[HARRY POTTER] TÌNH YÊU NHỎ CỦA CHÚA TỂ

Gần Hồ Đen, một nhóm gồm sáu học sinh đang cùng nhau làm bài tập. Trong đó có một Gryffindor, một Slytherin, hai Ranvenclaw và hai Hufflepuff. Họ vừa làm bài tập vừa đùa giỡn, ăn uống với nhau.

Tình cảnh này xuất hiện ở khắp nơi trong Hogwarts.

Một học sinh Ravenclaw bỗng nhiên kinh hô chỉ vào Hồ Đen, "Các cậu nhìn, đó là cái gì?"

Mọi người quay đầu nhìn xem. Chỉ thấy Hồ Đen ngày thường luôn yên lặng hiện tại đột nhiên nổi sóng. Những con sóng rất nhỏ, sau đó ngày càng lớn, nước cũng bắt đầu dâng cao lên.

"... Sẽ không phải là con mực trong hồ cảm thấy buồn chán nên muốn đi lên chơi đi?" Học sinh Huflepuff chừng chừ nói.

"... Có lẽ." Học sinh Slytherin nhăn mày gật đầu.

"Thật sao thật sao? Khi nào nó lên tới?" Học sinh Gryffindor hưng phấn lay mạnh tay học sinh Slytherin.

Xà nhỏ trợn mắt nhìn trời, ai biết khi nào nó lên tới. Có khi nãy giờ nó chỉ đang làm vận động một chút thôi thì sao.

Lúc này sóng đã dâng cao trào lên bãi cỏ, học sinh xung quanh sôi nổi đứng lên chạy ra xa. Nhưng họ không rời đi mà đứng yên đó vừa nhìn vừa thảo luận.

"Oa sóng thật lớn!"

"Bên dưới là cái gì?"

"Con mực."

"Có thể tạo sóng lớn như vậy, chắc nó cũng lớn lắm ha."

"Ừ, lớn lắm, đủ để cậu ăn hết đời."

"Thật sao!"

"... Đùa thôi."

Phía trên là đoạn đối thoại của học sinh năm nhất nhà rắn và nhà lửng.

Sóng nước ngày càng lớn, học sinh tụ tập lại xem cũng ngày càng nhiều. Lúc này, họ nhìn thấy một cái đuôi cá màu xanh lam. Đuôi cá rất đẹp, mặt trời chiếu rọi như được bao phủ một tầng lam quang mờ ảo.

Mọi người gần như ngừng thở, yên lặng chờ đợi.

Sau đó, họ nhìn thấy chủ nhân đuôi cá ngoi lên mặt nước. Đó là một cô bé khoảng mười tuổi, tóc dài màu lam sậm, mắt đen. Cô bé chống hai tay lên thành hồ tò mò nhìn mọi người, sau đó hai mắt cô sáng lấp lánh nhìn nhóm học sinh vẫn đang ngồi tại chỗ gần đó.

Cô cong khóe môi hì hì cười, dùng sức nhảy lên tạo thành một đường cong xinh đẹp. Vệt nước bắn lên không trung, phản chiếu dưới ánh nắng tạo thành một cầu vòng nhỏ giữa hồ.

Khi cô bé chạm đất, đuôi cá đã biến mất, thay vào đó là một cái đầm Lolita màu xanh biển cực kỳ xinh đẹp. Lúc này mọi người mới thấy rõ mặt cô, đó là một vẻ đẹp mĩ lệ mà lại trong sáng đáng yêu.

Lớn lên đây nhất định sẽ là một tuyệt thế mỹ nhân. Tất cả mọi người nghĩ như vậy

Cô bé ngây thơ nhìn quanh, sau đó chạy bước nhỏ đến chỗ nhóm học sinh. Đôi hoa tai của cô lắc lư tạo thành một làn điệu thần bí lại quyến rũ, làm người ta hận không thể đuổi theo để lắng nghe kỹ hơn.

"Hì hì hì, mấy anh chị có biết Phoenix ở đâu không?"

Cô bé cong môi cười hỏi, giọng cô mang một sự mềm mại lại thánh khiết như tinh linh, làm người ta muốn đắm chìm vào trong đó.

Lại nói đến Phoenix.

Phoenix hiện tại rất nổi tiếng, đặc biệt là với nam sinh năm sáu năm bảy. Nữ sinh khi nhắc đến cô sẽ là một bộ vừa hâm mộ vừa ghen tị vừa hận, còn nam sinh sẽ là một bộ mơ màng say mê.

"... Chắc là... ở phòng hiệu trưởng." Học sinh Hufflepuff ngơ ngác nói.

"Cảm ơn anh chị nha."

Cô bé cười hì hì, trên má hiện lên hai lúm đồng tiền nhỏ nhắn, vẫy tay rồi chạy đi.

Sáu học sinh: Đáng yêu quá!

Những học sinh còn lại: Oa tại sao không hỏi bọn này! Ta hận! QAQ

- ----------------

Dumbledore đang đùa Fawkes, ông cầm một con gián đưa đến trước mặt nó, nghiêm trang nói, "Fawkes, nhìn xem, kẹo gián này rất béo rất ngon, ăn thử không?"

Fawkes khinh bỉ nhìn ông, đừng nghĩ nó không biết ông tính làm gì, muốn dụ dỗ nó ăn con gián chứ gì. Mơ đi. Nó quay đầu sang chỗ khác, không thèm quan tâm.

"Thôi nào Fawkes, đây thật là kẹo gián, không phải con gián đâu. Nếu mày không ăn, vậy ta sẽ ăn một mình đó."

Dumbledore cười híp mắt nhìn nó, há miệng vờ như muốn ăn. Fawkes liếc mắt nhìn, dám ăn? Kẹo thật hở? Mắt thấy ông thật sự sắp ăn "viên kẹo" kia, nó há mỏ tính giành lấy.

Rầm!

Dumbledore tay run lên, con gián lập tức rớt vô miệng ông.

"Khụ khụ khụ!" Ông sặc lên, vẻ mặt trắng bệt muốn nôn. "A! Hôi quá!"

Fawkes cong mắt, bình tĩnh khép mỏ lại. Hừ, nó mới không bị lừa đâu.

"Ể? Phoenix không có ở đây sao. A! Hì hì, ông ơi, ông không sao chứ?"

Edsel ngơ ngác nhìn trong phòng, rồi chú ý đến Dumbledore, cô lập tức cười chạy tới vỗ nhẹ lên lưng ông.

"Sao ông lại bị sặc vậy? Là con gà tây kia muốn giành ăn với ông phải không? Để con giúp ông phạt nó nhé, con sẽ nướng nó cho ông ăn. Được không?"

Edsel vô tội nhìn ông, rồi nhìn Fawkes. Nó run lên, kêu lớn một tiếng nhảy lên cái tủ gần đó. Đây là ai nha? Vừa tới đã muốn ăn nó!

"Khụ. Ta không sao. Cô bé, sao con lại ở đây, con hình như không phải học sinh Hogwarts?"

"Hì hì hì, con từng là học sinh Hogwarts, nhưng bây giờ không phải. Con là người thừa kế Ravenclaw, ông có thể gọi con là Eddy nha."

Cô bé cười hì hì, nghiêng đầu nhìn ông. Dumbledore cũng cười nhìn cô. Trong lòng lại nghĩ, người thừa kế... hình như hơn ngàn tuổi rồi đúng không?

Bình luận

Truyện đang đọc