nói linh thạch thu được từ việc bán cửa hàng là chuẩn bị dùng để mua mặt nạ chân huyễn, cho dù tạm thời vô dụng, hắn cũng sẽ không thiện tâm đến mức cho người khác mượn.

Giữa các tu sĩ, nhấn mạnh một từ "tranh".

Tu vi Trần Hồng Kiệt tăng lên, có chỗ tốt gì với hắn?
Dù sao đại hội dòng chính có Trần Bình hắn đủ rồi.

Nếu cả nhà Nhị thúc thành thành thật thật, phục tùng thiếp thiếp, Trần Bình tự sẽ cho phép bọn họ tiếp tục hưởng thụ đặc quyền.

Nếu không, hắn không ngại cắt đứt quan hệ với Trần Bách Sơn.

“Vân Nhi, ta dự kiến còn phải bế quan vài ngày nữa.

Nếu như Trần Bách Sơn trở lại, cứ trực tiếp từ chối ngoài cửa.”
Trần Bình phân phó một tiếng, Địa Viêm kiếm ra khỏi vỏ cắt xuống một khối đá khổng lồ, chặn lỗ thủng mật thất..


Bình luận

Truyện đang đọc